Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 276: Bố vợ



Tần Xuyên cũng chẳng giấu diếm gì, kể vắn tắt lại chuyện vì Nạp Lan Thấm mà Long Ngạo Vân cho người đến tận nhà làm nhục.

Sau khi Liễu Hàn Yên nghe xong thì nhà cửa cũng gần như đã được quét dọn sạch sẽ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Tần Xuyên, hỏi:

-Anh có đối sách gì chưa?

Tần Xuyên cười hì hì:

-Có một cách, nhưng cần vợ giúp đỡ một chút, đợi em tắm rửa, thay quần áo xong, anh nói em sau.

Liễu Hàn Yên gật đầu, nói:

-Em cũng phải đi thay đồ đã.

Hai người cùng nhau lên lầu, để lại mình Liễu Thiển Thiển, đang chu miệng, vẻ mặt khó hiểu.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước “lào xào”, Tần Xuyên vừa tắm nước nóng, vừa huýt sáo.

Khoảng thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng nhà vệ sinh của phòng ngủ chính, trước đây hắn đều ngủ ở phòng dành cho khác nhỏ hơn một chút.

Liễu Hàn Yên thay áo thun trắng đơn giản và quần lửng xanh, giống như một cô gái xinh đẹp đang bước đi trên đường.

Sau khi chuẩn bị quần áo cho Tần Xuyên thay xong, cô đặt trước cửa phòng vệ sinh, sau đó hỏi:

-Vừa nãy bên khách sạn Không Cảng xảy ra vụ nổ, đó là khách sạn Bạch Dạ ở trước khi xuất ngoại, có phải các anh đã đánh nhau không?

Dù có tiếng nước, nhưng Tần Xuyên vẫn nghe rõ được câu hỏi của Liễu Hàn Yên.

-Đúng vậy, có đánh một trận, nhưng đã thả cô ấy đi rồi.

-Cô ấy có thể thoát khỏi tay anh sao?

Trong mắt Liễu Hàn Yên hiện lên tia kinh ngạc, tuy cô không biết tu vi của Tần Xuyên cao nhường nào, nhưng cô biết, nếu không phải võ giả Tiên Thiên cao cấp, e là không thể nào đối chiến với Tần Xuyên.

Tần Xuyên cười ngại ngùng:

-Chuyện này tương đối phức tạp... hôm nay anh không thể giết cô ấy.

Tuy Liễu Hàn Yên thấy khó hiểu, nhưng thấy Tần Xuyên không muốn giải thích thêm, cũng không hỏi nhiều.

Sau khi tắm xong, thay quần áo sạch, Tần Xuyên bèn bước đến trước máy tính trong phòng, mở máy tính.

Liễu Hàn Yên cũng không hỏi Tần Xuyên muốn làm gì, chỉ yên lặng đứng một bên nhìn.

Khi mấy ngón tay của Tần Xuyên gõ nhanh trên bàn phím, màn hình máy tính liền xuất hiện một mớ số liệu và ký hiệu, ánh mắt của Liễu Hàn Yên càng lúc càng sáng lấp lánh.

Việc Tần Xuyên làm, đối với hắn mà nói rất đơn giản, chỉ là xâm nhập vào mạng tin nhắn, xóa hết tất cả nhật ký tin nhắn và cuộc gọi trong điện thoại hai gã tay chân.

Sau đó, Tần Xuyên lại tiến hành thay đổi số liệu tọa độ GPS của chiếc BMW và toàn bộ nhật ký lưu hành xe thành phố Đông Hoa.

-Anh là hacker?

Liễu Hàn Yên nhìn Tần Xuyên làm xong, cuối cùng đã hiểu ra, Tần Xuyên còn có thêm thân phận này.

Tần Xuyên quay đầu lại, nháy mắt với cô:

-Thế nào, có phải càng ngày càng cảm thấy người đàn ông của em rất khó lường, vô cùng hấp dẫn đúng không?

Liễu Hàn Yên đột nhiên nói:

-Kỹ thuật của anh không tệ, có hứng thú tham gia Bộ an ninh thông tin quốc gia không?

Suýt chút nữa Tần Xuyên té xuống ghế, cười khổ:

-Vợ à, anh không ngờ độ giác ngộ của em lại cao như vậy, mấy việc vì nước vì dân như vậy, mình em làm là được rồi, cứ để anh ở nhà chăm sóc cho em vợ đi.

-Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn, cho dù anh không muốn làm gì cả, nhưng có một số việc vẫn phải tìm đến anh.

Liễu Hàn Yên nhàn nhạt nói.

Tần Xuyên gãi gãi sau gáy:

-Anh nhàn rỗi quen rồi, cũng chẳng có lý tưởng gì lớn lắm, chỉ muốn làm xong việc của mình, chuyện quốc gia đại sự, rồi thăng quan tiến chức gì đó, không hợp với anh.

Liễu Hàn Yên khẽ thở dài:

-Em biết thực chất là anh không thích lộ diện hành sự, nếu không thì từ khi chúng ta quen nhau đến giờ, chẳng đến mức bây giờ anh mới chịu để lộ tu vi.

Nhưng có lẽ anh nên hiểu, gia đình anh sinh ra không bình thường, nhiều lúc anh muốn giấu mình, người khác lại không muốn để anh giấu mình.

Giống như bây giờ, Long Ngạo Vân đang nhắm vào anh, cho dù anh dọn dẹp được chuyện giết người lần này, thì sớm muộn hắn vẫn tìm đến anh.

Tần Xuyên lộ vẻ bất đắc dĩ, quả thực, hiện tại hắn càng ngày càng không thể sống nhàn tản theo sở thích của mình, luôn có vài phiền phức tự tìm đến hắn.

Điều này khiến vài thủ đoạn của hắn, đã trở nên quyết đoán hơn so với trước kia.

Vốn đã trả nghiệm hết ấm lạnh trên thế gian, nếu Tần Xuyên đã tàn nhẫn, thì sẽ không thua kém bất kỳ ai.

-Nếu anh có hứng thú, em có thể nói với ba, cho anh một vị trí trong quân khu, giờ đang là thời đại hòa bình, dựa vào năng lực và bối cảnh của anh, tìm cơ hội lập công, là có thể đứng vững chân trong quân đội rồi.

Đến lúc đó, cho dù Long Ngạo Vân có ngông cuồng thế nào cũng không dễ dàng động đến anh. Long gia vì quân đội mà lớn mạnh, nhưng cũng vì ỷ vào quân đội, nên càng không dám làm bậy trong quân đội.

Tần Xuyên nghe Liễu Hàn Yên phân tích rõ ràng, không khỏi cười nói:

-Vợ à, em nói với anh nhiều như vậy, có phải là trong lòng em sợ anh gặp chuyện không may không?

Giọng nói của Liễu Hàn Yên nghẹn lại, sau khi ngẩn người, liền lạnh lùng nói:

-Lúc nãy anh nói, cần em giúp một việc nhỏ?

Tần Xuyên đứng dậy, đưa tay sờ lên khuôn mặt tinh tế của Liễu Hàn Yên:

-Đừng mắc cỡ, anh biết em quan tâm đến anh, sao anh nhẫn tâm để em còn trẻ như vậy mà phải thủ tiết thờ chồng chứ? Anh sẽ suy nghĩ về đề nghị của em...

Liễu Hàn Yên quay đầu đi chỗ khác,

-Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ có sao nói vậy.

Tần Xuyên mỉm cười, cô nàng này có một điểm mạnh, đó là lúc nào cũng có thể duy trì bộ dạng thờ ơ.

-Cũng chẳng phải giúp gì, em cùng anh lái xe đi một vòng là được.

Tần Xuyên cười nói.

-Lái xe?

Liễu Hàn Yên nhíu mày, có chút khó hiểu.

Không lâu sau, hai người xuống lầu, Tần Xuyên ngồi vào chiếc BMW của tay chân Long gia, còn Liễu Hàn Yên thì lái xe đi phía sau.

Tần Xuyên cố ý tìm những con đường nhỏ không có camera, sau khi lái xe đến ngoại ô Đông Hoa, tùy tiện vứt lại ven đường, bỏ cả điện thoại của họ vào trong, sau đó ngồi trong xe Liễu Hàn Yên về nhà.

Cuối cùng Liễu Hàn Yên đã hiểu ra Tần Xuyên có ý gì, hai gã tay chân Long gia này giống như chưa từng đến nhà Tần Xuyên, xe và tín hiệu điện thoại cũng chưa từng tới, người lại hoàn toàn biến mất!

Cho dù Long Ngạo Vân nói thế nào, về mặt chứng cứ, Tần Xuyên hoàn toàn vô can, cứ nói như đinh đóng cột chưa từng gặp họ là được.

Xử lý xong chuyện này, sau khi Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên về nhà, nhận được điện thoại Tần Minh gọi đến, hối thúc bọn họ tranh thủ thời gian, mai về Tần gia sớm.

Thực ra hai người cũng chẳng cần chuẩn bị gì, Liễu Hàn Yên không giống những cô gái khác, mang rất nhiều quần áo, đồ trang điểm, hành lý của cô gần như bằng với Tần Xuyên.

Còn về Liễu Thiển Thiển, đã bị Liễu Hàn Yên cưỡng chế quay trở về nhà tổ Liễu gia ở Bắc Kinh rồi.

Tháng sau chỉ qua mấy ngày là đến Trung thu, hiện tại Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên đã đăng ký kết hôn, Tần gia cử Tần Xuyên làm đại diện, đem quà đến Liễu gia, mấy ngày lễ quan trọng để hai nhà giao lưu này, dĩ nhiên phải chuẩn bị chu đáo.

Liễu Hàn Yên dự định, sau Trung Thu, sẽ đưa Liễu Thiển Thiển về lại thành phố Đông Hoa, nói cách khác, để em gái một mình ở Đông Hoa, cô không yên tâm.

Liễu Thiển Thiển lưu luyến chia tay, cô đã quen có Tần Xuyên, có Diệp Tiểu Nhu chơi cùng, vừa nghĩ đến ngôi nhà nghiêm túc ở Bắc Kinh, liền giả vờ đáng thương để làm nũng, nhưng đáng tiếc, Liễu Hàn Yên vốn đã hiểu rất rõ em gái mình nên không hề bị mắc lừa.

Tần Xuyên được Liễu Hàn Yên nhắc, mới phát hiện, sau khi mình cưới người ta rồi, phải đến thăm hỏi người bên Liễu gia.

Hóa ra mình có một bố vợ à!? Tiếc là mẹ vợ nghe nói mất sớm, không là có thể được hưởng cảm giác mẹ vợ xót con rể rồi.

Tần Xuyên căn bản hoàn toàn chưa từng chào hỏi bố vợ chứ đừng nói đến gặp mặt, cũng chẳng biết vị Tư lệnh quân khu Bắc, Liễu Trung Nguyên, là người đàn ông như thế nào, mà lại có thể nuôi dưỡng được hai chị em Liễu gia tính cách khác nhau đến như vậy.

Hôm sau, Tần Xuyên vốn định ngủ để lấy xức, lại bị vợ ở bên lôi chăn, thúc giục hắn mau thức dậy.

Liễu Hàn Yên rất đúng giờ, đã nói là trưa đến Tần gia ăn trưa, cô không cho phép đến muộn nửa phút, ngay cả thời gian kẹt xe trên đường cũng đã được tính toán.

Tần Xuyên không thể làm gì, sau khi xách hành lý đơn giản, lái xe, đưa Liễu Hàn Yên đến nhà tổ Tần gia ở phía Bắc thành phố Đông Hoa.

Tuy trên đường đi Tần Xuyên đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi càng ngày càng đến gần Tần gia, trong lòng hắn, vẫn gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.