115.
Sự tình phát triển có chút khác so với dự kiến của Trương Tiểu Nguyên.
Nguyên lai là không có bao nhiêu người tới đây cung cấp tin tức để viết Giang Hồ Bí Văn ư? Đống tập sách kia đều là dựa vào Thảo Túc Túc cùng Bùi Quân Tắc tự mình tìm kiếm thông tin?
Thế mà bọn họ còn bán mắc như vậy!
Gian thương! Này tuyệt đối là gian thương!
Trong đầu tuy điên cuồng gào thét như vậy song y vẫn đem phong thư mình đã viết chỉnh chu đưa cho chưởng quầy, không nói một lời đè thấp nón trúc, bày ra điệu bộ hiệp khách trầm ổn.
Chưởng quầy kích động không thôi, hắn từ trong tay Trương Tiểu Nguyên tiếp nhận phong thư, mở ra nghiêm túc xem xét tận mấy lần, có vẻ vô cùng vừa lòng, còn không đợi Trương Tiểu Nguyên lên tiếng thương lượng giá cả, hắn đã đem một tấm ngân phiếu nhét vào trong tay y.
"Ta xem có vẻ huynh đài là một nhân tài." Chưởng quầy đầy mặt thành khẩn, "Đây là tiền trả trước, không biết vị huynh đệ này có thể về sau cùng chúng ta trường kỳ...... Cung cấp chút tin tức mới mẻ?"
Trương Tiểu Nguyên cúi đầu vừa thấy...... hình như là tấm ngân phiếu vừa nãy y mới đưa cho chưởng quầy.
Trương Tiểu Nguyên có chút không biết nói gì, y đè thấp thanh âm, muộn thanh muộn khí nói: "Tại hạ không phải người của Bạch Thương Thành."
"Này không phải vấn đề lớn gì hết chơn!" Chưởng quầy hùng hồn đập bàn, dọa Trương Tiểu Nguyên nhảy dựng, "Loại vấn đề này, đều là có thể nghĩ cách giải quyết!"
Hắn vòng ra khỏi quầy, đi đến bên người vị tiểu nhị vẫn đang say sưa ngủ, dùng một chưởng đầy nội lực đập bàn tiếp, dọa cho tiểu nhị sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, mà chưởng quầy thì vạn phần sốt ruột, như là sợ Trương Tiểu Nguyên chờ không kịp liền chạy mất, vội vàng cùng tiểu nhị nói: "Mau đi đem bồ câu đưa thư Thảo công tử nuôi mang lại đây!"
Trương Tiểu Nguyên lại nghe được tên Thảo Túc Túc, không khỏi sinh ra tò mò, y quay đầu đi xem, thấy tiểu nhị cũng đang vô cùng kích động dùng ánh mắt kính nể nhìn mình sau đó nhanh như chớp liền chạy vào hậu viện.
Chưởng quầy lúc này mới quay đầu, cùng Trương Tiểu Nguyên nói: "Vị huynh đệ này, thật không dám giấu giếm, tiệm chúng ta có nuôi số lượng lớn bồ câu để đưa thư, ngươi mang một con trở về, nếu có tin tức gì mới có thể đưa bồ câu mang đến cho chúng ta !"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Nếu là thực sự có một con bồ câu đi giao tin tức, đúng thật là một ý kiến hay.
Chẳng qua muốn đem một sự tình bát quái trên giang hồ viết rõ ràng, ít nhất phải cần tới mấy tờ giấy, đối với bồ câu đưa tin mà nói...... Thật sự sẽ không phải quá nặng sao?
Trương Tiểu Nguyên vô cùng hoài nghi.
Chưởng quầy thấy hắn không nói lời nào, cho rằng y đang muốn cự tuyệt, trong lòng có chút sốt ruột, mà một khi hắn sốt ruột, đỉnh đầu cũng theo đó nhảy ra vô số hàng chữ.
"Làm sao bây giờ, hắn vì cái gì không động tâm, là do ta ra giá quá thấp sao!"
Chưởng quầy mày nhăn lại, cực kỳ không buông tha từ trong ngực lấy ra thêm một thỏi bạc to, đặt ở trước mặt Trương Tiểu Nguyên, nói: "Ta biết, mới vừa rồi tiền trả trước quá ít......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Còn có thể như vậy?!
Trương Tiểu Nguyên khẩn trương nhìn chằm chằm đỉnh đầu chưởng quầy, tiếp tục không nói một lời.
"Làm sao bây giờ, hắn vì cái gì còn không động tâm! Qủa nhiên giá cả vẫn thấp sao!"
Chưởng quầy cắn răng một cái, lấy ra hai tấm ngân phiếu đặt lên bàn, nói: "Vị huynh đệ! Thảo công tử của chúng ta ra tay vô cùng hào phóng, nếu ngươi có thể thường xuyên cung cấp tin tức, tiền trả trước liền có thể thương lượng!"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên sợ ngây người.
Này ba tấm ngân phiếu cùng một thỏi bạc tính ra đã hơn ba trăm lượng, vị Thảo công tử trong miệng của chưởng quầy...... Thoạt nhìn thật sự giống người có tiền.
Trương Tiểu Nguyên thanh thanh giọng, lại không nói lời nào.
Chưởng quầy trầm mặc.
"Ta đã không còn một xu, hắn tại sao vẫn không động tâm vậy."
"Nhưng đã lâu rồi chưa có bản thảo mới, Thảo công tử cũng không thể viết......"
Chưởng quầy nội tâm hỗn loạn, lục trong ống tay áo hồi lâu, cuối cùng lấy ra một tấm ngân phiếu bèo nhèo nhăn nhúm, vừa nhìn đã biết là quỹ đen cất giấu đã lâu, đặt ở trên bàn, nói: "Huynh đệ! Suy xét một chút đi!"
Trương Tiểu Nguyên nhìn về phía đỉnh đầu chưởng quầy.
"Ngân sách Giang Hồ Bí Văn: 0 đồng"
116.
Trương Tiểu Nguyên ra vẻ lưỡng lự: "Kia...... Được rồi."
Chưởng quầy nhẹ nhàng thở ra.
Hắn vươn ngón tay cái xoa xoa hai mắt của mình, thoạt nhìn rất đau lòng.
Lần đầu tiên nếm thử cảm giác trở thành gian thương, kì thực trong lòng Trương Tiểu Nguyên có chút mạc danh mà chột dạ, y đem ánh mắt chậm rãi dời đi, chuyển tới con đường hậu viện mà tiểu nhị vừa rời khỏi, không để ý đến ánh mắt đáng thương hề hề của chưởng quầy nữa.
Y đợi một hồi lâu, tiểu nhị cuối cùng cũng xách theo một cái lồng phủ vải bông đi ra.
Hắn xách tới mức trông hơi cố sức, cũng không biết lồng sắt kia phải nặng tới bao nhiêu, cơ mà hắn vừa đi ra, Trương Tiểu Nguyên đã nghe thấy tiếng bồ câu kêu, nói đúng hơn là nghe thấy tiếng của một bầy bồ câu kêu.
Hình ảnh này thực sự có chút quỷ dị.
Y đứng ở trong một tửu lâu, bên cạnh quanh quẩn âm thanh ku ku ku ku, mà tiểu nhị không biết vì lí do gì đến bên tai chưởng quầy nói nhỏ, Trương Tiểu Nguyên liếc mắt một cái liền thấy lời hắn nói, hắn đang hỏi chưởng quầy: "Như vậy có chút không tốt đi?"
Chưởng quầy cơ hồ đã muốn hai mắt bắn ra tia sáng, nói: "Có cái gì không tốt!"
Tiểu nhị: "Nuôi lâu lắm rồi......"
Trương Tiểu Nguyên trong lòng sáng tỏ.
Sợ chắc là bầy bồ câu này được họ nuôi đã lâu, cũng sinh ra cảm tình với chúng, giờ lại phải đem một con đưa cho người xa lạ không biết tên, không biết họ, cũng chẳng trách bọn họ thấy luyến tiếc.
Ai biết y sau khi cầm bồ câu đi, về sau có thực sự tiếp tục gửi tin tức cho bọn họ nữa hay không? Chưa chừng còn đem bồ câu đi hầm cách thủy.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy, này không phải biện pháp.
Y phải làm cho bọn họ tín nhiệm mình.
Trương Tiểu Nguyên cau mày tự hỏi, chưởng quầy xốc lên một góc vải bông che lồng, trộm nhìn thoáng qua, mi tâm hơi nhăn lại, sau một lúc lẩm bẩm nói: "Xác thật....Xác thật đã nuôi lâu lắm......".
Hắn mới vừa rồi còn hai mắt rơi lệ đáng thương vô cùng, lúc này mày còn đang nhăn lại , Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chưởng quầy chuẩn bị khóc tới nơi rồi. Y vốn dĩ đã chột dạ, vừa nãy bản thân hố chưởng quầy nhiều tiền như vậy, giờ con muốn đem bồ câu yêu quý của người ta đi, này đúng là tội ác tày trời, có khác gì ác đồ Ma Giáo đâu chứ.
Nếu không...... Đem trả lại mấy tờ ngân phiếu?
Trương Tiểu Nguyên có chút do dự, y đang muốn mở miệng, chợt thấy chưởng quầy giống như đã hạ quyết tâm, lật mở tấm vải bông.
Y nhìn tấm vải bông kia phiêu phiêu bay trên không trung rồi lại chậm rãi rơi xuống, để lộ ra một cái lồng sắt đã hơi cũ kĩ, mà chưởng quầy vẻ mặt bi thương kiên định, chỉ vào kia bên trong nói: "Huynh đài, đây là bồ câu của chúng ta, ngươi...... Ngươi chọn một con đi!"
Trương Tiểu Nguyên nhìn về phía lồng sắt.
Bên trong lồng sắt đầy ắp mấy con bồ câu ú na ú nần tròn vo, bông bông đang nghiêng đầu nhìn y, mỗi con thoạt nhìn...... Ít nhất cũng phải từ một cân rưỡi đến hai cân hơn, đỉnh đầu mỗi con thế nhưng cũng sôi nổi các kí tự.
"Cô."
"Thầm thì?"
"Ku ku ku!"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Nga.
Nguyên lai nuôi lâu lắm rồi.
Là ý tứ này a?!
117.
Trương Tiểu Nguyên vươn một ngón tay, từ bên ngoài lồng sắt thò vào trong, chọc chọc bộ ngực của một con bồ câu béo.
Lông xù xù mum múp, xúc cảm còn khá tốt, thoạt nhìn cũng ăn ngon, hẳn là thực thích hợp làm bồ câu nướng.
Đám bồ câu này...... Thật sự có thể đi đưa tin sao?!
Y nhìn về phía chưởng quầy, đưa ra nghi vấn.
Trương Tiểu Nguyên: "Này cũng quá béo đi?"
Chưởng quầy chột dạ lau mồ hôi trên trán, nói: "Đừng...... Đừng nhìn chúng nó béo a! Này là do bị nuôi lâu quá, bình thường tương đối thiếu vận động......"
Trương Tiểu Nguyên hỏi: "Chúng thật sự có thể bay được?"
Chưởng quầy liên tục gật đầu: "Ngài yên tâm a! Đây đều những con tốt nhất trong loài, đã được tuyển chọn rất kỹ lưỡng, tuy rằng hiện tại trông hơi béo một chút, nhưng trước đây chúng nó đều đã trải qua huấn luyện, đưa mấy phong thư nhỏ nhoi, không thành vấn đề!"
Trương Tiểu Nguyên phi thường hoài nghi.
Chưởng quầy lại ho khan một tiếng, nói: "Vị huynh đệ này, ngươi nếu là không tin, chúng ta có thể cho chúng bay thử......"
Hắn mở cửa lồng sắt, từ giữa bắt một con béo nhất thoạt nhìn phải tới hơn hai cân, béo tới mức nhìn không khác gì con gà. Mà chưởng quầy vẫn một mực tin rằng nó có thể sải cánh bay cao liền thỉnh Trương Tiểu Nguyên cùng mình đến hậu viện xem gà....à nhầm xem bồ câu bay.
Hắn đem con bồ câu béo núc ních kia hướng về phía bầu trơi cao mà ném, gương mặt tràn đầy tự tin cùng Trương Tiểu Nguyên nói: "Huynh đệ, ngươi xem!"
Bồ câu béo quả thực đập cánh bay ra xa được tầm vài bước chân, rồi sau đó run run lông đuôi, bùm cái liền rơi xuống đất, lắc lắc cái thân hình mập mạp của mình đi bộ trở về, nghiêng đầu nhìn về phía hai người: "Ku."
Chưởng quầy: "......"
Điếm tiểu nhị: "......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
......
Trương Tiểu Nguyên yên lặng mở miệng.
"Phòng bếp nhà ta có nuôi gà." Y chậm rãi nói từng câu từng chữ, "Bay so với nó còn cao hơn."
Chưởng quầy: "......"
118.
Chưởng quầy không muốn nhận thua.
Tốt xấu gì ngàn năm rồi mới có một người tới đây đưa bản thảo, nếu như trơ mắt nhìn cuốn bản thảo biết đi chạy mất, chớ nói đến Thảo công tử không tha thứ cho hắn mà đến chính bản thân hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình!
Chưởng quầy sai tiểu nhị đem cả lồng chim đến hậu viện, hắn muốn chính mình đem từng con cho bay lên!
Trên mặt đất ở hậu viện đứng đầy ở khắp nơi một đám bồ câu phì nhiêu đang không ngừng ku ku ku kêu, con bay cao nhất cũng chỉ có thể bây được đến đầu tường, còn chưa bay vòng về được đã rơi bộp xuống đất.
Chưởng quầy lâm vào tuyệt vọng.
Bảo thảo mới của hắn...... Giang Hồ Bí Văn khó khăn lắm mới có tin tức mới......
Hắn khẽ cắn môi, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn về phía Trương Tiểu Nguyên.
"Đại hiệp!" Hắn than thở khóc lóc, giống như hận không thể nhào qua ôm lấy chân Trương Tiểu Nguyên, "Ngươi tin tưởng ta! Chúng nó chỉ là béo một tí thôi, thật sự là có thể truyền tin!"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Đối với mấy con bồ câu béo như vậy...... Y thật sự hoài nghi.
Chưởng quầy trước sau xem, từ giữa lấy ra một con gầy nhất trong đám, tuy vậy thoạt nhìn cũng phải được một cân rưỡi, nhét vào trong tay Trương Tiểu Nguyên , nói: "Ngươi nhìn xem đống cơ bắp hoàn mĩ này!"
Bồ câu béo cũng rất phụ họa kêu "Ku!"
Nó cố gắng ưỡn ngực của mình, béo đến mức không thể nào nhìn ra đường cong.
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Chưởng quầy bắt lấy tay Trương Tiểu Nguyên , dọa tới mức y co rụt người lại, nhưng chưởng quầy chỉ là lôi kéo y sờ sờ cánh của con bồ câu kia.
Chưởng quầy: "Ngươi xem đôi cánh kiên cường cứng cáp này!"
Bồ câu béo: "Ku Ku!"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Này cùng cánh gà ngoài đường không có điểm nào khác nhau a!
Chưởng quầy: "Nó hiện tại chỉ là béo một tí, trước kia nó bay rất giỏi"
Trương Tiểu Nguyên nhìn ánh mắt tràn đầy tha thiết của chưởng quầy, cố gắng gật đầu.
Nhưng có ích lợi gì đâu, cho dù thật sự có thể bay, thì đây cũng là chuyện của quá khứ.
Chưởng quầy: "Nó chỉ cần gầy lại một chút, một chút thôi!"
Chưởng quầy nâng tay, dùng ngón cái cùng ngón trỏ khoa tay múa chân ra một cái khoảng cách rất nhỏ, tỏ vẻ, con bồ câu này sau khi gầy xuống liền có thể bay rất cao.
Trương Tiểu Nguyên dự cảm có điềm xấu.
Y nhăn lại hai hàng mày, hỏi: "Cho nên là?"
Chưởng quầy cắn răng, đem bàn tay vòng ra sau đai lưng, tiếp tục dọa cho Trương Tiểu Nguyên ngốc lăng.
Nhưng chưởng quầy chỉ là ở đai lưng sờ soạng hồi lâu, không ngờ lại lấy ra hai tấm ngân phiếu nữa.
"Không bằng đại hiệp trước tiên đem bồ câu mang về, cho nó vận động nhiều một tí, qua mấy ngày liền có thể gầy xuống!" Chưởng quầy nắm lấy tay Trương Tiểu Nguyên, đem hai tấm ngân phiếu nhét vào tay y, "Ta biết đại hiệp vất vả, này...... Đây là phí hao tổn tinh thần cho đại hiệp!"
Trương Tiểu Nguyên ngơ ngác nhìn về phía đỉnh đầu của chưởng quầy.
"Ngân sách Giang Hồ Bí Văn: Thâm hụt"
"Tiền riêng: -200 lượng"
Trương Tiểu Nguyên: "......"