Chương 22
Ngày thứ hai mươi hai xem tiền như rác
Chữ viết đẹp luôn là điểm cộng trong mắt người khác, đặc biệt là trong giới giải trí, trình độ văn hóa của nghệ sĩ thường không quá cao. Rất nhiều nghệ sĩ nam ngoại hình cao ráo đẹp trai nhưng chữ viết lại xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng đáng yêu, khiến người hâm mộ dở khóc dở cười.
Vốn dĩ mọi người chỉ là nhìn thoáng qua bài kiểm tra của Sở Tích, không ngờ khi chữ viết được phóng to trên màn hình lại khiến người ta kinh diễm như vậy.
Phóng đại hình ảnh sẽ làm nổi bật hơn những ưu khuyết điểm vốn có, đẹp sẽ càng đẹp, xấu sẽ càng lộ rõ. Chữ viết của Sở Tích trên màn hình tinh tế tròn trịa, đầu bút nét phẩy, nét hất rõ ràng, có lực, chữ đẹp khiến người nhìn cũng vui mắt.
Gạch vui vẻ không thôi:
[ Wow! Chữ của Tích Bảo đẹp quá! ]
[ Không ngờ Sở Tích không chỉ xinh đẹp mà chữ viết của cô ấy cũng đẹp nữa, Sở Tích đúng là báu vật nha! ]
[ Tôi từ nhỏ đã hâm mộ những người viết chữ đẹp /một người viết chữ xấu bày tỏ lòng hâm mộ/ ]
Lại có người nghi ngờ nói:
[ Không đúng nha, Sở Tích không phải là cái loại học thức kém, làm đầu gấu trong trường học sao? Làm sao có thể viết được chữ đẹp như vậy? ]
[ Ai quy định thành tích kém thì chữ phải xấu dạ? ]
[ Chữ này càng nhìn càng thấy đẹp, Sở Tích hay quá. ]
……
Trong phòng học, Sở Tích nhìn sơ qua đề bài.
Hai câu ngữ văn, một câu là viết chính tả thơ cổ, một câu là tìm câu sai, hai câu này đều không khó, Sở Tích làm rất nhanh. Anh Văn là một bài luận ngắn, bên dưới có ba câu hỏi, Sở Tích viết xong, sau đó nhìn đề toán phía dưới.
Một câu là các phép toán về tập hợp, Sở Tích nhớ lại những kiến thức đã học trước kia, vẫn làm được, câu còn lại là giải hàm số logarit, trực giác của Sở Tích cảm thấy đề này cũng không khó lắm, nhưng hai năm qua cô đã không học gì cả nên hiện tại cũng không thể nhớ được công thức liên quan, chỉ có thể giương mắt nhìn đề thôi.
Ngoại trừ Anh Văn và Ngữ Văn cũng xem như là thuận lợi ra thì những câu hỏi sau đó Sở Tích đã cố gắng làm hết sức, cô phát hiện bản thân đã quên rất nhiều công thức và định lý liên quan, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đoán bừa.
Còn năm phút nữa là nghỉ giữa tiết, hết giờ, chủ nhiệm lớp thu lại bài kiểm tra của bốn bạn học rồi mang về chấm. Ngoại trừ phần viết chính tả thơ cổ ra thì còn lại đều là trắc nghiệm, chủ nhiệm Triệu dựa người lên bục giảng, cầm bút đỏ lên, chấm bài ngay tại chỗ.
Ban đầu sắc mặt của cô Triệu cũng không tệ lắm, bài thi thứ nhất bà gạch liên tục sáu dấu chéo, lúc đó bà còn tưởng bản thân sắp sai thứ tự đáp án, nhưng xem lại thì thấy bản thân đã sắp đúng rồi.
Chủ nhiệm lớp mỗi khi chấm xong một bài thì lông mày lại nhíu thêm một chút, sau khi chấm xong bài thứ ba liền thở dài một hơi, buồn rầu nhìn về nhóm minh tinh phía dưới bục giảng.
Chủ nhiệm lớp lắc lắc đầu, bắt đầu chấm bài kiểm tra cuối cùng trong tay.
Lúc bà nhìn bài kiểm tra này thì mắt liền sáng lên.
Rõ ràng đều là câu hỏi trắc nghiệm, trước đó vẫn có người vẽ loạn trên bài kiểm tra, làm rất qua loa, nhưng bài này lại rất sạch sẽ ngay ngắn, mỗi đáp án đều được viết gọn gàng trước số câu hỏi.
Lúc này lông mày vẫn luôn nhíu chặt của chủ nhiệm lớp mới giãn ra không ít.
Thời gian nghỉ giữa tiết là nửa giờ, các bạn học còn lại đều đi tập thể dục giữa giờ. Bài hát nhịp điệu sống động trong loa phát ra vang vọng khắp trường. Hôm nay bốn bạn học mới của lớp 1-3 không tập thể dục giữa giờ mà bị gọi vào văn phòng chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp uống một ngụm trà hoa cúc, lắc lắc đầu nhìn bốn học sinh trước mặt.
“Tôi biết các bạn đã tốt nghiệp rất nhiều năm, vốn dĩ trong lòng đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng không ngờ biểu hiện của các bạn so với tưởng tượng của tôi còn…. haiz…”
Bài kiểm tra chấm theo thang điểm một trăm, chủ nhiệm lớp cầm bài đầu tiên lên, bà nói nhỏ lại: “Hàn Thiệu Văn, tám điểm.” Sau đó lại nhìn vào bài kiểm tra đầy dấu chéo đỏ của anh ta, lắc đầu nói, “Bài của cậu tôi chấm kỹ lắm mới được nhiêu đó đấy, làm sao có thể thi đậu vậy?”
Hàn Thiệu Văn: “....”
Bình luận:
[ Ha ha ha ha, 8/100 điểm ]
[ Không phải chứ, đề cao trung năm nhất, còn toàn là trắc nghiệm, cuối cùng chỉ được 8 điểm, cái này cũng quá thấp rồi. ]
[ Dù sao thì trình độ của mấy người này không phải các người cũng không biết ]
[ Cô Triệu hận không thể rèn sắt thành thép ha ha ha ]
Bài thứ hai, chủ nhiệm lớp cầm lên đọc: “Hồ Tiểu Tinh, 20 điểm.”
Hồ Tiểu Tinh vừa nghe điểm của cô so với Hàn Thiệu Văn 8 điểm trước lại có đến hai con số thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chủ nhiệm lớp đem bài thi đưa cho Hồ Tiểu Tinh, nhìn vẻ mặt cô thả lỏng thì bất đắc dĩ cười khổ: “Khá may mắn đấy, tiếp tục cố gắng nhé.”
Đến bài thứ ba, chủ nhiệm lớp: “Đỗ Siêu, 50 điểm.”
Bài này vốn dĩ cũng chưa đủ đạt được điểm như vậy, nhưng vì hai bài trước đó quá thê thảm nên bà xem đến bài này cũng đã thấy vừa lòng.
[ Siêu Siêu giỏi quá! Điểm cũng được phân nửa rồi, ha ha ha ]
[ Nhiều năm không đi học như vậy, nếu tôi giải lại đề cao trung năm nhất cũng không hẳn có thể đúng một nửa đâu, Đỗ Siêu đã rất lợi hại rồi. ]
[ Tốt xấu gì Đỗ Siêu cũng tốt nghiệp học viện điện ảnh, không giống với mấy người nổi tiếng trên mạng. ]
Chủ nhiệm lớp đem bài kiểm tra đưa cho Đỗ Siêu: “Tôi đã xem qua các câu trả lời, phần viết chính tả thơ cổ chỗ câu ‘Ba sơn sở thủy thê lương đích’, sao phía sau cậu lại viết từ ‘responsibility’?”
Đỗ Siêu trả lời nhỏ tiếng lại: “Bởi vì gieo vần.”
Chủ nhiệm lớp: “....”
Bình luận: [ Ha ha ha ha ]
Ba người đều nhận được bài kiểm tra, trong tay chủ nhiệm chỉ còn lại một bài, rất rõ ràng, đây chính là bài của Sở Tích.
Sở Tích nghe điểm của Đỗ Siêu, trong lòng bắt đầu hồi hộp.
Có rất nhiều câu cô không chắc chắn.
Chủ nhiệm lớp cố ý hỏi ngược lại Sở Tích: “Bạn học Sở Tích, cô cảm thấy bản thân làm được bao nhiêu điểm?”
Sở Tích lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Người xem cũng rất tò mò điểm số của Sở Tích, đặc biệt là khi liên tưởng đến những tin đồn của Sở Tích khi cô học cao trung, lần này ngay cả người hâm mộ cũng không mấy lạc quan:
[ Nói nhanh đi cô Triệu, rốt cuộc Sở Tích bao nhiêu điểm? Cô đang học theo mấy người bên ngoài thừa nước đục thả câu sao? ]
[ Tích Bảo cố lên, dù bao nhiêu điểm thì Gạch cũng ủng hộ cô! ]
[ Chữ viết đẹp đã là cực hạn rồi, điểm này mà phát ra thì trình độ thật sự sẽ bị lộ. ]
[ Tích Bảo quả thật chưa từng vào đại học, chuyện này Gạch chưa bao giờ phủ nhận, mong mọi người mở miệng lưu tình! ]
[ Không sao đâu Tích Bảo, hiện tại tôi là sinh viên năm hai, kiến thức cao trung đã sớm quên hết rồi, nếu tôi làm bài kiểm tra đó nói không chừng điểm còn không cao bằng cô. ]
[ Có ai đánh cược xem đầu gấu Sở có thể vượt qua 20 điểm của Hồ Tiểu Tinh không? Ha ha ha ha ]
[ Tôi cược một đồng, không vượt qua! ]
[ Sao cô Triệu còn chưa công bố nữa, sốt ruột quá đi! ]
…..
Bình luận trôi liên tục, mặt cô Triệu tràn ngập ý cười nhìn thoáng qua bài kiểm tra rồi đưa cho Sở Tích, phát âm từng chữ rõ ràng: “Sở Tích, 92 điểm.”
Dường như Sở Tích cũng không nghĩ đến bản thân có thể làm được số điểm đó, sau khi nghe xong liền ngẩng đầu.
Im lặng.
Im lặng giống như tất cả đều đã chết.
Không chỉ văn phòng chủ nhiệm yên lặng mà ngay cả người xem phát trực tiếp cũng yên lặng.
Vừa rồi mọi người còn cược xem Sở Tích rốt cuộc có thể vượt qua 20 điểm của Hồ Tiểu Tinh không thì lúc này đột nhiên lại nghe cô được 92 điểm.
Ngay cả Gạch của Sở Tích cũng chưa hoàn hồn lại.
Gạch vừa tìm mọi cách an ủi Sở Tích không sao không sao, cho dù bao nhiêu điểm cũng đều thích cô vừa cầu xin người qua đường bớt nghiệp lại, Sở Tích chưa từng vào đại học, thành tích cao trung cũng không tốt khiến mọi người chê cười. Kết quả, bọn họ vừa nghe được cái gì? Bọn họ vừa mới nghe được cái gì?!
Cuối cùng cũng có bài điểm cao rồi, lúc này nhân viên công tác mới đem ống kính chuyển lại gần, quay thẳng vào bài kiểm tra của Sở Tích.
Trình bày tinh tế, rõ ràng, sạch sẽ.
Nơi ghi điểm được viết một số 92 lớn bằng mực đỏ.
Không chỉ là vượt qua bốn vị khách mời, mà còn là người duy nhất đạt trên 80.
Một người rời trường lớp hơn hai năm đột nhiên làm bài kiểm tra cao trung một lần nữa, người khác ai nấy đều cảm thấy thảm không nỡ nhìn, vậy mà Sở Tích lại làm được 92 điểm.
Vốn dĩ Gạch đã chuẩn bị tốt để nghe chế giễu nhưng khi thành tích của Sở Tích được công bố, cục diện của bọn họ đã được xoay chuyển.
Vì thần tượng mà tranh đấu thì có cảm giác như thế nào? Có lẽ chính là cảm giác ngay lúc này.
[A a a a a a a!!! ]
[ Tích Bảo 92 điểm! Tích Bảo vậy mà được 92 điểm! ]
[ Khuê nữ nhà tôi cũng không chịu thua ai cả huhuhu… Tích Bảo mẹ yêu con! ]
[ Khuê nữ nhà tôi không chỉ viết chữ đẹp mà thành tích cũng tốt nữa! ]
[ Sở Tích của chúng ta không có học dốt! Mấy người kia có thấy không, Sở Tích của chúng tôi không có học dốt! ]
[ 92 điểm thôi mà, vẫn còn nhiều chỗ có thể cải thiện, mọi người không cần kiêu ngạo, hihihi. ]
Người qua đường và fans của những người còn lại đều rất sốc.
[ Chuyện... chuyện này là thế nào? Sở Tích không là đầu gấu học kém sao??? ]
[ Trời Phật, mấy cái kiến thức cao trung đó nửa năm không đụng vào là tôi đã quên hết rồi, Sở Tích vậy mà làm được 92 điểm, quá trâu rồi! ]
[ Không thể nào, nếu thành tích tốt như vậy sao không lên đại học? ]
[ Không phải nói cô ấy vào cao trung đã bắt đầu ăn chơi rồi sao? ]
[ Có phải chương trình lộ đề không đó? ]
…..
Bình luận có náo nhiệt như thế nào thì người ở hiện trường cũng không biết. Đến giờ học, bốn khách mời đem bài kiểm tra của bọn họ về phòng học.
Điểm của Sở Tích vẫn còn làm cho ba vị khách mời kinh ngạc, bọn họ đều ôm quyền nói bái phục bái phục.
Âm thanh tập thể dục vẫn còn vang, các bạn học đều chưa trở về lớp, trong phòng học cũng chỉ có bốn người học sinh bọn họ.
Bốn người trở lại vị trí của mình, Hàn Thiệu Văn lập tức đem bài kiểm tra 8 điểm của anh ta nhét vào hộc bàn, Đỗ Siêu ngồi tại chỗ ngáp một cái, Hồ Tiểu Tinh lấy trong cặp ra một cái gương nhỏ, yên lặng bắt đầu tô son, Sở Tích trở lại vị trí của mình, nhìn lại những câu làm sai trong bài kiểm tra, tâm trạng dường như rất tốt, cô lấy sách giáo khoa từ trong hộc bàn ra, bắt đầu sửa lại những câu làm sai.
Sở Tích biết 92 điểm này của cô căn bản cũng tính là gì. Tổ chương trình biết rõ khách mời đã tốt nghiệp cách đây rất lâu, phần lớn kiến thức đều đã quên cho nên tất cả các câu hỏi trên bài kiểm tra đều là những kiến thức cơ bản nhất…
Sở Tích ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi vào phòng học, đột nhiên có gió thổi qua, thiếu nữ tóc ngắn trong bộ đồng phục học sinh dùng tay đè lại bài kiểm tra bị gió thổi đi, cô cúi đầu, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc mà sửa bài. Trên màn hình, mái tóc ngắn của Sở Tích che nửa khuôn mặt cô, lộ ra chiếc mũi thanh tú.
Bên ngoài vẫn còn truyền đến âm thanh tập thể dục, càng làm tôn thêm hình ảnh an tĩnh tốt đẹp bên trong.
Hình ảnh này nhanh chóng được cắt ra.
Tùy tiện lấy ra một hình cũng giống như những tấm ảnh tinh xảo trên tạp chí.
Nếu nói thành tích tốt mang lại cho người khác ấn tượng đẹp thì một vạn người xem trong đó có rất nhiều người qua đường nhìn thấy cảnh này liền trực tiếp lọt hố.
Nếu nói sắc đẹp có thể giết người thì Sở Tích chính là giết người trong vô hình.
Gạch là bị cảnh này làm cho cảm động đến rơi nước mắt.
Chị Sở Tích… thật lợi hại!!!
Huhuhu……
Có Gạch trong fanclub đề nghị chiếu lại cảnh Sở Tích trong bộ đồng phục vừa thuần khiết vừa xinh đẹp kia, bọn họ muốn nói cho những người mỉa mai châm chọc Sở Tích bên ngoài kia biết rằng cô căn bản không phải học tra(*) mà là học bá(**), nói cho những anti-fan kia biết, vả vào mặt bọn họ.
(*) Học sinh kém
(**) Học sinh giỏi
Sau khi thảo luận một hồi, cuối cùng Gạch vẫn quyết định không cần làm như vậy.
Sở Tích tốt như vậy, không nên để cô ấy lại phải chịu những lời phỉ báng, suy đoán ác ý nữa.
May mắn chương trình 《 Chúng Ta Là Bạn Học 》 này cũng không có nhiều người xem.
Tích Bảo xuất sắc thế nào chỉ cần Gạch bọn họ tự biết là được rồi.
*******
Sau khi Cố Minh Cảnh biết Sở Tích từ chối bản hợp đồng mà anh nhượng bộ tự mình soạn lại đã lạnh lùng hai ngày nay.
Cố Minh Cảnh vốn dĩ là một người đàn ông mạnh mẽ bá đạo, lần này không khí xung quanh anh cực kỳ thấp, giống như chỉ cần đến gần một bước liền bị áp bức đến không thở được.
Lần này ngay cả trợ lý Cao cũng không dám tùy tiện đến gần. Có trời mới biết ngày đó lúc anh ta báo cáo phản ứng của cô Sở cho tổng giám đốc Cố thì hai chân đều run lên, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Thư ký đến văn phòng đưa cà phê đều cảm thấy bản thân giống như sắp lao vào pháp trường, bắt đầu gọi điện thoại cho người nhà bàn chuyện hậu sự.
Cố Minh Cảnh lạnh lùng hai ngày cũng suy nghĩ hai ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được mở điện thoại, nhấn vào Tây Dữu video.
Anh muốn nhìn thử xem sau khi Sở Tích từ chối anh lần nữa thì có thể tham gia được cái chương trình gì.
Tình nguyện rơi xuống đáy giới giải trí cũng không muốn ở cạnh anh làm một con chim hoàng yến nhận được muôn ngàn sủng ái.
Cố Minh Cảnh nhấn vào, hình ảnh đầu tiên là trong phòng học. Trên người cô tình nhân vẫn luôn mặc áo ngủ tơ tằm dịu dàng, ngoan ngoãn dưới thân anh lúc này là bộ đồng phục cao trung kiểu dáng bình thường nhất trong nước. Anh thấy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, cô dùng tay chặn lại bài kiểm tra bị gió thổi lên, sau đó cúi đầu viết lên giấy, viết vô cùng nghiêm túc.
Áp lực hai ngày nay của Cố Minh Cảnh sau khi nhìn thấy khí chất học sinh của Sở Tích thì đột nhiên không còn nữa.