"Không cần phiền toái." Vân Hoàng trực tiếp cự tuyệt.
Thấy Vân Hoàng cự tuyệt, Hách Liên Quân cười cười, "Vân cô nương, nửa tháng nửa Đông Hạ học viện sẽ tuyển chọn tân học viên, đến lúc đó ta sẽ đem danh sách tiến cử của Hách Liên gia đưa cho ngươi, ngươi trực tiếp tiến vào Đông Hạ học viện, đi tìm một người kêu Từ Tranh Lão Nhân báo danh là được, hắn tuy rằng tính tình quái điểm, nhưng ở Đông Hạ học viện, là cường giả đứng đầu, cũng là người của Hách Liên gia ta."
Vân Hoàng nghe vậy, cười như không cười nhìn Hách Liên Quân, "Cuối cùng cũng là nhờ một câu nói của trưởng lão ngươi?"
"Xem như vậy đi." Hách Liên Quân bật cười, "Vân cô nương thật sự thông minh, tiện nghi tên Nhị hoàng tử kia."
Nhị hoàng tử?
Thời điểm tiếp thu những ký ức về hắn, nàng đã sớm vứt đến sau đầu.
Sẽ tiện nghi hắn?
Nhị hoàng tử kia không phải rất muốn cùng nàng từ hôn sao?
Nàng sẽ làm hắn được như ý nguyện, bất quá không phải hắn từ hôn nàng, mà là nàng từ hôn hắn!
" Cáo từ." Vân Hoàng nói hai chữ, đi khỏi cửa nội môn.
Từ trong trong môn mặt đi ra, Vân Hoàng nhìn thoáng qâ những người bên trong hội quán, nhanh chóng rời đi.
Lúc này đây, Vân Hoàng không có giống ban đầu lưu ý đường đi, mà là bằng tốc độ nhanh nhất về tới tướng quân phủ, đi đến tiểu viện của nàng.
Tiến vào phòng, Vân Hoàng nhìn thấy tiểu thú màu đen ghé vào trên bàn, trước mặt có một chiếc nhẫn rỉ sét loang lổ.
Trong căn phòng này có cái gì Vân Hoàng rất rõ ràng, nhẫn này, tuyệt đối không phải ở đây.
"Ngươi đã trở lại." Tiểu thú ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hoàng, dùng thú ngữ nói một câu.
Vân Hoàng đi đến trước mặt tiểu thú, ngón tay chỉ chiếc nhẫn rỉ sét loang lổ, "Đây là đồ vật của ngươi?"
"Ân." Tiểu thú gật đầu, "Đây là đồ vật ta muốn tặng cho ngươi. "
Đồ vật tặng cho nàng?
Không chờ Vân Hoàng hỏi chuyện, tiểu thú lại lần nữa nói, " Nhẫn này, ngươi mang lên liền sẽ biết chỗ tốt của nó."
" Vì sao ta phải mang?" Vân Hoàng hai tay ôm ngực, khóe miệng ngậm một nụ cười.
"Nó không có độc, ngươi mang nó sẽ không có việc gì." Tiểu thú nói xong, dùng móng vuốt chạm vào nhẫn, tỏ vẻ nó thật sự không có độc.
Vân Hoàng nhìn tiểu thú, như cũ không có động.
Hai bên đối mặt nhìn nhau hồi lâu, Vân Hoàng cuối cùng bại hạ trận.
Nàng có thể lạnh lùng ngoan độc giết người, nhưng lại đối động vật giữ lại một chút thiện tâm.
Cầm lấy nhẫn, Vân Hoàng đeo lên ngón áp út, bỗng thấy có điểm không đúng.
Cuối cùng, Vân Hoàng đem nhẫn mang ở ngón giữa tay phải.
Sau khi đeo nhẫn vào, Vân Hoàng rõ ràng cảm giác được, nguyên bản chiếc nhẫn còn lỏng so với ngón tay nàng bỗng buộc chặt, thật giống như thu nhỏ lại.
Thu nhỏ, bất quá......
Vân Hoàng thử gỡ nhẫn xuống, thử rất nhiều lần, đều không gỡ được.
"Đây là có chuyện gì?" Nghiêng đầu nhìn về phía tiểu thú, Vân Hoàng trong mắt mang theo một mạt lạnh lẽo.
"Đem máu ngươi nhỏ xuống trên nhẫn, mở ra khế ước liền không thành vấn đề." Đối với lời tiểu thú nói, Vân Hoàng không quá tin tưởng.
Nhưng hiện tại nhẫn không lấy xuống được, chỉ có dựa theo lời nó thử xem.
Đem ngón tay trái cắn chảy máu, Vân Hoàng nhỏ máu xuống trên mặt nhẫn.
Một giọt máu nhỏ giọt, Vân Hoàng rõ ràng nhìn thấy chiếc nhẫn xảy ra biến hóa.
Nguyên bản chiếc nhẫn rỉ sét loang lổ lập loè ra nhàn nhạt ánh sáng ngân bạch.
Những điểm rỉ sét cũng nhanh chóng biến mất, lộ ra một chiếc nhẫn tinh xảo.
Trên mặt nhẫn có rất nhiều đồ án nhỏ, nhìn kỹ những đồ án đó, giống thú.
Bản thân nàng cũng không biết khoan nhẫn, vừa vặn tốt, những đồ án phía trên điêu khắc sinh động như thật, giống như đúc, bóng loáng sạch sẽ.