Vân Nhàn bây giờ đâu phải là Vân Nhàn của 7 năm trước, ngày hôm nay cô hiểu rằng có những người không nên trêu chọc. Cô không biết người đàn ông đó là ai, có thân phận gì nhưng trực giác nói với cô: đằng sau nụ cười rực rỡ kia là một bộ mặt lạnh lẽo hơn băng tuyết. Người như vậy chỉ có tránh thật xa, ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc hắn, nếu không thì đến bản thân chết như thế nào cũng không biết.
Vân Nhàn kiêng kỵ nhưng không hề sợ người đàn ông kia, nếu hắn dám đả động đến hai tiểu bảo bối của cô, cô sẽ đáp lại hắn bằng một món quà kỉ niệm suốt đời. Đôi mắt Vân Nhàn bỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo rồi biến mất nhanh chóng.
Hôn nhẹ lên trán hai con trai bảo bối, Vân Nhàn quyết định sẽ để các con tự lựa chọn trường học, dù sao cũng là các bé mới là người phải đi học chứ không phải cô.
Vân Nhàn nhẹ nhàng ra khỏi phòng, rảo bước trên hành lang. Ánh trăng từ cửa kính chiếu lên người cô đổ ra phía sau, hiện lên một bóng người duyên dáng.
Đêm nay, bầu trời rực sáng hơn so với mọi ngày, từng ngôi sao ra sức tỏa ra ánh sáng lung linh như muốn xua tan màn đêm đen tối. Đây phải chăng là một dấu hiệu nào đó? Có ai sẽ đoán được chăng?
***
Sáng sớm, bên ngoài trời xanh nắng ấm, trong nhà cũng là một quang cảnh tươi đẹp.
Xung quanh một cái bàn thủy tinh đơn giản sạch sẽ có 1 lớn hai nhỏ đang cặm cụi ăn sáng. Hai đứa bé giống hệt nhau về diện mạo: khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt to tròn, hai má hồng hồng khiến người ta muốn cắn một ngụm, các bé mặt áo sơ mi trắng, quần ngắn màu xanh đậm trông như học sinh tiểu học; ngay cả động tác ăn uống cũng tương tự nhau, đều thong thả, nhã nhặn, mang theo một cỗ quý khí khó bỏ qua. Vừa nhìn vào đã biết là được giáo dục rất tốt, mà từ nhỏ đã nhận được chương trình dạy dỗ này chỉ có con cháu thế gia danh môn.
Đối diện hai tiểu thiếu gia là một cô gái chừng 20 tuổi, mi thanh mục tú, xinh đẹp thanh nhã hệt như đóa hàn mai nở nộ giữa trời đông. Quả thực chính là một mỹ nhân, nếu chịu khó bỏ qua động tác của cô lúc này: hai mắt khép khờ, đầu nghiêng sang một bên, đôi môi hồng nhuận hé mở thành một elip có độ cong miễn chê.
A, các bạn không có nhìn sai, chính xác là cô gái này đang ngáp ngắn ngáp dài, ngáp liên hồi từ đầu bữa ăn đến bây giờ. Hình tượng quý cô thanh lịch nháy mắt vỡ tan không chừa một mảnh vụn.
Vân Thần nhìn bộ dạng Vân Nhàn, nhịn không được nhắc nhở: "Mẹ, chỉnh lại tư thế! Khi ăn cơm không được nhắm mắt, không được ngủ gục, không được nghiêng ngả; lưng phải thẳng,, dáng phải chuẩn."
Đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, Vân Nhàn bị một tràng 'giáo huấn' của con trai bảo bối làm cho tỉnh hẳn. Cô ngẩng đầu, đôi mắt mở to vô tội: "Thần Thần, mẹ chưa ngủ đủ!"
Nghe giọng nói nũng nịu của Vân Nhàn, Vân Thiên nổi da gà đầy mình – Cho xin đi, mẹ hai mươi mấy tuổi rồi, đâu phải trẻ con lên năm mà làm nũng? Đã vậy đối tượng làm nũng lại là con mình nữa chứ!
Vân Thần trực tiếp bỏ qua biểu tình quá trớn của vị nào đó, miệng nhỏ phun ra một câu diệt sát: "Phong di đã nói, trên phải làm gương cho dưới."
Vân Nhàn nghe xong lập tức ỉu xìu, trợn mắt nhìn Vân Thần, trong lòng hung hăng mắng – Xú tiểu tử, dám lấy Thiên Phong ra uy hiếp mẹ con? Nhưng mà không thể không nói, bé dùng chiêu này rất hiệu quả. Nếu nói hiện tại người nào khiến Vân Nhàn không thể cãi lại nhất chính là Thủy Thiên Phong. Còm như ông ngoại hay ba của cô, hầu như giữa họ chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn.
Vân Thiên chứng kiến người mẹ yêu quý bị một câu nói của em trai diệt mất khí thế, ngoan ngoãn điều chỉnh lại tư thế, bé cười thầm. Chuyện tương tự như thế xảy ra hằng ngày, bé nhìn mãi thành quen. Quả nhiên, Phong di mới là người đáng dựa nhất.
Ở bên kia đại dương, Thủy Thiên Phong vừa mới nằm nghỉ đột nhiên hắt xì liên tiếp ba cái. Cô xoa xoa mũi, thầm nghĩ- Là kẻ nào nhắc đến ta?
Vừa ăn xong, tiếng chuông điện thoại của Vân Nhàn vang lên. Cô nhìn tên người gọi, lòng không khỏi nghi hoặc – Mới sáng sớm ba đã gọi? Quay sang dặn dò hai tiểu thiên thần: "Mẹ ra phòng khách nghe điện thoại, các con dọn dẹp xong thì ra đó mẹ có chuyện cần các con quyết định."
Anh em Vân Thiên đồng loại gật đầu.
Mỉm cười xoa đầu hai con, Vân Nhàn vừa đi ra phòng khách vừa nghe điện thoại. Cô vừa mới ấn nút nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia đã nhanh chóng hỏi: ˝Nhàn Nhàn, con ăn sáng chưa?”
Nội tâm Vân Nhàn hết sức cảm động, ba cô lúc nào cũng quan tâm cô như vậy. “Ba, chúng con ăn rồi. Ba đã ăn chưa? Ba không được bỏ bữa sáng đâu đó.” Cô vẫn nhớ, Vân Trường là người rất hay bỏ bữa sáng, là mẹ ngày nào cũng phải cứng rắn ép ông ăn. Nhưng từ ngày mẹ ra đi, chẳng có ai nhắc nhở ông mỗi ngày nữa.
Bên kia, Vân Trường đang ở văn phòng Tổng giám đốc, một tay nghe điện thoại, một tay cầm tách cà phê như thường lệ. Nghe Vân Nhàn nhắc bản thân ăn sáng, Vân Trường chợt cảm thấy hốc mắt ươn ướt. Đừng nghĩ hắn là loại người mềm lòng mau nước mắt, thực tế hoàn toàn ngược lại, tâm tình của hắn vô cùng cứng rắn, nếu không năm xưa cũng chẳng nghịch ý An Tố Tố cưới Diệp Ngọc Ly làm chủ mẫu Vân gia. Tuy nhiên, con người dù cứng rắn đến đâu cũng có một khoảng lòng mềm mại, mà Diệp Ngọc Ly và Vân Nhàn là 2 người thành công nhất tiến vào mảnh đất kia.
Từ ngày vợ mất, Vân Trường càng buông thả trong việc chăm sóc sức khỏe của mình, bữa sáng của hắn hầu như chỉ là một tách cà phê nóng. Thậm chí chính hắn cũng suýt quên mất bữa sáng là gì. Lời nhắc nhở của con gái đánh động tâm can của hắn.
Để dời đi lực chú ý của Vân Nhàn, Vân Trường nói sang chuyện khác: "Nhàn Nhàn, ba đã gọi cho hiệu trưởng học viện Thiên Tinh để Thiên Thiên và Thần Thần vào học. Hôm nay con có thể đưa hai bé đến làm thủ tục nhập học."
Hiểu con không ai ngoài cha mẹ, quả nhiên sự chú ý của Vân Nhàn bị chuyển dời. Cô không nghĩ động tác của ba lại nhanh như vậy, tối qua cô còn phân vân chọn trường cho con, hôm nay ba đã giải quyết vấn đề trường học cho cháu. Điều này cho thấy Vân Trường không chỉ chấp nhận anh em Vân Thiên mà còn dành tình thương cho hai bé nữa.
Trong mũi truyền đến cảm giác ê ẩm, Vân Nhàn nghẹn ngào nói: "Cảm ơn ba!"
“Đứa nhỏ ngốc, nói cảm ơn gì chứ? Đây là trách nhiệm của ba mà. Thỉnh thoảng nhớ đưa cháu đến thăm ông ngoại này.”
"Con biết rồi ạ!"
Đến khi hai anh em Vân Thiên bước ra phòng khách thì thấy Vân Nhàn hạnh phúc nở nụ cười. Vân Thần và Vân Thiên liếc nhìn nhau, đều nhận ra tò mò và vui vẻ trong ánh mắt của nhau – Chuyện gì khiến mẹ cười như vậy?
Hai bé đến cạnh Vân Nhàn, khẽ gọi một tiếng: "Mẹ."
Vân Nhàn thu hồi biểu tình ngơ ngẩn, ánh mắt tập trung vào hai con, chậm rãi mở miệng: "Mẹ cần các con quyết định nơi học tập!"
Từ trước đến nay, khi nói chuyện nghiêm túc với các con, Vân Nhàn chưa bao giờ quanh co lòng vòng. Mà hai bé cũng tự hiểu, mỗi khi mẹ dùng giọng điệu này nói chuyện, nghĩa là có chuyện quan trọng. Vân Nhàn không rõ lợi và hại giữa học viện cao cấp với trường học bình thường. Cô tôn trọng sự lựa của con ngay cả khi con không chọn học ở học viện Thiên Tinh, cô cũng không miễn cưỡng, cô muốn các con có ý thức độc lập ngay từ bây giờ, hoàn toàn chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình.
Vân Thiên và Vân Thần liếc nhau, thầm nghĩ – Bé chưa kịp nói với mẹ muốn đi học thì mẹ đã để bé chọn trường rồi. Hai tiểu bảo bảo chăm chú nghe Vân Nhàn giảng giãi.
Cảm thấy đã nói đầy đủ, Vân Nhàn dừng lại, ngưng mắt nhìn hai bé: "Cần nói mẹ đã nói, muốn học trường nào tùy các con chọn. Nên nhớ, lựa chọn này ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của chính các con."
Hai anh em im lặng một lúc, hai đôi mày nhỏ giống như đều hơi nhíu lại. Sau đó, hai bé gần như đồng thời lên tiếng: "Con sẽ đến học viện Thiên Tinh học."
Hai tiểu bảo bảo nhìn nhau, cùng nở nụ cười. Anh em máu thịt liền thân, suy nghĩ của đối phương tự nhiên hiểu được. Với người tâm cao khí ngạo như hai bé sao cam chịu tịch mịch, huống chi các bé còn muốn để những người yêu thương hai bé phải tự hào.