Edit by Thanh tỷ
Diệp Hoài Dao nhìn dáng vẻ mắt cao hơn đầu của nam tử áo đỏ thẫm, nhịn không được nói: "Sao ta nhìn bộ dáng muốn ăn đòn của hắn ta, có chút quen mắt..."
Dung Vọng nói: "Nghiêm Căng."
Diệp Hoài Dao "phốc" một tiếng cười lên, nói: "Đúng, đúng. Sao ta lại quên chứ, ngươi nhìn, bên trên góc áo của hắn có gia huy, không phải thể triện của chữ 'Nghiêm' sao?"
Diệp Hoài Dao đứng dậy: "Thật là, ta nhìn mà ngứa tay, cũng nên xuống chơi một ván rồi."
Lúc này người khác đều tức giận hoặc sầu bi, duy chỉ có cậu là hăng hái, vẻ mặt tươi cười, còn nóng lòng muốn thử tỷ thí đánh cược, thật sự là vô cùng chọc người hận.
Nhưng núi này còn có núi cao hơn, kẻ này mạnh còn có người mạnh hơn, Dung Vọng ở bên cạnh không nóng không lạnh nói: "Ngươi không có tiền."
Diệp Hoài Dao: "..."
Đúng vậy, lúc cậu đi ngân lượng mang theo đương nhiên không ít, nhưng tự cảm thấy những năm gần đây sống ở Trần Tố Môn, mỗi sáng đều là canh suông nước lã, bản thân mình sinh hoạt vô cùng thiệt thòi. Một khi đã đắc thế, lập tức liền buông thả bản thân, mang theo Dung Vọng một đường hồ ăn hải nhét, tiêu xài phung phí, trong túi sớm đã trống trơn.
Diệp Hoài Dao vươn tay nói với Dung Vọng: "Cho ta."
Hoài Cương vẫn luôn ở bên cạnh vây xem toàn bộ quá trình, cảm thấy cảnh tượng này không hiểu sao có chút quen thuộc.
Quả nhiên nghe Diệp Hoài Dao nói: "Ta nói này A Nam, trên đường đệ đi theo ta, ta ăn gì đều có một phần của đệ, số tiền đã tiêu hết kia hẳn là nên chia đôi đệ chịu một nửa. Còn có ta thân là Minh Thánh, giá trị bản thân xa xỉ, niệm chút tấm lòng ta chăm sóc đệ trên đường, tính ra giá trị cũng tốn không ít bạc. Khoản nợ này có phải hay không cũng nên trả?"
Hoài Cương: "..." Quả nhiên, tên tiểu tử thối này!
Ông phảng phất lại cảm nhận được loại cảm giác sợ hãi nghẹn khuất khi bị Diệp Hoài Dao cưỡng ép đòi thu tiền thuê nhà.
Ác bá dưới lầu vẫn đang ức hiếp ông chủ quán rượu đáng thương, còn vị Minh Thánh tôn quý trên lầu cũng đang không kém cạnh, ngay cả giá trị bản thân cũng lôi ra tính cả chung vào, muốn bóc lột thiếu niên trong người có bệnh, thực sự là...không có chút liêm sỉ nào!
Ông rất muốn biết Dung Vọng sẽ làm ra phản ứng gì, kết quả thấy trong mắt đối phương lộ ra ý cười, lại còn giống như bản thân y được lợi, ngoan ngoãn đáp: "Được."
Dung Vọng từ trong ngực lấy ra một cái túi Càn Khôn, nhìn cũng không nhìn liền đổ một túi tràn đầy linh thạch cùng một chồng ngân phiếu ra, tất cả đều đẩy tới trước mặt Diệp Hoài Dao.
Diệp Hoài Dao biết trên người Dung Vọng khẳng định có tiền. Lấy tính cách của sư ca cậu, lúc ra cửa nhất định còn phải chuẩn bị một chút ngân lượng, linh đan diệu dược,...phòng lúc khẩn cấp. Một phần đưa cho cậu, một phần khác sẽ đưa cho người đồng hành với cậu, để tránh Diệp Hoài Dao tiêu hết tiền, lúc cần dùng gấp lại không có chỗ kiếm.
Đương nhiên, phạm vi cần dùng gấp mà Yên Trầm suy tính, tuyệt đối không bao gồm đánh bạc.
Diệp Hoài Dao cũng không nghĩ tới Dung Vọng hào phóng như vậy, bảo y lấy tiền ra, liền một hơi đưa hết cho mình.
Mặt mày Diệp Hoài Dao hớn hở, xoa đầu Dung Vọng, nói: "Bé ngoan, đợi ca ca thắng tiền, chút nữa sẽ mua kẹo đường cho đệ ăn."
Hoài Cương nghĩ, loại chuyện hoang đường vậy, chắc chắn sẽ không có người...
Dung Vọng cười một tiếng, mềm giọng nói: "Được."
Hoài Cương: "..."
Ánh mắt và ngữ khí của Dung Vọng toát lên sự cảm kích, ngưỡng mộ, giống như chân tâm thật ý, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm ngụy trang, khiến Hoài Cương lần đầu tiên đối với nhân cách của mình, à không, nhân cách của kính sinh ra lòng hoài nghi.
Tại sao giống nhau đều là bị Diệp Hoài Dao đòi nợ, mà ông lại cảm thấy đối phương cực kỳ quá trớn? Đứa trẻ này tuổi không lớn không nhỏ, vậy mà có thể cam tâm đưa hết cho Diệp Hoài Dao, còn vui sướng như thế?
Gặp quỷ gặp quỷ rồi, chẳng lẽ là do ông ta thật sự không có lương tâm?
Diệp Hoài Dao cố ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói móc Hoài Cương chơi: "Haizz, đệ đúng là đứa trẻ biết thấu tình đạt lý, vốn chỉ ăn của ta mấy khối bánh hoa quế, hiện tại trăm lượng ngàn lượng bạc đều không chút do dự móc ra. Không giống người nào đó, từng mượn nguyên thần của ta dưỡng thương, kết quả đòi chút thức ăn ngon cũng muốn bày sắc mặt ra cho ta nhìn."
Dung Vọng đồng ý nói: "Thật không có lương tâm."
Hoài Cương bị đả kích.
Thực ra trong lòng Diệp Hoài Dao hơi hoài nghi Dung Vọng và Hoài Cương có liên hệ gì đó, nhưng thăm dò vài câu, thấy song phương không có phản ứng gì dị thường, khẽ cười một tiếng, tạm thời đặt nghi vấn này xuống.
Lúc này, tình cảnh dưới lầu đã phát sinh biến hóa.
Ông chủ quán rượu quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, không chịu đứng dậy. Nam tử áo đỏ thẫm thấy người xung quanh nhao nhao mở miệng chỉ trích, không nhịn được muốn giơ chân đá văng đối phương, cau mày nói: "Vừa khóc vừa quỳ là muốn làm cái gì? Vội về chịu tang à? Đúng là xúi quẩy!"
Hắn là người tu hành, một cước này nếu như thật sự hạ xuống, ông chủ quán rượu chắc chắn không thể không hộc máu. Nhưng đúng lúc này, một thanh kiếm từ đâu thòi ra, chặn giữa hai người.
Mũi kiếm sáng loáng vừa vặn đối diện mũi giày của nam tử áo đỏ thẫm, cũng may hắn phản ứng nhanh, vội vàng thu thế lùi lại hai bước. Định thần nhìn lại, phát hiện cầm kiếm là một công tử trẻ tuổi mặt mày văn tú.
Diệp Hoài Dao cũng thấy rõ người đến, lông mày nhướn lên, mang theo kinh ngạc: "Kỷ Lam Anh?"
Cứu ông chủ quán rượu đúng là nhân vật chính nhiều ngày không thấy của chúng ta. Sắc mặt của hắn vẫn còn lộ rõ sự tái nhợt tiều tụy, hiển nhiên kiếm thương bị Yên Trầm bổ cho lần trước còn chưa dưỡng tốt.
Sau khi Diệp Hoài Dao trở về, việc xử trí đám người Nghiêm Căng, Kỷ Lam Anh toàn bộ đều giao cho người trong môn xử lý. Cậu có rất nhiều chuyện phải quan tâm, rất nhanh đã ném mấy cái tiểu nhân vật này ra sau đầu.
Lúc này trông thấy đối phương, Diệp Hoài Dao mới mơ hồ nhớ lại, hình như Hà Trạm Dương từng đề cập qua một câu, nói là Kỷ Lam Anh đã bị trục xuất ra khỏi Kỷ gia, không nghĩ tới lại nhìn thấy hắn ở chỗ này.
Không có hào quang của nhân vật chính, lại bị trục xuất khỏi gia tộc, tình trạng của Kỷ Lam Anh hiển nhiên không quá tốt. Hắn ngày thường luôn thích giả trang công tử sạch sẽ thanh quý, lúc này trên người lại mặc một bộ y phục hơi có chút cũ.
Diệp Hoài Dao tìm trong đám người một vòng, cuối cùng phát hiện Nguyên Hiến đang ngồi ở một vị trí cách đây không xa, nhàn nhã uống rượu, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Diệp Hoài Dao không biết giữa hai người này xảy ra chuyện gì, có chút kỳ quái nghĩ sao đối phương không đi ra giúp đỡ Kỷ Lam Anh cùng nhau nói chuyện. Người trong lòng gặp khó khăn, đây không phải là thời cơ xum xoe ân cần rất tốt sao?
Dung Vọng cũng nhìn thấy Nguyên Hiến, trong mắt y lóe lên một tia chán ghét.
Rốt cuộc có người đứng ra hành hiệp trượng nghĩa, nhìn thấy hành động của Kỷ Lam Anh, người xung quanh vốn không nhìn nổi liền nhao nhao khen hay.
Nam tử áo đỏ thẫm nổi giận, nhưng thấy kiếm pháp đối phương tinh diệu, bội kiếm trong tay hàn quang bắn ra bốn phía, chắc chắn không phải vật phàm, hẳn là xuất ra từ danh môn, vì vậy liền thu liễm một chút.
Hắn hỏi: "Ngươi là người phương nào, tại sao lại xen vào việc của người khác?"
Kỷ Lam Anh ngược lại bày ra bộ dáng nhã nhặn, thu hồi kiếm, chắp tay nói: "Vị huynh đài này, ta thấy cách ăn mặc của hai vị, chắc cũng không phải là người thiếu chút ngân lượng, hà tất nhất định phải khó xử một người bình thường đáng thương? Tất cả mọi người là tu sĩ, lẽ ra trảm yêu trừ ma, trợ giúp người nghèo là chuyện nên làm. Hai vị hay là cho tiểu đệ chút mặt mũi, chút tiền nợ đánh bạc này coi như bỏ đi."
Lời Kỷ Lam Anh nói hiên ngang lẫm liệt, ngay cả Thánh Mẫu đích thân tới đều muốn vỗ tay tán thưởng, nam tử áo đỏ thẫm và đồng bạn mập mạp nghe mà sửng sốt.
Kỷ Lam Anh một bên nói chuyện, một bên xoay người đỡ ông chủ quán rượu đứng lên, cười với ông ta, nói: "Ta nhất định sẽ giúp ông giải quyết phiền toái này, đừng lo lắng."
A Di Đà Phật, hào quang của nhân vật chính tuy đã vỡ vụn, nhưng tình cảm từ bi vẫn phổ độ chúng sinh như cũ.
Kỷ Lam Anh lúc này nhã nhặn tuấn tú, tấm lòng rộng mở, thái độ ôn hòa mê người, như tiên nhân hạ phàm cứu ông chủ quán rượu đáng thương ở trong cơn nguy khốn, có thể không khiến người ta say mê?
Nhưng nhìn tướng mạo đã định sẵn chỉ có thể là nhân vật pháo hôi của nam tử áo đỏ thẫm, làm gì có chút nào là cảm nhận được tình cảm cao thượng giơ tay giúp đỡ người trong lúc nguy nan?
Nam tử áo đỏ thẫm sửng sốt một lát, sau khi trao đổi ánh mắt với mập mạp bên cạnh, không thể tưởng tượng nổi nói: "Con mẹ nó ngươi nói nhảm cái gì thế? Mấy trăm khối linh thạch, hơn ngàn lượng bạc, ngươi bảo ta nể mặt mũi của ngươi mà xóa bỏ? Mặt của ngươi là hoàng kim hay gì mà quý thế!"
Kỷ Lam Anh ngẩn người, huyết sắc lập tức xông lên hai gò má hắn, nhìn như vậy ngược lại càng tăng thêm chút tuấn tú cho gương mặt, hắn cau mày nói: "Các hạ nói chuyện không khỏi cũng quá khó nghe đi?"
Nam tử áo đỏ thẫm cười lạnh nói: "Chê ta nói chuyện khó nghe, còn muốn cứu người? Được, ngươi thay ông ta trả hết nợ, ta đương nhiên sẽ không lại làm khó ông ta."
Lời này đối với Kỷ Lam Anh trước kia mà nói, ngàn lượng bạc và một túi thượng phẩm linh thạch thật sự không phải là số lượng lớn, không cần chính hắn bỏ tiền túi, chỉ cần mở miệng, bên người lập tức sẽ có người hai tay dâng lên.
Nhưng nay đâu giống xưa, chính Kỷ Lam Anh cũng không rõ, những bằng hữu ngày xưa kia sao có thể trở mặt nhanh như vậy? Từ sau khi hắn bị đuổi ra khỏi Kỷ gia, liền ầm ầm cự tuyệt qua lại với hắn.
Sớm biết vậy, lúc trước liền thống khoái đáp ứng điều kiện của Nguyên Hiến, tuyệt giao với những người khác, ở bên Nguyên Hiến.
Kỷ Lam Anh hối hận, hắn tới Quy Nguyên Sơn Trang tìm Nguyên Hiến, lại nghe nói Nguyên Hiến bởi vì chuyện Ma Quân phục sinh mà bị phái đi Ly Hận Thiên tra xét tình hình thực hư, thế là vội đuổi theo.
Vì vậy, lần này Diệp Hoài Dao đã hiểu lầm Nguyên Hiến. Hai người bọn họ không phải là cùng nhau đến, mà là Kỷ Lam Anh vừa mới đuổi kịp Nguyên Hiến đang dùng bữa trong quán rượu, hai người chưa kịp nói câu nào thì nghe thấy tiếng cầu xin của ông chủ quán rượu.
Kỷ Lam Anh vốn định dựa vào việc này, một lần nữa vãn hồi hình tượng của mình trong lòng Nguyên Hiến, không nghĩ tới ngược lại lại rơi vào hoàn cảnh lúng túng như này.
Mắt thấy Kỷ Lam Anh do dự, nam tử áo đỏ thẫm không kiên nhẫn nói: "Không có tiền thì đừng xen vào việc của người khác!"
Nam tử áo đỏ thẫm vừa nói xong, trực tiếp đưa tay muốn đẩy Kỷ Lam Anh ra, bắt lấy ông chủ quán rượu đang lấp phía sau.
Thương thế trước ngực Kỷ Lam Anh không nhẹ, mắt thấy tên nam tử áo đỏ thẫm sắp chạm vào vết thương của mình, vội vàng nghiêng người né tránh, động tác lớn như vậy khiến mặt của hắn trong nháy mắt liền trắng bệch, mồ hôi lạnh gần như toát hết cả ra.
Lúc này, có người che ở trước người hắn, chặn tay nam tử áo đỏ thẫm.
Kỷ Lam Anh ngẩng đầu nhìn lên, là Nguyên Hiến, lập tức trong lòng liền cảm thấy chua xót lại cảm kích, sự mừng rỡ trong mắt không ngừng bắn ra.
Nam tử áo đỏ thẫm dùng sức hất một cái, phát hiện cánh tay đối phương giống như đúc bằng sắt, vậy mà không hề động chút nào.
Một thân công phu của nam tử áo đỏ thẫm đến trước mặt Nguyên Hiến, đơn giản chỉ như tiểu nhi ba tuổi, dễ như trở bàn tay bị đối phương vặn một cái hất đi. Tiếng "răng rắc" vang lên, cổ tay trật khớp, cả người lảo đảo lui về phía sau mấy bước, được đồng bạn đỡ lấy.
Sau khi Nguyên Hiến hất người đi, quay đầu nhìn Kỷ Lam Anh, mặt không biểu tình: "Nếu thương thế của ngươi chưa tốt, tại sao ngàn dặm xa xôi còn chạy đến nơi đây, cưỡng ép ra mặt?"
Một câu quan tâm đều không có, giọng điệu lạnh như băng trực tiếp hỏi, khiến Kỷ Lam Anh khẽ giật mình: "Ta..."
Nguyên Hiến như có điều suy nghĩ nhìn Kỷ Lam Anh, bỗng nhiên cười một tiếng: "Là vì ta sao?"
Kỷ Lam Anh phản ứng lại, vội vàng nắm chắc cơ hội: "Đúng vậy, ta cố ý tới tìm huynh, vấn đề lần trước ta đã nghĩ kỹ rồi!"
Nguyên Hiến như cười như không nói: "Vấn đề gì?"
Kỷ Lam Anh nói: "Huynh nói, ta có thể không dây dưa qua lại với những người khác hay không, chỉ ở lại bên cạnh huynh. Ta nghĩ kỹ rồi, ta làm được."
"Nha... hóa ra chạy đến đây là vì việc này." Nguyên Hiến kéo dài âm, lập tức nhẹ giọng nói: "Vậy ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."
Kỷ Lam Anh: "Chuyện gì?"
Nguyên Hiến nói: "Biết vì sao chuyện Ma Quân phục sinh lại để cho ta tự thân xuất mã không?"
Hắn dừng một chút, nhìn vào mắt Kỷ Lam Anh, cực kỳ nghiêm túc nói:
"Phụ thân ta nghe nói ta đắc tội Huyền Thiên Lâu, cũng đã trục xuất ta ra khỏi Nguyên gia. Nếu không ta thân là Thiếu trang chủ, thế nào lại tự mình mạo hiểm, đi vào Ma vực... Đúng rồi, ta nói chuyện này cho ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không vì quyết định vừa rồi mà hối hận chứ?"
Vẻ mặt và ngữ khí của Nguyên Hiến không có nửa phần ý tứ nói đùa, lại còn nói ra dưới loại tình huống này, không cho người ta có dư sức hoài nghi, đây quả thật là tình huống ngoài ý muốn mà Kỷ Lam Anh thế nào cũng không nghĩ đến.
Nguyên Hiến vốn là hy vọng cuối cùng của Kỷ Lam Anh hắn, nếu như đối phương cũng đã không còn gia tộc để ỷ vào, như vậy hắn nơi nào còn có cơ hội xoay người?
Kỷ Lam Anh cả kinh nói: "Cái gì?"
Nguyên Hiến ý cười càng sâu sắc, không trả lời.
Hai người đứng đối mặt rất gần, có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Kỷ Lam Anh bỗng nhiên kịp phản ứng: "Huynh gạt ta?"
Nguyên Hiến chậm rãi nói: "Không quan trọng, ta có phải Thiếu trang chủ hay không, đều không có quan hệ với ngươi."
Vừa rồi hỏi một chút, nói là thăm dò Kỷ Lam Anh, chẳng bằng nói là để xác định tâm ý của mình.
Quá khứ, Nguyên Hiến không phải không biết Kỷ Lam Anh là loại người gì, nhưng bây giờ, hắn lại không nguyện ý tiếp tục bao dung đối phương nữa.
Không phải Kỷ Lam Anh thay đổi, mà là tâm hắn(NH) thay đổi.
Hai người ở chỗ này nói chuyện, nam tử áo đỏ thẫm bị gạt sang một bên không thèm ngó tới.
Đây cũng là tiểu thuyết sáo lộ bình thường, nhân vật chính bị khi dễ, nhất định phải có người theo đuổi đứng ra vì hắn ra mặt, vả mặt người xấu.
Mà dưới loại tình huống này, pháo hôi bi thảm bị vả mặt phải càng chuyên nghiệp, tuyệt đối không thể tùy tiện ngừng công kích.
Nam tử áo đỏ thẫm ngang ngược nhiều năm, đây là lần đầu bị người khi dễ lại. Hắn xoa xoa cổ tay bị Nguyên Hiến đả thương, cảm thấy đặc biệt đau đớn, lửa giận cũng theo đó xông lên.
Hắn không thể tưởng tượng nhìn hai người trước mặt, tức giận nói: "Ta nói, hai người rốt cuộc là tên điên từ đâu xuất hiện? Đầu óc có bệnh hay sao mà nhất định phải xen vào việc của người khác..."
Hắn tức giận nói năng lộn xộn, mập mạp bên cạnh thấy thế ngăn nam tử áo đỏ thẫm lại, nhưng bản thân vẫn trưng ra sắc mặt khó coi hướng hai người Nguyên Hiến và Kỷ Lam Anh nói:
"Hai vị công tử, nhìn quần áo các ngươi mặc cũng coi như là người có thân phận, như thế nào cứ thích như thế quấy rối chuyện của người khác? Mặc kệ bọn ta làm như thế nào, tối thiểu là khi đòi bạc ông chủ quán rượu, chúng ta cũng là quang minh chính đại thắng bạc. Vừa rồi vị công tử này tự nhiên chen ngang, không giải thích được bảo chúng ta cho hắn mặt mũi, bỏ qua món nợ này, trên đời này nào có đạo lý như vậy!"
Mập mạp nói xong, ngón tay lướt qua vài người đang túm lại xung quanh xem náo nhiệt, lớn tiếng nói: "Rất nhiều người vừa rồi đều tham gia chơi đánh cược, có thua, có thắng. Nếu chiếu theo cách nói này, mọi người cũng nể mặt ta, cái gì cũng đừng muốn nữa, ván này còn chơi cái rắm!"
So với đồng bạn nóng nảy dễ lên cơn, mập mạp có thể nói là giảo hoạt hơn nhiều. Hắn trộm đổi khái niệm, đem hành vi mình lợi dụng chỗ sơ hở kiếm bạc nhẹ nhàng xóa đi, đặt mình trên cùng một lập trường với dân cờ bạc bình thường, đương nhiên sẽ dễ dàng gợi nên đồng tình của người khác.
Đám đông vây quanh nghĩ cũng thấy đúng, bọn hắn rõ ràng quang minh chính đại thắng bạc, chẳng lẽ cũng không muốn đưa bạc cho họ sao? Vậy bọn hắn phải chạy đến chỗ nào nói lí lẽ đây?
Xung quanh lập tức có mấy tên lưu manh lẫn vào trong đám khách dẫn đầu phụ họa: "Nói đúng lắm! Lão tử đi đánh bạc, chơi chính là tìm niềm vui, lên bàn cha mẹ đều không nhận, ngươi thì tính là cái gì, không biết từ đâu nhô ra mà bảo người ta nể mặt ngươi?"
"Đúng, ai muốn giúp người thì người đó tự xuất tiền ra, lấy tiền của người khác làm việc nghĩa, nghĩ hay quá nhỉ. Đây không phải là ăn cướp trắng trợn sao?"
"Làm cái gì làm cái gì, các ngươi đánh người còn bày ra dáng vẻ ủy khuất, sao lại giống đám đàn bà ở nhà thế hả!"
"Ta, ta không phải có ý tứ đó..."
Sắc mặt Kỷ Lam Anh trắng bệch, trông thấy nhiều người xung quanh lên tiếng chỉ trích mình như vậy, cũng đã có chút hoảng loạn rồi, lắp bắp nói: "Ta là có lòng tốt muốn cứu người mà..."
Nguyên Hiến nhún vai nói: "Ngại quá, không liên quan tới ta, muốn cứu người chính là hắn, ta động thủ cũng là vì cứu hắn, các ngươi có việc thì nói chuyện với vị Kỷ công tử này."
Sau khi Nguyên Hiến nói xong thì dứt khoát rời đi, quay lại chỗ ngồi của mình uống rượu.
Một màn này ngay cả Diệp Hoài Dao cũng không tránh khỏi kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Nguyên Hiến uống lộn thuốc à?"
Còi báo động trong lòng Dung Vọng kêu lên, y không biết tên Nguyên Hiến đáng chết này muốn làm cái gì, nhưng thái độ đối phương đối xử với Kỷ Lam Anh thực sự tương phản quá lớn, khiến y không nhịn được bắt đầu suy đoán xem thuyết âm mưu của Nguyên Hiến rốt cuộc là gì.
——nói không chừng, hai người bọn họ đã trông thấy Diệp Hoài Dao, vì mục đích nào đó, cố ý diễn kịch trước mặt Diệp Hoài Dao?
Dung Vọng nắm chặt lòng bàn tay, bởi vì bản thân tự mình bổ não mà cảm thấy tức giận.
Kỷ Lam Anh cảm thấy đầu mình cực kỳ đau, thái độ của Nguyên Hiến vốn đã khiến hắn vừa tức giận vừa ủy khuất, bên tai lại nghe đám người kia la hét ầm ĩ, lúc này dù cho tính tình tốt cũng không kiềm chế được.
Hắn khó có được một lần khí phách, trầm giọng nói: "Được rồi, đều im miệng đi!"
Sau khi đám người yên tĩnh, Kỷ Lam Anh nửa như giận dỗi nhìn về phía nam tử áo đỏ thẫm nói: "Người này hôm nay ta nhất định cứu, nhưng cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt, ta cho ngươi giấy nợ, lại dùng bội kiếm trên người thế chấp, có được không?"
Nam tử áo đỏ thẫm hơi do dự, mập mạp kéo y phục hắn, ra hiệu hắn thấy tốt thì lấy.
Tuy nói Kỷ Lam Anh nhìn qua không đáng tin, nhưng Nguyên Hiến một thân quý khí công tử thế gia, tuyệt đối không dễ chọc. Vừa rồi nhìn quan hệ của hai người không tệ, nói không chừng chỉ là náo loạn chút mâu thuẫn nhỏ, nếu như bọn họ ép người quá đáng, sợ lại khiến cho Nguyên Hiến nhúng tay, vậy cũng không tốt.
Nam tử áo đỏ thẫm sao không rõ đạo lý này, cắn răng, rốt cuộc miễn cưỡng nói: "Cũng được."
Hắn dừng một chút, lại bổ sung: "Vậy ngươi phải nói rõ ràng, giấy nợ bao lâu có thể thực hiện."
Sự tình phát triển đến nước này, Diệp Hoài Dao không khỏi cảm thấy kì quái.
Hai người kia nhìn ngang nhìn dọc đều không giống như là người thiếu tiền, huống chi tuy Kỷ Lam Anh hiện tại có nghèo túng, nhưng thanh kiếm kia lại có giá trị không nhỏ. Dù đó không phải bản mệnh linh kiếm của hắn, nhưng tuyệt đối cũng được xem là một thanh kiếm tuyệt thế. Bên trên vỏ kiếm còn gắn bảo thạch sáng lấp lánh, coi như móc xuống bán đi cũng có giá trị không nhỏ.
Nếu như thật sự tham tài, vậy Kỷ Lam Anh hẳn là nên lo lắng hai người kia sẽ mang theo kiếm chạy trốn. Còn hai người kia lẽ ra không nên muốn Kỷ Lam Anh mau chóng thực hiện giấy nợ, đem kiếm chuộc về mới đúng chứ?
Kỷ Lam Anh vẫn có chút đầu óc, cố ý ở trên giấy nợ đóng xuống tiểu ấn của Kỷ gia mà hắn lén lút giấu đi, giọng nói nhàn nhạt: "Ta sẽ phái thủ hạ về nhà lấy tiền, không đến ba ngày, nhất định có thể đưa đến tay các ngươi."
Hai người này không nghĩ tới đối phương là người Kỷ gia, trên mặt lộ ra một chút bất an, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng việc bọn hắn nhận lấy giấy nợ.
Diệp Hoài Dao càng xem càng hoài nghi, nhận định trong này có điểm kỳ quặc.
Mắt thấy sự việc đã được giải quyết, ông chủ vui đến phát khóc, nhào tới muốn dập đầu cảm tạ Kỷ Lam Anh, đồng thời một tràng dài dặn dò tiểu nhị, bảo đầu bếp làm một bàn thức ăn ngon chiêu đãi ân nhân miễn phí ăn uống.
Người xung quanh thấy vở kịch kết thúc, rối rít nói: "Không đáng xem, tản đi tản đi!"
Còn có người nhìn bội kiếm gắn bảo thạch sáng lấp lánh trong tay nam nhân áo đỏ thẩm mà nóng mắt, cố ý đứng thật xa, chua xót nói: "Đầu năm nay, làm người tốt hao tài, làm vô lại phất nhanh. Các huynh đệ, ngày mai chúng ta cũng đi đánh bạc đi! Nhìn xem trong thành này còn nhà ai không đặt hạn mức đánh bạc, đi lên làm một ván lớn!"
Người nói lời này không biết có mục đích gì, người nghe ngược lại thật sự có chút động tâm, người thắng bạc thì đếm đếm số tiền thắng trong tay, lại mặt dày mày dạn đến hỏi nam tử áo đỏ thẫm:
"Vị đại ca này, không biết còn đánh cược nữa hay không? Dù sao tiền thắng của ngươi đều đã có thể thu về tay, lại làm mấy ván?"
Người đến hỏi tự nhiên đã có chủ ý riêng, đợi chút nữa mở ván, nam tử áo đỏ thẫm này đặt cái gì, hắn liền đặt cái đó. Hắn không dám đặt món tiền lớn, nhưng đi theo nhặt chút tiền nhỏ cũng không tệ lắm.
Ông chủ quán rượu bị dọa đến nói thẳng: "Không cược không cược, về sau trong tiệm không mở chiếu đánh bạc nữa!"
Nguyên Hiến thấy thế, cười nhạo một tiếng, trong lòng có phần không tán thành.
Mục đích trợ giúp người khác vốn là vì mở rộng chính nghĩa, kết quả chuyện bây giờ tuy tạm thời lắng lại, nhưng kẻ vô lại lại chiếm tiện nghi.
Tựa như vừa rồi trong đám người xúi giục kích động, tuy việc đã qua, nhưng không biết có bao nhiêu người tranh nhau bắt chước, lấy loại phương thức này kiếm lời, sợ rằng về sau sẽ càng có nhiều người mang đến phiền phức.
Kỷ Lam Anh cũng nghe thấy, hàng lông mày nhíu chặt lại, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ là một chuyện nhỏ, cuối cùng lại biến thành dạng này.
Nhưng, người chết vì tiền chim chết vì ăn, mọi thứ dính đến chữ "tiền", sao tránh được chuyện phiền phức?
Ông chủ quán rượu cũng bị đám người này dọa cho sợ, vội vàng phân phó bọn tiểu nhị đem chiếu bạc vứt đi. Đám lưu manh ở bên cạnh ồn ào, ngăn không cho bọn hắn đi, khiến ông chủ quán rượu gấp đến dậm chân.
Kỷ Lam Anh thấy đối phương lần nữa quăng ánh mắt xin giúp đỡ tới chỗ mình, không khỏi lại muốn lên tiếng, nhưng hắn không có chỗ dựa, lại nghĩ không ra cách giải quyết tốt, sợ biến khéo thành vụng, nhất thời do dự, không dám mở miệng.
Bên này đang loạn, chợt nghe thấy một thanh âm lười biếng xen lẫn ý cười vang lên bên tai:
"Ai, nghề này có luật lệ, không thể thay đổi xoành xoạch. Chiếu bạc hôm nay đã bày ra, muốn rút, cũng phải đợi đến ngày mai. Ông chủ, ta muốn chơi hai ván, ông châm chước dàn xếp một chút được không?"
Âm cuối mềm mại giống như là hỏi thăm ý kiến, lại không tự giác mang theo điểm trêu chọc ôn nhu dư vị.
Giữa tiếng bàn ghế va chạm, tiếng quát to và tiếng cười mắng, thanh âm không lớn không nhỏ, lại vô cùng rõ ràng truyền đến trong tai mỗi người.
Ông chủ quán rượu chỉ cảm thấy đầu vai thoáng trầm xuống, một cây chiết phiến bằng ngọc cốt đã đáp xuống đầu vai ông
Ông chủ quay đầu, chỉ thấy sau lưng là một thiếu niên cao gầy toàn thân áo trắng, mặt nạ gắn lông chim làm bằng bạc che khuất nửa gương mặt, làn da lộ bên ngoài trắng mịn giống như đồ sứ trắng.
Thấy ông chủ nhìn qua, cổ tay thiếu niên xoay chuyển thu hồi chiết phiến, cười với ông chủ một tiếng, gò má bên cạnh chưa bị mặt nạ ngăn trở, lơ đãng lộ ra một lúm đồng tiền, ngược lại càng có thêm mấy phần ngây thơ thuần triệt.
Mặc dù không trông thấy toàn bộ gương mặt, nhưng quanh thân tự có khí tràng ấm áp ôn nhu, làm cho người ta không tự giác tâm sinh vui vẻ, ngay cả ánh nắng rơi trên đầu vai cũng giống như mang theo tia cười.
Lá trúc ngoài cửa sổ vang lên tiếng rì rào, trên bệ cửa sổ nhỏ có hai chú chim nhỏ đang đậu.
Cậu bất động, tất cả mọi người phảng phất như bị yểm, si ngốc không thể rời mắt nhìn đối phương.
"Ông chủ, ngài nói cái đề nghị này..." Diệp Hoài Dao lại kiên nhẫn lặp lại một lần: "Như thế nào?"
Ông chủ quán rượu cách Diệp Hoài Dao gần nhất, sống đến năm mươi tuổi, vẫn là lần đầu ông ta nhìn thấy có người có thể đeo mặt nạ đeo đều đẹp như vậy. Nghe Diệp Hoài Dao hỏi, vô ý thức nhẹ gật đầu, nói: "Được."
Một lão đầu tử trên năm mươi tuổi có vợ có con như ông, thế mà cũng bị nhan sắc đẹp đẽ trước mắt làm cho mê hoặc, một khắc này như bị ma quỷ ám, không đành lòng cự tuyệt đối phương.
Mãi đến khi chữ "Được" bật ra khỏi miệng, thấy Diệp Hoài Dao cười hì hì gọi đám tiểu nhị bày lại bàn cược một lần nữa. Đám tiểu nhị cũng mơ mơ màng màng nghe theo, ông chủ quán rượu lúc này mới kịp phản ứng lại, không khỏi sợ hãi biến sắc.
Ông vội vàng nói: "Công tử, ngài đáng thương tiểu nhân, ta..."
"Ông không cần sợ." Diệp Hoài Dao cắt đứt lời ông ta, không coi là việc gì lớn nói: "Lần này không dính líu gì đến ông cả."
Cậu quay đầu, nhìn về phía nam tử mặc áo đỏ thẫm đang nhìn mình chằm chằm, đầy hứng thú nói: "Nhớ năm đó gia nhập giang hồ, ta cũng là bá chủ một phương ở sòng bạc, cao thủ trong số cao thủ, hôm nay trông thấy vị huynh đài này, thật sự là có chút ngứa nghề, muốn cùng vị huynh đài đây đọ sức."
------
Tác giả có lời muốn nói: mạch suy nghĩ của Dung Vọng:
Chán ghét Nguyên Hiến → cho nên hắn khẳng định là phường lừa gạt → cho nên hắn đang diễn trò →(lập tức giận tím mặt) ngoại trừ ta không có ai có thể diễn kịch trước mặt Dao Dao → gϊếŧ chết!