Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 43: Bồ câu bị đột biến nhiễm sắc thể rồi!



122.

Đam mê ăn ngọt  -  Trương Tiểu Nguyên, lần đầu tiên cảm thấy chính mình có lẽ từ hôm nay liền có thể từ bỏ cái yêu thích này rồi .

Y ở trong con mắt đầy trông mong của thủ vệ đại ca cùng đại sư huynh gặm xong hai xâu hồ lô đường , tuy rằng y hẳn là còn có thể ăn thêm cây thứ ba nữa, nhưng ánh mắt của thủ vệ đại ca nhìn Trương Tiểu Nguyên thật sự sáng đến mức lòng chột dạ không thôi, vì thế y run rẩy nhổ xuống mấy xâu hồ lô đường, nhét vào trong tay đại sư huynh, nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, huynh đem mấy xâu này đưa cho các thủ vệ bảo bọn họ chia nhau đi."

Lục Chiêu Minh hiển nhiên có chút khó hiểu, hắn nắm kẹo hồ lô, hỏi: "Vì sao?"

"Một mình đệ ăn không hết." Trương Tiểu Nguyên nói, "Với lại để bọn họ phải nhìn bằng ánh mắt mong mỏi như vậy cũng không tốt."

Lục Chiêu Minh nhăn mi, cảm thấy Trương Tiểu Nguyên nói đúng...... Giống như thực sự có chút đạo lý.

Hắn cầm hồ lô đường đi đến chỗ của vài vị thủ vệ trông cửa Võ Lâm Minh, đem hồ lô đường trong tay đưa cho mấy người bọn họ, một mặt nói: "Mua nhiều."

Thủ vệ đại ca nhìn kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt gần ngay trước mắt , nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngoài miệng lại nghĩa chính từ nghiêm muốn cự tuyệt, nói: "Cho dù ngươi dùng kẹo hồ lô hối lộ, chúng ta cũng tuyệt đối không thả cho hai người đem kẹo hồ lô vào bên trong bán đâu."

Lục Chiêu Minh ngẩn ra: "Mua bán?"

Một vị thủ vệ khác mở miệng nói: "Lục thiếu hiệp, ta biết sư môn ngươi nghèo khổ, nhưng cho dù như thế, Võ Lâm Minh cũng không phải địa phương để bán hồ lô đường a."

Lục Chiêu Minh gương mặt mờ mịt: "Bán hồ lô đường?"

Trương Tiểu Nguyên nghe thấy được.

Y cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, này mấy vị thủ vệ đại ca tựa hồ cho rằng Lục Chiêu Minh mua nhiều kẹo hồ lô như vậy là để đem vào trong Võ Lâm Minh mua bán, lấy tiền trợ cấp sư môn. Trương Tiểu Nguyên không biết sư môn bọn họ trong mắt người ngoài đã thành hình thù kỳ quái gì rồi, y dở khóc dở cười, cùng vị thủ vệ ca ca kia nói :"Kẹo hồ lô không phải cầm đi bán, là sư huynh mua cho ta ăn!"

Thủ vệ đại ca trên dưới đánh giá Trương Tiểu Nguyên một lát, lại đếm đếm số lượng xâu kẹo trên cây , hỏi y: "Ngươi...... Ăn hết sao?"

Trương Tiểu Nguyên lắc đầu.

Y lại từ cây đường hô to nhổ xuống một xâu đường hồ lô nhỏ, đưa tới trước mặt thủ vệ, thành khẩn dò hỏi: "Đại ca, ăn không?"

......

Bùi Vô Loạn cùng Lâm Dịch, Mai Lăng An chờ các chính đạo tiền bối thương lượng xong chuyện Thiên Minh Các thì sắc trời đã không còn sớm, hắn trước đã tham gia tiệc rượu ở tửu lâu trong thành, giờ tàn tiệc vừa lúc thỉnh chư vị đồng đạo cùng nhau trở về.

Bọn họ đàm tiếu hòa hợp, một đường đi đến trước cổng Võ Lâm Minh liền thấy vài tên thủ vệ xếp hàng ngồi ở bậc thang, mỗi người trong tay cầm một cây kẹo hồ lô, ăn đến cực kỳ vui vẻ.

Bùi Vô Loạn cảm thấy cái cảnh tượng trước mắt này ...... Thật sự thực không thích hợp lắm.

Hắn dừng lại bước chân, vẫn chưa quấy nhiễu đám thủ vệ, trái phải nhìn nhìn, Trương Tiểu Nguyên cùng Lục Chiêu Minh ngồi ở chỗ xa hơn một chút , Lục Chiêu Minh trong lòng ngực còn ôm cây kẹo hồ lô to, nhìn chung mấy người này, chỉ có một mình hắn là không có gặm gặm kẹo hồ lô.

Lâm Dịch dừng chân, dẫn đầu mở miệng, nói: "Đây là đang làm cái gì?"

Vài tên thủ vệ nghe vậy liền từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vừa thấy là ai, nhất thời chân tay luống cuống, dứt khoát đem kẹo hồ lô giấu ở phía sau, cùng kêu lên hô: "Minh chủ hảo!"

Bùi Vô Loạn: "......"

Hắn vẫy vẫy tay, nói: "Thôi...... Các ngươi trước đem đồ vật ăn xong đi."

Bùi Vô Loạn lời còn chưa dứt, Lâm Dịch nhưng đã nổi giận trước rồi.

"Các ngươi là thủ vệ Võ Lâm Minh!" Hắn nói, "Để người ngoài thấy được thì còn ra thể thống gì!"

Thủ vệ đại ca cúi đầu không dám nói lời nào, Trương Tiểu Nguyên chính trực cắn viên kẹo hồ lô tiếp theo, cũng có chút chột dạ, vội vội vàng vàng ngậm trong miệng, nhất thời lại nuốt không trôi, cũng không dám cắn thêm, sợ phát ra chút thanh âm khiến cho mấy người kia chú ý, quai hàm căng cứng, lặng yên không một tiếng động muốn kéo đại sư huynh lủi đi.

Lâm Dịch còn ở đằng kia thấp giọng quở trách thủ vệ, nói: "Nếu hôm nay đám người Ma Giáo tập kích thì như thế nào? Các ngươi thao tác chậm trễ như rùa bò, ai biết được một mai sẽ xảy ra chuyện gì."

Cái gì mà đám người Ma Giáo tập kích thì như thế nào.

Trương Tiểu Nguyên ở trong lòng nhỏ giọng lầm bầm.

Ma giáo giáo chủ căn bản là ở trong đình viện của Võ Lâm Minh rồi nha.

Bùi Vô Loạn chỉ phải trái khuyên bảo Lâm Dịch, nói gã không cần tức giận như vậy, không nghĩ tới Lâm Dịch xoay chuyển ánh mắt lại thấy được Trương Tiểu Nguyên cùng Lục Chiêu Minh, mày gã nhăn lại càng chặt, nói: "Kẹo hồ lô là do các ngươi mua?"

Trương Tiểu Nguyên vừa thấy mặt gã liền cảm thấy sợ hãi, trong đầu đã tự động hiện ra hình ảnh Lâm Dịch gϊếŧ hại bao nhiêu người vô tội, y lui ra phía sau vài bước, quay đầu nhìn đại sư huynh, không biết làm sao.

Lâm Dịch hận rèn sắt không thành thép dùng sức lắc đầu, nhìn về phía Trương Tiểu Nguyên nói: "Lúc trước nếu là ta thu ngươi làm đồ đệ, tuyệt đối sẽ không để ngươi hồ đồ như thế này......"

Gã thoạt nhìn cực kỳ giống một vị trưởng bối đức cao vọng trọng giáo huấn lứa hậu bối không biết nặng nhẹ, Trương Tiểu Nguyên không dám nói lời nào, mà Bùi Vô Loạn bày ra một bộ người đứng giữa phân giải, đang muốn đi lên khuyên bảo, Trương Tiểu Nguyên bỗng nhiên liền nghe thấy đinh một tiếng giòn vang, Bùi Vô Loạn cùng Lâm Dịch đỉnh đầu từng người bắn ra một hàng chữ.

Bùi Vô Loạn: "Kẹo hồ lô này thoạt nhìn ăn ngon thật, ta cũng muốn ăn."

Lâm Dịch: "Tử Hà Lâu chưởng môn, tứ trưởng lão đứng đầu Thiên Minh Các."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Mặt ngoài mặt trong thật đối lập......

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy giang hồ của bọn họ, sợ là thật sự xong rồi.

123.

Tuy rằng từ trên đỉnh đầu Lâm Dịch nhìn đến ba chữ Thiên Minh Các, Trương Tiểu Nguyên thế nhưng một chút cũng không cảm thấy bất ngờ.

Y vẫn luôn biết Lâm Dịch là một ngụy quân tử, còn hành hạ đồ đệ đến chết, bá chiếm đồ thê, loại sự tình này gã vẫn luôn làm đến thuận tay, chớ nói gã là người của Thiên Minh Các, liền tính đột nhiên truyền ra tin tức nói gã là do Ma giáo phái đến mai phục bên người Bùi Vô Loạn nằm vùng, Trương Tiểu Nguyên cũng sẽ không có chút nào bất ngờ.

Chẳng qua có Mạc Vấn Thiên làm so sánh, y quả thực xem thường loại ngụy quân tử giαи ɖâʍ gϊếŧ người không ghê tay này.

Nói ra, nếu từ những gì mà Trương Tiểu Nguyên biết được, Thiên Minh Các cùng U Huyễn Cung giống nhau, đều là xốc không nổi sóng gió gì trên giang hồ, chuyện này đã có Bùi Vô Loạn cùng Mạc Vấn Thiên giải quyết , không tới phiên bọn họ nghĩ nhiều.

Lâm Dịch nói xong mấy câu đó, hừ lạnh một tiếng, mặt vô biểu tình xoay người rời đi.

Bùi Vô Loạn còn cùng hai người cười cười, nói: "Hắn chính là cái tính tình này."

Bùi Vô Loạn ngoài miệng nói những lời này, ánh mắt cũng không ngừng liếc cây hồ lô đường trong tay Lục Chiêu Minh , Trương Tiểu Nguyên nhớ tới mấy hàng chữ trên đỉnh đầu hắn vừa nãy, trong lòng nhất thời hiểu ý, không chút do dự rút ra mấy xâu kẹo hồ lô, đưa tới trong tay Bùi Vô Loạn , nói: "Bùi minh chủ! Chúng ta mua nhiều ăn không hết......"

Bùi Vô Loạn duỗi tay tiếp nhận, hơi hơi mỉm cười, nói: "Bùi mỗ luôn luôn thích giúp đỡ mọi người."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên lại nhìn về phía Mai Lăng An, hỏi: "Mai tiền bối muốn hay không mang một ít trở về đưa cho các đồ đệ nếm thử?"

Mai Lăng An chớp mắt một cái liền nhớ tới Kha Tinh Văn, hắn gật đầu, tiếp nhận mấy xâu kẹo hồ lô Trương Tiểu Nguyên đưa qua, cười đến xuân phong ấm áp, một mặt nói: "Cao Lệnh huynh thật là có hai hài tử tốt."

Khó khăn đem tất cả mọi người đuổi đi, hồ lô đường cũng đã vơi hơn phân nửa, Trương Tiểu Nguyên nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy nhiệm vụ giải quyết hết kẹo hồ lô của mình cũng nhẹ hơn một chút.

Y quay đầu nhìn Lục Chiêu Minh ngồi ở bậc thang hơi hơi cau mày, tuy nói thần sắc cũng không có gì khác so với bình thường, nhưng bằng vào sự hiểu biết của Trương Tiểu Nguyên đối với đại sư huynh, y cảm thấy Lục Chiêu Minh hình như đang không vui.

Trương Tiểu Nguyên không biết đã xảy ra chuyện gì, y mở miệng gọi: "Đại sư huynh?"

Lục Chiêu Minh lập tức ghé mắt nhìn y, không đầu không đuôi nói ra một câu: "Đây là kẹo hồ lô ta mua cho đệ."

Trương Tiểu Nguyên: "Đệ biết đây là......"

Y không khỏi ngừng lại, bỗng nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Lục Chiêu Minh.

Y đem hơn phân nửa hồ lô đường đều phân cho người khác, đại sư huynh có lẽ vì vậy mà không vui đi?

Nhưng thủ vệ đại ca không cho bọn họ đem kẹo hồ lô vào trong, nhiều như vậy y một mình cũng ăn không hết, nếu không chia bớt cho người khác, có lẽ cũng chỉ có thể vứt bỏ.

Nếu vậy có thể đại sư huynh càng không cao hứng đi?

Trương Tiểu Nguyên hơi có chút đau đầu, sau khi bọn người Bùi Vô Loạn rời đi, thủ vệ cũng không dám lại quang minh chính đại ăn kẹo hồ lô, bọn họ đem kẹo hồ lô giấu ở sau lưng, thấy không có người qua lại thì trộm cắn một ngụm, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy bọn họ quả thực cực kỳ giống đám học sinh ăn vụng trong lớp, trong lòng một lần nữa cảm thấy giang hồ này có lẽ sắp xong rồi.

Trương Tiểu Nguyên đi qua muốn cùng thủ vệ đại ca thương lượng một chút, y mới vừa mở miệng nhắc tới ba chữ kẹo hồ lô, thủ vệ đại ca đã ho khan một tiếng, nói: "Kẹo hồ lô nào vậy?."

Trương Tiểu Nguyên: "A?"

Thủ vệ đại ca: "Sắc trời không còn sớm, các ngươi còn ở cửa ngồi xổm làm gì? Mau vào đi mau vào đi, chúng ta cũng sắp đến giờ phải đóng cổng rồi."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Rốt cuộc người vừa nãy còn mạnh miệng nói mình không thể bị hối lộ là ai?

......

Sắc trời đã tối, nhưng trong Võ Lâm Minh vẫn không thiếu người qua kẻ lại.

Lục Chiêu Minh khiêng một cây kẹo hồ lô bự tổ chảng như vậy, ai đi ngang qua cũng đều ghé đầu nhìn, chỉ nghĩ là người bán rong nào đó đi nhầm vô Võ Lâm Minh, thậm chí còn có người đến hỏi giá mấy xâu kẹo hồ lô.

Khó khăn lắm mới trở lại trong viện, Hoa Lưu Tước ngồi xổm trước lồng chim bồ câu béo của Trương Tiểu Nguyên, cầm một cọng rơm nghịch nó, Tưởng Tiệm Vũ đang ngồi ở phía sau hắn, một bộ dáng nước miếng chảy dài, hỏi: "Đại sư huynh bọn họ như thế nào còn chưa trở lại, chúng ta khi nào mới có thể đi ăn bồ câu nướng?"

Trương Tiểu Nguyên nhịn không được hô to: "Thật quá đáng! Nhị sư huynh! Ngươi như thế nào có thể nhìn chằm chằm bồ câu đệ chảy nước miếng!"

Lục Chiêu Minh hơi ngốc ngốc, giơ tay chỉ hướng con bồ câu phì nhiêu: "Đó là bồ câu?"

Trương Tiểu Nguyên miễn cưỡng gật đầu.

Lục Chiêu Minh: "Bồ câu của đệ?"

Trương Tiểu Nguyên có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Đệ...... Đệ mua về chơi......"

Lục Chiêu Minh: "......"

Lục Chiêu Minh đi đến trước mặt bồ câu, đem cây kẹo hồ lô đưa tới tay Tưởng Tiệm Vũ, ngồi xổm xuống, lấy cọng rơm trong tay Hoa Lưu Tước, chọc chọc thân hình màu mỡ của bồ câu.

Bồ câu: "Ku ku ku."

Lục Chiêu Minh: "......"

Tưởng Tiệm Vũ thuận tay nhổ xuống một xâu kẹo hồ lô, nhét vào trong miệng cắn một viên, lẩm bẩm lầm bầm nói: "Các ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, chính là mua kẹo hồ lô a?"

Lục Chiêu Minh không trả lời hắn.

Giờ phút này Lục Chiêu Minh biểu tình nghiêm túc, hai hàng lông mày nhăn chặt, dường như đã đem chuyện kẹo hồ lô vứt ra sau đầu, hắn dùng rơm chọc bồ câu béo vài cái, giống như rốt cuộc chắc chắn cái gì, quay đầu lại nhìn về phía Trương Tiểu Nguyên, hỏi: "Tiểu Nguyên, gia cảnh đệ thật tốt."

Trương Tiểu Nguyên không biết sư huynh vì cái gì muốn nói cái này, đành phải gật đầu, gia cảnh y so với sư mô bần hàn của mình, đích xác đã coi như cực tốt.

Lục Chiêu Minh hỏi: "Đệ có phải hay không chưa từng thấy gà và bồ câu?"

Trương Tiểu Nguyên: "...... Đệ đương nhiên đã nhìn qua!"

Đại sư huynh đây là có ý tứ gì? Cho rằng y không phân biệt được gà và bồ câu khác nhau điểm nào?

Lục Chiêu Minh gật đầu: "Ta nhớ ra rồi, ở hắc điếm, đệ quả thật đã nhìn thấy."

Trương Tiểu Nguyên: "Ở hắc điếm phía trước đệ cũng gặp qua......"

Lục Chiêu Minh: "Vậy đệ có thấy qua con bồ câu nào béo như vậy?"

Ba người cùng lúc lắc đầu.

Lục Chiêu Minh: "Nhưng chúng ta đã gặp qua gà béo như thế này rồi."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Y bắt đầu cảm thấy không đúng rồi.

Lục Chiêu Minh đem bồ câu tóm ra khỏi lồng, tư thế quả thật y đúc với cái lần hắn xách gà ở hắc điếm , không màng tới bồ câu béo đang điên cuồng kêu ku ku ku, hai hàng lông mày nhíu chặt, mặt lộ vẻ hoài nghi.

"Ta cảm thấy......" Hắn ước lượng cân nặng của bồ câu, "Này có thể là một con gà béo đột biến nhiễm sắc thể."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Bồ câu: "Ku?"

---------------------------------

Có thời gian nên đăng thêm một chương cho mọi người đọc~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.