Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 297: Người đàn ông cô ấy thích



Tuy hỏi về Tần Xuyên, nhưng hoàn toàn không có ý định chào hỏi Tần Xuyên.

-Anh ấy là bạn trai của tôi, tên Tần Xuyên.

Dĩ nhiên Lục Tích Nhan biết, Triệu Ba xem thường Tần Xuyên, điều này khiến cô rất tức giận.

Cho nên, lúc Lục Tích Nhan nói, còn thân mật khoác tay Tần Xuyên.

Ánh mắt Triệu Ba lạnh lẽo, trong lòng không biết có tư vị gì, năm đó anh ta hao tốn biết bao nhiêu tâm tư để viết thư tình, xin một cuộc hẹn, mua hoa mua vé xem phim, đứng đợi Lục Tích Nhan mà cô không đến.

Giờ, anh ta công thành danh toại, phụ nữ xinh đẹp muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, vốn tưởng sau khi Lục Tích Nhan gặp anh ta, sẽ vô cùng hối hận về quyết định năm đó—nhưng trên thực tế, Lục Tích Nhan căn bản chẳng hề để ý đến anh ta.

Ngược lại, Lục Tích Nhan còn tìm được một thanh niên trẻ tuổi làm bạn trai, có vẻ rất ân ái.

Chẳng lẽ thằng nhóc này, có bối cảnh rất ghê gớm?

-Hóa ra là Tần tiên sinh, không biết anh đang làm trong ngành gì nhỉ?

Triệu Ba cười mỉm hỏi.

Đây là lần đầu Tần Xuyên tham dự hôn lễ kiểu này, cười trả lời:

-Giờ tôi đang mở một tiệm net, đang định cùng Nhan Nhan xây dựng sự nghiệp.

Hắn cũng chỉ nói thực, nếu hỏi về công việc, nghiêm túc mà nói, hắn chỉ là một kẻ vô công rồi nghề...

Nghe thấy câu trả lời, trong lòng Triệu Ba và Đàm Đào Lệ đều dấy lên cảm giác khinh miệt.

Gây dựng sự nghiệp? Thời buổi này, không tiền không bối cảnh thì gầy dựng sự nghiệp kiểu gì? Mở tiệm net mà cũng theo đuổi được Lục Tích Nhan, chẳng biết là Lục Tích Nhan đang nghĩ gì nữa!

-Không biết Tần tiên sinh đang định gầy dựng sự nghiệp kiểu gì?

Triệu Ba cười khẽ.

Tần Xuyên thành thật trả lời:

-Bán bánh nướng.

Lúc này, không chỉ Triệu Ba và Đàm Đào Lệ, ngay cả Diệp Tư đứng bên cạnh suýt nữa thì bật cười.

Đàm Đào Lệ cười khanh khách nói:

-Tích Nhan, hóa ra khẩu vị của cậu là vậy? Sao giống Võ Đại Lang quá vậy? Vốn tưởng cậu thích mấy vị tinh anh trong lĩnh vực kinh doanh, hóa ra cậu thích loại này...

Haizz, nghe bạn cũ khuyên một câu nhé, hiện nay xây dựng sự nghiệp nào có dễ dàng, các cậu lại không có nhiều vốn, chi bằng cậu cứ làm giáo sư sẽ thực tế hơn đấy.

-Tớ từ chức rồi, tớ tin tưởng vào lựa chọn của mình.

Ánh mắt Lục Tích Nhan kiên định nhìn người đàn ông bên cạnh.

Triệu Ba nhìn thấy tất cả, trong lòng dấy lên lửa giận, dựa vào cái gì? loại vô tri không bản lĩnh này lại theo đuổi được Lục Tích Nhan?

Cô nàng này, ba mươi tuổi vẫn chưa già đi, ngược lại càng rực rỡ hơn, khiến anh ta trong lòng ngứa ngáy!

Triệu Ba càng nghĩ càng nặng nề, nói:

-Tích Nhan, anh cảm thấy có lẽ em nên tỉnh táo cân nhắc lại vài chuyện, dù không ở lại trường được nữa, thì cũng không cần đưa ra những quyết định điên rồ như vậy.

Nếu cần giúp đỡ, có thể tìm đến vợ chồng anh, đều là bạn cũ, cũng nên giúp em mà, hơn nữa bản thân em cũng có tri thức tố chất.

Đàm Đào Lệ vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Triệu Ba, khoe khoang nói:

-Đúng đấy, Tích Nhan cậu chắc không biết, giờ chồng tớ là một trong mười doanh nghiệp trẻ của thành phố Đông Hoa, công ty chúng tớ năm nay đã giành được ba khoản đầu tư, chuẩn bị lên thị trường chứng khoán, đến lúc đó giá trị ít nhất là một tỷ ba tệ.

Giờ bọn tớ đang tuyển thêm người, nếu cậu đến công ty chúng tớ làm việc, thì tớ sẽ suy nghĩ ưu tiên cho cậu.

Đàm Đào Lệ càng cười càng đắc ý,cô cũng nhận ra, Triệu Ba còn lưu luyến Lục Tích Nhan, nhưng không sao, dù sao hai người cũng đã kết hôn, vợ của người đàn ông này là cô, cho dù ly hôn thì cũng được phân chia tài sản.

Còn Lục Tích Nhan, chỉ có thể sống với thằng nhóc ngu ngốc kia, âm thầm ghen ghét cuộc sống của phu nhân nhà giàu như cô ta!

Lục Tích Nhan cười yếu ớt lắc đầu, cũng không quan tâm đến mấy lời châm chọc này,

-Chúc mừng các cậu đã xây dựng sự nghiệp thành công, nhưng tớ cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt.

-Haizz, sao cậu chẳng chịu nghe lời khuyên bảo gì cả? Dù cậu không muốn đến công ty chúng tớ, chúng tớ cũng có thể giúp cậu tìm vài mối quan hệ mà!

Đàm Đào Lệ làm nũng cầm tay Triệu Ba, nói:

-Chồng, em nhớ hình như tối nay Chủ tịch thành phố Chu cũng đến đúng không?

Triệu Ba càng ngẩng cao đầu, vẻ mặt hời hợt gật đầu,

-Ừ, Chủ tịch thành phố Chu quen anh trong một buổi tiệc của các doanh nghiệp, anh ấy rất coi trọng tiềm năng công ty chúng ta, có quan hệ khá tốt với anh, sau khi anh gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói có bận cũng tranh thủ thời gian đến dự hôn lễ của chúng ta.

-Thật à? Chủ tịch thành phố Chu Thanh Sơn thành phố Đông Hoa!? Anh ấy không phải con trai Chủ tịch tập đoàn Chu thị sao? Bối cảnh ghê gớm lắm í!

Diệp Tư ngạc nhiên kêu lên.

Đàm Đào Lệ cười đến mức mặt như nở hoa,

-Đúng vậy, chỉ cần Chủ tịch thành phố Chu nói giúp Tích Nhan vài câu, chắc trường đại học sẽ lập tức gọi cậu ấy về.

-Không cần, tớ chỉ muốn cùng Tần Xuyên gầy dựng sự nghiệp, sự nghiệp dạy học của tớ kết thúc rồi.

Lục Tích Nhan không phải loại người thích nhờ vả mối quan hệ, huống hồ cô biết rõ bối cảnh của Tần Xuyên còn lớn hơn cả Chu Thanh Sơn, làm sao còn để ý đến chuyện gặp mặt Chu Thanh Sơn chứ.

Triệu Ba thấy cô nàng này không chịu nhận giúp đỡ, chỉ nghĩ cô không hiểu chuyện, ánh mắt lạnh lẽo, nói:

-Tích Nhan, có một chuyện có thể tương đối phiền phức, vốn tưởng em đến đây một mình, không ngờ em lại dẫn theo bạn trai, chỗ ngồi của mấy bạn học chắc không đủ. Hay là để bạn trai của em ngồi ở bàn tiệc phía sau nhé.

-Haizz, Triệu Ba, đưa bạn trai theo không phải rất bình thường sao? Chúng ta bao nhiêu tuổi rồi, tớ đi với chồng tớ rồi dắt con theo thì cũng không được ngồi à?

Diệp Tư đứng cạnh bất mãn nói.

-Cậu dẫn con theo, nó là trẻ con, còn anh ta là người lớn.

Triệu Ba trưng ra vẻ chẳng còn gì để nói.

Tuy trong lòng Lục Tích Nhan không thoải mái, nhưng chẳng muốn cãi vã, nói:

-Tôi với Tần Xuyên cùng ngồi ở phía sau... chúc hai bạn bách niên giai lão.

Nói xong, Lục Tích Nhan kéo tay Tần Xuyên, đi vào đại sảnh.

Diệp Tư đi theo vào cửa, khó chịu nói:

-Tích Nhan, cậu đừng giận, bọn họ có tiền nên bày đặt đấy! Đúng là quá đáng, các cậu đến chúc mừng, mà họ đối xử với các cậu như vậy đấy!

-Được rồi, Tư Tư, tớ đến chủ yếu để gặp bạn cũ các cậu, chứ không đến để so bì với họ.

Lục Tích Nhan nhìn rất thoáng.

Nhưng, cô vẫn quay đầu lại nhìn Tần Xuyên, thấp thỏm:

-Tần Xuyên, anh có tức giận không?

Tần Xuyên nhún vai,

-Sao lại giận, so đo với họ, chẳng phải chứng tỏ mình cùng đẳng cấp với họ sao?

Lúc này Lục Tích Nhan mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Tần Xuyên không cảm thấy ủy khuất là được.

Diệp Tư ở bên cảm thán:

-Haizz, nói thật, vừa rồi các cậu nên tạo mối quan hệ tốt đẹp với Triệu Ba, chút nữa Chủ tịch thành phố Đông Hoa Chu Thanh Sơn đến, nếu như các cậu muốn gây dựng sự nghiệp, e là chỉ cần có duyên gặp mặt Chủ tịch thành phố một lần, đã là chuyện tốt rồi, có thể mời một ly rượu, vậy sẽ càng hữu dụng hơn!

Trong lòng Tần Xuyên nghĩ, mời Chu Thanh Sơn một ly rượu à? Không bắt thằng nhãi đó đến dập đầu với hắn coi như không tệ rồi...

Đương nhiên, Tần Xuyên cũng chẳng hứng thú để ý đến những thứ này, hắn phát hiện màu sắc các món ăn trong bữa tiệc cũng không tệ, cứ coi như đến ăn chực bữa cơm vậy.

Lục Tích Nhan và Diệp Tư cùng chào hỏi vài bạn học cũ, nhiều bạn cũ cảm thấy tiếc cho Lục Tích Nhan, không dễ dàng gì mới được làm giáo sư giảng chính, vậy mà lại bị nhà trường “đuổi”.

Còn Tần Xuyên, đều bị đám người này bỏ qua, dù sao Tần Xuyên tuổi còn khá nhỏ, đám bạn học của Lục Tích Nhan, hầu hết đều đã có chút sự nghiệp.

Diệp Tử cùng chồng và con trai ngồi ở một chỗ gần sân khấu, còn Tần Xuyên và Lục Tích Nhan thì lại được bồi bàn dẫn đến ngồi ở một bàn nằm trong góc hẻo lánh.

Bàn đó đều là mấy người thân có quan hệ không gần gũi lắm, là những người cô dâu chú rể không mấy mặn mà.

Dĩ nhiên, Đàm Đào Lệ sợ dung mạo của Lục Tích Nhan sẽ lấn át cả cô dâu, nên mới để cho Lục Tích Nhan ngồi ở nơi không ai chú ý nhất.

Lục Tích Nhan vốn nghĩ Tần Xuyên sẽ rất khó chịu, nhưng không ngờ, Tần Xuyên cùng với mấy ông cụ bà cụ trò chuyện rất vui vẻ, không vì trình độ văn háo của những người này thấp, lại nói giọng địa phương mà coi thường họ.

-Ông à, ông là ông cậu tư của Triệu Ba ạ? Ủa? Hồi cậu ấy còn nhỏ đái trong quân ạ? Haha.. từ trước đến giờ cháu chẳng đái trong quần!

-Bác gái, đây là gan ngỗng, cholesterol của bác có cao không? Cao thì đừng ăn nhé!...

Nhìn Tần Xuyên vừa ăn đậu phộng, vừa nói chuyện với các vị trưởng bối xa lạ cùng bàn, trong mắt Lục Tích Nhan lộ vẻ ôn nhu.

Đây là người đàn ông mà cô thích... cô không hề nhìn nhầm người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.