Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Tôi Thích Làm Nũng

Chương 98: 98: Sự Kiện Mạt Chược 1




Edit: SHERRY
Beta: Nhi Hồng Tửu
Cố Minh Cảnh tự nhận rằng sau khi kết hôn với Sở Tích, hai vợ chồng không có chuyện gì giấu nhau, luôn thẳng thắn đối mặt với nhau.

Anh biết trên người Sở Tích chỗ nào có nốt ruồi nhỏ, biết thời cấp hai Sở Tích được bạn nam trong lớp theo đuổi cũng biết tất cả mật mã thẻ của Sở Tích, anh rất thích loại cảm giác vợ chồng tuy hai mà một này.

Chẳng qua gần đây anh phát hiện Sở Tích giấu anh chuyện gì đó.
Hoặc là nói Sở Tích, cô ấy có bí mật nhỏ.
Cố Minh Cảnh từ những việc nhỏ nhặt mà phát hiện ra manh mối.
Sở Tích nằm ở trên giường, đầu cứ nghĩ đến cái gì đó, đối diện với gương mặt của anh lại không thèm quan tâm, có khi đột nhiên đưa tay ra vuốt vuốt giữa không trung, ngón tay đẩy đẩy, động tác giống Thái Cực, nhưng lại không phải là Thái Cực.
Nhưng mà chuyện đó là việc nhỏ, chuyện quan trọng là tài xế báo với anh rằng mấy ngày nay phu nhân tự mình lái xe ra ngoài rất nhiều lần, mỗi lần đi đều vài tiếng đồng hồ, hơn nữa cũng không nói là đi đâu.
Chuyện này làm cho Cố Minh Cảnh bắt đầu cảnh giác hơn, buổi tối anh làm như thuận miệng hỏi ban ngày Sở Tích đi đâu, Sở Tích không ngừng giả bộ ngớ ngẩn lừa anh.

Cuối cùng nói là mới quen biết mấy người bạn, cùng các cô ấy đi uống trà.
Cố Minh Cảnh đương nhiên không phản đối Sở Tích quen biết bạn bè mới, chỉ là kết bạn mới thì phải thoải mái chứ, lén lút như vậy ngược lại càng khiến người ta sinh nghi.
Sở Tích không nói, không đại biểu là Cố Minh Cảnh sẽ không tự mình đi tra, rất nhanh anh biết được nơi mà Sở Tích thường tự mình lái xe đi đến đâu.
Câu lạc bộ giải trí cao cấp XXX, vì khách hàng cung cấp một loạt các loại hình dịch vụ như casino, phòng tắm hơi, KTV...
Thời điểm Cố Minh Cảnh nhìn thấy năm chữ "Câu lạc bộ giải trí", trái tim treo lên.

Sở Tích đến chỗ này làm gì, tắm hơi, casino, KTV, cô thích cái nào chứ?
Ngay sau đó, trợ lý Cao gửi một tin nhắn tới, câu lạc bộ giải trí này không những cung cấp các loại dịch vụ này mà gần đây còn nhập vào một nhóm vũ công nam biểu diễn, vô cùng được các phú bà yêu thích.
Cố Minh Cảnh vừa xem xong liền cảm thấy buồn cười, Sở Tích là loại này người sao? Trong nhà nhìn anh còn chưa đủ hay sao mà chạy ra ngoài xem biểu diễn? Là cơ bụng của anh không rắn chắc hay là buổi tối không ra sức?
Cho đến khi trợ lý Cao phổ cập cho tổng giám đốc Cố một câu tục ngữ: Hoa nhà không thơm bằng hoa dại.

****
Cố Minh Cảnh đứng ngồi không yên.
Anh về nhà trước thời gian tan làm, quả nhiên Sở Tích không ở nhà, Cố Bảo Bảo đang được dì bảo mẫu chăm sóc.
Cố Bảo Bảo hơn bốn tháng, lúc sinh phải dùng kẹp để làm dẹp đầu lại, rốt cuộc dưới sự nỗ lực không ngừng của người lớn, cái đầu đã trở nên tròn vo xinh đẹp, gương mặt kế thừa ưu điểm của ba mẹ, vừa thấy là biết tương lai nhất định sẽ gây họa cho con gái nhà người ta.

Nhưng mà bây giờ còn quá nhỏ, không thể gây họa cho con gái nhà người ta, mọi người gặp cũng đều sẽ chỉ khen đáng yêu.
Nhưng mà một thằng nhóc đáng yêu như vậy, lại tội nghiệp chỉ có dì bảo mẫu ôm, không thấy bóng dáng của mẹ đâu, nhìn ba ba trở về liền vươn bàn tay nhỏ về phía anh.
Cố Minh Cảnh ôm con trai từ dì bảo mẫu vào trong ngực dỗ dành, nhíu mày hỏi: "Phu nhân đâu?"
Dì bảo mẫu thành thật đáp: "Phu nhân cho Bảo Bảo uống sữa no liền đi ra ngoài, mới vừa đi không bao lâu.”
Sở Tích tốt nghiệp và sinh con cùng một lúc, cục cưng còn nhỏ cần uống sữa mẹ cho nên sau khi tốt nghiệp, cô không lập tức đi làm ngay, định chờ đến lúc bảo bối cai sữa rồi tính tiếp.
Cố Minh Cảnh một tay ôm con trai, một tay lập tức gọi điện thoại cho Sở Tích
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
Giọng Sở Tích ngọt ngào từ bên kia truyền tới: “Alo, ông xã.”
Giọng Cố Minh Cảnh vẫn giống như thường: “Niên Niên, em đang ở đâu vậy?
Sở Tích: “Em đang ở nhà.”
Cố Minh Cảnh nghe xong mặt trầm xuống:" Phải không?
Sở Tích: “À… Vâng.”
Cố Minh Cảnh: “Anh cũng đang ở nhà.”
Sở Tích: “...”
Cố Bảo Bảo ở trong lòng ngực Cố Minh Cảnh đưa tay nhỏ ra vỗ vỗ, lại đưa chân nhỏ ra đạp, tiếng ê ê a a thông qua điện thoại truyền đến lỗ tai Sở Tích.

Chứng minh Cố Minh Cảnh đúng là đang ở nhà, không chỉ đang ở nhà mà còn đang bế con trai.
Sở Tích: "Em xin lỗi ông xã.”
Sở Tích nhanh chóng chạy về nhà, vừa vào cửa liền thấy Cố Minh Cảnh bế con trai ngồi trên sô pha, yên lặng chờ.

Nếu trên đầu anh mà có thêm mấy lọn tóc xoăn, khí thế cực kỳ giống người vợ ở nhà bế con không ngủ đang chờ ông xã đi cả đêm không về.
Cố Minh Cảnh: “Vừa đi đâu về?”
Sở Tích tự biết mình đuối lý, khí thế trước mặt Cố Minh Cảnh thụt xuống: “Đi uống trà với bạn.”
Cố Minh Cảnh nhướng mày: “A? Phải không?”
Sở Tích gật đầu.
Cố Minh Cảnh: “Em cảm thấy anh sẽ tin sao?”
Sở Tích vểnh miệng lên.
Cố Minh Cảnh đặt con xuống, đi từng bước tới trước mặt Sở Tích, sâu sắc chất vấn: "Em còn định muốn giấu anh tới khi nào?”
Anh bắt Sở Tích phải nhìn vào mặt mình: “Không đủ đẹp trai sao?
Sở Tích điên cuồng lắc đầu: “Ông xã đẹp trai nhất.”
Anh bắt lấy tay nhỏ của Sở Tích đặt lên bụng mình: “Không đủ rắn chắc sao?”
Sở Tích điên cuồng lắc đầu: "Dáng người của ông xã là tốt nhất.”
Cố Minh Cảnh cười khổ một tiếng, lên án: “Vậy em còn có cái gì không thỏa mãn? Hửm? Anh cực khổ vì nhà này đi làm kiếm tiền, sao còn muốn ra ngoài?"
Sở Tích bị mấy động tác này của Cố Minh Cảnh làm cho đầu óc mù mờ, vì sao cô lại có cái cảm giác mình ra ngoài ăn chơi đàng điếm bị bắt được chứ: “Hả?”
Cố Minh Cảnh cầm lấy tay cô: “Anh có chỗ nào không tốt, em nói đi.”
Sở Tích ngơ ngác nhìn anh, cũng không biết người đàn ông này bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái gì, cuối cùng lựa chọn cúi đầu nhận sai: “Không phải em chỉ đi đánh mạt chược thôi sao, anh cần gì phải như vậy chứ.”
Cố Minh Cảnh:???
Vẻ mặt anh cứng đờ: "Đi ra ngoài đánh… Mạt chược?”
Sở Tích ngẩng đầu: "Đúng vậy, nếu không thì anh cho rằng em ra ngoài làm gì?”
Cố Minh Cảnh: “À thì...”
Anh lại hỏi: “Vậy câu lạc bộ giải trí cao cấp XXX thì sao?”
Sở Tích: “Bên trong có phòng riêng cho khách đánh bài mà, còn có máy mạt chược tự động đó, anh biết không?”
Lúc này Cố Minh Cảnh mới nhớ lại trên bảng giới thiệu của câu lạc bộ này có hai chữ “casino”.

Sở Tích khẩy khẩy mũi: "Đột nhiên em bị anh kêu về, bên kia ba thiếu một, mấy cô ấy nhất định sẽ mắng chết em cho xem.”
Khóe môi Cố Minh Cảnh run rẩy: “Em học chơi mạt chược từ lúc nào thế?
Bị anh biết hết rồi, Sở Tích cũng không giấu diếm nữa mà thẳng thắn trả lời toàn bộ: “Mấy ngày hôm trước vừa mới học.”
Cố Minh Cảnh cuối cùng cũng hiểu bàn tay trống rỗng một dịch một đẩy của Sở Tích là gì rồi, giống Thái Cực mà không phải động tác của Thái Cực, kia không phải là đang sắp mạt chược sao?
Cố Minh Cảnh cũng biết luôn cái mà mỗi buổi tối Sở Tích thì thầm là gì.

Từ nhỏ Sở Tích đã là một cô gái ngoan, trước kia chỉ xem người khác chơi trong quán trà, bây giờ bản thân rốt cuộc cũng học được cách chơi, hơn nữa còn rất thích, mỗi tối đọc nhẩm các thuật ngữ trong mạt chược
Cố Minh Cảnh nhéo mũi Sở Tích một chút: “Sao lúc đầu lại không thẳng thắn nói cho anh biết? Uống trà chiều? Anh khi nào thì dễ dàng bị lừa như thế?”
Sở Tích ngượng ngùng giải thích: “Còn không phải là cảm thấy uống trà chiều tương đối tao nhã sao.

Đánh bài gì đó lại không phải chuyện vinh quang gì, lỡ như anh không đồng ý cho em đi thì sao?"
“Em còn biết đó là chuyện không vinh quang gì?.” Cố Minh Cảnh xùy một tiếng: “Vậy tại sao không để tài xế đưa đi, cứ lén la lén lút?”
Sở Tích: “Bởi vì mấy người bạn này của em đều là nhân vật của công chúng, càng kín đáo, ít người biết càng tốt.”
Cô đột nhiên lại tò mò, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Cố Minh Cảnh: “Anh còn chưa trả lời em đâu đấy, anh cho rằng em tới đó làm gì?
Ánh mắt Cố Minh Cảnh trốn tránh, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Không có gì.”
Sở Tích không tin: “Thật sao?”
“Thật." Cố Minh Cảnh ôm eo Sở Tích, nói sang chuyện khác: “Đánh thế nào rồi? Thắng chứ?″
Sở Tích nghe vậy bĩu môi: “Toàn thua.”
Cố Minh Cảnh cười một tiếng: "Chơi một chút thì có thể, nghiện sẽ không tốt.”
Sở Tích: “Nào có.”
Cô cũng đâu phải là ngày nào cũng chơi, chỉ ngẫu nhiên đi một vài lần, hôm nay còn bị anh tóm được, hơn nữa mỗi lần cô đều cho Cố Bảo Bảo ăn no xong mới đi.

Bây giờ con trai đã lớn hơn một chút, cũng không cần cho ăn nhiều lần như vậy nữa, cô mới có thể đi ra ngoài chơi.
Ánh mắt Sở Tích chuyển lên trên người Cố Bảo Bảo thiếu chút nữa bị hai người bỏ quên, nhóc con đang nằm tự chơi trên sô pha.
Thời gian vốn để chơi mạt chược bởi vì Cố Minh Cảnh về nhà sớm mà biến thành thời gian chơi với con trai.
Cố Minh Cảnh đặt con trai lên giường mềm, Sở Tích sờ đầu nhỏ của nhóc: “Tròn quá.” Lúc sinh phải kẹp đầu lại, còn khiến cô lo lắng sau này trở thành đứa đầu lép nữa chứ, cũng may bây giờ đã tròn tròn đáng yêu rồi.
Ánh mắt Cố Minh Cảnh dịu dàng "Ừ.”
Cố Bảo Bảo đã tự mình lật người được, Sở Tích nhìn con trai, đột nhiên thở dài.

Cố Minh Cảnh: “Sao vậy?"
Sở Tích: “Trước kia em không có cảm giác, bây giờ nhìn nó lớn lên từng chút một em liền cảm thấy mình già rồi.”
Cố Minh Cảnh cười vỗ vỗ lưng cô, đang chuẩn bị nói với cô rằng em không phải già rồi mà là trưởng thành, Sở Tích liền tự nói: “Nhưng mà em có già thế nào thì anh cũng vĩnh viễn già hơn em, hừ.”
Khóe môi Cố Minh Cảnh giật giật.
Hôm nay Sở Tích tựa hồ phá lệ đa sầu đa cảm, chơi đùa khuôn mặt nhỏ của con trai, lại hỏi: “Ông xã, tên Cố Bảo Bảo này, thật sự có tệ như vậy không?”
Cố Minh Cảnh nghe xong chỉ nghĩ em rốt cuộc cũng phát hiện.

Lúc trước Sở Tích một hai phải muốn đặt tên con là Cố Bảo Bảo, bướng bỉnh đến nỗi chín con trâu cũng kéo không lại, thời gian cô mang thai Cố Minh Cảnh đã bắt đầu chiều theo ý cô, nên cũng chỉ có thể đồng ý.
Cố Minh Cảnh vẫn cho Sở Tích mặt mũi, không nói thẳng tên này rất tệ: “Chỉ là nhũ danh mà thôi, không sao.”
Sở Tích: “Bây giờ nó đang còn nhỏ nên anh thấy không sao, chứ đến lúc nó trở thành một đứa con trai cao 1m8, nói nhũ danh là Cố Bảo Bảo thì sao đây, mọi người nhất định sẽ chê cười nó!”
Sở Tích càng nghĩ càng giận, cuối cùng đấm Cố Minh Cảnh một quyền: “Đều tại anh! Lúc em đặt tên sao anh lại không ngăn em! Đều tại anh!”
Cố Minh Cảnh nào dám ngăn cản chứ, lúc trước anh chỉ cần nói chữ “không”, quý bà mang thai đây liền bắt đầu rớt nước mắt, đừng nói là Cố Bảo Bảo, cho dù là Cố Nhị Cẩu, với tư thế lúc trước kia của Sở Tích, anh cũng chỉ có thể đồng ý.
Sở Tích tăng thêm lực trên tay.
“Là do anh, do anh.” Cố Minh Cảnh cầm lấy nắm đấm nhỏ của Sở Tích, “Nếu không thì sửa lại cho nó, dù sao thì vẫn đang còn nhỏ, sửa lại cho nó một cái tên thật ngầu thì sau này trưởng thành nói ra cũng không mất mặt.”
Sở Tích gật đầu: "Không chỉ ngầu mà còn phải đặc biệt, vừa nghe liền biết là con trai của Sở Tích em.”
Cố Minh Cảnh cười: “Được, vậy em muốn đổi thành gì?”
Sở Tích: “Để em nghĩ lại đã.”
Cô nhìn chằm chằm Cố Bảo Bảo đang gặm núʍ ѵú giả, suy nghĩ một chút, đột nhiên mắt sáng lên.

Cố Minh Cảnh: “Nghĩ kỹ rồi?”
Sở Tích: “Vâng.”
Cố Minh Cảnh: “Gọi là gì?”
Sở Tích hứng thú bừng bừng: "Anh cảm thấy gọi là Cố Bá Thiên thì thế nào?”
“Có đủ ngầu không, có đủ lãnh khốc không, có đủ đẳng cấp không?”
Lời vừa nói ra, Cố Minh Cảnh còn chưa kịp phản ứng, Cố Bảo Bảo đang gặm núʍ ѵú giả chảy nước miếng đầu tiên là sửng sốt, sau đó "oa” một tiếng khóc lên.
Dỗ thế nào cũng không được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.