Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 292: Nguy cơ đột phá



Đường Vi cũng không phải kẻ ngu dốt, cẩn thận suy nghĩ một chút, hiểu được ý của Tần Xuyên.

-Anh nói... thực ra dựa vào việc hấp thụ năng lượng trong máu, cũng không thể giải quyết được vấn đề căn bản?

Tần Xuyên gật đầu,

-Đúng vậy, nếu quả thật dựa vào việc hấp thụ năng lượng trong máu có thể tăng cao tu vi, vậy trong số họ, chắc chắn đã có người sớm đã trở thành ma vương sát nhân rồi. Nhưng trên thực tế, trong số bọn họ không hề có một ai.

Từ đó có thể suy ra hai khả năng, thứ nhất, đương nhiên là họ cũng không biết việc hấp thụ năng lượng trong máu.

Nhưng khả năng thứ hai có tính khả năng cao hơn, trong số họ có người phát hiện được điều này, nhưng đồng thời cũng phát hiện ra, năng lượng trong máu vẫn quá ít, đừng nói là “Ngũ biến”, ngay cả “Tứ biến”cũng khó mà đạt được.

Như vậy, thì dĩ nhiên họ sẽ không vì chuyện này mà biến mình thành Ma vương sát nhân, dù sao làm vậy chỉ gây bất lợi cho mình, khiến mọi người chú ý, đi đến đâu cũng bị người ta xa lánh.

Đường Vi lộ vẻ suy tư,

-Nhưng,... nếu tu luyện giả trước đây biết chuyện này, vì sao vẫn còn truyền thụ lại?

Tần Xuyên cười cười,

-Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, chẳng lẽ em quên, Hội trưởng trước, sư phụ của em đã chết như thế nào?

Đường Vi khẽ giật mình,

-Anh nói... người phát hiện phương pháp tu luyện này trước đây, chưa kịp nói ra, đã bị sát hại?

-Rất có thể, vì dù sao đây cũng không phải phương pháp tu luyện bình thường, e là khi chưa có được đệ tử tuyệt đối tin tưởng, thì sẽ không nói ra.

Và một khi đệ tử biết rõ sau khi đột phá Huyết Hoàng Công sẽ có thời kỳ suy yếu, đây là cơ hội rất tốt để giết sư phụ mình, em cũng nói, môn công pháp này, vị trí hội trưởng do đời trước truyền lại đời sau.

Giết sư phụ của mình, có thể trở thành Hội trưởng mới, rất nhiều người không khống chế được sức hấp dẫ này, và khi họ làm như vậy rồi, thì dĩ nhiên cũng sẽ không có cơ hội biết được tin này.

Tần Xuyên nói.

Đường Vi gật đầu,

-Nếu như anh nói, thì phương pháp này chưa phải là tốt nhất, lẽ nào vẫn còn cách khác?

Tần Xuyên suy nghĩ một lát, nói:

-Tạm thời anh vẫn chưa nghỉ ra, nhưng đại khái anh đã có đầu mối, có điều cần thêm chút thời gian nghiệm chứng...

Đường Vi như trút được gánh nặng thở phào một hơi, nghe những gì Tần Xuyên nói, cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.

-Tiểu Vi Vi, sắc mặt của em khó coi như vậy, em vẫn chưa ăn gì đúng không, cũng không nghỉ ngơi đúng không? Anh đưa em đi ăn tối, sau đó ngủ một giấc thật ngon, được không nào?

Tần Xuyên ân cần nói.

Đường Vi ôn nhu cười,

-Đợi một lát, hồi sáng Tiểu Nghị đến trường tiểu học học violon rồi, em đợi bảo mẫu dẫn nó về, rồi đi ăn chung, Tiểu Nghị nói từ khi anh rời khỏi tiệm net, lâu lắm rồi không chơi với nó.

Tần Xuyên cười haha,

-Cũng được, dù sao sau này anh cũng thành dượng của nó, phải tạo mối quan hệ tốt với nó chứ!

Đường Vi đỏ mặt, trợn mắt với Tần Xuyên, đang định nói gì đó, điện thoại liền vang lên.

Đường Vi nhìn thấy số điện thoại của Đường Nghị, nghe máy cười hỏi:

-Tiểu Nghị, về rồi à?

Đột nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến một câu tiếng Anh với giọng nữ xa lạ...

-Huyết Phượng Hoàng... từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

Ánh mắt Đường Vi ngưng tụ, cầm chặt di động, sắc mặt âm trầm nói:

-Mona!? Sao cô lại giữ điện thoại của Tiểu Nghị!?

Tần Xuyên cũng nghe thấy giọng nói trong điện thoại, nhíu mày, cảm thấy không ổn.

Người phụ nữ tên Mona cười âm hiểm:

-Yên tâm đi, đứa bé này rất an toàn, nếu cô muốn gặp nó, nội trong một tiếng nữa phải đến chỗ tôi... Nhớ kỹ, cô chỉ được đi một mình, nếu phát hiện cô tìm người khác, cháu cô và bảo mẫu, sẽ thành những xác chết lạnh băng đấy.

Nói xong, Mona báo một địa điểm ở ngoại ô Đông Hoa, rồi cúp máy.

Đường Vi sắc mặt tái nhợt, vội vàng chạy lên lầu, thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.

-Xảy ra chuyện gì? Người tên Mona đó là ai?

-Trước đây cô ta là thành viên của Bất Tử Điểu Công Hội, nhưng vì nhận nhiệm vụ không đúng quy tắc, trước khi em rời khỏi công hội, đã bị đuổi đi. Cô ấy là một sát thủ biến thái coi việc giết người là niềm vui, em không thể để Tiểu Nghị ở trong tay cô ta thêm phút giây nào nữa!

Đường Vi nước mắt lưng tròng, tay chân luống cuống, dĩ nhiên tinh thần càng bấn loạn hơn.

Tần Xuyên thấy cô lảo đảo đi thay quần áo, còn lấy trong ngăn kéo một khẩu súng, liền nhíu mày, chụp tay Đường Vi lại.

-Bình tĩnh nào!!

Tần Xuyên khuyên nhủ,

-Đường Vi mà anh quen, sẽ không căng thẳng vì rơi vào tình trạng nguy cấp!

Đường Vi ra sức lắc đầu, hai mắt đẫm lệ,

-Anh bảo em phải bình tĩnh thế nào đấy!? Chắc chắn những người đó đang nhắm vào em nên mới tìm đến Tiểu Nghị! Nó là người thân duy nhất của em đấy!!

-Hành động lỗ mãng căn bản sẽ càng hại Tiểu Nghị!

Tần Xuyên hỏi:

-Thực lực của Mona kia thế nào? Có ai giúp cô ta không? Cô ta có bố trí mai phục không? Mục đích của cô ta là gì!? Em không suy nghĩ gì, cứ đi như vậy, chỉ biết làm theo những gì cô ta nói thôi à!

Đường Vi thở hồng hộc, thì thào:

-Vậy... vậy phải làm sao?

Nếu là việc khác, cô sẽ không hoảng loạn lắm, nhưng Đường Nghị là người thân duy nhất của cô, cô không thể nào khống chế cảm xúc bản thân.

-Em yên tâm, nếu nữ sát thủ kia muốn em đi gặp cô ta, chứng tỏ cô ta có ý đồ gì với em, nên sẽ không dễ dàng giết Tiểu Nghị.

Tần Xuyên nói.

Đường Vi sững sờ,

-Chẳng lẽ là... Huyết Hoàng công?!

-Hơn phân nửa là như vậy, nếu không, chỉ vì tiền bạc, chắc sẽ không tìm đến em. Cho nên, em không cần sốt ruột, chỉ cần bọn họ chưa lấy được Huyết Hoàng công, chắc chắn sẽ không dễ dàng giết người.

Bọn họ cũng hiểu rõ, một khi bọn họ làm tổn thương Tiểu Nghị, chắc chắn em sẽ không đưa công pháp cho bọn họ, cho nên, quyền chủ động nằm bên phía chúng ta, không thể tự làm loạn trận tuyến được.

Tần Xuyên phân tích nói.

Nghe Tần Xuyên nói vậy, cuối cùng Đường Vi cũng bình tĩnh lại,

-Đúng vậy, Mona là sát thủ đứng TOP 13, thực lực Hậu thiên cao cấp, trên cả em, em đi cũng không cứu được Tiểu Nghị.

-Cho nên, anh cứu.

Tần Xuyên cười nói.

-Nhưng cô ấy nói em chỉ có thể đến một mình...

Đường Vi lo lắng nói.

Tần Xuyên sờ mặt cô,

-Ngốc, cô ta nói em đi một mình thì em đi một mình thật à? Yên tâm đi, chỉ cần cô ta chưa gặp em thì sẽ không làm hại Tiểu Nghị đâu.

-Vậy...

Đường Vi vẫn thấy không yên tâm.

-Honey, anh hỏi một câu, trừ việc để anh đi, em còn có cách nào hay hơn không?

Tần Xuyên hỏi.

Đường Vi lúng ta lúng túng nhìn Tần Xuyên, lắc đầu, thật sự cô không thể nghĩ được cách nào khác.

Giờ khắc này, Đường Vi phát hiện, thực lực của không đủ, chính là điểm trí mạng, ngay cả đứa cháu trai thân yêu nhất cũng không bảo vệ được...

-Đã không còn cách nào khác, vậy thì cứ tin ở anh, anh sẽ đưa Tiểu Nghị trở về bên cạnh em an toàn.

Tần Xuyên nắm chặt tay cô, trịnh trọng nói.

...

Hơn bốn mươi phút sau.

Ở một lâm trường không lớn lắm phía Nam ngoại ô thành phố Đông Hoa.

Nơi này có vài căn phòng nhỏ, trừ những sinh viên huấn luyện quân sự hoặc cắm trại dã ngoại, bình thường gần như không ai đến đây.

Tần Xuyên dừng xe ở cuối một con đường nhỏ, phía trước là song sắt, căn bản không thể lái vào được.

Sau khi hắn xuống xe, dựa theo tọa độ sát thủ Mona nói, đi dọc một con đường đầy lá rụng, đi về phía một ngôi nhà xi măng.

Có một chiếc Corolla dừng cạnh ngôi nhà, đó là xe bảo mẫu Đường Vi dùng để đưa đón Đường Nghị đi học và trị liệu.

Sau khi xác nhận đúng căn nhà này, vẻ mặt Tần Xuyên thoải mái bước đến, cũng không hề che giấu âm thanh bước chân của mình, tiếng chân giẫm lên lá rụng, phát ra âm thanh “sột soạt”.

-Anh là ai?

Một cô gái Châu Á tóc nâu da lúa mạch, mặc quần dài màu xanh quân đội, áo đen bó sát để hở rún, từ trong ngôi nhà bước ra.

Trên tay cô, cầm một thanh súng ngắn Glock không cần che giấu, giống như chỉ cần Tần Xuyên nói sai một câu, sẽ bắn chết Tần Xuyên ngay.

Tần Xuyên híp mắt, tuy hắn cảm nhận được với khoảng cách này, muốn giết chết cô ta rất dễ dàng, nhưng hắn không động thủ.

Vì, hắn phát hiện, Đường Nghị và bảo mẫu, đều không ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.