Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy

Chương 55



Hai người Mục Nho Ca cùng Nhiếp Thiên Thu ngấm ngầm đấu đá đã thành chủ đề đáng chú ý nhất đêm đó, nhanh chóng lên trang đầu các tờ báo lớn, fans hai bên cũng công khai sống mái với nhau. Thu Quỳ mắng Mục Nho Ca bắt đầu trước, fans của Mục Nho Ca biện giải anh nhà họ căn bản không có ý đó, là Nhiếp Thiên Thu tự kiêu, tự cảm thấy bản thân mình quá tốt.

Nhưng mà tuy rằng truyền thông nói bóng nói gió, fans hai bên chiến đấu không ngừng, Nhiếp Thiên Thu làm đương sự lại không để trong lòng. Tuy rằng cậu là người không để bản thân mình chịu thiệt, nhưng rốt cuộc Mục Nho Ca còn không dám chỉ mặt gọi tên nói cậu, sau khi dỗi trở về liền lười quản tiếp. Cậu chỉ cảm thấy tên Mục Nho Ca này đúng là đầu óc có bệnh, không có việc gì lại đi tìm ngược.

Chờ sau khi kết thúc lễ trao giải, cậu mới biết được nguyên nhân từ chỗ Bùi Thanh.

Hóa ra từ sau khi 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 công bố chuyển thể thành phim, vấn đề nam chính sẽ do ai diễn vẫn luôn được tranh luận không thôi, đoàn phim mua mấy tài khoản marketing tổ chức bỏ phiếu, đem mấy tiểu sinh đang hot đều cọ nhiệt độ một lần. Mà kết quả bỏ phiếu của hầu hết tài khoản marketing đó đều là Nhiếp Thiên Thu đứng đầu, Mục Nho Ca xếp thứ hai.

Thậm chí sau khi tin tức được công bố, còn có không ít người nói là do Mục Nho Ca nhặt mót của Nhiếp Thiên Thu.

Bùi Thanh còn nói một tin tức khác cho Nhiếp Thiên Thu, sô phiếu của tuần cuối cùng trước khi kết thúc bình chọn giải Kim Bách Hợp của Mục Nho Ca dao động vô cùng bất thường. Tuy rằng hắn dính chút ánh sáng của Cố Hồn Quy, nhưng chút nhiệt độ đó cũng không đủ để khiến cho số phiếu của hắn tăng nhanh như vậy, huống hồ còn có không ít fans nguyên tác không chịu chấp nhận sự thật này.

“Anh nghe từ nguồn tin nội bộ, có không ít tài khoản bỏ phiếu cho Mục Nho Ca có IP đáng nghi ngờ, phía ban tổ chức của Kim Bách Hợp đã chặn những IP khả nghi đó, bằng không đến cuối cùng số phiếu của Mục Nho Ca rất có thể sẽ vượt qua cậu.” Bùi Thanh nói.

Nhiếp Thiên Thu nghe xong liền lâm vào trầm tư thật lâu, Bùi Thanh thấy thế trấn an cậu: “Nhưng mà dù sao cuối cùng cũng là cậu thắng, còn dỗi cậu ta ở trên sân khấu, việc này cũng đừng để trong lòng……”

Lúc này Nhiếp Thiên Thu mới ngẩng đầu, chậm rãi hỏi: “Em chỉ muốn biết, vì sao em lại không bắt được nhân vật Cố Hồn Quy này?”

Bùi Thanh: “……”

Nhiếp Thiên Thu bất mãn mà nói: “Tuy rằng em không nhất định sẽ nhận, nhưng mà bọn họ nếu đã cọ nhiệt độ của em, ít nhất cũng nên biết ý mà mời em một chút mới đúng chứ?”

Bùi Thanh chảy mồ hôi: “Kỳ thật bọn họ đúng la có gửi kịch bản lại đây, nhưng mà bị anh đẩy……”

Mắt Nhiếp Thiên Thu hơi nheo lại: “…… Hửm?”

Bùi Thanh vội vàng nói: “Anh có lý do!”

Nhiếp Thiên Thu cũng không vội vã hỏi lý do, ngược lại hỏi: “Thù lao đóng phim của bọn họ đưa ra thế nào?”

Bùi Thanh lại chảy mồ hôi thêm chút: “Giá thị trường.”

Nhiếp Thiên Thu “A” một tiếng: “Vậy thì tốt, nếu như bọn họ không tiếc vốn gốc đưa ra cái giá trên trời cho em, anh liền đi chết đi.”

Bùi Thanh có chút cạn lời: “Nếu như bọn họ không tiếc vốn gốc đưa giá cao cho cậu, dù bị cậu đánh chết thì anh cũng ép cậu đi quay.”

Nhiếp Thiên Thu ngẫm nghĩ: “Cũng đúng, bọn anh là tư bản chỉ biết bóc lột mồ hôi và xương máu của nhân viên mà.”

Bùi Thanh vô tội: “Không, không phải……”

Nhiếp Thiên Thu cũng không nghe hắn giãy giụa, nói: “Anh nhanh nói lý do đi.”

Bùi Thanh muốn biện giải thêm một chút, nhưng mà thấy bộ dáng của Nhiếp Thiên Thu cũng không tính toán nghe, chỉ có thể hậm hực thu lại lời chuẩn bị nói ra, “Có rất nhiều phim truyền hình tìm đến cậu, bây giờ trên tay còn có Hoa Hạ Tam Thiên nơi tay, hơn nữa cậu cũng không còn cần dùng truyền hình TV để duy trì nhiệt độ nữa, cho nên anh hy vọng cậu nhận một số bộ phim điện ảnh.”

Trước kia Nhiếp Thiên Thu không muốn nhận phim điện ảnh, một là bởi vì tài nguyên cậu có thể nhận được cũng không tốt, hai là địa vị chưa đủ vừng chắc, nếu như không lộ mặt trong thời gian dài, nhân khí dễ bị xói mòn. Một khi thành tích bán vé không quá lý tưởng, quay về vòng truyền hình TV sẽ bị ảnh hưởng nhất định.

Nhưng bây giờ Nhiếp Thiên Thu đã ngồi vững ở vị trí top1, mức độ nổi tiếng cùng nhiệt độ không thể nghi ngờ đã đứng hàng đầu, các loại tài nguyên cũng chảy vào không ngừng. Hiện tại cậu chỉ thiểu tác phẩm có thể tổn định thần cách.

“Những đạo diễn lớn đều nghiêm khắc cấm diễn viên trùng lịch, nếu như nhận 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》, kế tiếp ít nhất nửa năm cậu đều không có biện pháp nào bắt được cơ hội hợp tác với đạo diễn lớn.” Bùi Thanh giải thích, “Hiện nay đã có mấy kịch bản không tồi cho chúng ta lựa chọn, cho nên anh không nhận 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》cho cậu nữa.”

Nhiếp Thiên Thu gật gật đầu, hỏi: “Hiện tại đang cân nhắc đến những đạo diễn nào?”

Bùi Thanh đọc mấy cái tên, nếu không phải là đạo diễn đã thành danh trong giới từ lâu thì chính là đạo diễn mới nhận được giải thưởng lớn. Có thể lọt vào mắt xanh nhiều đạo diễn như vậy, theo lý thuyết cậu phải nên vui vẻ mới đúng, nhưng biểu tình của Nhiếp Thiên Thu lại có chút rối rắm: “Phim của mấy người này hình như đều khó quay……”

Bùi Thanh vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Kiếm tiền nào có dễ dàng như vậy chứ!”

Nhiếp Thiên Thu nhớ lại lúc mình ở bữa tiệc rượu do Tinh Trần tổ chức, bởi vì Hạ Tinh Hàng cùng Lâm Đạt Dương đánh một hồi mà kiếm được một trăm triệu, trong mắt lộ vẻ ước ao: “Cũng có lúc dễ dàng……”

Bùi Thanh nhanh chóng chụp tỉnh cậu: “Tư tưởng bây giờ của cậu rất nguy hiểm!”

……

Bùi Thanh đem mấy kịch bản đã được sàng lọc chuyển qua cho Nhiếp Thiên Thu lựa chọn. Nhiếp Thiên Thu nhìn mấy cái tên kia đều cảm thấy kịch bản này không dễ chọc, trong lòng lại có chút nhàn nhạt ưu thương.

Không đợi cậu làm ra quyết định, Hạ Tinh Hàng đã chuyển lời đến, nói rằng Schlundt muốn gặp mặt cậu.

Nhiếp Thiên Thu không thể hiểu được, cậu cùng Schlundt chỉ gặp qua vài lần lức quay quảng cáo cho Tinh Trần, quan hệ của hai người cũng không tốt, tại sao Schlundt lại muốn gặp mình cơ chứ?

Ngữ khí của Hạ Tinh Hàng rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa: “Chú ấy muốn tìm anh làm diễn viên chính cho bộ phim mới……”

Khóe miệng Nhiếp Thiên Thu giật giật một chút: “Ông ta đã quên lúc trước diss tôi thế nào sao?”

Hạ Tinh Hàng: “Chú ấy đã sớm hối hận, ôm đùi em nhờ cầu xin anh.”

Nhiếp Thiên Thu phun tào: “Nhưng tôi không cảm nhận được thành ý của ông ta! Còn bảo tôi đi gặp nữa chứ, sao ông ấy không tự mình tới gặp.”

Hạ Tinh Hàng ủng hộ vô điều kiện: “Có lý.”

……

Vì thế không bao lâu, đoàn phim Hoa Hạ Tam Thiên liền nghênh đón một nhân vậy lớn.

Cái tên Schlundt này ở trong giới nghệ sĩ là một tồn tại lấp lánh ánh vàng. Địa vị của ông ở trong vòng này còn cao hơn hầu hết minh tinh, mặc dù người trong đoàn phim không quen biết thì ít nhiều cũng đã từng nghe nhắc đến một, hai lần.

Bởi vậy khi nghe được Schlundt muốn tới thăm ban, toàn bộ đoàn phim đều sợ ngây người. Không ngờ đoàn phim Hoa Hạ Tam Thiên này lại có mặt mũi như vậy, thiếu gia của Tinh Trần Trung Quốc cùng Schlundt thay phiên tới thăm ban, trong lúc nhất thời mỗi người trong đoàn phim đều có cảm giác cộng đồng vinh quang.

Nhưng mà ngay sau đó người có tin tức linh thông nghe ngóng được, kỳ thực Schlundt tới để xem Nhiếp Thiên Thu, thăm ban chỉ là thuận tiện.

Vì thế đoàn phim:…… Cho nên thật sự có mặt mũi không phải là đoàn phim, mà là Nhiếp Thiên Thu.

Thiếu gia Tinh Trần đến vì cậu ta, hiện tại ngay cả Schlundt cũng vậy…

Lâm Đạt Dương suốt đêm gọi điện thoại cầu xin Nhiếp Thiên Thu, quỳ xuống cầu cậu tiếp tục hợp tác khai phá hạng mục tiếp theo, bị cậu lãnh khốc vô tình mà cự tuyệt.

Vì thế Lâm Đạt Dương càng thêm hâm mộ Hạ Tinh Hàng,. Thằng nhóc này cả học hành lẫn sự nghiệp đều tốt hơn mình nhiều lắm, nhìn người còn chuẩn hơn mình, ngay cả kỹ thuật ôm đùi cũng thành thạo hơn.

Đúng là người không thể so sánh với người.

Schlundt cùng Hạ Tinh Hàng cùng nhau tới đoàn phim. Sau khi tới Schlundt cũng không vội vã một mình tìm nói chuyện với Nhiếp Thiên Thu, mà là chào hỏi Lý Biên Du trước tiên, nhân tiện muốn tham quan tình huống quay chụp ở hiện trường một chút.

Lý Biên Du vừa nghe liền biết tính toán của hắn, nhưng mà hai người bọn họ không có quan hệ cạnh tranh, lại còn xem qua không ít tác phẩm của nhau, có chút thưởng thức đối phương. Lý Biên Du không nói hai lời liền đồng ý.

Vừa lúc đoàn phim đang chuẩn bị quay một cảnh phim, Nhiếp Thiên Thu diễn chung cùng một nhóm diễn viên gạo cội.

Cảnh này chính là cảnh Tần Tranh ngoài ý muốn bị thương hôn mê, các trưởng bối của thế gia khảo cổ còn nghi ngờ với việc anh ta bị thương, lại như hổ rình mồ với phát hiện của bọn họ ở cổ mộ. Vì vậy mấy người kia liền lấy lý do đến thăm Tần tranh đến gây khó dễ cho Mạnh Thiếu n, ý đồ muốn nhân cơ hội này buộc cậu ta giao ra vật phẩm được tìm thấy ở trong cổ mộ.

Mấy diễn viên gạo cội đều là nhân vật đã thành danh từ lâu, đức cao vọng trọng. Mấy người này hoặc đứng hoặc ngồi, vây quanh người Nhiếp Thiên Thu, mỗi người thần sắc khác nhau, đủ các loại tâm tư tính toán.

Mà Nhiếp Thiên Thu bị một nhóm trưởng bối vây quanh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không phải là loại miệng cọp gan thỏ cố gắng trấn định, mà là sự kiêu ngạo phát ra từ chính nội tâm. Thần thái cậu tự nhiên mà đáp lại các loại câu hỏi của trưởng bối, tiến thối có độ, thâm tàng bất lộ, hoàn toán đem mấy vị trưởng bối đó nói đến á khẩu không trả lời được.

Nếu như nhìn trên màn ảnh thì loại khí thế này càng thêm rõ ràng. Cậu không chỉ đơn thuần lợi dụng ưu thế về lời kịch, mà từ khí tràng đến động tác đều tuyệt đối nghiền áp. Gương mặt cậu nhìn trẻ nhất trong đám người, nhưng ánh mắt lại cực kỳ thông thấu, là loại ánh mắt lõi đời mà ở tuổi này ít người có được.

Mà trong kịch bản, miêu tả tính cách của Mạnh Thiếu n chỉ là mấy chữ đơn giản như “Sinh ra ở gia đình giàu có, thấu hiếu nhân tình” mà thôi

Hiển nhiên Schlundt cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Trước khi tới đây ông có xem qua mấy bộ phim thần tượng của Nhiếp Thiên Thu, chỉ có thể đưa ra đánh giá là ”Kỹ thuật diễn không bị ra vai”, không ngờ khi diễn chính kịch lại không chút thua kém nào như vậy.

Lý Biên Du nhìn dáng vẻ của ông liền biết ông suy nghĩ gì trong lòng, dù sao chính bản thân ông cũng đã từng có suy nghĩ như vậy. Lý Biên Du cười nói: “Đạo diễn Schlundt, Thiên Thu diễn cũng không tệ lắm đúng không?”

Schlundt chậm rãi thu hồi ánh mắt: “Với kỹ thuật diễn này của cậu ta, sao trước kia vẫn chỉ xoay quanh mấy bộ phim thần tương vậy?”

Lý Biên Du cười đến có chút ý tứ sâu xa: “Chớ tí nữa ông sẽ biết.”

Sau đó ông liền gọi Nhiếp Thiên Thu lại đây, nói: “Thiên Thu, cảnh quay hôm nay cũng rất tốt nha, nhiều tiền bối vây quanh cậu như vậy mà không thấy cậu luống cuống chút nào!”

Nhiếp Thiên Thu vẫn phong thái nhẹ nhàng như cũ: “Chỉ là chuyện nhỏ, khi cháu còn nhỏ lúc luyện công đều phải đối đầu với một đám dã thú, hiện tại mấy tiền bối vây quanh, cháu liền không còn cảm thấy sợ hãi như vậy nữa…”

Schlundt:!!!

Tên cầm thú Nhiếp Thải này! Sao lại đối xử với trẻ con như vậy chứ!

Nhiếp Thiên Thu lại nhìn Schlundt một cái, hì hì cười nói: “Đạo diễn Schlundt cứ nhìn tiếp đi, chờ tôi quay xong hai cảnh này rồi chúng ta lại tâm sự.”

Schlundt không có ý kiến, ông cũng muốn xem thêm biểu hiện của Nhiếp Thiên Thu.

Chờ Nhiếp Thiên Thu đi rồi, Lý Biên Du mới cảm khái: “Người như Thiên Thu là điển hình của loại người gặp mạnh sẽ mạnh, không biết có quan hệ gì với việc cậu ta học võ công hay không. Cậu ta không sợ bất kỳ cái gì cả, học cũng rất nhanh.”

Bộ dáng của Schlundt có chút một lời khó nói hết: “Nhưng sao tôi thấy phương pháp suy diễn của cậu ta có chút kỳ quái?”

Lý Biên Du cười cười: “Ban đầu tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng sau đó tôi phát hiện, phương pháp lý giải của cậu ta rất đơn giản. Cậu ta chỉ đơn giản là dùng suy nghĩ của người bình thường để đi lý giải nhân vật. Nói thì đơn giản, nhưng có thể dùng suy nghĩ của ‘người bình thường’ suy diễn thật không dễ dàng. Dù sao đóng phim khó nhất chính là đem cái ‘bình thường’ này của nhân vật biểu hiện ra, khiến cho người xem tin tưởng đây chính là một con người tồn tại ngoài đời thật.”

Schlundt ngẫm lại cũng hiểu đạo lý này. Rất nhiều thời điểm không phải là diễn viên diễn không tốt, không phải diễn đến không đủ nghiêm túc, ngược lại bởi vì dùng sức quá nhiều, làm người xem liếc mắt một cái liền nhìn ra được là đang ‘diễn’. Có thể đem nhân vật bày ra một cách tự nhiên như này, nhìn thì vô cùng đơn giản, nhưng nghĩ lại cũng không dễ dàng.

Mà sở dĩ Nhiếp Thiên Thu diễn đến thoạt nhìn không tồi, đúng là bởi vì cậu ta không dùng suy nghĩ phúc tạp để đọc hiểu nhân vật, chỉ là dùng ý tưởng của người bình thường để nghiền ngẫm. Nhân vật này biểu hiện thế này có hợp lý hay không? Nếu như không hợp lý thì đó chính là do nội tâm cùng hành động của người này không đồng nhất, cậu liền tự nhiên dùng một loại thần thái cùng động tác có tính mâu thuẫn để tới suy diễn.

Đơn giản mà hữu hiệu, cái này có thể gọi là bát cơm trời cho đi.

Lý Biên Du lại lấy mấy cảnh quay ngắn mà Nhiếp Thiên Thu đóng cho Schlundt xem, chứng thực đánh giá của ông với Nhiếp Thiên Thu.

Schlundt xem xong hai mắt càng nóng lên, trong lòng sớm đã có suy nghĩ khác trước.

Tuy là như thế, chờ đến khi ngồi xuống nói chuyện cùng Nhiếp Thiên Thu ông vẫn có chút xấu hổ. Dù sao lúc trước ông đã từng nói xấu không ít về Nhiếp Thiên Thu.

Nhiếp Thiên Thu nhân cơ hội hung hăng khi dễ ông ta một chút, sau đó mới thần thanh khí sảng mà vào chủ để chính.

Đến lúc này Nhiếp Thiên Thu mới biết được, hóa ra tên tay Schlundt có một hạng mục đang ở giai đoạn chuẩn bị, đầu tư rất lớn, trước mắt vẫn còn đang ở trạng thái bảo mật.

Nhưng mà Nhiếp Thiên Thu vừa nghe đến tên, cả người:……………………

《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》- bản điện ảnh.

Schlundt cũng bất chấp cảm giác thẹn thùng, nói: “Tôi đã khảo sát toàn bộ nam diễn viên ở độ tuổi thích hợp trong giới này một lần, hình tượng khí chất của cậu là phù hợp nhân vật Cố Hồn Quy này thất.”

Nhiếp Thiên Thu liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Hình như trước kia ngài không nói tôi như vậy đúng không?”

Khí thế của Schlundt lập tức yếu xuống: “Đã là chuyện từ đời nào rồi, sau cậu vẫn mang thù như vậy chứ?”

Nhiếp Thiên Thu hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”

Schlundt ép dạ cầu toàn*: “Không phải trước kia tôi nhìn nhầm sao……”

(Ép dạ cầu toàn: miễn cưỡng thích ứng để bảo tồn sự hoàn chỉnh, tạm thời khoan dung vì lợi ích chung.)

Ai có thể ngờ một minh tinh phái lưu lượng chỉ thích dựa mặt lại là truyền nhân của Đại Hà Kiếm chứ!

Nhiếp Thiên Thu buồn cười mà nhìn ông ta một cái, mới nói: “Không phải là tôi không muốn diễn nhân vật này, nhưng mà chuyện xảy ra ở lễ trao giải Kim Bách Hợp ngài vẫn còn nhớ chứ?”

Schlundt kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cậu sợ Mục Nho Ca?”

Nhiếp Thiên Thu mắt trợn trắng: “Mục Nho Ca nhận bản truyền hình, sau dó tôi lại nhận bản điện ảnh, truyền thông vốn đã nói bóng nói gió viết loạn tôi cùng cậu ta có ân oán tình thù, này còn không phải là đưa tư liệu sống cho người ta sao?”

Schlundt dừng một chút, nói: “Kỳ thật đoàn đội của Mục Nho Ca vốn muốn tranh thủ vai diễn ở bản điện ảnh này, nhưng mà tôi không đồng ý……”

Nhiếp Thiên Thu xuy một tiếng: “Ngài khẳng định tôi sẽ nhận nhân vật này sao?”

Schlundt hậm hực nói: “Ý tôi không phải vậy, tôi vốn muốn tranh thủ bên cậu trước nên cứ treo cậu ta ở đó, không ngờ đoàn đội của cậu ra không kiên định, đảo mắt liền nhận bản truyền hình.”

Hạ Tinh Hàng ở bên cạnh hát đệm: “Thầy ơi, em cảm thấy nhận diễn chủ yếu vẫn cần xem kịch bản xem đoàn đội, còn những nhân tố khác, thật ra cũng không cần suy xét.”

Nhiếp Thiên Thu than một tiếng: “Còn không phải là tôi cân nhắc đến việc đạo diễn Schlundt quay chụp lên khẳng định thực vất vả sao……”

Schlundt: “……”

Schlundt nghiêm mặt nói: “Tôi nói trước, nếu như cậu nguyện ý nhận bộ phim này, phải thành thật quay phim, không thể xin nghỉ, cũng không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.”

Nhiếp Thiên Thu nhìn Schlundt rốt cuộc cũng kiên cường được một lần trong hôm nay, lại là vì chất lượng của tác phẩm, vì thế cười một chút: “Đó là đương nhiên, tôi nổi tiếng là chuyên nghiệp mà”

~ Hết chương 55~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.