"Không cần ký khế ước, ta sẽ lưu lại bên cạnh ngươi. " Tiểu thú màu đen liếm liếm móng vuốt chính mình, "Bất quá ta chỉ biết được tương đối nhiều thứ mà thôi, cái khác không giúp được ngươi. "
Biết được tương đối nhiều?
Cũng không phải không tốt lắm.
"Tùy ngươi. " Nhẹ ném ra hai chữ, Vân Hoàng đứng lên, phủi quần áo của mình một chút, xoay người hướng vào phòng.
Tiểu thú màu đen thấy vậy, bước bước chân đi theo.
Tiền vào trong phòng, Vân Hoàng tìm một ít đồ vật, đi tới gương.
Nhìn mình trong gương, Vân Hoàng có chút kinh ngạc, tuy rằng thân thể gầy ốm, nhưng làn da còn tính trắng, chỉ là thực thô ráp, làn da trên mặt so với trên người tốt hơn một chút, ngũ quan tinh xảo vẫn chưa hoàn toàn nảy nở.
Nếu nảy nở một chút, màu da tốt một chút, hẳn là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Nguyên chủ ngày thường dùng nhiều đồ vật bôi lên trên mặt, hơn nữa đại đa số thời điểm gặp những người kia đều cúi đầu, tóc tán loạn mới khiến người khác không chú ý đến gương mặt nàng.
Thời điểm vừa rồi lúc nàng băng bó vết thương, những đồ vật được bôi lên mặt đã bị nàng lau đi một chút.
Ngẫm lại có thể hiểu được, nếu để Vân Lạc cùng Vân Thu Nguyệt biết nàng lớn lên có dung mạo xinh đẹp, chờ đợi nàng chính là kết quả bị hủy dung.
Nhìn một hồi, Vân Hoàng ở trên mặt mình vẽ loạn một chút.
Ba mươi phút sau, Vân Hoàng mới ngừng lại.
Tiểu thú liếc mắt nhìn Vân Hoàng một cái, nhìn đến con ngươi của nàng sau khi trang điểm, có chút phát ngốc!
Đôi mắt xinh đẹp đều bị họa ra những quần u xung quanh.
Nhìn thoáng qua cây trâm bạch ngọc trong tay, Vân Hoàng hơi hơi nhướng mày, hẳn là đủ rồi!
"Ta hiện tại muốn ra cửa một chuyến, ngươi nếu không muốn đi, có thể ở lại đây. " Vân Hoàng liếc nhìn tiểu thú một cái, bước nhanh hướng ra ngoài.
Tiểu thú nhìn bóng dáng Vân Hoàng đi xa, sâu kín thở dài một tiếng, xoay người đi đến một chiếc ghế, nhảy lên, ghé mặt vào ngủ.
Từ trong phòng đi ra, Vân Hoàng thấy được ở trên bàn khăn tay cùng hầu bao.
Nhìn thoáng qua cây trâm trong tay, Vân Hoàng đặt cây trâm vào lồng ngực, đi đến cái bàn trước mặt, đem những hầu bao cùng khăn tay đặt cùng nhau, toàn bộ đem đi.
Thời điểm Vân Hoàng đi ngang qua Hậu hoa viên hóng gió, liền nhìn thấy Vân Lạc cùng Vân Thu Nguyệt đang nói chuyện phiếm.
"Đại tỷ, ngươi nói, bộ dáng của tiểu tiện nhân kia hôm nay nếu bị Nhị hoàng tử thấy được, hắn sẽ có biểu tình như thế nào? "
Vân Lạc nghe vậy, nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, cử chỉ hào phóng ưu nhã, từ xa nhìn lại, có vài phần cảnh đẹp ý vui.
Bất quá lời nói vừa ra, lại thật khó nghe.
"Nhị hoàng tử vốn chán ghét nàng, nhìn đến bộ dáng nàng hôm nay, phỏng chừng đồ ăn sáng đều sẽ nhổ ra. "
"Ha ha, đại tỷ, ngươi nói thật là đúng, lão thử nên có bộ dáng của lão thử, hay là ngày mai chúng ta lại đến xem nàng. "
"Hảo. " Vân Lạc lên tiếng, cánh môi phấn hồng gợi lên, mang theo vài phần trào phúng, "Chờ tới lúc nàng bị nhị hoàng tử từ hôn, khiến nàng mang tai tiếng, nếu nàng không muốn tự mình lên đường, chúng ta liền tiễn nàng một đoạn. "
"Hảo. " Vân Thu Nguyệt không chút nào cố kỵ nha hoàn bốn phía lui tới, cười nói, "Đến lúc đó, muội từ mình động thủ. "
Vặn gãy cổ lão thử, tuy rằng không được hưng phấn, bất quá tưởng tượng đến bộ dáng Vân Hoàng ăn nói khép nép, cầu xin nàng, nàng liền cao hứng.
Cái phế vật kia, đã sớm nên chết đi.
Vân Hoàng nhìn hai người đang cười nói, khóe miệng khẽ nhếch, gợi lên một độ cong lạnh lùng, mang theo vài phần tà khí, bởi vì trên mặt bị vẽ loạn, nhìn có điểm cực kì khủng bố.
Nếu muốn chơi, nàng nhất định sẽ phụng bồi các nàng hảo hảo chơi đủ!
Không có kinh động đến Vân Lạc cùng Vân Thu Nguyệt bên kia, Vân Hoàng lặng yên không tiếng động rời khỏi hậu hoa viên, đi ra từ cửa sau tướng quân phủ.
Ở gần tướng quân phủ, đều là một ít phủ đệ của người quyền quý.
Từ cửa sau đi ra, Vân Hoàng theo con đường nhỏ đi ra ngoài, dung nhập vào đường cái phồn hoa náo nhiệt của Đông Hạ vương thành.
Bởi vì trên mặt có một vòng thâm u, trên đường đi, nàng đưa tới không ít tầm mắt của mọi người.
Lúc đi ngang một tiệm cầm đồ, Vân Hoàng trực tiếp đi vào.
"Cầm đồ đồ vật sao? "Nghe tiếng bước chân, tiểu nhị đang tính sổ nhẹ hỏi một câu, tiếp đó khép lại sổ sách, ngẩng đầu lên.
Vừa nhấc đầu, nhìn thấy một tiểu nha đầu làn da trắn nõn, chỉ tiếc, mắt trái có một vòng lớn thâm u, nhìn có điểm dọa người.
"Cô, cô nương. " Tiểu nhị nhìn Vân Hoàng, đánh giá quần áo của nàng, "Cô nương, ngươi muốn cầm đồ gì? "
Khăn tay này đó chỉ có thể đem đi bán, chỉ có cây trâm bạch ngọc kia là có thể cầm đồ.
"Cây trâm. "Vân Hoàng lời ít ý nhiều, trực tiếp lấy ra từ trong lồng ngực cây trâm bạch ngọc.
Tiểu nhị nhận lấy cây trâm từ Vân Hoàng, xem kỹ một chút, cuối cùng mới nhìn về phía nàng, "Cô nương, cây trâm này không tồi, một quả đồng vàng. "
Thiên Diệu đại lục, tiền lưu thông đều là hắc tệ, đồng bạc, đồng vàng.
Phép tính nhân dân tệ cùng với thế kỷ hai mươi hai giống nhau.
Một quả đồng vàng, xem như không tệ.
"Đổi thành hắc tệ, chín đồng bạc cho ta, có thể chứ? "
Tiểu nhị nghe vậy, sứng sốt một chút, sau đó gật gật, "Có thể. "
"Cảm ơn. "
Tiểu nhị đem cây trâm thu hồi, cầm một túi tiền đem mười hắc tệ cùng chín đồng bạc cho vào túi đưa đến cho Vân Hoàng.
"Tiền tệ đều ở chỗ này, cô nương mời xem qua. "
Vân Hoàng nhận lấy túi tiền, xoay người đi khỏi tiệm.
Sau khi có được tiền tệ, nàng dùng tám hắc tệ đi mua một bộ nam trang, mặc khác hai hắc tệ mua một chút vật nhỏ.
Tìm một địa phương ít người ra vào, Vân Hoàng lắc mình đi vào, lần nữa đi ra, nào còn cô nương kia.
Chỉ có một công tử thân thể gầy yếu, vì thay đổi nam trang nên quần thâm trên mặt bị Vân Hoàng lau không còn một mảnh!