Nhưng thế nào thì bây giờ Liễu Hàn Yên vẫn có lý để mang Bạch Dạ đi.
Bạch Dạ cũng biết có camera quay lại, có dùng luật sư cũng không biện hộ được, chỉ có thể bàn kỹ lại sau này.
Lúc bị đưa đi, Bạch Dạ ngoái lại nhìn, nhưng không phải nhìn Liễu Hàn Yên mà nhìn anh chàng đang lăn lộn trên mặt đất…
- Tần tiên sinh… Diễn hay lắm!
Nói rồi Bạch Dạ mới quay đầu bước đi.
Bọn họ vừa đi khỏi, Tần Xuyên lại lăn vài vòng nữa đến chỗ camera không quay được đến nữa mới đứng lên.
Xác nhận xong sẽ không còn chứng cứ nào trong máy quay, Tần Xuyên lại nhảy tưng lên như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng – tất nhiên không châm.
Mọi người nhìn mà ngán ngẩm, anh chàng này đúng là giả bộ, người ta vừa đi khỏi đã nhảy dựng lên, đúng là không nể mặt gì cả.
- Bà xã, xong việc rồi, còn cần gì thì gọi cho anh, nếu em ăn chán cơm ở trong doanh trại rồi anh có thể đi đưa cơm, anh cũng sẽ chăm sóc Thiển Thiển, không còn việc gì nữa thì anh đi trước đây.
Tần Xuyên còn chưa ăn cơm trưa, muốn đến nhà Diệp Tiểu Nhu ăn chực.
Liễu Hàn Yên còn vội đi xử lý vụ Bạch Dạ, hắn cũng không gọi cô đi nữa.
- Vâng – Liễu Hàn Yên nhẹ gật đầu – Em không tiễn được, anh bắt taxi đi đi.
- Được, em cẩn thận với Bạch Dạ, đề phòng cô ta lại giở trò gì ra đấy.
- Vâng – Liễu Hàn Yên gật đầu, hình như cũng không còn gì khác để nói.
Tần Xuyên hơi thất vọng, cứ tưởng là sẽ có “nụ hôn tạm biệt” gì gì đấy, ít nhất cũng là ôm một cái, xem ra mình tưởng tượng nhiều quá rồi.
Nhưng Tần Xuyên không biết, khi nhìn theo bóng lưng hắn, tuy khuôn mặt Liễu Hàn Yên không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt cô đã hiện lên một tia xúc động…
…
Tần Xuyên gọi taix rời khỏi Tập đoàn Vân Sơn, đi đến khu nhà của Diệp Tiểu Nhu.
Nhà Diệp Tiểu Nhu là nhà thuê, tuy nhỏ nhưng ấm áp.
Người ra mở cửa là Lục Tích Nhan, thấy Tần Xuyên bình an vô sự trở về, cô gái mỉm cười vui vẻ:
- Nhanh thế, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi?
- Lại còn phải nói? Nếu không anh đi theo làm gì? – Tần Xuyên nhướn mày nói.
- Em đang nghĩ xem có nên gọi cho anh không, chúng em vẫn chưa ăn, đồ ăn sắp làm xong rồi.
- Anh đến đúng lúc thật! – Tần Xuyên cười hi hi đi vào, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức bốc ra.
Tần Xuyên ngồi xuống một cái ghế rồi nói:
- Nhan Nhan, em ở một mình không an toàn lắm, dù sao cũng sắp phải chuyển rồi, hay là em chuyển đến nhà Tiểu Nhu ở tạm trước.
Chú Đông Cường còn phải nằm viện một tháng nữa, trong tháng này anh sẽ tìm cho em một căn nhà khác.
- Ơ… thế này không hay lắm, chắc Trần Niên sẽ không đến tìm em gây chuyện sớm thế đâu? – Lục Tích Nhan ngượng nghịu nói.
Diệp Tiểu Nhu dọn bàn ăn, mỉm cười:
- Chị Lục chuyển đến ở cùng em đi, thế này anh Tần Xuyên cũng yên tâm, hơn nữa em cũng không biết quản lý kinh tế gì gì đấy, sau này làm việc cùng nhau em phải học hỏi chị nhiều mới được.
Nghe Diệp Tiểu Nhu nhiệt tình mời như thế, Lục Tích Nhan cũng xiêu lòng, thật ra cô cũng sợ có người đến tìm mình.
Lúc ăn cơm, Lục Tích Nhan hỏi Diệp Tiểu Nhu xem có ý xây dựng sự nghiệp sau này gì không.
Diệp Tiểu Nhu chỉ biết nấu ăn, còn quản lý thực phẩm hay ý tưởng lập nghiệp gì gì đấy đều không biết.
Tần Xuyên cười nói:
- Nhan Nhan, anh để Tiểu Nhu tham gia lập nghiệp chủ yếu là để em ấy phụ trách mảng phát triển thực phẩm, em ấy học ngành quản lý thực phẩm, còn tổ chức bộ máy, nghiên cứu thị trường, thiết lập dự án đều là do chúng ta làm.
- Hóa ra là thế, thế thì chúng ta phải phân công rõ ra, nhanh chóng tìm một hạng mục để bắt đầu, như thế mới có thể dự tính lập kế hoạch được…
Lục Tích Nhan nói rõ từng điều từng điều, Tần Xuyên đã đọc sách mấy ngày nay nên cơ bản nghe hiểu, nhưng Diệp Tiểu Nhu lại mơ hồ không rõ.
Cũng may Lục Tích Nhan rất kiên nhẫn, có gì không hiểu đều giảng giải kỹ lại cho Diệp Tiểu Nhu.
Tần Xuyên vừa ăn hết tốc lực vừa nghĩ, tuy hắn tin vào khả năng và thái độ của hai cô gái nhưng cả hai đều chưa có kinh nghiệm thực tế, nhân lực lại không đủ, bước đầu chuẩn bị là điều tra thị trường cũng không đủ người.
Đang lúc Tần Xuyên suy nghĩ tìm cách tổ chức nhóm làm việc, chuẩn bị khởi động công việc cho Lục Tích Nhan thì điện thoại đổ chuông.
Tần Xuyên nhìn số gọi đến, là Ôn Văn Viễn, nghĩ ra chuyện liền nhấn nút nghe.
- Tần tiên sinh! Lớn chuyện rồi!
Vừa mở miệng Ôn Văn Viễn đã sốt ruột nói thẳng – ngoại lệ chưa từng có xưa nay.
Tần Xuyên cười khẩy hỏi:
- Bị Bộ An ninh đến tìm rồi phải không?
Ôn Văn Viễn ở đầu dây bên kia sững sờ nói:
- Tần tiên sinh ngài… làm sao ngài biết?
Ngay mới đây Bộ An Ninh phái công an và cảnh sát vũ trang đến tận khu nhà cao cấp của Ôn Văn Viễn bắt hết tất cả bảo vệ lại.
Ôn Văn Viễn buồn bực, sao công an thành phố Đông Hoa lại ngang ngạnh thế, dám đối đầu trực tiếp với hội Đằng Long, ai ngờ đối phương giơ thẻ ra, là người của Bộ An ninh!
Cha con Ôn Văn Viễn sợ mất hồn, đang định sáp nhập các bang phái ngầm của thành phố Đông Hoa lại, thế nào mà liên lụy đến cấp quốc gia rồi?
Tình thế cấp bách, Ôn Văn Viễn chỉ có thể xin chút thời gian gọi cho Tần Xuyên cầu giúp đỡ.
Đã qua lại lâu như thế, cộng thêm thái độ của nhà họ Tôn hôm đấu giá, bọn họ đã biết chắc Tần Xuyên là thiếu gia nhà họ Tần.
Tuy không rõ mối quan hệ giữa nhà họ Tần và Bộ An ninh nhưng bây giờ chỉ cần chữa chết thành sống, cho nên Ôn Văn Viễn mới gọi điện xem có cách nào thay đổi tình hình được không.
- Tần tiên sinh! Đường chủ Lý Phong của Bạch Ngọc Đường đã không liên lạc với chúng tôi rất nhiều ngày rồi, chúng tôi cũng mới biết trong nhà kho của ông ta có cất giấu đạn dược, lại còn liên quan đến Thánh giáo… Chúng tôi không hề biết chuyện này, chúng tôi bị lừa!
Tần Xuyên cắn một cái đùi gà, bật loa ngoài điện thoại lên nói:
- Coi như các người không biết thật, nhưng cũng là do trên quản không nghiêm dưới làm loạn, may mà lần này con tin không làm sao, nếu không… không phải đến bắt, mà là đến bắn luôn rồi đấy.
Nghe nói mà Ôn Văn Viễn mềm nhũn chân tay:
- Tần tiên sinh… phải làm sao bây giờ? Ông già tôi biết cái mạng này nhờ có ngài mới giữ được, bây giờ yêu cầu ngài một ly cũng là vô lý, nhưng chúng tôi chỉ muốn đảm bảo gia đình bình an, cho dù hi sinh một Ôn Văn Viễn tôi cũng cam tâm tình nguyện!
Ôn Văn Viễn biết đây không phải chuyện đùa, giết một nhà chẳng là đâu so với một quốc gia, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Cho nên Ôn Văn Viễn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất cũng phải bảo vệ gia đình mình.
Tần Xuyên nheo mắt cười vẻ cổ quái, giả ho một tiếng ra dáng nghiêm nghị nói:
- Ông Ôn, nói thật cho ông biết… Hôm nay tôi cũng ở hiện trường, suýt nữa tôi cũng chết trong nhà kho đó rồi…
- Hả!? – Ôn Văn Viễn thất kinh – Làm sao lại…
- Tôi không biết đâu, có thể lúc đầu tôi chữa khỏi cho ông đã thành cái gai trong mắt Thánh giáo, cũng bị người trong hội của ông thù ghét nữa… Nếu không phải do đối phương sơ sẩy thì bây giờ tôi chỉ còn là một đống than thôi đấy – Tần Xuyên than khổ.
Ba cô gái ngồi cùng bàn thấy Tần Xuyên nói dối như thật đều không biết nói sao. Đối phương rõ ràng là nhắm vào Liễu Thiển Thiển, ai muốn đi bắt hắn làm gì?
Ôn Văn Viễn lại tin là thật, lạnh hết người, vừa sầu não vừa hổ thẹn nói:
- Tôi già rồi mà hồ đồ! Đều là tại tôi vô dụng, không báo đáp được ân nhân, lại còn làm Tần tiên sinh chịu khổ… Tôi… Tôi đáng chết!
- Ây dà, đừng nói thế - Tần Xuyên đổi giọng ngay – Tôi quen biết với nhà họ Ôn cũng là duyên phận, cứu ông là việc nên làm, tôi là thầy thuốc, không thể nào thấy chết mà không cứu được.
Hơn nữa người muốn giết tôi là thuộc hạ của ông chứ không phải ông, sao lại trách ông được?
- Không ngờ Tần tiên sinh… lại tốt như thế, tôi sống đến ngần này tuổi đầu chưa từng thấy ai trẻ như ngài mà lại là một bậc cao nhân như vậy.
Giọng nói của Ôn Văn Viễn nghèn nghẹn, càng ngày ông ta càng thấy có lỗi với Tần Xuyên.
- Tần tiên sinh, tôi không còn mặt mũi nào xin ngài giúp chúng tôi nữa, nhà họ Ôn tôi đã nợ ngài quá nhiều rồi, lần này… chắc là vận số của Ôn Văn Viễn tôi đã tận, ngài không trách tôi đã là may mắn lắm rồi, nếu có kiếp sau tôi nguyện làm thân trâu ngựa để đền ơn!
Ôn Văn Viễn xuất thân từ giang hồ, cho dù đã lớn tuổi, đã làm thành viên cao cấp của công ty lâu năm nhưng vẫn giữ một số nét biểu đạt của giới giang hồ.
Ông ta thấy thẹn với Tần Xuyên, cũng cảm hoài cái “đức cao vọng trọng” của hắn, không dám làm phiền đến hắn nữa.
Nhưng đúng lúc Ôn Văn Viễn định tắt điện thoại thì Tần Xuyên cười cười lấy giọng thần bí nói:
- Chà, sao ông lại nói thế này, chuyện không tệ như ông tưởng đâu, đừng bỏ cuộc.