Liễu Hàn Yên nhíu đôi mày thanh tú, dường như cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không nói gì.
Lúc này, Tần Tường Thụy lên tiếng:
-Các vị cha chú của Tần gia, chẳng lẽ không ai nhận thấy, thằng bé Tần Hà đã bước vào cảnh giới tiên thiên sơ cấp rồi sao? Đây là chuyện rất đáng vui mừng của Tần gia chúng ta!
-Ha ha, chú, chuyện này đúng là rất đáng mừng, Tần Hà coi như là người trẻ tuổi nhất trong số các anh chị em, trở thành một tấm gương sáng!
Tần Minh cười nói.
Mấy ông chú đều tấm tắc khen ngợi, tất cả mọi người đều nhìn Tần Hà bằng ánh mắt tán thưởng.
Tần Hà đứng dậy, vẻ mặt khiêm tốn hướng về phía Tần Cầm mọi người cúi đầu tỏ ý cám ơn:
-Đây đều là nhờ ở cha và các vị trưởng bối bòi dưỡng, cháu chậm chạp không thể tiến vào cảnh giới tiên thiên, phụ sự kỳ vọng của mọi người!
Tần Tử Hằng hâm mộ nói:
-Anh! Anh thật lợi hại, em trai em ngay cả cao cấp hậu thiên cũng không đạt được!
-Hừ! Tiểu tử thối, còn có mặt mũi nói ra!
Tần Mãnh tiếc vì rèn sắt không thành thép, khiển trách một câu.
Mọi người Tần gia cười vang, vui vẻ hớn hở, hiển nhiên là sự đột phá của Tần Hà, khiến họ thấy có hy vọng thi đấu cùng với các thế gia ở đại hội Chân Long vào năm tới.
-Tần Hà, không được kiêu ngạo, nửa năm còn lại phải lo tôi luyện công phu, chuyện công ty có thể không cần lo, để cho các anh em, chị em khác tới đó rèn luyện.
-Cháu dùng tiên thiên chân khí tìm hiểu thấu đáo bí quyết “Trường Sinh Quyết” của Tần gia chúng ta, cháu sẽ đại diện Tân gia tham gia đại hội Chân Long năm tới.
Tần Hán mỉm cười nói, có phần hài lòng đối với đứa cháu này, nó làm ông cảm thấy hãnh diện.
Tần Hà lại chắp tay, nói:
-Ông, từ trước tới giờ, việc chọn lựa người tham gia đại hội Chân Long, luôn được khảo hạch trong gia tộc, ai đứng đầu võ khảo thì được tham gia.
-Mặc dù cháu muốn tham gia để làm vẻ vang cho gia tộc, nhưng không thể phá vỡ quy củ được lưu truyền của tổ tiên.
-Trong gia tộc cũng có không ít các anh chị em chưa tới hai mươi lắm tuổi, đều có cơ hội đại diện Tần gia tham gia đại hội Chân Long, nếu trong số họ có người thắng cháu trong võ khảo, nếu cháu đi, chẳng phải là danh không chính, ngôn không thuận?
-Anh Tần Hà, anh quá khiên tốn rồi, anh là Tiên thiên sơ cấp, điều kiện để tham gia đại hội Chân Long là người từ hai mươi lăm tuổi trở xuống, mà không có ai trong gia tộc ở độ tuổi ấy có tu vi tiên thiên cao cấp! Cho dù tất cả những người từ ba mươi tuổi trở xuống tham gia khảo hạch, thì cũng không có ai thắng nổi anh đâu!
Không ít người trẻ tuổi của Tần gia bắt đầu tâng bốc Tần Hà.
Ánh mắt Tần Hà đầy vẻ đắc ý, nhưng người ngoài miệng lại liên tục từ chối, không chịu tham dự đại hội Chân Long.
-Không có quy củ, không thành việc lớn. Tần Hà tôi tuyệt đối không thể phá lệ, xin các vị huynh đệ, tỷ muội, đừng làm tôi khó xử!
Tất cả mọi người đều cảm khái, bất kể là về nhân phẩm hay thực lực, Tần Hà đều thật sự hơn người.
Trong khi đó, Tần Xuyên - người mang tư cách trưởng tôn, lớn hơn Tần Hà mấy tháng, lại xới tiếp chén cơm thứ hai...
Thấy vậy, trong lòng mọi người đều buồn bực, chẳng lẽ lão tổ tông lớn tuổi đầu óc lú lẫn rồi, sao lại đồng ý để một tên vứt đi như vậy trở về Tần gia chứ?!
Đúng lúc này, Tần Tường Thụy lên tiếng:
-Tốt, Tần Hà đã nói như vậy, vậy thì tháng sau sẽ thi võ khảo cùng với những người khác, một cách công bình, công chính mà chọn người đứng đầu đi tham gia đại hội Chân Long!
Tất cả mọi người lớn tiếng đáp ứng, nhưng trong lòng mọi người đều biết, cuộc thi võ khảo năm nay, sẽ chỉ là một cuộc biểu diễn mở mày mở mặt danh choTần Hà mà thôi.
Bởi vì ngoại trừ Tần Hà, trong gia tộc hoàn toàn không có ai dưới ba mươi tuổi mà có được thực lực tiên thiên.
Riêng một mình ông chú thứ bảy ngồi trên ghế, nhma nhi ly rượu, ánh mắt đầy ý cười...
Lúc cơm trưa kết thúc, Tần Xuyên đã no cành hông, liên tục ợ hơi, hắn đưa mắt nhìn một bàn lớn vẫn còn rất nhiều thức ăn thơm ngon, cảm thấy rất tiếc nuối.
Đối với việc người của Tần gia đang bàn bạc, thảo luận về vấn đề gì, hắn hoàn toàn không có hứng thú để ý tới.
Mọi người trong Tần gia chuẩn bị đến điện Thiên Nhai, nơi chiêu đãi khách, xem gia chủ Tần Hán và Tứ thúc công diều trị cho Christopher.
Cơ hội quan sát để học hỏi như thế này, rất nhiều thanh niên Tần gia sẽ không bỏ qua.
Dù sao, nền tảng tài chính của Tần gia là dựa vào tập đoàn điều chế y dược Trường Sinh, rất nhiều đệ tử Tần gia đã được học y từ nhỏ.
Nhưng Tần Xuyên không hứng thú đối với việc này, từ lời nói của những người trong gia tộc, hắn đã biết rõ, y thuật của Tần gia chỉ sơ sài và bình thường, không có gì đáng xem.
-Bà xã, mình đi ngủ trưa một lát đi! Đã lâu không đi ngủ với em rồi!
Không ít đệ tử Tần gia đứng cách đó không xa nhìn trộm Liễu Hàn Yên, nghe Tần Xuyên nói như vậy, cả đám đều nhíu mày.
Đây quả thật là sự khinh nhờn đối với Nữ Thần trong trong lòng họ!
Liễu Hàn Yên chớp chớp đôi mắt đẹp:
-Ban ngày ban mặt, ngủ ngủ cái gì? Việc trị liệu cho vị khách quý châu Âu kia là việc đại sự, với tư cách là trưởng tôn, làm sao anh có thể không đi xem chứ?
Đám con cháu Tần gia đều thầm gật đầu cảm khái, cho rằng Liễu đại tiểu thư đúng là biết điều biết chuyện, vả lại vừa mới được gả vào Tần gia, là đã suy nghĩ cho Tần gia rồi.
Tần Xuyên cảm thấy bất đắc dĩ, hắn cũng không thể để vợ đi một mình, đành phải vội vàng theo sát một bên.
Trong điện Thiên Nhai, cách bài trí đậm đặc phong cách đời Hán, rộng rãi thoáng đạt.
Christopher đã ngồi trên một chiếc ghế huỳnh đàn, để Tần Hán bắt mạch.
Một đám nam nữ già trẻ Tần gia đứng bên cạnh nhìn xem, thấp giọng trao đổi với nhau, nên trị liệu như thế nào.
Tần Minh đi tới gần Tần Xuyên, cười mỉm, nói:
-Tiểu Xuyên, ta nhớ trước kia cháu từng nói, cháu biết y thuật, còn tới bệnh viện cứu người, đối với chứng bệnh của Christopher tiên sinh, cháu có ý kiến gì không?
Tần Xuyên nhún vai:
-Cháu chưa khám cho ông ấy, làm sao có ý kiến gì được?
Tần Hà vẫn im lặng nghe hai người nói chuyện, lúc này bước tới, mỉm cười nói:
-Thì ra Tần Xuyên cũng biết y thuật? Mặc dù tôi theo ông nội học y từ nhỏ, nhưng trình độ y học vẫn rất nông cạn...
Dù nói với Tần Xuyên, nhứng ánh mắt Tần Hà lại liên tục liếc về phía Liễu Hàn Yên.
Tần Xuyên trợn tròn mắt:
-Rất nông cạn là nói dóc! Đó chẳng phải là chuyện vẻ vang gì! Tôi nghĩ cậu muốn nói y thuật của cậu là thiên hạ vô song mới mới đúng!
Mặt Tần Hà cứng đờ, y chỉ muốn ra vẻ khiêm tốn một chút, rồi chắc chắn sẽ được những người khác ca ngợi vài câu trước mặt Liễu Hàn Yên, ai ngờ, Tần Xuyên lại nói hụych tẹt ra như vậy, làm hỏng mất kế hoạch của y.
Đúng lúc này, Tần Hán và Tứ thúc công đã kiểm tra xong.
-Kinh mạch không thông suốt, khí huyết không thuận, có lẽ thật sự có huyết khối kết tụ ở tứ chi. Christopher tiên sinh, chúng tôi dùng kim châm cứu và chân khí phối hợp với nhau, giúp ngài khai thông kinh mạch, lưu thông máu ứ, không tới một tiếng đồng hồ, sẽ thấy được hiệu quả!
Tần Hán tự tin nói.
Christopher nghe phiên dịch nói lại, hết sức vui vẻ gật đầu:
-Vậy thì thật sự quá cảm kích! Chứng bệnh này hành hạ tôi quá lâu rồi!
Rất nhanh, người làm mang kim châm cứu và ghế nằm ra.
Christopher cởi áo quần rồi nằm xuống, Tứ thúc công bắt đầu châm kim cho ông ta.
Tần Hán ở kế bên, song chưởng hơi đong đưa, vận chân khí Trường Sinh Quyết, một luồng chân khí nhỏ mịn và nhu hòa như vạn sợi tơ đi vào thân thể người ngoại quốc.
Trường Sinh Quyết, nội công gia truyền của Tần gia là một công pháp có hiệu quả mạnh mẽ trong việc kéo dài tuổi thọ, điều trị những chứng bệnh tổn thương, là môn võ công phòng thủ mạnh nhất trong số Ngũ Đại Cổ Võ Thế Gia, nhưng sức sát thương cũng thấp nhất.
Nhiều người trong Tần gia bắt đầu tập trung thưởng thức và học hỏi, dù sao thì những cơ hội như thế này cũng rất khó có.
-Thật không hỗ là gia chủ nha! Chân khí Trường Sinh Quyết được khống chế một cách linh hoạt và tự nhiên.
-Kỹ năng châm cứu của Tứ thúc công cũng vô cùng lão luyện, từng mũi châm đều rất tinh tế và khéo léo...
Những người còn lại trong Tần gia đứng nhìn say sưa, chỉ một mình Tần Xuyên bắt đầu ngáp dài, vô thức buột miệng:
-Mò mò mẫm mẫm dày vò người ta...
Có lẽ do hiện trường quá yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nín thở nhìn hai thầy thuốc giỏi nhất của gia tộc chữa bệnh, một câu bình luận của Tần Xuyên nghe đặc biệt chói tai.
Hầu như trong nháy mắt, mấy chục cặp mắt bất mãn đổ dồn về phía Tần Xuyên.