Tên lính nghe Thiên Chí nói vậy cũng choáng váng mất một lúc, sau đó đánh mắt nhìn qua đống yêu hạch, nuốt "Ực" một cái, nói:
- Chỗ...chỗ này có bao nhiêu yêu hạch vậy?
Thiên Chí trả lời:
- Ta cũng không rõ số lượng cụ thể nhưng hình như cũng khoảng hai ba chục viên gì đó.
Tên lính choáng toàn tập, gào lên trong đầu:"Hai ba chục gì đó cái con em ngươi, ngươi có biết đó toàn là gần tám phần khôi lỗi trong thông đạo, hơn nữa còn toàn là yêu hạch của yêu thú cấp ba không hả?". Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, tên lính nói:
- Về chuyện này đương nhiên là...ngươi phải đợi ta đi hỏi ý kiến đại nhân đã.
Sau đó tên lính biến mất trong chớp mắt.
Nhìn bóng lưng tên lính, Thiên Chí thật sự cảm thấy cạn cmn lời. Hắn thầm nghĩ:"Chỉ là mấy viên yêu hạch yêu thú cấp ba thôi mà, cho ta luôn không phải được rồi sao, cần gì keo kiệt vậy chứ?"
Lúc này, Hàn Văn Thanh đang ngồi bên cạnh đống sổ sách, tay cầm một chén trà nhâm nhi thì đột nhiên một tên lính chạy vào nói:
- Đại nhân, đại nhân thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo.
Hàn Văn Thanh đặt chén trà xuống, quay sang nhìn tên lính thốt ra một từ:
- Nói.
Tên lính này chính là tên lính vừa mới rời đi từ chỗ Thiên Chí. Nghe thấy Hàn Văn Thanh ra lệnh, hắn liền nhanh chóng kể lại mọi chuyện. Tên lính vừa dứt lời đã thấy Hàn Văn Thanh xuất hiện bên cạnh hắn:
Lúc này ở trước cửa thông đạo thí nghiệm, Thiên Chí đang ngồi xếp bằng tu luyện khôi phục thương thế thì đột nhiên hắn cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh léo xuất hiện gần đó. Thiên Chí lập tức mở mắt, chỉ thấy trước mặt hắn xuất hiện một trung niên nhân mặc trường bào màu xanh, khuôn mặt lạnh lùng đứng trước mặt quan sát hắn, sau lưng trung niên nhân chính là tên lính dẫn đường cho nhóm người Thiên Chí đang đứng với bộ dạng vô cùng cung kính. Thiên Chí ngay lập tức nhận ra trung niên nhân này chính là người đã ghi danh cho nhóm người bọn họ. Thấy Thiên Chí đã ngừng tu luyện, trung niên nhân lên tiếng hỏi:
- Số yêu hạch này ngươi làm sao lấy được?
Thiên Chí không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi có thể quyết định chuyện mấy viên yêu hạch này không?
Hàn Văn Thanh thấy Thiên Chí trước mặt hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy vô cùng kinh ngạc. Nhìn kĩ Thiên Chí thêm một lần, Hàn Văn Thanh mở miệng nói:
- Có thể.
Thiên Chí liền kể lại toàn bộ quá trình hắn chiến đấu trong thông đạo cho Hàn Văn Thanh nghe. Sau khi nghe hết toàn bộ quá trình, khóe miệng Hàn Văn Thanh xuất hiện một nụ cười như có như không. Hắn nói với Thiên Chí:
- Được, rất khá, ta chấp thuận cho ngươi giữ lại chỗ yêu hạch này.
Nghe Hàn Văn Thanh nói vậy, Thiên Chí thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lúc ở bên trong thông đạo, trước khi hết thời gian, Bạch Linh đã nói với hắn chỗ yêu hạch này đủ để cho mèo béo hoàn thành tiến hóa lần đầu tiên. Tên lính ở bên cạnh thấy Hàn Văn Thanh cho Thiên Chí giữ lại chỗ yêu hạch liền hốt hoảng nói:
- Đại nhân, chỗ yêu hạch này là gần tám phần khôi lỗi trong thông đạo đó, nếu để cho hắn giữ thì hai tên nhóc kia lấy gì khảo nghiệm đây chứ.
Hàn Văn Thanh im lặng một lúc rồi nói:
- Không sao, hai tên nhóc kia, ta sẽ đích thân khảo nghiệm.
Vũ Kim Tiên và Hoang Nguyên Bách đứng ở bên cạnh đột nhiên thấy một cơn gió lạnh lùa qua sau gáy.
Hàn Văn Thanh dẫn đám người Thiên Chí đi tới một khu sân vườn rộng lớn. Hàn Văn Thanh dừng bước, lấy một que gỗ vẽ một vòng tròn quanh hai bàn chân hắn rồi quay lại nhìn đám người Thiên Chí, nói:
- Hai tên nhóc chưa khảo nghiệm, bước lên.
Vũ Kim Tiên và Hoàng Nguyên Bách chậm rãi bước lên. Hàn Văn Thanh thấy hai tên nhóc đã vào vị trí liền tiếp tục nói:
- Khảo nghiệm của hai ngươi rất đơn giản: Các ngươi có thời gian ba nén hương, dùng tất cả mọi cách để khiến ta bước một bước ra khỏi vòng tròn này.
Vũ Kim Tiên lên tiếng:
- Khoan đã, bon ta không biết tu vi của ông là gì, nếu như cao quá thì còn khảo nghiệm cái rắm à.
Hàn Văn Thanh nói:
- Yên tâm, ta sẽ áp chế tu vi xuống ngang mức lũ khôi lỗi trong thông đạo, các ngươi không cần lo lắng.
Vũ Kim Tiên lẩm bẩm:
- Như vậy vẫn còn cao hơn bọn ta một đoạn a.
Hàn Văn Thanh lạnh lùng nói:
- Không muốn thì ngươi có thể rời đi, ta cũng không ép ngươi tòng quân.
Hoàng Nguyên Bách ở bên cạnh chen vào:
- Không phải bọn ta không muốn nhưng tu vi của đại nhân ngài cao hơn bọn ta nhiều, kể cả ngài có áp chế thì thân thể hay lượng nguyên khí trong cơ thể cũng mạnh hơn bọn ta quá nhiều, vậy không công bằng a.
Hàn Văn Thanh nói:
- Vậy các ngươi muốn sao?
Hoàng Nguyên Bách nói tiếp:
- Ta muốn ngài để cho ta cùng tên mập lên cùng một lúc, đại nhân ý ngài thế nào?
Hàn Văn Thanh không trả lời ngay mà im lặng ngẫm nghĩ khiến cho Hoàng Nguyên Bách vô cùng căng thẳng. Hắn biết, nếu như lên một chọi một thì bất kể là hắn hay tên mập đều không thể lay động vị đại nhân trước mặt dù chỉ là một sợi tóc, chỉ có lên cùng một lượt mới có một tia cơ hội. Sau một hồi ngẫm nghĩ, Hàn Văn Thanh rôt cuộc cũng đưa ra quyết định: