“ Đại ca, Vũ Ngang vẫn còn nằm trên sân đấu.”
Mục Hạ lên tiếng nhắc nhở Mục Trác Vân?
Thoáng cái, khuôn mặt Mục Trác Vân liền âm trầm hẳn đi.
Mẹ kiếp, thiếu chút nữa thì ta quên mất, ngày hôm nay là buổi lễ trưởng thành của Vũ Ngang con trai ta.Tại sao buổi lễ long trọng thế này lại biến thành ngày tên tiểu tử vô liêm sỉ Mạc Phàm oanh động cả Bắc Thành vậy!!
Mà đáng hận hơn nữa chính là, trận quyết đấu ma pháp này hắn thua, điều đó đồng nghĩa với việc hắn phải xin lỗi hai cha con Mạc Phàm trước con mắt của bao nhiêu quan khách ở đây!!
Nghĩ tới đây, ngực Mục Trác Vân hắn phập phồng kịch liệt, huyết áp muốn dâng lên cao gấp mấy lần.
………….
Trên sân quyết đấu, Mạc Phàm cũng lười nhìn thằng Vũ Ngang đang nằm sóng soài trên mặt đất không khác gì con chó chết kia.
Bối cảnh! Dám trước mắt lão tử nói ra bối cảnh. Ngươi không biết lão tử chính là ngươi chuyên đánh cái loại giả bộ cao thượng chó chết nhà các ngươi à!!!
Mạc Phàm quay người lại, sau đó đi về phía khán đài nơi quan khách đang ngồi.
Nhìn thì biết kết quả rồi còn gì, hắn thắng.
Mặc dù nhìn thấy toàn trường hoảng sợ đến nỗi da gà nổi lên, nhưng điều đó không quan trọng với Mạc Phàm hắn vào lúc này. Vào lúc này điều quan trọng nhất mà hắn quan tâm chính là vẻ mặt của lão già khốn khiếp Mục Trác Vân kia bây giờ như thế nào.
Quả nhiên, lão già Mục Trác Vân khốn khiếp kia bây giờ có bộ dạng không khác gì muốn ói cục tức ra vậy.
“Lúc trước cha ta đã quỳ làm mẫu cho ngươi rồi. Lão già, người cũng đã nhìn thấy rồi thì giờ làm theo đi chứ.”
Mạc Phàm đi tới trước mặt Mục Trác Vân hừ lạnh một tiếng, rồi lên tiếng.
Ngày hôm nay, lão tử đã chờ đợi nó từ lâu lắm rồi. Vừa vặn hôm nay có tất cả mọi người ở đây để chứng kiến Mục Trác Vân ngươi lĩnh hội cái cảm giác khúm núm người khác nó là như thế nào!
Trên khuôn mặt già nua của Mục Trác Vân bắt đầu kịch liệt run rẩy lên.
Thật ra Mục Trác Vân hắn rất để tâm tới Mạc Phàm. Hắn sợ tiểu tử này trở mình nên mới cố tình chuẩn bị cho Vũ Ngang một bộ áo giáp ma cụ. Nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới Mạc Phàm chính là trời sinh song hệ, mà Lôi Ấn lại còn tu luyện tới cấp thứ 3 nữa!
Buổi lễ trưởng thành long trọng của con trai hắn triệt để triệt để trở thành buổi lễ Nhất minh kinh thiên của tên tiểu tử này. Làm giá y hộ người ta, cái cảm giác này khiến cho hắn tức sôi máu lên.
- Nhất minh kinh thiên: bỗng nhiên nổi tiếng – bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
“ Chuyện kia… Không việc gì, không việc gì. Thật ra Lão gia tử Mục Trác Vân vẫn hay chiếu cố tốt cho chúng ta. Mạc Phàm, chuyện này hay là bỏ qua đi.”
Cuối cùng, Mạc Gia Hưng hắn vẫn là một người thiện lương. Hắn cảm thấy chuyện Mục Trác Vân quỳ xuống nói lời xin lỗi mình không khác gì giết chết lão, liền lên tiếng khuyên can con trai mình. Dù sao người ta cũng là một đại nhân vật có máu mặt mà nên cho họ chút mặt mũi.
“ Đúng vậy, đúng vậy. Chuyện này thôi bỏ qua đi, chuyện này thôi bỏ qua đi. Tối hôm nay ở đây, quả thật mọi người đã được mở mang tầm mắt.”
Mục Hạ vội vàng nhảy ra nói. Thái độ của hắn vẫn giống như trước, nó không khác gì một con buôn điềm đạm mang theo vài phần nịnh hót.
Bỏ qua???
Nếu như lúc nãy, lão hỗn đản Mục Trác Vân này có ý định bỏ qua mọi chuyện thì có lẽ hắn cũng cho qua. Mạc Phàm hắn cũng không cần sử dụng Lôi Ấn hung hăng đánh chết bọn họ!
“ Hừ, cũng chỉ là một cái dập đầu tạ lỗi, có gì khó khăn lắm đâu. Mục Trác Vân ta đã nói là làm. Ta đánh cuộc thua thì sẽ thực hiện nó!”
Mục Trác Vân hung hăng phun ra câu này.
Nói xong, Mục Trác Vân đã đứng trước mặt Mạc Gia Hưng.
Tuy hắn nói đầy kiêu hãnh, nhưng động tác lại có chút cứng nhắc.
Thực sự hắn phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi hai cha con bọn họ sao?
Có lẽ sau khi dập đầu xong, Mục Trác Vân hắn cũng không cần mặt mũi ở cái đất Bắc Thành này nữa.
Khốn khiếp, thật sự quá khốn khiếp. Trời sinh song hệ, cái loại thiên phú nghịch thiên này tại sao lại rơi trên ngươi tên hỗn đản Mạc Phàm kia chứ. Hỏi sao hắn không có vẻ gì gọi là sợ hãi khi tới quyết đấu, thì ra trên tay thằng oắt con này còn cất giấu con bài tẩy.
Tuy Mục Trác Vân hắn đã cáo già đề phòng rồi, thế nhưng hắn lại không hề nghĩ tới chuyện đối phương chính là trời sinh song hệ.
Sau một lúc giãy dụa, Mục Trác Vân cắn răng một cái, rồi từ từ hạ hai đầu gối xuống.
“ Lão ca Mục Trác Vân, đừng vậy, đừng làm như vậy. Ai, chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì thì hà cớ chi phải làm như vậy. Hơn nữa ở thời đại này rồi cần gì phải làm như vậy. Cổ nhân có câu một nụ cười xóa tan mọi cừu hận. Chúng ta xem như chuyện này như chưa từng xảy ra đi.”
Mạc Gia Hưng vội vội vàng vàng đỡ Mục Trác Vân đứng dậy.
Mục Trác Vân có chút ngạc nhiên nhìn Mạc Gia Hưng.
Hầu hết đối với chuyện này, mọi người đều có bộ dạng vô cùng hưởng thụ. Không phải ai ở trên cái thế giới này cũng được Mục Trác Vân hắn quỳ lạy tạ lỗi như vậy. Huống hồ mới vừa rồi, Mạc Gia Hưng hắn còn ở trước mặt hắn quỳ lạy nữa.
“ Mạc Phàm, chuyện này tới đây là dừng lại thôi.”
Mạc Gia Hưng quay lại nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhún vai. Cha hắn đã lên tiếng, chẳng lẽ hắn không nghe theo.
Dù sao thì Mục Trác Vân quỳ thì cũng đã quỳ rồi, dập đầu thì cũng coi như là dập đầu rồi. Nhiều năm oán khí của hắn cũng theo đạo Lôi Ấn cuồng bạo kia phát tiết ra ngoài hết rồi.
“ Hay, Nói hay lắm. Cổ nhân có câu một nụ cười xóa tan mọi cừu hận. Quả thật ngay hôm nay là một ngày vui mừng nhất. Bởi vì ngày hôm nay, Bắc Thành chúng ta vừa cho ra đời một vị trời sinh song hệ kiệt xuất khiến cho tất cả mọi người ở đây ai cũng chấn động hết. Trước đó không lâu, Mục Ninh Tuyết trời sinh Linh phẩm Băng hệ đã làm cho chúng ta cảm thấy tương lai của Bắc Thành sẽ trở nên huy hoàng rồi. Ai mà ngờ được Mạc Phàm, trời sinh song hệ lại còn kinh khủng hơn một bậc. Quả thật ông trời rất thương Bắc Thành của chúng ta!”
Chu hiệu trưởng đức cao vọng trọng nói ra một câu cảm khái.
Bắc Thành ở phương Nam thì cũng không phải là một thành thị đặc biệt xuất chúng. Không biết trải qua bao nhiêu năm rồi, ở phương nam này chưa từng xuất hiện một vị Ma pháp sư vô cùng xuất sắc.
Nhưng, Mục Ninh Tuyết trời sinh Linh Phẩm Băng hệ, lại còn có ngày hôm nay Mạc Phàm trời sinh song hệ thì hai người này có thể khiến cho Bắc Thành bọn họ vang động, để cho Bắc Thành trở thành một thành thị đáng chú ý nhất ở phương nam!!
Chuyện này, khiến cho tất cả đại nhân vật ở đây suy nghĩ tới đều kích động không thôi.
“ Mạc Phàm, ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi gia nhập quân đội của chúng ta. Tương lai ngươi chắc chắn sẽ trở thành một thủ lĩnh quân đội. Lúc đó, tài nguyên tu luyện nhiều thì không cần phải bàn cãi rồi. Đối với chuyện thăng quan tiến chức trong tương lai của ngươi, ta khẳng định chắc chắn một câu, nó sẽ rất nhanh.”
Trảm Không là người đầu tiên nhảy ra, rất là nghiêm túc nói.
“ Trảm Không, người làm cái gì vậy? Lựa chọn phương thế lực nào là quyền tự do của mỗi người. Ngươi cứ cưỡng bức lôi kéo hắn như vậy là có ý gì??”
Dương Tác Hà tức giận nói.
“ Ta khinh. Thế này mà bảo ta cưỡng bức lôi kéo sao? Ta và Mạc Phàm vốn là xưng huynh gọi đệ, hắn là đệ đệ kết nghĩa của ta.”
Trảm Không trừng mắt nói.
La Vân Ba, Phan Lệ Quân, hai vị huấn luyện viên ở bên kia mồ hôi nhỏ giọt đầu trán.
Lão đại Trảm Không và Mạc Phàm hắn từ lúc nào đã trở thành đệ đệ kết nghĩa vậy?
“ Huấn luyện viên trưởng, ngươi làm loạn cái gì đó?”
Mạc Phàm cũng không vừa, nói lại.
“ A? Ngươi không hài lòng sao? Vậy thì ngươi làm đại ca. Ngươi làm đại ca kết nghĩa của ta cũng được. Dù sao sau khi ngươi gia nhập quân đội chúng ta, ta đảm bảo ngươi sẽ vinh hoa phú quý suốt đời.”
Trảm Không lập tức nói.
La Vân Ba, Phan Lệ Quân,mồ hôi hai người bọn họ giờ như thác nước.
Mẹ cha ngươi chứ!! Ngươi đường đường là thủ lĩnh của quân đội Bắc Thành lại có thể hạ thấp mình kêu một tiểu tử 18 tuổi làm đại ca được. Uy nghiêm, nghiêm chỉnh của Quân đội Bắc Thành bọn họ đã bị Lão đại làm cho hỏng rồi. Lão đại Trảm Không, ngươi có thể có một chút danh dự của quân nhân không vậy?
Giờ phút này, Hai vị huấn luyện viên rất muốn đem lão đại Trảm Không kéo đi, quả thực lão đại làm cho bọn họ rất là mất mặt, rất là xấu hổ!!