Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy

Chương 10



Hà Điếu Yên rót một tia chân khí vào người Nhiếp Thiên Thu qua cánh tay, định để cho cậu cảm nhận thế nào là nội công võ lâm chân chính. Không ngờ, sau khi tia chân khí kia tiến vào cơ thể Nhiếp Thiên Thu, thế mà lại giống như giọt nước hòa vào biển rộng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hà Điếu Yên không còn cách thăm dò được tia chân khí mình đưa vào cơ thể cậu, cũng không cảm nhận được nội công dao động của Nhiếp Thiên Thu, thật giống như giữa bọn họ hoàn toàn chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì. Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhất thời kinh ngạc không thôi.

Nhiếp Thiên Thu cũng không giấu giếm, trả lời: “Từng học.”

Hà Điếu Yên bừng tỉnh: “Khó trách cậu không chịu gia nhập phái Côn Luân, hóa ra là đã có sư thừa.”

Nhiếp Thiên Thu: “Đúng vậy, tôi vẫn còn rất vừa lòng với sư môn của mình…”

Cậu còn chưa dứt lời đã bị Hà Điếu Yên cắt ngang: “Cậu có muốn thay đổi một sư phụ khác không? Nói thật, mầm mống tốt như cậu, sư môn hiện tại quá chậm trễ cậu.”

Câu nói dở của Nhiếp Thiên Thu nghẹn trong cổ họng không nói ra được, khó hiểu nói: “Không phải chứ, tôi không hiểu sao ngài lại đưa ra được kết luận như vậy?”

Hà Điếu Yên nghiêm túc nói: “Tôi vừa mới đưa một tia chân khí vào cơ thể cậu, cậu liền hấp thu luôn tia chân khí này, mà tôi lại không nhìn thấy nội lực của cậu dao động, chứng tỏ nội lực của cậu quá yếu. Căn cốt của cậu tốt như vậy, nếu như sư môn đáng tin cậy, không có khả năng luyện thành bộ dạng này…”

Nhiếp Thiên Thu một lời khó nói hết mà nhìn hắn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hà chưởng môn, ngài có nghĩ đến một loại khả năng khác hay không?”

Hà Điếu Yên: “Cái gì?”

Nhiếp Thiên Thu đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng k3u r3n. Bọn họ quay đầu nhìn qua, không biết Hạ Tinh Hàng luyện thế nào mà bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thì trắng bệch giống như trang giấy trắng.

Hà Điếu Yên kinh hãi, vội vàng chạy qua, đè lại mạch của hắn, sắc mặt lập tức thay đổi, nói: “Cậu đang làm gì?”

Cả người Hạ Tinh Hàng lung lay sắp đổ, cố gắng phun ra hai chữ: “Luyện công.”

Sắc mặt Hà Điếu Yên thay đổi thất thường, quay đầu nói với đại đệ tử: “Hạo Thiên, sư phụ mang Tinh Hàng đi chữa thương, con cho mọi người tiếp tục luyện công, có chỗ nào không hiểu thì đừng thu luyện linh tinh, chờ sư phụ trở lại rồi nói sau.”

Mạch Hạo Thiên gật đầu, Hà Điếu Yên liền nâng Hạ Tinh Hàng dậy, rời đi.

Hà Điếu Yên vừa đi, trừ bỏ Nhiếp Thiên Thu thì bốn vị minh tinh khác cũng không tiếp tục luyện công nữa.

Cả khuôn mặt Nguyễn Vũ Hinh viết đầy hai từ ghét bỏ: “Nội công các người là thế nào, vậy mà lại khiến cho người luyện đến hộc máu, tôi đây không thèm luyện nữa.”

Trên mặt Đoạn Dĩnh Kha cũng hiện ra vẻ lo lắng: “Sao tôi lại thấy hình như rất nguy hiểm vậy.”

Mạch Hạo Thiên đổ mồ hôi lạnh, hắn cũng không biết Hạ Tinh Hàng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trấn an: “Không có việc gì, phương pháp luyện của hắn không đúng, các vị chỉ cần nghiêm khắc dựa vào hướng dẫn của chúng tôi luyện lập là được, tuyệt đối sẽ không có vấn đề.”

Bệnh cũ của Nguyễn Vũ Hinh lại tái phát, hờn dỗi: “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tôi không thèm mạo hiểm đâu.”

Ngay cả Tạ Phượng Đường vẫn luôn biểu hiện cuồng nhiệt với võ học cũng có chút do dự, “Nếu không, chúng ta cứ đi xem cậu Hạ có chuyện gì không rồi lại quyết định có tập tiếp hay không?”

Lúc nãy chạy bộ quá mệt nên Mạnh Bạch vẫn còn chưa nghỉ ngơi đủ, chỉ hận không thể nhân cơ hội chạy về phòng nghỉ ngơi lại sức.

Thấy nhóm khách mời không chịu phối hợp, Mạch Hạo Thiên gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải, theo bản năng mà đưa ánh mắt cầu cứu về phía Nhiếp Thiên Thu.

Từ sau khi tổ chương trình tiến vào thôn Liêm Khê, Nhiếp Thiên Thu đã nhiều lần cố ý hoặc vô tình giúp đỡ phái Côn Luân, bất tri bất giác, trong lòng Mạch Hạo Thiên đã có mấy phần ỷ lại cậu.

Nhiếp Thiên Thu vốn không có ý kiến gì đứng ở một bên xem diễn, đột nhiên nhận được ánh mắt của Mạch Hạo Nhiên—— nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực.

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Cậu làm bộ không nhìn thấy mà đem tầm mắt chuyển sang chỗ khác, lại nhìn thấy nữ đệ tử phái Côn Luân lúc nãy đã đỡ Nguyễn Vũ Hinh dậy cũng đang nhìn mình, nhưng mà biểu tình của cô lại có chút khó giải thích được, vừa thẹn thùng lại mang theo chút cuồng nhiệt?

Nhiếp Thiên Thu: “……?”

Không có chỗ nào để đặt tầm mắt, Nhiếp Thiên Thu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đành than nhẹ một tiến, đứng dậy.

Cậu nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Cái khẩu quyết này rất đơn giản dễ hiểu, lại dễ dàng thực hiện, làm gì có chỗ nào nguy hiểm.”

Nguyễn Vũ Hinh vẫn còn thù lúc nãy cậu không giúp đỡ mình, lập tức cãi lại: “Nói như vậy, cậu đã học xong rồi sao?”

Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Đúng vậy.”

Nguyễn Vũ Hinh thấy cậu đã lọt vào bẫy mình đặt ra, lộ ra tươi cười nham hiểm: “Vậy cậu biểu diễn một chút đi, chúng tôi vẫn chưa học được đâu.”

Mạch Hạo Thiên nghe vậy vội nói: “Cái này vẫn là đừng, tu luyện nội công cần thời gian, dù có nghe hiểu cũng không thể tu luyện nhanh như vậy.”

Nguyễn Vũ Hinh làm sao lại bỏ qua cơ hội làm xấu mặt Nhiếp Thiên Thu như này: “Không phải cậu ta nói đã học được sao, cậu ta chính là người được Hà chưởng môn tự mình dạy dỗ, đáng nhẽ nên làm tấm gương cho chúng ta nha.”

Mạch Hạo Thiên không ngờ trong lúc vô tình mình đã bị người ta đào một cái hố chỉ đợi hắn nhảy vào, lập tức hổ thẹn mười phần: “Nếu không thì tôi triểm lãm cho mọi người đi.”

Nguyễn Vũ Hinh lại không thuận theo sắp xếp của hắn: “Cậu làm liền không có ý nghĩa, đương nhiên phải là Thiên Thu đã học xong, mới có thể chứng minh chúng tôi cũng có thể học.”

Mạch Hạo Thiên còn muốn khuyên cô, Nhiếp Thiên Thu đã lên tiếng: “Có phải nếu như tôi chứng minh xong, chị sẽ ngoan ngoãn học tập, không náo loạn?”

Nguyễn Vũ Hinh hờn dỗi nói: “Cậu bảo tôi học, tôi còn có thể không học sao?”

Những khách mời khác: “……”

Nhiếp Thiên Thu: “…… Chị không cần tùy tiện sửa kịch bản.”

……

Mạch Hạo Thiên lo lắng mà nhìn Nhiếp Thiên Thu: “Cậu thật sự có thể chứ?”

Hắn nhìn đồng hồ hiện trên di động: “Cậu mới chỉ học có một giờ……”

Do dự một chút, hắn lại nói: “Lúc trước tôi luyện khẩu quyết này, phải luyện suốt một tháng mới có thể học được.”

Nhiếp Thiên Thu đồng tình mà nhìn hắn: “Khó trách sư phụ anh lại muốn kéo tôi vào phái, hóa ra là đồ đệ không được.”

Mạch Hạo Thiên: “…… Tôi mặc kệ cậu!”

Nhiếp Thiên Thu: “Còn khá nóng tính nha!”

Mạch Hạo Thiên lập tức lúng túng: “Không có, tuyệt đối không có.”

Nhiếp Thiên Thu cười khẽ một chút, đi đến bên người Nguyễn Vũ Hinh, nói: “Chị giơ tay lên.”

“Làm gì?” Nguyễn Vũ Hinh nghi hoặc, nhưng mà vẫn làm theo lời cậu giơ tay phải lên.

Nhiếp Thiên Thu nắm lấy cổ tay của cô, nếu có người để ý đến sẽ phát hiện tư thế này giống như lúc nãy Hà Điếu Yên nắm cổ tay cậu.

Nhưng mà hiển nhiên điểm chú ý của Nguyễn Vũ không ở nơi này, trên mặt cô hiện lên sự vui vẻ: “Ai nha, cậu nắm tay người ta.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Cậu hạn hán lời: “Không phải chị lại muốn đăng bài đấy chứ?”

Nguyễn Vũ Hinh cười đắc ý: “Cậu quản được tôi sao.”

Nhiếp Thiên Thu có chút khó chịu, đột nhiên rót một đạo chân khí vào trong mạch của Nguyễn Vũ Hinh.

“A, a ——” Nguyễn Vũ Hinh kêu sợ hãi một tiếng, tay giống như bị điện giật, đột nhiên run lên một chút, cô theo bản năng muốn rút tay lại nhưng lại bị Nhiếp Thiên Thu nắm chặt không bỏ.

Những người vây xem cũng không thấy Nhiếp Thiên Thu dùng lực thế nào, tựa hồ chỉ thấy cậu nhẹ nhàng cầm vào cổ tay của Nguyễn Vũ Hinh, thế nhưng mặc dù cô có dãy dụa thế nào cũng không thể thoái được.

Đoạn Dĩnh Kha thấy Nguyễn Vũ Hinh kêu sợ hãi không thôi, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

Sau đó liền thấy sắc mặt của Nguyễn Vũ Hinh bắt đầu đỏ lên, giống như đang bị thiêu đốt: “Nóng quá, cơ thể của tôi bắt đầu nóng lên……”

Mạnh Bạch cảm khái: “Cái lời thoại này có chút không ổn!”

Tạ Phượng Đường liếc mắt nhìn hắn một cái, hai người cùng lộ ra nụ cười “Cậu hiểu mà” bí ẩn.

Theo sắc mặt của Nguyễn Vũ Hinh càng ngày càng hồng, mọi người mới ý thức được cô không phải giả bộ mà chỉ đang trần thuật lại sự thật. Vì vậy, mấy vị minh tinh khác hai mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra thần sắc khó hiểu.

Mà Mạch Hạo Thiên là đại đệ tử của phái Côn Luân lại lộ ra biểu tình không thể tin được: “Không thể nào, chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu thật sự học xong……”

“Đệ cũng muốn nhìn, đệ cũng muốn nhìn!” Người vừa lên tiếng chính là nhóc học sinh tiểu học Lục Mạo, bởi vì vóc dáng quá lùn nên bị đám người ngăn trở, dù có kiễng chân nhướn cổ cũng không thể nhìn thấy cái gì. Cậu nhóc giận dữ, đột nhiên dưới chân dùng lực, thế mà lại nhảy lên một độ cao chừng một tầng nhà rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống ngay trên vai của Tạ Phượng Đường cùng Mạnh Bạch.

Hai người bọn họ đang đứng song song, hai chân Lục Mạo vừa vặn mỗi chân một vai, vững vàng đứng trên người hai người. Cậu nhóc như ý nguyện được nhìn ở khoảng cách gần, sau đó cũng hét to: “Oa, anh thật là lợi hại, nhanh như vậy đã luyện được nội công! Còn nhanh hơn cả em!”

Nhiếp Thiên Thu quay đầu nhìn cậu nhóc một cái, lập tức khóe miệng giật giật: “Nhóc dọa đến hai người bạn của anh rồi.”

Lục Mạo khó hiểu mà nhìn cậu.

Nhiếp Thiên Thu nhìn sang bên trái rồi bên phải nhóc, Lục Mạo theo tầm mắt cậu cũng nhìn qua, phát hiện mấy vị minh tinh vốn đang nhìn Nhiếp Thiên Thu vậy mà không biết khi nào đều đem ánh mắt chuyển về phía mình, đặc biệt là hai vị minh tinh đang bị mình giẫm lên vai, vẻ mặt càng dại ra.

Mà ống kính của tổ chương trình cũng đều đang ngắm về phía nhóc, dạo diễn còn kích động kêu to “Khinh công, đây chính là khing công!”

Mạch Hạo Thiên xấu hổ và giận dữ mà tiến lên kéo nhóc lại: “Lục Mạo! Không phải huynh đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi sao, trước mặt người ngoài cần phải hiểu lễ phép, không thể động tí liền giẫm lên vai người khác! Đệ cũng không phải là con khỉ!”

Lục Mạo rụt một chút cổ, nhẹ nhàng nhảy xuống dưới đất, vẻ mặt như đưa đámi: “Đệ không phải cố ý, đại sư huynh, huynh ngàn vạn lần đừng nói cho sư phụ biết.”

Mạch Hạo Thiên còn muốn dạy bảo nhóc vài câu, nhưng đạo diễn đã vọt tới đây, đè lại vai Lục Mạo dùng sức lắc lắc: “Anh bạn nhỏ, cậu có thể triển lãm khinh công một lần nữa được không?”

Lục Mạo bất lực mà nhìn về phía Mạch Hạo Thiên, Mạch Hạo Thiên cũng đầy mặt mờ mịt.

Nhiếp Thiên Thu cười nói: “Vậy triển lãm một chút đi, cũng không phải bảo các cậu đi đoạt trứng gà.”

……

Vì thế, dưới sự chỉ dẫn của đạo diễn, Lục Mạo lần lượt triển lãm động tác từ dưới đất nhảy lên vai Mạnh Bạch cùng Tạ Phượng Đường, rồi lại từ đó nhảy lên dây điện, cùng với từ dưới đất nhảy lên trên nóc nhà.

Ngay lúc tổ chương trình cùng nhóm khách mời nhìn màn biểu diễn của Lục Mạo như si như say, Nhiếp Thiên Thu khoanh tay trước nguc nói chuyện phiếm cùng Mạch Hạo Thiên: “Phái Côn Luân vẫn là rất không tồi, chỉ cần bộc lộ một chút tài năng liền có thể dọa mọi người thành bộ dáng như này.”

Nhiếp Thiên Thu nói xong đợi nửa ngày cũng không được Mạch Hạo Thiên đáp lời, cậu nghi hoặc mà quay đầu sang nhìn liền thấy Mạch Hạo Thiên đang dùng vẻ mặt như gặp quỷ mà nhìn mình.

Nhiếp Thiên Thu: “……?”

Thấy Nhiếp Thiên Thu nhìn qua, Mạch Hạo Thiên mới hoảng sợ mà mở miệng: “Cậu mới dọa người á!”

Nhiếp Thiên Thu bất mãn: “Nói cái gì đấy, đây mà là từ dùng để hình dung một thần tượng sao?”

Mạch Hạo Thiên run run rẩy rẩy nói: “Nhị sư đệ của tôi là người có thiên phú nhất trong mười chín đại đệ tử đời này, lúc đệ ấy mới tu luyện nội công cũng phải mất một ngày mới học được cái khẩu quyết kia, thế mà cậu chỉ cần một giờ đã học được, cậu không phải người!”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Mịa nó, lần sau không thèm giúp môn phái rách nát này của mấy người nữa.

~ Hết chương 10 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.