Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 294: Nữ tu sĩ



Trước kia lúc “Bất Tử Điểu” còn lớn mạnh, dĩ nhiên sẽ không ai dám trêu chọc vào, nhưng hiện tại tuyệt học bí truyền của “Bất Tử Điểu” nằm trong tay Đường Vi.

Thực lực của Đường Vi, không đủ để chấn nhiếp rất nhiều người, nên dĩ nhiên cô sẽ như một món tài sản đồ sộ, hiện ra trước mắt mọi người, lại không thể nào phòng bị được.

Với tư cách là công hội trước kia bị “Bất Tử Điểu” chèn ép, chắc chắn là sẽ không muốn để “Bất Tử Điểu” một lần nữa hưng thịnh.

Đường Vi cười sầu thảm,

-Bản thân em đã chuẩn bị trước tâm lý rồi, giờ “Bất Tử Điểu” đang trong giai đoạn suy yếu, bị công kích cũng là bình thường. Nhưng bọn chúng dám ra tay với Đường Nghị, là em đã làm liên lụy đến nó...

Tần Xuyên nhíu mày, chuyện này, hắn cũng cảm thấy khá phiền phức.

Bảo vệ Đường Vi không phải chuyện lớn, dù sao Đường Vi cũng có năng lực tự bảo vệ nhất định, còn Đường Nghị vẫn là con nít, lại bị tự kỷ ở mức nào đó, cần phải có người chăm sóc, nên rất khó bảo vệ cho chu toàn.

-Tiểu Vi Vi...

Sau khi suy xét sâu xa, Tần Xuyên ngẩng đầu lên nói:

-Nếu anh nghĩ ra được một cách, có thể giúp Tiểu Nghị có cuộc sống bình yên, em cần phải hy sinh một chút, em có bằng lòng không?

Đường Vi ngạc nhiên, vội hỏi:

-Có cách gì? Chỉ cần Tiểu Nghị bình yên, em... chuyện gì em cũng làm!

-Cũng không khoa trương như vậy đâu, em đừng kích động quá, chỉ hơi buồn một chút thôi...

Tần Xuyên thở dài, nói ra suy nghĩ của mình...

Thực ra cũng không khó, chỉ muốn đưa Đường Nghị đến một nơi an toàn, không để ai tìm thấy nó, biến nó thành một đứa trẻ không liên quan gì đến Đường Vi.

Đường Nghị cũng chẳng phải võ cổ giả cường đại gì, nó chỉ là một người bình thường.

Mà muốn tìm một người bình thường, thủ đoạn thường dùng nhất, là thông qua tin tức trên internet.

Chuyện Tần Xuyên là, là biến Đường Nghị thành một người khác hoàn toàn xa lạ, xóa hết tất cả những thông tin về Đường Nghị, cho nó một thân phận hoàn toàn mới.

Bởi vậy, Đường Nghị sẽ không tồn tị nữa, chỉ tồn tại một thiếu niên không có quan hệ gì với Đường Vi.

-Một vài quốc gia khi bố trí gián điệp, thực ra cũng làm như vậy, xóa hết những tư liệu thật, nặn ra một thân phận mới khó có thể lần ra dấu vết. Tuổi Tiểu Nghị còn nhỏ, thông tin về nó còn hữu hạn, anh có thể cho nó một thân phận mới, để nó đi khỏi Đông Hoa này.

Nhưng, để đạt được mục đích bảo vệ, sau này Tiểu Vi Vi em không thể đi gặp nó, nói cách khác, nếu để sát thủ khác phát hiện sự tồn tại của Tiểu Nghị, vẫn sẽ dùng nó để áp chế em.

Tần Xuyên nói.

Nếu Đường Nghị là một thiếu niên bình thường, thì còn đỡ, tiếc là Đường Nghị lại bị tự kỷ, hiện tại đang dần có chuyển biến tốt, không thể chịu quá nhiều kích thích, nên, mang Đường Nghị bên người cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Ánh mắt Đường Vi lóe lên, cô tin vào khả năng hacker của Tần Xuyên, nhưng nghĩ đến chuyện để Đường Nghị một mình lẻ loi, cô lại không đành lòng.

Tần Xuyên biết chuyện này rất khó đưa ra quyết định,

-Hay là em cứ suy nghĩ đi, hai ngày này anh sẽ ở cùng các em, sẽ không để ai đụng đến Tiểu Nghị đâu!

-Không cần!

Thần sắc Đường Vi đột nhiên ngưng tụ, nghiêm nghị nói:

-Căn bản là không còn cách nào tốt hơn, cứ thế này chỉ hại Tiểu Nghị...

-Vậy em...

Đường Vi cười chua xót nói:

-Tiểu Xuyên Xuyên... anh có thể tạo một thân phận cho bảo mẫu đang chăm sóc Tiểu Nghị kia không? Em không thể tự chăm sóc Tiểu Nghị, nhưng bảo mẫu kia đã chăm sóc nó hơn một năm rồi, hơn nữa cũng xuất thân là cô nhi, vô thân vô cố, em muốn để cô ấy ra nước ngoài sống với Tiểu Nghị.

Tần Xuyên đã hiểu ý Đường Vi, gật đầu nói:

-Chỉ cần em nói với bảo mẫu kia, anh đương nhiên có thể tạo giúp một thân phận mới.

-Yên tâm đi, trải qua chuyện ngày hôm nay, chắc chắn cô bảo mẫu đó sợ lắm rồi, chỉ ước có thể cao chạy xa bay.

Sau khi hai người thương lượng xong, Đường Vi chịu trách nhiệm đi giải thích với Đường Nghị, đồng thời nói chuyện với bảo mẫu kia, dĩ nhiên với Đường Nghị thì toàn là nói dối, bảo là muốn đưa Đường Nghị ra nước ngoài du học, đồng thời cũng là vì sự an toàn của nó.

Còn về bảo mẫu kia, chỉ cần không lo đến chuyện cơm áo, ra nước ngoài sống cũng chẳng sao, cô vốn biết ngoại ngữ, nếu không đã không được Đường Vi lựa chọn.

Tần Xuyên bỏ thời gian một đêm, giúp Đường Nghị và bảo mẫu có một thân phận hoàn toàn mới, thậm chí lý lịch từ nhỏ đến lớn, đều được sửa lại.

Sau khi dùng thân phận mới đặt vé máy bay, sáng hôm sau, Đường Vi kìm chế sự đau lòng, tiễn cháu trai duy nhất đi.

Trên đường từ sân bay trở về thành phố, Tần Xuyên lái xe, mắt nhìn cô gái bên cạnh, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, biết chắc là cô đang lặng lẽ lau nước mắt.

Tần Xuyên rút hai tờ khăn giấy từ phía sau đưa sang:

-Được rồi, đợi khi nào em ngồi vững trên vị trí Hội trưởng công hội Bất Tử Điểu rồi, báo thù cho người nhà em xong, em có thể đón Tiểu Nghị về.

Đường Vi nhận khăn giấy, lau sơ sơ, nói:

-Em quyết định, cho dù Huyết Hoàng Công có là tà ma ngoại đạo, em cũng không buông tay...

Tần Xuyên nhếch miệng cười cười,

-Anh nhớ lúc còn bé, sư phụ anh có nói với anh, trên đời này chẳng có công pháp nào là ma đạo, ma do lòng người sinh ra thôi...

Hiện tại Huyết Hoàng công có vẻ hơi giống Tà Môn, nhưng chỉ cần lòng em ngay thẳng, không làm chuyện gì ác, đừng nói là chắt lọc năng lượng trong máu, cho dù ăn tươi nuốt sống, cũng không phải chuyện gì lớn.

Đường Vi lại lần nữa nở nụ cười mê người,

-Có Tiểu Xuyên Xuyên anh giúp em, em cả thấy chẳng bao lâu nữa... Trong một thời gian ngắn, âm mưu của Thánh giáo ở Đông Hoa đã bị anh làm nát bấy rồi sao?

-Chẳng qua là trùng hợp thôi, ai bảo họ chọc vào anh chứ?

Nói đến đây, trong đầu Tần Xuyên, bỗng nhiên nhớ đến bóng dáng của cô nàng Bạch Dạ, hai người đã điên cuồng trong rừng...

Không biết cô nàng đó giờ đang ở đâu, về Anh rồi sao? Hay đang ở nơi nào khác?

Sau này nếu gặp mặt, cô ấy là người của Thánh Giáo, mình chắc chắn là đứng về phía Đường Vi, đúng là hơi đau đầu...

...

Nước Anh, Cotswold, trong một thị trấn nhỏ gần Luân Đôn.

Tại một tiểu giáo đường được xây dựng từ thế kỷ mười tám, vô cùng thanh tĩnh.

Một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng trước cổng, kinh động mấy con chim màu đen bên ngoài cửa sổ thủy tinh, lạch phạch bay lên.

Một cô gái mang tố chất phương Đông áo trắng, váy đen, cẩn thận bước xuống xe, đứng trên bậc thang ngoài giáo đường, thở dốc, có chút bất an nhìn vào cổng giáo đường.

Tuy cách ăn mặc rất đơn giản, nhưng khó có thể giấu được khí chất trang nhã, dung nhan như hoa của cô.

Lúc này, cửa mở ra, một nữ tu sĩ chừng ba mấy tuổi, tướng mạo xinh đẹp, vẻ mặt dịu dàng tươi cười dắt một bà cụ da trắng đi ra.

-Phu nhân Peggy, chắc chắn Thượng Đế sẽ phù hộ con gái bà chiến thắng bệnh tật, bà phải tin sự tồn tại của tín đồ thành kính và Quang Huy chủ...

-Cảm ơn cô, tu sĩ Teresa, lời nói của cô luôn khiến người ta thấy ấm áp, cô chính là thiên sứ Thượng Đế đã cử đến nhân gian...

Tu sĩ Teresa mỉm cười lắc đầu, kiên nhẫn tiễn phu nhân Peggy xuống bậc thang.

Mãi cho đến khi bà cụ gia trắng vẫy tay tạm biệt, Teresa mới yên lặng xoay người, dùng ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, nhìn vào cô gái trẻ.

-Đến đây.

Ngữ khí của Teresa hoàn toàn khác ban nãy, mang theo giọng điệu ra lệnh không thể kháng cự, không hề có chút sắc thái tình cảm nào.

-Vâng.

Cô gái phương Đông cúi đầu, như con mèo nhỏ sợ hãi, cùng bước vào giáo đường.

Cô rất hâm mộ bà cụ da trắng kia, có thể khiến ánh mắt của tu sĩ trước mặt, dịu dàng đến như vậy.

Trên thực tế, đối với bất cứ người nào trong thị trấn, nữ tu sĩ đều hiền lành thân thiện như vậy, là ánh sáng mặt trời trong lòng tất cả mọi người...

Nhưng, chỉ có cô biết, trong nháy mắt khi nữ tu sĩ quay lưng đi, bà sẽ như băng lạnh trong đêm tối mãi mãi không thể tan...

-Rầm.

Cửa giáo đường đóng lại.

Trong giáo đường vắng vẻ, nữ tu sĩ Teresa nhìn về phía thập tự giá Cơ Đốc giáo cực lớn, đưa lưng về phía cô gái.

-Cho ta một lý do... để không giết cô.

Cơ thể cô gái áo trắng căng cứng, đôi mắt to trong veo ngập nước, trong đó tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.

-Giáo chủ... ngài muốn giết tôi?

Dường như cô không thể tin, câu đầu tiên của hai người lại bắt đầu như vậy.

-Đầu tư, bố trí vào thành phố Đông Hoa tốn biết bao nhiêu thời gian, nhân lực vật lực cộng lại, đã khó mà tính xuể rồi, vậy mà... cô lại không làm được gì!

Đó chính là cánh cửa đầu tiên để Thánh giáo chúng ta đánh vào Trung Quốc, nhưng ngay cả bước đầu tiên chúng ta cũng không thể bước được. Và tất cả những thất bại đều rất khó hiểu!

Nói cho ta biết, vì sao ta phải giữ lại tính mạng cho cô?

Nữ tu sĩ hỏi lại, ngữ khí còn lạnh hơn những phiến đá dưới đất.

Cô gái áo trắng nghẹn ngào, cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra, cảm giác ngực sắp không hít thở nỗi...

Cô cố gắng khống chế cảm xúc, khó khăn nói:

-Tôi... đã ba năm lẻ bảy tháng không gặp ngài... Chẳng lẽ ngài vừa gặp tôi, trừ việc muốn giết tôi, không còn muốn nói gì khác?

-Nói gì? Nói tại sao cô lại bại trong tay một phế thiếu gia cổ võ thiếu gia à?

Cảm xúc của nữ tu sĩ vẫn y nguyên không hề chấn động.

Cô gái áo trắng kinh ngạc nhìn bà, lộ vẻ sầu thảm, cười:

-Đúng vậy, có thể nói gì đây, có thể trách ai chứ... ai mà ngờ, phế thiếu gia của cổ võ thế gia... lại như vậy chứ.

-Cô cảm thấy oan ức?

Cô gái áo trắng lắc đầu,

-Không... nếu ngài cảm thấy tôi có tội, vậy thì tôi nên chết rồi... nhưng trước khi tôi chết, tôi có thể... ôm ngài một lần không? Mẹ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.