Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 34: Gây sự ở Đại Hội Võ Lâm



100.

Trương Tiểu Nguyên ngồi im tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám làm, sợ sư đồ hai người sẽ phát hiện phòng cách vách còn có hai sinh vật sống.

Bát quái lần này thật lớn, hắn lo lắng Mai Lăng An một khi biết được cách vách hẳn có người, còn có khả năng đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, rất có thể sẽ muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Kha Tinh Văn vô cùng hoảng loạn, hắn muốn mở miệng giải thích, rồi lại không biết nên nói gì mới phải, ngừng một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể mở miệng trấn an Mai Lăng An, nói: "Sư phụ, ta không có ý đó ,ta chỉ là lo lắng có người nghe thấy."

Mai Lăng An hỏi lại hắn: "Thì sao?"

Kha Tinh Văn nói: "Người là chưởng môn của môn phái......"

Mai Lăng An đánh gãy hắn: "Ta sớm đã nói với ngươi, ở tiệc sinh thần tháng sau của mình, ta sẽ hướng tất cả mọi người tuyên bố rửa tay gác kiếm, từ đây quy ẩn giang hồ."

Kha Tinh Văn cũng nói: "Ta cũng đã cùng người nói rồi, ta không tán thành người làm như vậy."

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chính mình giống như đã nghe thấy một bí mật trọng đại nào đó.

Mai Lăng An muốn rửa tay gác kiếm? Chính là vì yêu mà bỏ lại tất thảy?

Đây chính là chân tình a! Khiến người khác cảm động !

Trương Tiểu Nguyên nghe hai người cách vách nói chuyện với nhau, yên lặng rót cho mình một chén nước, nhất thời khó nén kích động trong lòng.

Y phát hiện, từ khi tiến vào cửa của Võ Lâm Minh trang, y liền không ngừng thấy được náo nhiệt của các môn phái.

"Trong môn phái lời ra tiếng vào, nếu người cứ vậy mà quy ẩn giang hồ ." Kha Tinh Văn có phần kích động, "Kia chẳng phải đưa ra bằng chứng cho bọn họ tung tin vịt sao!"

Trương Tiểu Nguyên bắt được tin tức mấu chốt .

Tán Hoa Cung tung tin vịt...... Là ai tung?

Mai Lăng An nói: "Ý ta đã quyết."

Kha Tinh Văn: "Chính là......"

"Đến lúc đó, ta sẽ đem danh hiệu chưởng môn để lại cho Lộ sư đệ." Mai Lăng An dừng lại, bỗng nhiên ai oán nói, "Chẳng lẽ nếu ta không phải cung chủ, ngươi liền không yêu ta sao?"

Trương Tiểu Nguyên vừa uống xong một hớp nước cứ thế phun ra, suýt nữa thì bắn lên người Lục Chiêu Minh, Mai Lăng An mới giây trước còn nói chuyện chính sự, như thế nào giây sau đã chuyển sang nói chuyện yêu đương rồi.

Lục Chiêu Minh yên lặng cầm kiếm của chính mình, muốn cách Trương Tiểu Nguyên xa một tí, hắn dọn lại ghế ngồi, từ bên cạnh bàn lùi ra xa.

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy Lục Chiêu Minh ghét bỏ y.

Kha Tinh Văn ở cách vách vừa nghe xong những lời Mai Lăng An nói, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, thanh âm trong phòng ngừng một lát, Kha Tinh Văn lại nói: "Sư phụ, người tại sao lại nghĩ như vậy."

Lại qua một hồi tĩnh lặng.

Mai Lăng An: "Tinh Văn, kiếp này may mắn nhất của ta chính là gặp được ngươi."

Kha Tinh Văn: "Sư phụ, người không cần nói như vậy."

Mai Lăng An: "Tinh Văn, ta đã nói rồi, lúc không có ai không cần gọi ta là sư phụ "

Kha Tinh Văn: "An An."

Mai Lăng An: "Văn Văn!"

Kha Tinh Văn: "An An, ngươi đừng nhúc nhích."

Mai Lăng An: "Chính là lòng ta nhộn nhạo khó nhịn!"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên thật sự nghe không nổi nữa.

Kha Tinh Văn thoạt nhìn vô cùng chính trực, Mai Lăng An cũng thực đứng đắn, như thế nào lại ngầm...... Nói chuyện xấu hổ như vậy......

Y không khỏi muốn đi xem Lục Chiêu Minh, Lục Chiêu Minh nhắm hai mắt, đỉnh đầu lại xuất hiện mấy dòng kiếm phổ, hắn đại khái là không muốn nghe hai người cách vách nói lời âu yếm buồn nôn nữa, quẳng hết tạp niệm trong đầu nghiêm túc nhẩm kiếm phổ, chỉ cần trong lòng có kiếm phổ, hắn liền cái gì cũng không nghe thấy nữa.

Nhưng Trương Tiểu Nguyên làm không được.

Trương Tiểu Nguyên che lỗ tai của chính mình, lại không dám làm ra âm thanh gì kinh động đến sư đồ hai người cách vách, y sợ ngày mai sẽ bị Mai Lăng An đuổi gϊếŧ, nhưng dù có che lỗ tai y cũng không thể ngăn những âm thanh kỳ quái lọt vào, hơn nữa thanh âm mơ hồ không rõ, nghe tới lại càng ám muội hơn .

Trương Tiểu Nguyên buông tay che lỗ tai, cảm thấy chính mình phải tìm ra biện pháp khiến cho Kha Tinh Văn cùng Mai Lăng An nhận ra cách vách còn có người, có lẽ nếu vậy bọn họ sẽ thu liễm đôi chút.

Y nhìn trái nhìn phải, thấy được dĩa điểm tâm bị đại sư huynh đẩy đến kia, trong lòng đột nhiên có biện pháp.

Hắn chỉ cần cầm chén quăng ngã, âm thanh tạo ra lớn như vậy, chẳng sợ bức tường ngăn cách nữa, chắc chắn hai người bên kia cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Mà đồng dạng y chỉ cần không lên tiếng, Mai Lăng An cùng Kha Tinh Văn liền sẽ nghĩ rằng âm thanh nói chuyện đã bị tường ngăn lại, tự nhiên liền không nghi ngờ có người nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của bọn họ.

Trương Tiểu Nguyên hạ quyết tâm, không chút do dự đem cái chén trên bàn ném xuống.

Lục Chiêu Minh bị y làm cho hoảng sợ, hơi hơi mở to hai mắt, Trương Tiểu Nguyên đem ngón tay đè ở trên môi, ý bảo hắn đừng lên tiếng, Lục Chiêu Minh quả thực cũng không hề phát ra âm thanh gì, chỉ là lại yên lặng ngồi cách xa y thêm một chút nữa.

Cách vách chớp mắt một cái liền yên tĩnh lại.

Kha Tinh Văn nhỏ giọng nói:"Hình như có người."

Mai Lăng An âm điệu đã hơi mang âm mũi: "Kia thì thế nào."

Kha Tinh Văn: "Sư phụ, người vẫn là đi về trước đi."

Mai Lăng An cười nhẹ một tiếng, lặp lại hỏi: "Có người, thì thế nào?"

Kha Tinh Văn: "Nhưng......"

Mai Lăng An: "Bọn họ không nghe được thanh âm chúng ta."

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy không thích hợp.

Quá không thích hợp.

Cách vách có một đôi sư đồ luyến, bọn họ rốt cuộc đang làm gì a!

Hai người bên này không chỉ nghe được thôi đâu! Còn nghe rất rõ ràng là đằng khác!

Y cũng chỉ là một tiểu hài tử! Y không muốn biết bên kia đang xảy ra chuyện gì đâu!

Trương Tiểu Nguyên quay đầu đi xem Lục Chiêu Minh, hy vọng Lục Chiêu Minh có thể đề ra biện pháp khác .

Lục Chiêu Minh mặt vô biểu tình nhìn y, trên đầu không ngừng nhảy ra từng dòng kiếm phổ, giống như cách vách đang phát sinh chuyện gì hắn đều không phát hiện .

Thanh âm của Kha Tinh Văn cùng Mai Lăng An tuy thấp đến khó có thể nghe được, nhưng ít nhiều vẫn lọt vào trong phòng của hai người.

Kha Tinh Văn: "Người nhỏ giọng một chút."

Mai Lăng An trong giọng nói mang ý cười: "Ngươi đừng nói chuyện."

Trương Tiểu Nguyên che lại mặt của chính mình.

Y bắt đầu có suy nghĩ đi méc Bùi minh chủ cách vách có một đôi sư đồ luyến!

Y muốn đổi phòng! Y yêu cầu lập tức liền đổi phòng!

Đúng vào lúc này, tiếng ngáy của nhị sư huynh liền vang lên, to muốn rung trời, chấn động đến mức thanh âm cách vách lập tức liền ngừng lại, Trương Tiểu Nguyên nhất thời cảm thấy chính mình được cứu vớt, y không chút nghĩ ngợi lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, ở trong viện hô to: "Nhị sư huynh! Ngươi ngáy quá to rồi!"

Tưởng Tiệm Vũ không hề phản ứng.

Hoa Lưu Tước cũng đẩy cửa, ló đầu ra lẩm bẩm: "Ta cũng cảm thấy hắn ngáy quá to, ta có thể sang ngủ chung với hai người các ngươi không?"

......

Trương Tiểu Nguyên trở lại trong phòng, trừ bỏ tiếng ngáy, không còn âm thanh nào khác.

Cách vách không còn thanh âm kì quái nào nữa, sau một lúc lâu, bên kia có tiếng người rời khỏi, có lẽ Mai Lăng An đi rồi, hình như còn đem cả Kha Tinh Văn cùng đi theo, Trương Tiểu Nguyên rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy kế tiếp một đoạn thời gian nữa chính mình cũng...... không cách nào mặt đối mặt với thầy trò hai người.

Đại sư huynh còn ở chỗ kia lẩm nhẩm kiếm phổ.

Trương Tiểu Nguyên thở dài, từ bỏ cùng đại sư huynh nói chuyện, sắc trời đã không còn sớm, y nghĩ cũng nên nghỉ ngơi rồi, đang muốn hỏi đại sư huynh có muốn đi ngủ chưa, ngẩng đầu liền thấy.....tai của Lục Chiêu Minh hơi phiếm hồng, hai người cách vách nói bao nhiêu là lời âu yếm buồn nôn, y khẳng định, toàn bộ đều bị đại sư huynh nghe được.

Trương Tiểu Nguyên đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ, lời tới bên miệng cũng không thể nói ra, y chỉ đành yên lặng bò lên giưởng, yên lặng nằm xuống, yên lặng đắp chăn đàng hoàng, lại đem chăn kéo qua đỉnh đầu.

Cái giang hồ này.

Thật là đáng sợ!

101.

Đại Hội Võ Lâm diễn ra hôm nay.

Gần đây võ lâm Trung Nguyên cũng không có chuyện gì to tác, Ma giáo an phận đã lâu, Đại Hội Võ Lâm tự nhiên trở thành nơi tuyển chọn đồ đệ của các môn phái, đáng nói đến phải là buổi luận võ, các môn phái sẽ thay nhau lên võ đài tỷ thí, đây là sự kiện hấp dẫn rất nhiều người mới vào giang hồ chưa tham gia môn phái nào tới xem, tiện thể chọn lựa môn phái phù hợp.

Ngày thứ nhất chỉ là báo danh, bọn họ đi tìm người trong nội vụ Võ Lâm Minh phụ trách việc ghi tên —— loại sự kiện như luận võ này, căn bản không tới phiên những người khác nhúng tay, Lục Chiêu Minh vừa báo tên của mình xong, Trương Tiểu Nguyên liền cảm thấy đại sư huynh ít nhất sẽ lọt vào danh sách top mười, vì thế so với đại sư huynh, trên dưới sư môn bọn họ càng lo lắng cho đối thủ của Lục Chiêu Minh hơn.

Bọn họ báo danh xong, liền cùng đệ tử của các môn phái khác tụ họp lại ở Võ Lâm Minh trang. Theo như truyền thống, Bùi Vô Loạn đầu tiên sẽ ở trước mặt mọi người nói mấy lời vô nghĩa, Trương Tiểu Nguyên tuy rằng trước nay chưa từng tham gia Đại Hội Võ Lâm, nhưng cái kiểu phát biểu này y đã nghe nhiều rồi, đại khái cũng đoán được một ít, đơn giản đó là cái gì chính đạo một lòng giữ cho giang hồ an ổn, rồi nào là người trong giang hồ cùng nhau đoàn kết, buổi hôm nay cũng không khác gì, y nhắm mắt cũng có thể đoán được.

Nhưng lúc này đây, lại so với tưởng tượng của y có chút khác biệt.

Bùi Vô Loạn đứng ở trên đài cao, chỉ mới kịp nói câu đầu tiên: "Hôm nay võ lâm đồng đạo hội tụ tại đây ——"

Hắn còn chưa dứt lời liền theo phản xạ lui về nửa bước, tiếng xé gió vang lên, vừa nãy có một mũi tên bay về phía Bùi Vô Loạn, mũi tên mang theo một tờ giấy trắng, mặt trên tựa hồ viết mấy chữ. Bùi Vô Loạn nhìn về hướng mũi tên bay tới, cũng chỉ mơ hồ thấy một người mặc đồ đen —— khoảng cách thật sự quá xa , người nọ nếu muốn chạy trốn, hắn nhất định đuổi không kịp, trong khoảng thời gian ngắn, Bùi Vô Loạn cũng không nhìn ra thân phận của người kia.

Ma Giáo an phận đã lâu, kể từ ngày đó chưa có ai dám quang minh chính đại gây sự ở Đại Hội Võ Lâm như vậy.

Tất cả đều là một mảnh kinh ngạc, có người hướng người nọ hô to: "Người nào dám ở Đại Hội Võ Lâm gây chuyện!"

Nhưng bọn họ thật sự cách quá xa, bọn họ mắng thì mắng, người nọ cũng chỉ cười, giống như bọn họ càng gấp gáp, hắn lại càng vui vẻ, mà Bùi Vô Loạn còn đang bất động, những người còn lại trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.

Người nọ đứng ở nơi xa cũng không nhúc nhích, chỉ đứng đó tựa như khiêu khích. Bùi Vô Loạn cầm lấy mũi tên ở dưới đất, rút ra tờ giấy nhìn thoáng qua, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, nội dung trên giấy cũng không có gì cần giấu diếm, vì thế hắn liền trực tiếp nói lớn.

"Cung chủ U Huyễn Cung Tào Tử Luyện bái phỏng." Bùi Vô Loạn nhíu mày, "U Huyễn Cung?"

Hắn chưa từng nghe nói có môn phái này trước đây.

Mà Trương Tiểu Nguyên ngửa đầu, nheo mắt lại, nghiêm túc cố gắng đọc dòng giới thiệu thân phận của nam nhân kia.

Y chưa từng nhìn dòng thông tin ở khoảng cách xa như thế, vậy nên y cũng không biết chính mình có thể thành công hay không.

Trương Tiểu Nguyên cứ trừng mắt nhìn người nọ một lúc, cuối cùng trên đỉnh đầu tên kia cũng sáng ngời, nhảy ra một hàng chữ nhỏ.

"Tào Tử Luyện, cung chủ U Huyễn Cung, tà đạo Phượng Ảnh Các, xếp hạng 71 trên giang hồ."

"Số lượng thành viên U Huyễn Cung : hai người."

Di? Hai người cũng coi như một môn phái sao?

Y chớp chớp mắt, lại thấy đỉnh đầu Tào Tử Luyện hiện ra thêm một dòng chữ khác.

"Lão tử bắn thật chuẩn! Ha ha ha!"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Người kia sao lại thế này!

Trương Tiểu Nguyên quay đầu lại, thấy Lục Chiêu Minh tựa hồ cũng đang nhìn chằm chằm Tào Tử Luyện khoa tay múa chân.

Trương Tiểu Nguyên trong lòng cả kinh, ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn.

Y còn chưa kịp mở miệng, ngay sau đó đã thấy Lục Chiêu Minh dựa vào phương hướng của Tào Tử Luyện mà đuổi theo.

Đại sư huynh dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng khoảng cách xa như vậy, hắn tuyệt đối không thể bắt kịp Tào Tử Luyện.

Bùi Vô Loạn thấy hắn đuổi theo, liền cũng vội vàng đuổi kịp, những người còn lại thấy minh chủ đã động, liền cũng vội vội vàng vàng theo lên.

Này cốt truyện quen thuộc, Trương Tiểu Nguyên nghĩ mình cũng không cần nhìn nữa.

Tào Tử Luyện cười ha ha, hắn từ dưới mái hiên nhảy lên không trung, một mặt chạy trốn, một mặt còn đang cười trào phúng hô to: "Ngươi không bắt được ta đâu ha ha ha!"

Lục Chiêu Minh rút kiếm ra khỏi vỏ.

Tào Tử Luyện: "Ha ha ha rút kiếm cũng đánh không đến ta!"

Lục Chiêu Minh ném vỏ kiếm ra.

Tào Tử Luyện: "Ha ha ha ném cũng không trúng ——"

Tào Tử Luyện: "A a a!!!"

Tiếng kêu thảm thiết xé toạc bầu trời.

Hoa Lưu Tước run run chân, Trương Tiểu Nguyên bưng kín mặt chính mình.

------------------------

Thiết nghĩ đại sư huynh mà ở thời hiện đại chắc sẽ thích mấy cây boomerang lắm đây....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.