Vương Đại Hải ngậm một điếu thuốc, hút vài hơi, ra vẻ đừng thằng nào chọc vào mình.
- Tử Minh, mày xác định con mụ Đường Vi không ở trong tiệm sao?
- Anh họ! Em đã điều tra ở phòng khám, hôm nay là ngày Đường Vi dẫn theo cháu trai tới gặp bác sĩ tâm lý, cho nên cả sáng sẽ không ở trong tiệm.
Lưu Tử Minh sung làm quan sư quạt mo, vẻ mặt cười xấu xa.
Vương Đại Hải búng điếu thuốc bay ra, nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng khè:
- Rất tốt! Hôm qua thằng nhãi kia dám khiến ông mất mặt trước mọi người, còn dám sờ mông Diệp Tiểu Nhu, con mẹ nó… Hôm nay ông đây nhất định phải cho hắn biết, con đường này do ai định đoạt!
Hôm qua vì có Đường Vi, một bụng tức giận của Vương Đại Hải không có chỗ bộc phát, cho nên liền sai người điều tra khi nào Đường Vi không ở đây, thuận tiện cho họ tới đánh người.
Đúng lúc Lưu Tử Minh thông qua kỹ thuật Hacker qua mạng, tìm được ghi chép lịch Đường Vi dẫn cháu trai đi gặp bác sĩ tâm lý, chính là vào hôm nay!
Đám người hùng hổ đi tới cửa tiệm Internet, ông chủ Khâu Minh vừa tới mở cửa nhìn thấy Vương Đại Hải, dọa tới sợ run lên.
- Ai nha, Vương thiếu gia, sao vừa sáng ra cậu đã tới rồi?
Khâu Minh khóc không ra nước mắt.
- Tần Xuyên đâu rồi? Bảo tiểu tử thối kia mau ra đây! Hôm nay ông đây nhất định sẽ đánh gẫy bốn cái chân chó của hắn!
Giọng Khâu Minh run run:
- Chuyện này… Vương thiếu gia, có thể là Tần Xuyên đi ăn điểm tâm rồi, không có ở trong tiệm.
- Khà khà, không phải trốn không dám đi ra chứ. Nếu hắn không đi ra, vậy chớ trách bọn này sẽ đập nát cái tiệm Net rách nát này!
Lưu Tử Minh ở một bên chen ngang, cười lạnh.
Chuyện này khiến Khâu Minh bị dọa không nhẹ, bởi vì với thế lực của Tứ Hải bang, Vương Đại Hải đập nát một tiệm Net đúng thực không phải chuyện gì lớn, nhiều nhất là tốn chút phí luật sư để tiêu tai.
Lúc này có một giọng nói bất đắc dĩ từ đằng sau vang lên.
- Các người tìm tôi?
Tần Xuyên xuống xe đạp, đứng ngoài cửa nhíu mày, sức nhẫn nại của hắn với Vương Đại Hải sắp đến cực hạn.
Đám người Vương Đại Hải quay lại, nhìn thấy Tần Xuyên, lập tức bao vây, không thèm để ý tới ba chiếc xe sang trọng đỗ ven đường.
Bọn hắn đương nhiên sẽ không liên hệ giữa chiếc Ben lỳ mấy triệu với một nhân viên trông Net như Tần Xuyên.
Khâu Minh không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với Tần Xuyên, ý bảo hắn mau mau chạy trốn, nhưng dường như Tần Xuyên không ý thức được.
- Quỷ nghèo! Mày còn dám đứng trước mặt ông, coi như gan mày có chút lớn!
Vương Đại Hải trêu tức.
- Vương Đại Hải, làm người đừng quá tuyệt, nếu hiện giờ cậu rời khỏi thì vẫn kịp.
Tần Xuyên thở dài, đưa ra cảnh cáo cuối cùng.
Hắn đang định cân nhắc có nên một lần giải quyết triệt để Vương Đại Hải luôn không, bằng không ngày nào cũng có một đàn chó tới sủa như này cũng mệt.
Vương Đại Hải cho rằng là mình nghe lầm, không khỏi cười như điên:
- Tần Xuyên, hôm nay mày chập IC hả?! Có phải là sửa máy tính bị điện giật cho bại não không?! Mày là cái đéo gì? Chỉ bằng mày còn đòi dạy tao làm người như thế nào sao?!
Ngay khi không khí trước cửa tiệm Internet, trong chiếc Bentley ở ven đường, cha con họ Ôn cũng đang cẩn thận chú ý.
- Thụy Dương, dẫn người đi xuống xem chuyện gì xảy ra, hình như Tần tiên sinh gặp chuyện phiền toái.
Ôn Văn Viễn nói.
- Cha, với thực lực võ giả Hậu Thiên của Tần tiên sinh, vài thằng nhóc này có thể làm gì!
Ôn Thụy Dương vẻ mặt thoải mái nhẹ nhàng.
Ôn Văn Viễn tức giận vỗ đầu thằng con ngu xuẩn của mình, mắng:
- Đầu óc mày bị lừa đá hả?! Dù Tần tiên sinh không sao nhưng đây chẳng phải là cơ hội tốt để chúng ta biểu đạt thành ý ư?!
Ôn Thụy Dương nghe xong, mới phát hiện mình thật hồ đồ, vội vàng xuống xe, gọi bảo tiêu từ các xe sau tới, cùng đồng hành với anh em họ Triệu.
Đằng Long hội tầm mười người, dưới sự cầm đầu của thiếu đương gia, uy phong lẫm liệt đi về phía tiệm Internet.
Lúc này, Vương Đại Hải nhe răng cười lớn:
- Các anh em, đánh chết thằng nhãi này. Phải đánh gãy bốn chân con chó đất nhà quê này!
Năm tên lưu manh đều cười hô hố, tháo vải bọc trên côn ra.
Côn thép lóe lên ánh kim, đều to như một cánh tay nhỏ, đánh lên người không chết ắt cũng tàn phế.
Những người ở xung quanh thấy vậy, đều đổ mồ hôi thay cho Tần Xuyên, thầm nghĩ sao anh Restart sao còn chưa chạy trốn.
Ánh mắt Tần Xuyên lóe lên một tia hàn ý, đang định ra tay thì phát hiện đám người Đằng Long hội ở đằng sau tới rồi.
Khóe miệng hắn nhếch lên, đột nhiên nhớ tới hình như Tứ Hải bang và Đằng Long hội là tử địch!
Quan hệ này… hình như có thể lợi dụng một chút.
- Chúng mày là ai? Dám vô lễ với Tần tiên sinh như vậy?
Ôn Thụy Dương dẫn đầu đi tới trước mặt đám người Vương Đại Hải, ở trước mặt người ngoài, gã không giận mà uy, khí thế vô cùng.
Vương Đại Hải vô ý thức lui về sau vài bước, lại nhìn chiếc Bentley phía bên kia, lại nhìn đám bảo tiêu áo đen bên này, biết rõ đám người này không dễ chọc.
Nhưng có nhiều người nhìn như vậy, sau lưng còn có đám tiểu đệ, gã cũng không muốn mất mặt.
Vì vậy Vương Đại Hải ưỡn ngực ngẩng đầu, hỏi lại:
- Ông là ai? Sao lại chõ mõm vào chuyện này?!
Ôn Thụy Dương hừ lạnh một tiếng:
- Ranh con, mày còn chưa xứng biết ông đây là ai. Thừa dịp ông đây còn chưa nổi nóng, mau cút!
Sắc mặt Vương Đại Hải lúc xanh lúc đỏ, hít từng hơi lớn, trong lòng tràn ngập sự táo bạo.
Lưu Tử Minh ở bên nhỏ giọng:
- Anh họ, bọn chúng nhiều người hơn, không bằng chúng ta rút lui trước.
Vương Đại Hải cũng biết muốn đánh nhau thì khó mà thắng, khẽ cắn môi, cân nhắc hôm nào lại tới.
Nhưng lúc này Tần Xuyên lại lên tiếng, vẻ mặt trêu tức nói:
- Không ngờ Vương nhị thiếu gia của Tứ Hải bang cũng có lúc sợ hãi?!
Nghe một câu này, sắc mặt mỗi người của Đằng Long hội đều thay đổi, tất cả kinh ngạc nhìn Vương Đại Hải, ánh mắt tỏa sáng, như vừa nhìn thấy hoàng hoa khuê nữ vậy!
Vương Đại Hải phát hiện đám người mới tới này nhìn chằm chằm vào mình, còn cho đối phương sợ hãi uy danh của Tứ Hải bang, đang thấy sợ hãi, trong lòng lập tức nở hoa!
Quả nhiên thân phận Nhị thiếu gia của Tứ Hải bang có trọng lượng rất lớn!
Ôn Thụy Dương ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không cười, nhếch miệng nói:
- Mày là con trai của Tứ Hải bang Vương Chấn Thiên?
Vương Đại Hải không nghe ra sự cổ quái bên trong lời nói, đắc ý mà vỗ ngực:
- Đúng vậy! Cha của ông đây chính là Vương Chấn Thiên, anh là Vương Thế Huân, ông đây chính là Tứ Hải bang Nhị thiếu gia Vương Đại Hải!
Đám phế vật các người, hiện giờ biết ông đây là ai chưa, còn dám ngăn cản ông đây đánh người sao?!
- Ha ha ha ha!
Đám người Ôn Thụy Dương cười lớn không ngừng, giống như vừa nghe chuyện cười vậy.
- Các huynh đệ, để cho thằng ranh con này nhìn xem chúng ta là ai!
Cả đám bảo tiêu vóc dáng cao lớn của Đằng Long hội đều xắn tay áo lên, trên tay của họ đều có xăm một con Thanh Long màu đen!
Chúng kiến hình xăm này, Vương Đại Hải thiếu chút nữa là són ra quần!
Toàn thân gã run rẩy, ngón tay chỉ vào đám người Ôn Thụy Dương, lắp bắp nói:
- Các… các người… là… là Đằng… Đằng Long hội…
Sắc mặt Ôn Thụy Dương trầm xuống:
- Các huynh đệ! Mau biểu diễn cho Tần tiên sinh xem, cũng để cho con rùa con này biết Đằng Long hội chúng ta chuyên đánh con rùa Tứ Hải(Tứ Hải vương bát*).
*PS: Ở đây tác giả chơi chữ, họ Vương của cha con Vương Chấn Thiên với chữ vương trong vương bát(con rùa)
- Vâng!
Tám tên bảo tiêu như gà hăng máu, đánh ai cũng không sướng bằng đánh kẻ địch là Tứ Hải bang, hơn nữa còn là một đám lưu manh tôm tép, quả thực đơn giản như húp cháo vậy!
- Đừng! Đừng đánh! Đừng… Ái! Ối! Hu hu… Tôi là Vương Đại Hải! Cha tôi là Vương Chấn Thiên! Anh tôi… Ối! Á! Đau quá…
Vương Đại Hải kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, nhưng vẫn bị cả đám đánh gục xuống đất!
Mấy tên bảo tiêu tay đấm chân đá, đánh cho Vương Đại Hải lăn lộn trên đất, miệng đầy là máu!
Lưu Tử Minh cũng bị một tên bảo tiêu một tay nhấc lên, tát cho mười phát, mặt như đầu heo, nước miếng cũng chảy ra!
Mấy tên côn đồ khác, côn thép trong tay chưa kịp vung lên đã bị cướp lấy!
Ngược lại thành một đám bảo tiêu cầm côn thép, vung lên đánh cho mấy tên côn đồ này tơi bời hoa lá, ai ai cũng gãy tay gãy chân!