Chương 6: Ngoạ hổ tàng long
25.
Giang hồ này bị nhiều cao thủ quá rồi đấy, Trương Tiểu Nguyên đã không muốn nói năng gì nữa.
Hoa Lưu Tước vẫn không sợ chết mà liên tục bắn ra những ánh mắt đầy mị lực với Văn Đình Đình. Văn Đình Đình coi như không thấy, nàng sai bổ khoái phía sau nâng Hoa Lưu Tước dậy, một bên quay sang nhìn mọi người, ôm quyền nói:
"Xin hỏi là vị nghĩa sĩ nào bắt được tên hái hoa tặc này?"
Trương Tiểu Nguyên khẽ thúc Lục Chiêu Minh, Lục Chiêu Minh lại nhìn Vương Hạc Niên. Có vẻ hắn không muốn trở nên nổi bật trước mặt nhiều người như vậy, càng không quen ứng phó với trường hợp như thế này. Vương Hạc Niên còn đang đắm chìm trong nỗi đau đồ đệ trưởng thành, Xa Thư Ý phải ho nhẹ một tiếng, thì thầm bên tai ông mấy câu ông mới lấy lại tinh thần.
Vương Hạc Niên đi đến trước mặt Văn Đình Đình nói:
"Là đại đồ đệ của ta."
Văn Đình Đình cười với ông, đáp:
"Thích đại nhân mời các vị nghĩa sĩ cùng đến nha huyện."
Trương Tiểu Nguyên không khỏi thầm nghĩ, phát tiền, chuẩn bị phát tiền đúng không!
Y tâm tâm niệm niệm nhớ thương một trăm lượng vàng kia, đi theo mọi người được mấy bước, lúc này mới đột nhiên nghĩ tới một việc cực kì khủng khiếp.
Theo như chữ trên đầu Hoa Lưu Tước cho biết thì gã ta thuần tuý là bị oan.
Vậy nói cách khác... một trăm lượng tiền thưởng kia có phải sắp ngâm nước nóng rồi không?
Trương Tiểu Nguyên bị đả kích nặng nề.
...
Trời hửng sáng, mọi người theo Văn Đình Đình và mấy bổ khoái khác cùng quay về nha huyện Phượng Tập.
Trên đường vốn đang im phăng phắc, chỉ có mấy người nhà bán hàng rong ra ngoài dọn dẹp hàng quán, nhưng do việc bắt được hái hoa tặc ở nhà trọ khiến không ít khách nhân hóng hớt đi theo xem trò hay, tiếng huyên náo đã đánh thức cả mấy hộ ven phố, thấy đội hình như vậy không ít người cũng tò mò chạy theo.
Đợi khi bọn họ về đến nha huyện Phượng Tập thì đoàn người đã thanh thế rầm rộ, có điều người không liên quan không được đi vào, Văn Đình Đình sai bổ khoái thuộc hạ nhốt Hoa Lưu Tước vào trước. Gã là trọng phạm bị truy nã bởi nhiều châu phủ, phải đợi sau khi Tri Châu đại nhân tới mới có thể bắt đầu thẩm vấn.
Hoa Lưu Tước được hai người đỡ, co chân nhảy lò cò, cẳng chân bị thương đã sưng to bằng đùi, chạm đất một cái là đau thấu tim, gã tủi thân vịn cánh tay của đại ca nha dịch, như oán phụ nhìn Văn Đình Đình nói:
"Dù gì cũng phải tìm một đại phu đến cho ta chứ!"
Lục Chiêu Minh tỏ vẻ mình có chuyện muốn nói.
Hoa Lưu Tước không ngờ rằng thằng cha hung dữ này lại sẽ nói giúp mình, gã rất cảm động, không nhịn được thâm tình nhìn về phía Lục Chiêu Minh.
Lục Chiêu Minh: "Gã biết mở khoá, đánh ngất mới an toàn."
Hoa Lưu Tước:...
Văn Đình Đình xoa cằm: "Huynh nói rất có đạo lý."
Hoa Lưu Tước lảo đảo lùi ra sau.
"Chân ta gãy rồi mà!" Gã nhìn Văn Đình Đình không ngừng tới gần, kinh hoàng nói: "Ta ta ta không chạy trốn được đâu!"
Chưa nói dứt câu, Văn Đình Đình đã bổ một đao vào sau gáy gã.
Mắt Hoa Lưu Tước trợn trắng, ngã vào lồng ngực đại ca nha dịch.
Trương Tiểu Nguyên:...
Xem như y đã rõ. Thoạt nhìn đại sư huynh nói năng chất phác, thậm chí đôi khi trong lúc trò chuyện còn phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng lúc xuống tay thực sự rất tàn nhẫn.
Y cảm thấy thật may mắn khi mình không phải kẻ địch của Lục Chiêu Minh.
Hơn nữa... Hình như Lục Chiêu Minh còn rất được giống chó quý mến.
Sau khi về đến nha môn Văn Đình Đình đã cởi dây dắt chó ra, lúc này Thí Đôn đang ngồi chồm hỗm bên chân Lục Chiêu Minh, ngẩng đầu, vẫy đuôi điên cuồng, ánh mắt như muốn được trát nước miếng đầy mặt đối phương.
Dáng vẻ đó, là ai cũng không nhịn được phải ngồi xuống thân mật sờ đầu nó rồi còn cho nó một khúc xương ngon đúng không?
Lục Chiêu Minh mặt vô cảm, không nhúc nhích.
Trương Tiểu Nguyên ghé lại gần Lục Chiêu Minh, "Đại sư huynh," Y nhỏ giọng nói, "Hình như Thí Đôn rất thích huynh đấy."
Lục Chiêu Minh ngẩn ra, chậm rì rì lặp lại: "Thí Đôn?"
Văn Đình Đình quay ra tò mò hỏi:
"Hử? Sao mấy huynh biết nó tên là Thí Đôn?"
Trương Tiểu Nguyên:...
26.
Trương Tiểu Nguyên cực kì căng thẳng.
Y không muốn năng lực kì lạ của mình bị lộ tẩy trước mặt mọi người chút nào.
Một là y không biết năng lực này từ đâu ra, hai là cũng cảm thấy nó thật kì quặc, y không muốn bị người khác cho là thần kinh hay là đối tượng cần đề phòng. Đành phải miễn cưỡng cười cười với Văn Đình Đình đáp:
"Vừa rồi ta nghe thấy cô gọi nó như vậy... Tên rất hay! Làm người ta ấn tượng sâu sắc!"
Văn Đình Đình tự hào ưỡn ngực nói:
"Ta cũng cảm thấy tên đó rất hay."
Thí Đôn: "Oẳng!"
Đang nói chuyện thì Thích đại nhân Huyện Lệnh Phượng Tập trong miệng Văn Đình Đình đã đi từ nội đường ra.
Đó là một người thư sinh nhìn qua chỉ cỡ hơn hai mươi, bước chân bồng bềnh vô lực, thân hình mảnh khảnh, dáng vẻ vừa nhìn đã biết là không võ vẽ gì rồi, hào hoa phong nhã chắp tay thi lễ với họ nói:
"Các vị nghĩa sĩ trừ hại cho dân, Thích mỗ tại đây thay bá tính Phượng Tập cảm tạ chư vị đại hiệp."
Trương Tiểu Nguyên tập mãi thành quen nhìn lên đầu y.
Ting.
"Thích Triều Vân, con trai duy nhất của Thủ Phụ đương triều. Vì không muốn dựa vào cha mình, Thủ Phụ cũng có ý tránh sự tị hiềm nên đã cố tình che giấu thân phận đến huyện Phượng Tập xa xôi làm quan."
Nhà Trương Tiểu Nguyên không có ai làm quan, người giang hồ cũng không thích dính líu nhiều đến triều đình nên y không biết quan trường là như thế nào cả. Y nghĩ có lẽ Thích Triều Vân và cha y sợ người khác hiểu lầm cái gì đó, lúc này mới không ở lại kinh thành nữa mà chạy đến huyện thành nhỏ làm quan.
Khoan khoan, con trai duy nhất của Thủ Phụ?
Trương Tiểu Nguyên giật mình, quay ra nhìn nhìn Văn Đình Đình.
Vì không chấp nhận mối hôn ước với con trai duy nhất của Thủ Phụ mà bỏ nhà ra đi...
Ngộ he?!
Hai người các ngươi có biết mình chính là đối tượng đào hôn của nhau không?!
...
27.
Trương Tiểu Nguyên nghiêm túc quan sát Văn Đình Đình và Thích Triều Vân.
Hình như bọn họ thực sự không biết người kia là đối tượng kết hôn bị mình ruồng rẫy.
Việc hôn ước có lẽ do lệnh của cha mẹ lời người mai mối, chứ bản thân hai người nhiều nhất là được nhìn thấy nhau qua tranh... Mà dựa vào những bức tranh không có độ tin cậy đó hiển nhiên rất khó giúp bọn họ nhìn một cái nhận ra được người thật.
Thế này thì cũng hơi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá rồi.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy mình đã khai quật được một bí mật kinh thiên động địa.
Y đã chấp nhận được sự thật về cái huyện thành địa linh nhân kiệt này, về sư môn ngoạ hổ tàng long của mình. Thậm chí khi nhìn thấy bảy chữ "con trai duy nhất của Thủ Phụ" y cũng không bị phấn khởi quá nữa. Con trai duy nhất của Thủ Phụ thì đã là gì? Đến trưởng tử của Tiên Đế y cũng thấy rồi!
Vương Hạc Niên hữu lễ khách sáo qua lại với Thích Triều Vân, hai người hàn huyên được mấy câu bỗng Thích Triều Vân nói đến tiền thưởng từ Hoa Lưu Tước.
"Thật không dám giấu giếm, Hoa Lưu Tước chính là trọng phạm bị các châu phủ truy nã, bạc thưởng theo người rất cao, các vị nghĩa sĩ bắt được gã, theo lẽ sẽ nhận được tiền thưởng." Thích Triều Vân nói, "Có điều án này cần qua sự thẩm tra của Tri Châu đại nhân, sợ là bạc thưởng không đến tay các vị nhanh ngay được."
Y vốn muốn để họ lưu lại địa chỉ, đợi sau khi thẩm tra xử lí xong sẽ sai người gửi tiền thưởng đến, nhưng khi y nhắc tới việc này, Trương Tiểu Nguyên lại nghĩ - Hiển nhiên là Hoa Lưu Tước bị oan.
Tuy rằng phụ bạc người khác thật đáng giận nhưng nếu thật sự xử lí theo án oan thì gã đã phạm tội chết. Sai lầm của gã không đến mức đó, nếu Trương Tiểu Nguyên không biết thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay y đã biết được nội tình, tuyệt đối không thể vì một trăm lượng vàng mà nhắm mắt lặng im.
Y không thẳng tuột ra được, cứ do dự mãi, cuối cùng lấy hết can đảm nói với Thích Triều Vân:
"Thích đại nhân, hồi nãy Hoa Lưu Tước cứ nhắc đi nhắc lại là gã chưa từng làm những chuyện đó, có lẽ..."
Có lẽ cần phải xem xét thận trọng.
Thích Triều Vân không biết y là ai vẫn hiền hoà cười nói:
"Thiếu hiệp yên tâm, Tri Châu đại nhân sẽ thẩm tra lại. Nếu gã thực sự có oan khuất, chúng ta sẽ trả lại công bằng."
Trương Tiểu Nguyên một bên gật đầu, một bên thầm đau xót.
Một trăm lượng vàng mọc cánh bay đi rồi.
Thậm chí y còn giúp ủn mông một phát.
Y lại phải tiếp tục lo lắng cho 50 văn tiền còn dư của sư phụ.
...
28.
Mặt trời đã quá ngọn sào, Thích Triều Vân có công việc phải giải quyết, Văn Đình Đình đi tìm đại phu về cho Hoa Lưu Tước, bọn họ đương nhiên cũng phải rời khỏi nha huyện.
Vương Hạc Niên đi đầu dẫn đường, vừa ra ngoài được mấy bước bỗng nghe có người gọi họ lại.
"Vương bá phụ." Người đó cười nói, "Xin dừng bước."
Cả nhà quay lại, thấy một thanh niên bước nhanh tới.
Anh con trai này mặc một thân áo bào màu mực, dáng vẻ nho sinh, tư thái đĩnh đạc, nhưng thêm chút phóng khoáng hào sảng, thoáng nhìn mặt mày không giống như một người đọc sách mà càng giống hiệp sĩ trẻ tuổi hơn.
Hắn ôm quyền với Vương Hạc Niên - đến lễ cũng hành theo kiểu giang hồ - tươi cười nói:
"Vương bá phụ còn nhớ Quân Tắc chăng?"
Trương Tiểu Nguyên chuyển ánh mắt lên đỉnh đầu người này.
"Bùi Quân Tắc. Con trai của Giáo chủ Ma Giáo Mạc Vấn Thiên. Uyên bác đa tài, võ công cao cường, xếp hạng 103 giang hồ. Hiện đang làm sư gia nha huyện Phượng Tập."
Đây có thể coi là ngoài dự đoán của Trương Tiểu Nguyên.
Mấy năm gần đây Ma giáo dần ít hoạt động trên giang hồ hơn, thậm chí còn quán triệt người trong tà đạo bớt chọc ngoáy nhau đi. Thế hệ Trương Tiểu Nguyên đã không còn gặp được giáo chúng Ma Giáo nữa rồi. Nhưng dù vậy, tên huý của Giáo chủ Ma Giáo Mạc Vấn Thiên vẫn đủ để khiến cho đa số người trong giang hồ sởn tóc gáy, nhớ tới những câu chuyện đáng sợ nhiều năm trước kia.
Người trước mắt... thế mà lại là con trai của Mạc Vấn Thiên?
Trương Tiểu Nguyên nghiêm túc phân tích gương mặt người này. Y nghe đồn tuy Mạc Vấn Thiên thủ đoạn tàn nhẫn nhưng dung mạo lại rất tuyệt vời, xưng là mỹ nhân cũng không quá, có điều tâm sinh tướng, ở đây hẳn là hung tướng, mà xem dáng vẻ của Bùi Quân Tắc - dường như y chỉ thiếu điều khắc hai chữ CHÍNH PHÁI lên trán nữa thôi, rõ ràng là một gương mặt riêng các vị đại hiệp mới có.
Hơn nữa... Tại sao con trai của Giáo chủ Ma Giáo lại làm phụ tá cho Huyện Thái Gia ở một huyện thành nhỏ?!
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy mình càng ngày càng nhìn không thấu cái giang hồ này.
Có vẻ Vương Hạc Niên đã nhớ ra, ông cực kì mừng rỡ cầm tay Bùi Quân Tắc, vui vẻ nói:
"Quân Tắc, mấy năm không gặp, con đã cao hơn nhiều rồi."
Bùi Quân Tắc cười:
"Bá phụ, chúng ta đã không gặp gần mười năm nay rồi."
Vương Hạc Niên quay lại, giới thiệu cho Bùi Quân Tắc biết những người phía sau.
"Đây là sư đệ ta Xa Thư Ý, Quân Tắc, con còn nhớ không?" Vương Hạc Niên nói, "Hồi năm con sáu tuổi..."
Ông hơi dừng lại, có vẻ như nhớ đến chuyện gì thú vị, không nhịn được nở nụ cười.
"Đương nhiên vẫn nhớ." Bùi Quân Tắc cũng cười theo, "Ngày con bé, còn từng theo Xa sư thúc đi lạc đấy."
"Chuyện cũ bỏ qua." Xa Thư Ý xấu hổ che mặt lại, lúng túng nói, "Khi đó ta cũng mới có hơn mười tuổi."
"Đây là đại đồ đệ của ta Lục Chiêu Minh, nhị đồ đệ Tưởng Tiệm Vũ." Vương Hạc Niên chỉ cho Bùi Quân Tắc từng người một, "Còn đây là tiểu đồ đệ Trương Tiểu Nguyên mới nhập môn. Đúng rồi, em nó là bé nhà Cao Lệnh bá phụ con đấy."
Trương Tiểu Nguyên sửng sốt.
Khoan khoan, chẳng lẽ cha cũng có giao tình với Giáo chủ Ma Giáo?
Bùi Quân Tắc không phải con trai Mạc Vấn Thiên sao? Vì đâu mà ánh mắt của Vương Hạc Niên và Xa Thư Ý nhìn y lại như thấy con của bạn cũ vậy?
Vương Hạc Niên quay lại, giới thiệu Bùi Quân Tắc với bọn họ.
"Đây là Bùi Quân Tắc." Vương Hạc Niên tủm tỉm cười, "Cậu ấy là con trai duy nhất của bạn thân vi sư... Võ Lâm Minh Chủ Bùi Vô Loạn."
Hả!
Ai?