Trước khi hôn mê, Kinh Tam Thoa siết chặt lấy cánh tay trái của Phong Như Cố, nói: ".. Ngươi giúp ta giữ.. chìa khóa của Ngàn Cơ Viện đi.."
Phong Như Cố vừa giơ tay thì một miếng ngọc khắc hoa mẫu đơn màu xanh đã nằm an vị trong lòng bàn tay.
Mẫu đơn là gia huy của Kinh gia nổi danh thiên hạ về thuật cơ quan. Còn lục ngọc mẫu đơn này là đặc trưng riêng của Kinh Tam Thoa.
Kinh công tử cãi nhau với người nhà rồi trốn khỏi Kinh gia, thề rằng không tạo nên tên tuổi thì sẽ không về nhà thừa kế gia nghiệp. Thế nhưng mỗi cơ quan gã chế tạo ra đều khắc một cái ấn mẫu đơn như vậy.
Đây là quy tắc được truyền từ đời này sang đời khác của Kinh gia, tuyệt đối không thể vi phạm.
Một mặt, Phong Như Cố cõng Kinh Tam Thoa về phòng mặt khác thì lại nương ánh trăng ngắm nghía con ấn hình mẫu đơn trong tay.
Kinh Tam Thoa từ phía sau bắt lấy bàn tay của y, giọng nói ồn ồn: "Nhìn cái gì? Coi chừng không dứt mắt ra được đấy."
Phong Như Cố trêu gã: "Không cho ta xem thì đưa cho ta làm gì?"
Kinh Tam Thoa khoác cổ y: "Lỡ xảy ra chuyện gì thì ngày mai thức dậy lại thấy trên đất chất đầy thi thể, không dễ xử lý đâu."
Phong Như Cố gật đầu đồng tình, không nhìn chìa khóa nữa mà bắt đầu đánh giá tòa đình viện: "Chìa khóa vào tay ta rồi.. Không biết cái viện này bán được bao nhiêu tiền ha."
Kinh Tam Thoa nói thầm: "Ngươi dám."
"Ta dám chứ."
"Chờ đến khi ta đánh ngươi thì xem ngươi còn dám không.."
Nói đến đây, Kinh Tam Thoa dừng lại như vừa mới nhớ ra chuyện gì quan trọng lắm. Gã đấm một cái lên vai Phong Như Cố, tức giận nói: "Mẹ nó, quên là không đánh lại ngươi."
Phong Như suýt chút nữa là bị gã đấm ngã lên mặt đất, lảo đảo hai ba bước về phía trước.
Nhưng rất y đứng thẳng lại rất nhanh chóng tựa như lần trượt chân lúc nãy là do quá say nên bước không vững mà thôi.
Ánh trăng chiếu lên lớp mồ hôi mỏng trên trán y.
Khổ sở đưa Kinh Tam Thoa đến trước chính viện. Phong Như Cố nhìn Kinh Tam Thoa ngủ say mới đỡ một cành liễu rũ chìu mồ hôi trên trán, hơi thở hổn hển bình ổn trong chốc lát.
Đỡ người nọ lên người, thay cho gã một bộ quần áo đơn giản rồi pha một ly trà đặc đặt trước giường. Phong Như Cố hâm mộ liếc nhìn gã mới đóng cửa rời đi.
Phong Như Cố hâm mộ Kinh Tam Thoa là bởi vì không phải y không muốn say mà là say không được
Dưới ánh trăng như bạc, Phong Như Cố kéo vạt áo trước của mình ra, cúi đầu nhìn nụ hoa sen kéo dài đến trước ngực trái.
Đây là sư huynh tự vẽ cho y. Nó liên thông đến kinh mạch toàn thân kết hợp với khả năng tinh lọc của cây cỏ, có thể giải độc, giải rượu, những loại độc tầm thường không làm khó y được. Ngay cả khi say bí tỉ cũng sẽ tỉnh lại rất nhanh.
Suốt mười năm này y vẫn luôn tỉnh táo như thế.
Đến cuối cùng y chỉ đành dùng thước để đổi lấy khoảnh khắc hồ đồ nhất thời.
Y ngồi xuống dưới hành lang, lấy tẩu thuốc ra rít một hơi rồi phả đám khói trắng như sương về phía ánh trăng.
Màn đêm buông xuống, Phong Như Cố nằm mộng.
Có lẽ là do hôm nay gặp lại bạn cũ nên gợi lên hồi ức. Cảnh trong mơ của y lúc này rất an tĩnh hiền hòa.
Y mơ thấy bản thân khi mười bốn tuổi.
Hai cái chân của Phong Như Cố mười bốn tuổi bị trói bằng một sợi dây đằng rồi treo lên cây liễu.
Eo y vừa thon vừa có lực, y như đang chơi trò đánh đu mà lắc lư qua lại khiến cành cây vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
Trong khi y đang vật lộn thì một con sóc có lông màu nâu trượt xuống từ cẳng chân y rồi đến giữa hai chân, cuối cùng bắt lấy mớ tóc dài đang rũ xuống. Nó bắt chước y mà đánh đu qua lại.
Phong Như Cố lại uốn éo như con sâu đo: "Yến sư muội, huynh cho muội con sóc không phải để muội bảo nó cắn tóc của huynh."
Yến Giang Nam mặc bạch y đi đến trước mặt y, nhìn y đầy hứng thú.
Quần áo của Yến Giang Nam giản dị lại tao nhã nhưng vẫn không áp được phong thái xinh đẹp hiếm thấy của thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi. Cô bé tràn đầy sức sống như một trái táo căng tròn no đủ, bởi vì bản thân nàng biết nàng đẹp nên thường mang theo vẻ phong tình.
Nàng cười vang, nói: "Tiểu sư huynh, sao lại bị treo lên cây thế."
Phong Như Cố: "Sư huynh là sư huynh, tuổi tác chỉ hơn huynh có hai tháng mà lại kêu là tiểu sư huynh, thật vô lễ."
Dứt lời, y lại rung lắc.
Lần này rất có hiệu quả, cuối cùng thì y cũng bắt được nhánh cây, gập người lại rồi ngồi lên, cố gắng tháo dây đang trói cổ chân mình.
Ai ngờ dây đằng kia như có sinh mệnh, nó bị Phong Như Cố bắt lấy nhẹ nhàng như thế thì lập tức đánh một cái thật mạnh..
Phong Như Cố hét lên rồi lại chuối đầu rơi xuống, lại bị treo một lần nữa.
Yến Giang Nam nhìn dây đằng một hồi, trong lòng hiểu ra: "Huynh lại đắc tội sư nương khi nào vậy?"
"Chỉ là nói đùa một câu thôi." Phong như Cố bỏ cuộc, hai tả thả lỏng lắc lư theo gió, oan ức nói: "Lòng dạ sư nương thật hẹp hòi."
Yến Giang Nam nói: "Huynh đã nói gì?"
Phong Như Cố: "Lúc uống rượu với sư phụ, nói rằng thật ra sư phụ yêu thương huynh nhất thế là bị sư nương ghe thấy."
Yến Giang Nam: "..."
Phong Như Cố nghiêng mặt sang một bên: ".. Sau khi tỉnh rượu, ta so kiếm với sư phụ.. Chính miệng sư phụ bảo ta dùng 'Tạc Nhật' với 'Kim Triêu' mới luyện xong để đối chiến với ngài, kết quả lại vô ý khiến thanh thủy chủ bằng đá quý mà sư nương tặng cho sư phụ mẻ một miếng."
Yến Giang Nam ngây người.
Tuy rằng linh lực của sư nương Mạnh Trọng Quan nhà bọn họ rất bá cháy nhưng những bài học cơ bản về tiên môn cực kém, nhất là mảng luyện khí. Cây thủ chủ bằng đá quý đó hắn làm để tặng sinh nhật cho sư phụ. Nghe nói là mất hết năm năm tâm huyết, làm hỏng mất mấy cái bảo quặng mới luyện được một thanh thủy chủ ra hình ra dáng.
* * *Nói trắng ra đó chỉ là vật để trang trí thôi.
Yến Giang Nam vô tình nói: "Đáng đời. Huynh cứ chờ bị phạt đi."
Khi bọn họ nói chuyện thì một bóng hiện bước ra khỏi Thanh Trúc Điện chậm rãi đi về phía này.
Gió thổi bay lớp vải mỏng trên mắt y lộ ra hàng mi dài rũ xuống.
Hình như Thường Bá Ninh đang suy nghĩ chuyện gì đó, y đi đến cái cây rồi nâng mắt lên nhìn: "Như Cố, thấy thế nào?"
Phong Như Cố lo sợ hỏi: "Xử phạt đến rồi à?"
"Ừm." Thường Bá Ninh gật đầu: "Sư nương nói muốn đệ bá quan năm năm, thanh tâm tu hành, tự nghĩ về lỗi lầm của mình."
Phong Như Cố nghẹn họng nhìn trân trối rồi nói toạc một hơi: "Chắc chắn hắn không nói như vậy! Nhất định hắn đã nói rằng ta làm hư thanh thủy chủ hắn luyện mất năm năm, vậy thì ta lấy năm năm ra chôn theo tâm huyết của hắn đi!"
"Sư phụ.." Thường Bá Ninh thấy đàm luận những việc như vậy với sư đệ và sư muội nên uyển chuyển đáp: "Thân thể không khỏe, hôm nay nằm trên giường nghỉ ngơi, vẫn chưa xuống giường."
Phong Như Cố căm giận nói: "Chẳng phải sư phụ cưới phu quân sao? Sao lại không biết.."
Yến Giang Nam hoảng sợ, lập tức bịt miệng của y lại: "Mau câm mồm đi. Nếu sư nương nghe thấy thì mười năm tới muội sẽ chẳng thấy được mặt huynh."
Phong Như Cố bị treo như thế này chịu nắng chịu gió đã mấy canh giờ, y tủi thân không thôi, ôm chặt eo của Thường Bá Ninh, nhẹ giọng làm nũng: "Sư huynh.. cứu đệ."
Y là người Giang Nam, ngày thường nói tiếng phổ thông rất lưu loát nhưng vẫn hiểu được lúc nào nên thay đổi chất giọng nhẹ nhàng như nước làm cho hai tiếng 'sư huynh' vừa mềm vừa dài, kết hợp với khuôn mặt của y lại càng hợp khiến người khác chỉ muốn dâng cả thế giới đến trước mặt y.
Thường Bá Ninh bị y ôm như thế rất là bất đắc dĩ, duỗi tay sờ mặt y, đoan trang ngồi quỳ xuống dưới tàng cây để đối mặt với Phong Như Cố. Thường Bá Ninh thả nhẹ âm thanh, nói: "Huynh một cách này."
Phong Như Cố trông mong nhìn y, Yến Giang Nam cũng hiểu.
Thường Bá Ninh ôn hòa nói: "Hai ngày trước sư phụ bảo huynh chuẩn bị xuống núi du lịch để bồi dưỡng kiến thức."
Y tiếp tục nói: "Như Cố trời sinh thông minh, tự học Quy Khư kiếm pháp rất thành công; nhưng Đạp Toa kiếm pháp của huynh vẫn không hề tiến bộ. Sư phụ nói, tâm pháp của ra đã đại thành nhưng không có sát tính nên đành giậm chân tại chỗ, không tiến thêm được."
Tu hành của Thường Bá Ninh có trở ngại, cả ba sư huynh muội bọn họ ai cũng biết.
Thường Bá Ninh đã luyện xong Phong Lăng kiếm pháp cũng có thể ngộ ra nhiều điều, tự viết Đạp Toa kiếm phổ. Thế nhưng mỗi lần thực chiến hiệu quả không đủ, nhiều nhất cũng chỉ là kiếm pháp hạng hai tiêu chuẩn.
Sư phụ Từ Hành Chi từng xem Thường Bá Ninh luyện kiếm, thuận miệng đã nói ra được điểm mấu chốt trong bộ kiếm pháp này của y: "Bá Ninh, tất cả những kiếm pháp là dùng để chém người nhưng con căn bản không muốn chém người."
Nói trắng ra là tính tình của Thường Bá Ninh quá tốt, phật tính quá mức thế nên kiếm pháp không thể phát huynh được uy lực thật sự của nó.
"Chuyện tốt, chuyện tốt." Phong Như Cố bị treo trên cây, lắc lư lảo đảo nói: "Sư huynh đi nhân thế một chuyến chắc chắn có thể gặp được chuyện khiến huynh muốn rút kiếm giết người."
Thường Bá Ninh nhẹ giọng nói: "Thật ra huynh cũng không muốn xuống núi. Huynh nghĩ sẽ có biện pháp khác để làm tăng uy lực của Đạp Toa kiếm pháp thôi, không nhất định phải có sát tâm mới được."
Yến Giang Nam hiểu ra: "Sư huynh muốn tiểu sư huynh thay huynh.."
Thường Bá Ninh gật đầu, nói với Phong Như Cố: "Huynh sẽ lén đổi da mặt với đệ, đệ thay sư huynh du lịch còn huynh sẽ thay đệ bé quan. Người có thể ngộ kiếm pháp, người được như nguyện. Nhưng mà.."
Y hơi ngập ngừng: "Nhưng mà một khi đã tráo đổi da mặt chỉ có thể dùng linh lực của huynh để hóa giải thuật pháp, không biết đệ có muốn dùng mặt của sư huynh hay không?"
Phong Như Cố 'ồ' một tiếng, trên mặt không chút hưng phấn.
Y nheo mắt: "Sư huynh, có thật là sư phụ bảo huynh xuống núi du lịch không?"
Thường Bá Ninh cười hiền, dịu dàng nói: "Ừm, thật mà."
Phong Như Cố không nói nữa, ôm lấy Thường Bá Ninh, chôn mặt vào cổ y.
Thường Bá Ninh bị ôm thì sửng người, bất chợt cười lên, vỗ lưng của Phong Như Cố: "Được rồi, đã mười bốn mười lăm tuổi rồi, không còn là con nít nữa đâu mà làm nũng."
Phong Như Cố ôm chặt y như ôm chặt mẹ của mình, vừa an toàn vừa ấm áp.
Thường Bá Ninh thấy y không buông cũng không nề hà gì, cười nhẹ một tiếng: "Được rồi, có thể giữ một lát."
Tròng mắt Yến Giang Nam chuyển động, thong thả ung dung đứng dậy lặng lẽ chỉ huynh con sóc của nàng. Con sóc vòng đến dây đằng đang trói chặt hai chân của Phong Như Cố, há miệng cắn cái phập..
Phong Như Cố lập tức nhảy dựng lên.
"Yến Giang Nam!"
* * *
Phong Như Cố mở mắt.
Vậy mà y lại ngủ trên hành lang, vừa rồi còn suýt ngã xuống.
Bởi vì vẫn còn sót lại cảm giác trong mộng nên y nhất thời không phân biệt nổi bản thân có phải là Phong Như Cố mười bốn tuổi hay không, chỉ ngơ ngác nhìn sắc trời.
Đúng lúc này, Nhất Như lúc nào cũng dậy sớm đến cái giếng gần nhất để múc nước.
Mấy chuyện thế này hắn luôn tự làm lấy.
Xung quanh toàn là cây cối nên hắn vẫn chưa chú ý đến Phong Như Cố đang ngồi ở hành lang.
Phong Như Cố nhìn hắn, nhắm chặt hai mắt, trong đầu hiện ra bóng dáng của một bé trai xinh xắn. Nó ghé vào bên cạnh giếng, cố hết sức túm lấy sợi dây thừng mà kéo thùng nước lên rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại như thế.
Y đi qua hỏi bé trai: "Đang làm cái gì thế?"
"Trong nước, có, trăng." Dường như bé trai kia gặp chút vấn đề khi nói chuyện, nó không nói được một câu hoàn chỉnh: "Vớt lên, hoàn chỉnh, tặng cho nghĩa phụ."
Phong Như Cố nhịn không được mỉm cười nói với bé trai kia, thuận miệng nói: "Tiểu Hồng Trần, ta.."
Bên tai truyền đến tiếng thùng nước ầm ầm rơi xuống đánh tan ảo cảnh của Phong Như Cố khiến y tỉnh táo lại.