Edit by Thanh tỷ
Nguyên Hiến đưa Kỷ Lam Anh về Kỷ gia, sai người đỡ hắn từ trên xe ngựa xuống giao cho người gác cổng, sau đó xoay người rời đi.
Kỷ Lam Anh biết đối phương thật sự tức giận, lại đoán không ra lần này Nguyên Hiến đi, đến cùng chỉ là cùng hắn hờn dỗi, hay là thật sự tính toán không qua lại với hắn nữa.
Trong lòng hắn hoảng hốt, nhịn không được vươn tay kéo ống tay áo đối phương, nói: "Nguyên đại ca, ta..."
Nguyên Hiến rút tay áo từ trong tay Kỷ Lam Anh ra, không nói tiếng nào đi thẳng.
Một màn này vừa vặn bị Kỷ mẫu nghe thấy động tĩnh bên ngoài từ trong viện đi ra đón trông thấy. Vội vàng ra nghênh tiếp, kết quả chờ lúc bà ta đi đến trước mặt Kỷ Lam Anh, Nguyên Hiến đã không còn hình bóng.
Kỷ mẫu không khỏi kinh ngạc hỏi: "Nguyên thiếu trang chủ hôm nay làm sao rời đi nhanh như vậy? Thường ngày đều muốn ngồi xuống uống chén trà mới đi mà?"
Tâm tình Kỷ Lam Anh cực kỳ sa sút, gượng cười nói: "Có lẽ huynh ấy có việc."
Hắn không thể để người trong nhà biết mình cùng Nguyên Hiến xảy ra mâu thuẫn, nếu không ngày tháng sau trải qua sẽ rất chật vật.
Kỷ mẫu cũng không suy nghĩ nhiều, trong ấn tượng của bà thì Nguyên Hiến vẫn luôn đối xử rất tốt với Kỷ Lam Anh, mà Kỷ Lam Anh lại là người có tính khí ôn hòa, bà không hề cảm thấy hai bên sẽ có khả năng xảy ra tranh chấp.
Huống chi, hiện nay trong lòng bà còn đang băn khoăn một chuyện càng quan trọng hơn.
"Lam Anh, ngươi còn nhớ chuyện của đệ đệ ngươi không, trước đó nương đã từng nói qua với ngươi."
Bà kéo Kỷ Lam Anh sang một bên, nói nhỏ: "Đệ đệ ngươi, hài tử đó thật đáng thương. Thời điểm nương mang thai hắn lang bạt kỳ hồ, lại phải chiếu cố ngươi, ăn không ngon ngủ không yên, liên đới đệ đệ ngươi tiên thiên bất túc*, không có linh căn. Nương nhớ lúc trước ngươi đã đồng ý sẽ đưa hắn tới Quy Nguyên sơn trang."
*Thiên tiên bất túc: Sinh ra đã kém, cơ sở non yếu
Kỷ Lam Anh chau mày, tay để trên vết thương ẩn ẩn đau, lúc này mới nói: "Quy nguyên sơn trang... Hắn đi không quá thích hợp."
Kỷ Lam Anh bi ai phát hiện, Nguyên Hiến nói thật không sai, bản thân luôn có đủ loại chuyện to to nhỏ nhỏ muốn khẩn cầu hắn. Không phải Nguyên Hiến không thể rời bỏ mình, mà là mình không có bản lĩnh, không thể rời bỏ Nguyên Hiến, cũng không thể rời bỏ những người khác.
Kỷ mẫu một lòng chỉ nghĩ đến chuyện mình muốn nói, căn bản không chú ý tới Kỷ Lam Anh đang bị thương. Bà nghe ra ý từ chối trong lời nói của con trai, nhưng thái độ ngược lại bình thường, không khóc không náo, mà phụ họa nói:
"Không sai, người của Quy Nguyên sơn trang rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nương nghĩ, sau khi đệ đệ ngươi đến đó, chắc sẽ bị bọn hắn bắt nạt. Bằng không, để hắn tới Huyền Thiên Lâu đi."
Kỷ Lam Anh kinh ngạc, thất thanh nói: "Huyền Thiên Lâu?"
Ba chữ này vừa nói ra, Kỷ Lam Anh đã cảm thấy hai mắt tối đen, thầm nghĩ nhà dột còn gặp mưa, mẹ ruột của mình tựa hồ cũng bị điên rồi.
Kỷ Lam Anh che ngực nói: "Nương, người trước hết để cho ta trở về nằm nghỉ một chút đã rồi lại nói những chuyện này sau, thương thế của ta sắp chịu không nổi."
Hắn vừa rồi ở trước mặt Nguyên Hiến đứng đều đứng không vững, một bộ dáng lung lay sắp đổ, trong đó có năm phần là thật năm phần là giả, hiện tại thật sự là đứng không vững!
Lúc này Kỷ mẫu mới phát hiện sắc mặt Kỷ Lam Anh trắng bệch, cả kinh nói: "Ai ui, đây là thế nào? Tổn thương nặng như vậy, chút nữa nương mời phủ y* đến xem cho ngươi."
*phủ y: thầy thuốc trong phủ
Sau khi nói xong, bà cũng không chịu thả Kỷ Lam Anh về phòng, vỗ vỗ tay hắn, hạ giọng nói: "Nhưng lúc này không được, nương cắt miếng sâm cho ngươi ngậm, ngươi thẳng lưng lên một chút. Trước mắt có người của Huyền Thiên Lâu tới tìm ngươi, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp!"
"Người của Huyền Thiên Lâu tới tìm ta?"
Thanh âm của Kỷ Lam Anh phát run: "Tới là ai, muốn làm gì?"
Kỷ mẫu vui vẻ rạo rực nói: "Nghe nói một người là Lâm Chung ti Ti chủ, một người khác là Nam Lữ ti Ti chủ, đều là các vị cùng thế hệ với Minh Thánh và Pháp Thánh, địa vị vô cùng cao. Bọn hắn tới tìm ngươi, còn mang theo quà tặng, tộc trưởng đang ở đại sảnh bồi tiếp nói chuyện đó!"
Từ khi Kỷ Lam Anh hành tẩu giang hồ đến nay, kỳ ngộ không ngừng, luôn có thể thông qua đủ loại chuyện trời đất xui khiến trùng hợp kết giao với đủ loại đại nhân vật, Kỷ mẫu đã tập mãi thành thói quen.
Bà một lòng muốn thông qua tầng quan hệ này, đưa tiểu nhi tử yêu quý tới Huyền Thiên Lâu. Bởi vậy một mực lên tiếng thúc giục Kỷ Lam Anh đi đại sảnh gặp người trước, sợ hắn nghỉ ngơi một hồi, hai vị Ti chủ Huyền Thiên Lâu sẽ đi mất.
Kỷ Lam Anh tâm hoảng ý loạn, không nghĩ tới hắn bị trọng thương như thế, người của Huyền Thiên Lâu vẫn không buông tha, không biết lại tìm tới cửa là vì chuyện gì.
Những người khác hắn không biết, nhưng Lâm Chung ti Ti chủ rõ ràng là Tiểu Bạch Long Hà Trạm Dương, nhớ tới tính tình nóng nảy hung bạo của đối phương, Kỷ Lam Anh đã cảm thấy một trận sợ hãi.
Hắn cũng không kịp lo lắng những chuyện khác, quyết tâm liều mạng, thầm nghĩ chết cũng không đi, nhắm mắt lại liền muốn giả vờ ngất.
"Nhị phu nhân, Ngũ thiếu gia."
Không đợi Kỷ Lam Anh giả vờ ngã xuống, mấy tên hạ nhân của Kỷ gia đi tới, cung cung kính kính nói: "Gia chủ lệnh tiểu nhân mời hai vị đến đại sảnh, gặp mặt quý khách."
Thần sắc ngữ khí bọn họ nói chuyện so với ngày bình thường càng thêm cẩn thận ba phần, hiển nhiên cũng cảm thấy bằng hữu của Kỷ Lam Anh đông đảo, tiền đồ không thể đo lường.
Kỷ mẫu vô cùng hưởng thụ, cười nói: "Để Lam Anh trở về thay bộ quần áo khác đã, rồi sẽ qua đó ngay. A, các ngươi khiêng cái ghế mây này làm gì?"
Hạ nhân nói: "Cái này... Là khách nhân nói, nếu như thân thể Ngũ thiếu gia khó chịu té xỉu, liền khiêng ngài ấy tới đại sảnh, khách nhân nói nhất định có biện pháp chữa trị cho Ngũ thiếu gia. Mời hai vị nhanh nhanh một chút."
Ý tứ này rõ ràng là nói, giả vờ ngất giả vờ bệnh đều vô dụng, coi như người đã chết, thi thể cũng phải khiêng ra tiếp khách.
Kỷ mẫu cảm thấy lời này dường như có chỗ nào không đúng, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra, người luôn nhát gan nhu thuận Kỷ Lam Anh có thể nháo ra đại họa gì, nhân tiện nói: "Vậy không cần thay y phục, đừng để khách nhân đợi lâu. Lam Anh, đi nhanh thôi."
Bọn hạ nhân đến cửa liền dừng bước, Kỷ mẫu và Kỷ Lam Anh tiến vào phòng. Chỉ thấy bên trong ngồi đầy người, người Kỷ gia có chút máu mặt một chút đều đã toàn bộ trình diện. Trừ điều này ra, thượng vị còn có một đôi nam nữ xa lạ.
Hai người này thoạt nhìn chỉ đầu hai mươi, dung mạo tuấn tú, hai mắt có thần, bên cạnh còn đặt cái rương lớn, không biết bên trong đựng gì.
Trong đó, vị cô nương người mặc kình trang*, tràn đầy khí khái hào hùng, chính là Nam Lữ ti Ti chủ Quản Uyển Quỳnh của Huyền Thiên Lâu. Một vị khác thì đang ngồi gác chân, dạng vẻ trông không khác gì đại gia, ngồi dựa vào ghế thưởng thức trà, một thân quần áo lụa là phách lối. Hắn chính là người Kỷ Lam Anh vừa mới gặp qua một lần ở trên núi Trần Tố, Hà Trạm Dương.
Kỷ mẫu vừa vào cửa liền cười rạng rỡ, đang muốn hướng hai vị khách nhân hàn huyên một thân mật một chút, thì chỉ thấy sắc mặt gia chủ Kỷ gia nghiêm lại, lạnh giọng quát: "Còn không quỳ xuống!"
Kỷ mẫu sửng sốt, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại. Quay đầu lại nhìn, đã thấy Kỷ Lam Anh không nói hai lời, thẳng tắp quỳ xuống.
Kỷ mẫu mờ mịt cúi đầu nhìn hắn, lắp bắp nói: "Đây, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện gì xảy ra? Uổng cho ngươi còn có mặt mũi hỏi, nhìn nhi tử tốt mà ngươi dạy dỗ ra đi!"
Kỷ gia gia chủ vỗ bàn một cái, lại chỉ vào Kỷ Lam Anh tức giận nói: "Ngươi vốn cũng không phải dòng chính Kỷ gia, ta thấy mẫu thân ngươi ở goá, đệ muội tuổi còn nhỏ, mới đem các ngươi về bổn gia dạy dỗ, ngươi thì sao? Vậy mà mưu hại Minh Thánh, nháo ra đại họa, ngươi hồi báo ơn bồi dưỡng của ta như vậy ư?"
Kỷ mẫu nghe thấy bốn chữ "mưu hại Minh Thánh", lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, thân thể lung lay, thiếu chút nữa ngất đi.
Bà ta đứng không vững, liền quỳ rạp xuống bên cạnh con trai, lôi kéo Kỷ Lam Anh nói: "Đây là có chuyện gì, sao ngươi có thể làm như vậy! Lam, Lam Anh, ngươi còn không mau giải thích rõ ràng! Là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi?"
Còn có thể giải thích cái gì? Trước đó nên nói đều đã nói rõ ràng rồi, bọn họ tìm tới cửa, rõ ràng chính là vì ra một chiêu này. Ngay cả Nguyên Hiến cũng không chịu nghe hắn nói, còn có ai có thể tin tưởng hắn?
Kỷ Lam Anh khô khốc nói: "Việc này... Trời xui đất khiến, nhưng ta tuyệt đối không phải cố ý gây nên."
Kỷ gia gia chủ còn muốn mắng, Hà Trạm Dương lại không còn kiên nhẫn nghe tiếp nữa, quăng chén trà trên tay xuống bàn, nói: "Tốt."
Đồ sứ đập lên mặt bàn phát ra tiếng vang lanh lảnh, bởi vì lực đạo của Hà Trạm Dương mà không ngừng xoay tròn.
Người xung quanh vốn đã có chút khẩn trương, lúc này đều bị động tĩnh của Hà Trạm Dương làm cho trong lòng rối loạn, nhưng cũng không có ai ngu ngốc dám đi tới đỡ lấy chén trà. Chỉ âm thầm lẩm bẩm, vị Hà Ti chủ này, tính tình thật đúng là nóng nảy hỗn trướng.
Sau khi chén trà quay mấy vòng thì vẫn may mắn đứng thẳng. Hà Trạm Dương hai tay khoanh trước ngực, hai chân vắt chéo, người ngửa ra tựa lưng vào ghế ngồi, hờ hững nói: "Kỷ gia chủ không cần tức giận lớn như vậy, hôm nay chúng ta tới là nhận chỉ lệnh của Pháp Thánh tới cửa xin lỗi, không phải là trả thù."
Hắn nói thì nói như thế, nhưng Pháp Thánh phái một tên hỗn trướng cái gì cũng không sợ đến đây xin lỗi, thật sự có dụng ý gì, trong lòng người của Huyền Thiên Lâu rất rõ ràng.
Trong lòng Kỷ gia chủ oán thầm, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười: "Hà Ti chủ nói gì vậy chứ, vừa rồi hai bên chúng ta mới phân trần tình huống rõ ràng. Trước đó là Kỷ Lam Anh đắc tội Minh Thánh, lần này thụ thương cũng là do hắn không biết tốt xấu, tự mình xông đến dưới kiếm Pháp Thánh. Kỷ gia quản giáo đệ tử không nghiêm, hổ thẹn hổ thẹn. Còn nếu như như Hà Ti chủ vừa nói, lão phu thật sự không còn mặt mũi nghe tiếp."
Hà Trạm Dương âm dương quái khí cười nói: "Sao có thể nói Kỷ gia quản giáo đệ tử không nghiêm? Ta thấy nơi này của các ngươi môn phong ngay thẳng thuần hậu, bao dung hữu ái, khiến người ta rất kính phục đấy chứ. Nếu người như Kỷ công tử mà thả ở Huyền Thiên Lâu, hì hì, chỉ sợ sớm đã bị ta nhịn không được dùng roi quất chết rồi."
Kỷ gia chủ: "..."
Uyển Quỳnh ngồi bên cạnh vội vàng nói: "Được rồi sư huynh, huynh xem huynh này, nói linh tinh gì không biết!"
Nàng hướng Kỷ gia chủ xin lỗi, cười làm lành nói: "Xin Kỷ gia chủ thứ lỗi, tính tình này của Hà sư huynh vừa phát tác, thật sự là ai cũng không quản được. Huynh ấy thân nhất với Minh Thánh, quan tâm quá bị loạn, hoàn toàn không có ý bất kính đối với Kỷ gia chủ."
Cốt cán Kỷ gia cười nói: "Nhân chi thường tình, nhân chi thường tình."
Quản Uyển Quỳnh nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực cười nói: "Ngài không chê trách là tốt rồi."
Nàng là người có tuổi đời nhỏ nhất trong cao tầng Huyền Thiên Lâu, cử chỉ phong thái vẫn còn nét hồn nhiên xinh đẹp, nói chuyện lại khách khí, khiến người đối diện không có cách nào phát tác cơn giận. Kỷ gia bị Hà Trạm Dương nói không nể mặt, cũng chỉ có thể nuốt cục tức trở về.
Quản Uyển Quỳnh lại nói: "Dù sao sự tình nói ra thì tốt, hi vọng hai phái chúng ta không cần bởi vì việc nhỏ như vậy mà sinh ra hiềm khích. Nào, mời Kỷ công tử nhận lấy lễ bồi lỗi của chúng ta, dưỡng thương thật tốt, chuyện lúc trước đừng để trong lòng."
Bọn hắn ngoài miệng nói việc nhỏ, nhưng hành động lại là không chịu buông tha, ngay cả hai vị Ti chủ đều phái tới, quả nhiên không cô phụ danh tiếng hay bao che khuyết điểm.
Kỷ Lam Anh trơ mắt nhìn Quản Uyển Quỳnh vung tay lên, hai người phía sau nàng nâng chiếc rương lớn kia lên, đặt xuống trước mặt Kỷ Lam Anh. Mà trên mặt Hà Trạm Dương lộ ra nụ cười xấu xa, tràn đầy hứng thú.
Khẳng định bên trong không phải vật gì tốt.
Hắn không khỏi nghĩ đến đầu người, quái thú, rắn độc các loại đồ vật vừa buồn nôn vừa kinh khủng, sau đó không nhịn được lùi về phía sau một bước, cả người hơi co rúc lại, không dám tiến lên mở rương.
Những người khác hiển nhiên cũng có tâm tư đồng dạng, vẻ mặt đều có chút khẩn trương, Kỷ mẫu vội vàng tránh ra xa.
Nào ngỡ là do bọn hắn nghĩ nhiều rồi, nắp rương vừa mở, mùi thơm nức mũi từ bên trong bay ra, bên trong đựng đầy son phấn bột nước.
Kỷ gia gia chủ giật mình, nhịn không được nói: "Đây là..."
Quản Uyển Quỳnh cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên nắp rương, cười nói: "Chẳng qua là một chút đồ vật trang điểm bình thường, là ta tự mình chọn lựa. Hôm nay cố ý lấy ra đưa cho Kỷ công tử, cũng là muốn khuyên nhủ một câu, nếu như ngại tướng mạo của mình không đủ tốt, ghen ghét đố kỵ người bên ngoài, không bằng ở trên phương diện này bỏ nhiều công sức một chút. Về phần Nguyên thiếu trang chủ của Quy Nguyên sơn trang..."
Nàng cười nhẹ nhàng, xích lại gần Kỷ Lam Anh, vẻ mặt ngây thơ xinh đẹp, thấp giọng nói nhỏ: "Tuy hắn ta chẳng ra làm sao cả, nhưng rốt cuộc vẫn là người mà Huyền Thiên Lâu chúng ta bỏ ra đại giới định xuống, so với đống son phấn bột nước này đáng đồng tiền hơn nhiều. Ngươi lại không xứng, cũng không cần phải nhớ thương, hiểu chưa?"
Kỷ Lam Anh giống như bị người đối diện tát cho một cái, sắc mặt trắng nhợt, ngay sau đó lại đỏ bừng lên.
Đáy mắt Quản Uyển Quỳnh hiện lên sự mỉa mai khinh thường, cũng trực tiếp đâm thủng tất cả suy nghĩ và hành vi bỉ ổi ti tiện mà hắn không nguyện ý đối mặt cùng thừa nhận, cảm giác xấu hổ nhục nhã cực lớn kèm theo hận ý xông lên đầu.
Nếu như Kỷ Lam Anh không tức giận, Uyển Quỳnh sẽ cảm thấy rất thất vọng. Nhưng nàng lại hài lòng nhìn thấy vẻ mặt phẫn hận cùng bất lực trên mặt đối phương. Đứng thẳng lưng lên, quay đầu lại nói với Hà Trạm Dương: "Sư huynh, chúng ta cũng nên trở về rồi."
Hà Trạm Dương thấy đã xả được giận, tâm tình vui vẻ, cười ha hả đứng dậy, chắp tay với Kỷ gia chủ, nói: "Hôm nay mạo muội tới đây, đã quấy rầy rồi. Dù sao cũng là hiểu lầm, nói ra thì tốt. Như vậy, chúng ta xin cáo từ."
Kỷ gia chủ ngược lại khá vui vẻ, dù sao lời tốt lời xấu Huyền Thiên Lâu đều nhắc đi nhắc lại mấy lần, ý tứ biểu đạt trong đó đại khái chính là: "Tuy chúng ta bị Kỷ Lam Anh đắc tội, nhưng sẽ không giận chó đánh mèo Kỷ gia, Kỷ gia và Kỷ Lam Anh là hai việc khác nhau".
Kỷ gia chủ tại vị nhiều năm, đương nhiên cũng là lão già đã thành tinh, nghe huyền ca mà biết nhã ý, đứng dậy đưa tiễn: "Hà Ti chủ nói gì vậy, việc này đều do ta trị gia không nghiêm mà thành. Ta sẽ gạch tên Kỷ Lam Anh, mẹ hắn và đệ muội hắn ra khỏi gia phả, cho Huyền Thiên Lâu một cái công đạo."
Kỷ Lam Anh bị Quản Uyển Quỳnh châm chọc khiêu khích, chỉ cảm thấy xấu hổ căm phẫn muốn chết. Vốn đang thẹn đến mức ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, đột nhiên nghe thấy lời Kỷ gia chủ nói, hắn chợt ngẩng phắt đầu lên, mở to hai mắt, nhìn thẳng về phía mấy người đang nói chuyện.
Từ một con cháu bàng chi từng bước mưu đồ cơ hội vươn lên, cuối cùng được chuyển vào ở trong đại bản doanh Kỷ gia, được viết tên vào gia phả. Trong quá trình đó, không biết hắn đã hao tốn bao nhiêu tinh lực mưu tính. Nhưng bây giờ chỉ trong một buổi sáng, tất cả đều hóa thành hư không!
Ai có thể giúp hắn?
Trong đầu Kỷ Lam Anh phút chốc lóe lên rất nhiều cái tên, nhưng nhớ tới thái độ của Nguyên Hiến đối với hắn trước đó, trong lòng Kỷ Lam Anh không khỏi hoảng sợ, đột nhiên sinh ra một loại khủng hoảng như bị vận mệnh vứt bỏ.
Không có người giúp đỡ, hắn nửa bước khó đi, căn bản không biết phải làm gì.
Hà Trạm Dương và Quản Uyển Quỳnh lại cảm thấy thần thanh khí sảng, nếu như bọn hắn có thể biết được suy nghĩ trong lòng Kỷ Lam Anh, chỉ sợ sẽ cao hứng nhảy dựng lên.
Rời khỏi Kỷ gia, hai người bỏ lại tùy tùng, ngự kiếm đi trước một bước, vội vàng chạy về phân đà của Huyền Thiên Lâu.
Hà Trạm Dương đã gặp Diệp Hoài Dao, còn Quản Uyển Quỳnh trước đó có nhiệm vụ trong người, chậm một bước, trực tiếp từ Huyền Thiên Lâu chạy thẳng tới Kỷ gia. Chỉ nghe nói sư huynh đã trở về, còn người thật thì chưa kịp gặp mặt.
Thời điểm nàng ngự kiếm bay giữa không trung vẫn hơi lo lắng, kéo kéo tay Hà Trạm Dương hỏi: "Hà sư huynh, huynh nói Diệp sư huynh thật sự đã trở về rồi sao? Huynh gặp được, sờ được? Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Hà Trạm Dương nói: "Nha đầu, suốt đường đi muội đã hỏi đi hỏi lại ta bảy tám chục lần rồi! Tay áo của ta đều bị muội kéo rách mất một mảng. Nếu như không tin, chút nữa để muội tận mắt nhìn, tự mình đi tới kiểm tra một phen, còn tốt hơn ở đây giày vò ta nhiều."
Quản Uyển Quỳnh lúc này khó có được không cho hắn ăn đạp, từ trong túi trữ vật lấy ra một cây quạt, đặt trong tay vuốt ve, xuất thần nói: "Ta ngay cả kiếm Phù Hồng của sư huynh cũng cầm tới, chỉ chờ gặp được huynh ấy thì sẽ trả lại. Nhiều năm như vậy không gặp, Phù Hồng khẳng định cũng nhớ chủ nhân."
Cây quạt này chính là hóa thể của Phù Hồng. Năm đó, sau khi đại chiến kết thúc, nó được các đệ tử Huyền Thiên Lâu tìm được dưới lớp đá vụn, nhưng lại không thấy chủ nhân. Lúc này nghe thấy Quản Uyển Quỳnh nói muốn mang nó đi trả cho Diệp Hoài Dao, Phù Hồng trong lòng rất mong đợi, có hơi rung rung.
Hà Trạm Dương "a" một tiếng, dậm chân nói: "Muội thật giảo hoạt! Kiếm này sao lại ở chỗ muội? Hại ta lúc ra cửa tìm hơn nửa ngày cũng không thấy! Đưa đây, rõ ràng là ta muốn cầm nó đi trả lại cho sư huynh, ta là người nghĩ đến đầu tiên!"
Quản Uyển Quỳnh hơi nhún chân, thân kiếm nhẹ nhàng né tránh Hà Trạm Dương, khinh thường nói: "Lúc hồn đăng của sư huynh vừa mới sáng, muội đã đi lấy kiếm giấu ở trong phòng, bản thân huynh ngốc còn oán người khác, không cho!"
Hà Trạm Dương không buông tha, đưa tay muốn đoạt, ngược lại bị Quản Uyển Quỳnh dùng vỏ kiếm của mình đập cho một cái, hai người dọc đường cãi nhau ầm ĩ cùng đi về phía phân đà của Huyền Thiên Lâu.
Đối với người tu hành mà nói, ăn uống ngủ nghỉ không phải là việc nhất định phải làm, nhưng Diệp Hoài Dao lần này bị hao tổn cực lớn, lại vừa mới được Yên Trầm khai thông kinh mạch, mỏi mệt nằm nghỉ ở trên giường, còn ngủ một giấc rất sâu.
Trong lúc mơ hồ, dường như Diệp Hoài Dao đã chìm vào giấc mộng. Trong mộng, cậu trở về thời điểm khi mình còn bé, đoạn thời gian trước khi bái nhập vào Huyền Thiên Lâu.
Ngày mùa hè chói chang, mới là đầu buổi sáng mà không khí đã rất nóng bức. Tình cờ lạc vào trong một sân vườn cỏ dại mọc dài tươi tốt, vừa nhìn là biết không có người thường xuyên tu bổ.
Trước mặt là một tòa cung điện bỏ hoang.
Cung điện có mái hiên lưu ly đã bị bong tróc ra từng mảng, trở nên ảm đạm vô quang. Sơn đỏ thắm trên cửa và cột cung điện cũng phai màu loang lổ, mấy chỗ tường rào đổ sụp, phế liệu chồng chất bên dưới tường. Cỏ dại, dây mây dây leo cũng vì thế sinh trưởng tươi tốt, tùy ý bò đầy mỗi một góc hẻo lánh.
Diệp Hoài Dao mười một tuổi xông loạn trong vườn, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân vang lên khi giày giẫm xuống mặt đất, ánh nắng chiếu lên người có chút nóng nực.
Trong lòng của cậu tràn ngập tò mò, không biết đây là chỗ nào, càng chưa bao giờ thấy qua địa phương đổ nát hoang vắng như thế.
Mãi đến khi đi tới trước điện, cậu phát hiện cửa điện trước mặt khép hờ, từ khe hở có thể nhìn thấy một đôi mắt hắc bạch phân minh đang lặng lẽ nhìn trộm mình.
Diệp Hoài Dao dừng bước, "a" một tiếng.
Lá gan của cậu rất lớn, thấy vậy không những không chạy đi, ngược lại tiến lên mấy bước, lúc này mới nhìn thấy rõ. Đằng sau cửa điện là một nam hài đang nằm sấp, đôi mắt xuyên qua khe cửa nhỏ nhìn ra phía ngoài.
Diệp Hoài Dao nghiêng đầu hỏi: "Ngươi là ai? Chạy đến nơi vắng vẻ như này chơi bịt mắt trốn tìm sao?"
Cửa điện bị đẩy ra lớn hơn một chút, nam hài khẩn trương nhưng bên trong giọng nói vẫn mang theo chút hung dữ, trả lời: "Ta, ta không, không có chơi trốn tìm. Ngươi, ngươi, là ai?"
Diệp Hoài Dao cảm thấy nam hài rất thú vị, cười nói: "Ta hả..."
Cậu còn đang muốn nói tiếp, sau lưng bỗng nhiên có người cao giọng thét lên một tiếng: "Ca ca!"
Toàn thân cậu chấn động, đột nhiên quay đầu, thanh âm kia lại hô một lần nữa vang lên: "Ca ca!"
Ngay sau đó mộng cảnh đột nhiên hỗn loạn, huyết sắc lóe sáng, đao quang kiếm ảnh lộn xộn, Diệp Hoài Dao một thân mồ hôi lạnh, phút chốc mở to mắt, ngồi dậy.
Ánh mắt của cậu vô thức nhìn chằm chằm phía trước, sau đó con ngươi co rụt lại, phát hiện cuối chân giường của mình có người.
Nhưng lập tức, Diệp Hoài Dao liền nhận ra người kia là A Nam.
Có lẽ A Nam muốn đợi ở nơi gần nhất, chờ Diệp Hoài Dao tỉnh lại, nhưng nó lại không dám lên giường, đành quy quy củ củ ngồi cạnh chân giường.
Dung Vọng vốn dựa đầu trên mép giường, mặt hướng về phía Diệp Hoài Dao. Lúc này, y cũng bị động tác đột nhiên bừng tỉnh của Diệp Hoài Dao làm giật mình.
Đại khái là do tinh thần có chút hoảng hốt, trong nháy mắt này, ánh mắt của A Nam và nam hài trong mộng cảnh đột nhiên chồng lên nhau. Hiện thực và hư ảo quấn quýt lấy nhau, lẫn lộn không rõ.
Diệp Hoài Dao chợt thấy trong đầu một mảnh mê muội, đưa tay đè lại thái dương, suýt chút nữa lại ngã xuống.
Vẻ mặt Dung Vọng căng thẳng, bước vội đến, đỡ lấy Diệp Hoài Dao.
Dáng vẻ của y vẫn là một tiểu thiếu niên, nhưng cánh tay vô cùng rắn chắc hữu lực, siết chặt Diệp Hoài Dao ôm vào trong ngực, chống đỡ thân thể Diệp Hoài Dao.
Y cẩn thận xoa xoa thái dương chảy ra mồ hôi lạnh của Diệp Hoài Dao, ôn nhu nói: "Gặp ác mộng sao?"
Câu nói này cuối cùng cũng kéo Diệp Hoài Dao về lại hiện thực, cậu "ừ" một tiếng, giọng nói hơi khàn: "Đúng vậy."
Dung Vọng trở tay, vươn tay còn lại ra lấy chén trà đặt ở đầu giường. Sờ thấy chén ngọc đã nguội, y dùng thân thể che chắn tầm nhìn, nhẹ nhàng niết, nước trà chợt ấm lên.
Dung Vọng đưa chén trà đến bên môi Diệp Hoài Dao, nói: "Uống chút nước. Không có việc gì đâu, ngươi đã tỉnh, còn có ta ở chỗ này mà."
Y dừng một chút, tuy bản thân không quá am hiểu cách an ủi người khác, nhưng chợt nghĩ đến một câu, trúc trắc dụ dỗ nói: "Mộng, đều là ngược lại."
Diệp Hoài Dao uống một ngụm, nói: "Ừm, vừa rồi ta mơ thấy mình bị ném tới một chỗ rất đổ nát hoang vu, xem ra sắp phát tài rồi, thật sự là điềm tốt."
Dung Vọng hơi mỉm cười, giọng nói nghiêm túc: "Phải." Thấy Diệp Hoài Dao uống được một nửa chén nước, y mới nhận lấy đặt lên mặt bàn.
Tu thế đang ôm Diệp Hoài Dao của Dung Vọng, chỉ cần hơi chút nghiêng người, cằm sẽ cọ qua tóc của đối phương. Tóc của Diệp Hoài Dao rất mềm, cọ qua có cảm giác ngưa ngứa tê dại, khiến Dung Vọng nhớ tới một con thú nhỏ nào đó có bộ lông mềm như nhung.
Y xưa nay không thích động vật, nhưng giờ phút này tâm lại mềm mại như muốn tan ra, thấy sắc mặt đối phương còn hơi tái nhợt, bên trong lòng còn quấn quanh thêm mấy phần thương tiếc.
Trong nháy mắt đó, tâm tư trăm xoay nghìn chuyển, trân chi niệm chi, rất muốn cúi đầu hôn lên tóc đối phương, nhưng lại cảm thấy như vậy quá đường đột.