Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 303: Rốt cuộc là ai?



Tần Xuyên quay đầu lại, thấy cả đám đang trợn mắt há mồm liền xua tay:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Hôn lễ nên tiếp tục đi chớ! Quân đội phải giải tán!

Mọi người chưa kịp định thần, quả nhiên liền thấy Trương Hạo Dương nhận được lệnh từ máy bộ đàm dẫn quân đội rời khỏi sảnh tiệc.

Chu Thanh Sơn nhìn mà mắt muốn nổ đom đóm, đây mới đúng là quyền thế ngút trời! Không hổ là đại thiếu gia của Tần gia.

Một lần nữa, y xác định sách lược nịnh bợ Tần Xuyên của mình tuyệt đối không sai! Thậm chí y còn thấy nếu Chu Phương Tinh có thể ở cạnh Tần Xuyên cũng tốt, như thế sẽ lợi hơn nhiều so với gả cô cho con cháu của gia tộc thương nhân bình thường nào đó.

Mà Triệu Ba, Đàm Đào Lệ và đám bạn học lại cảm thấy giống như vừa mới quen biết Tần Xuyên vậy.

Những tưởng họ và Tần Xuyên không cùng tầng lớp, hiện giờ nhìn lại đúng là tầng lớp khác nhau theo hướng ngược lại!

Người đàn ông này khiến bọn họ đều phải ngước nhìn lên cao!

Lúc này Lục Tích Nhan đến gần nói với hai vợ chồng mới cưới:

- Triệu Ba, Đàm Đào Lệ, tôi và Tần Xuyên về trước đây, hai cậu cứ tiếp tục kính rượu đi. Cám ơn đã mời tôi đến, chúc hai cậu trăm năm hạnh phúc!

- Hả? À… ừ…

Triệu Ba đơ ra rồi cà lăm, căn bản không rặn được tiếng nào, chỉ biết gật đầu.

Y cảm thấy suy nghĩ ngông cuồng cùng ánh mắt khinh miệt trước đó của mình đúng là ngu hơn heo!

Gương mặt Đàm Đào Lệ nóng ran, cô tưởng mình đã bay lên cành cao thành phượng hoàng, song trước mặt Lục Tích Nhan, hóa ra cô còn không bằng một con gà rừng!

Kết quả hôn lễ của Đàm Đào Lệ còn phải dựa vào người đàn ông của Lục Tích Nhan giúp đỡ!

- Tích… Tích Nhan, cám ơn cậu… cám ơn cậu Tần!

Trong lòng Đàm Đào Lệ cực kỳ bất nhẫn, nhưng cũng đành cười trừ nói tiếng cảm ơn.

Lục Tích Nhan biết ở lại chỉ càng thêm ngượng ngùng và phiền phức, cho nên cô sớm kéo tay Tần Xuyên rời khỏi sảnh tiệc.

Tần Xuyên ăn cũng gần no, bèn theo Lục Tích Nhan ra ngoài khách sạn đến bãi đậu xe.

Hai người tay trong tay. Lục Tích Nhan cúi đầu cười khúc khích, thi thoảng lại âu yếm nhìn Tần Xuyên.

- Nhan Nhan ngốc, em cười gì đó?

Tần Xuyên buồn bực hỏi.

Lục Tích Nhan đáp:

- Em thấy vui… Em biết bản thân chắc chắn sẽ không vui cho lắm khi giúp Triệu Ba, dù gì họ đúng là có chút thành kiến với anh.

Tần Xuyên bật cười ha ha:

- Không sao hết, anh nhìn ánh mắt của em liền biết em mềm lòng rồi, muốn anh giúp họ nhưng sợ anh không vui. Nhưng anh có phải kiểu người keo kiệt thế đâu? Hơn nữa lão Thượng tá họ Trương đó là cấp dưới của tiểu Yên Yên, anh cũng lo rằng họ sẽ phá hỏng danh tiếng của quân đội.

Lục Tích Nhan chợt vỡ lẽ, thì ra Tần Xuyên còn nghĩ đến việc này nữa, cô phì cười:

- Không ngờ anh cũng thương vợ mình thật đấy!

- Hì hì, đi đâu tìm được bà xã rộng lượng như thế chứ? Dù gì cũng phải nói Nhan Nhan rất rộng lượng, khi nãy anh gọi cho cô ấy trước mặt nhiều người như vậy, em cũng không giận à?

Thực ra trong bụng Tần Xuyên có chút thấp thỏm. Hắn biết một khi gọi cho Liễu Hàn Yên trước mặt mọi người, họ sẽ biết giữa hắn và Lục Tích Nhan không phải là quan hệ nam nữ bình thường.

Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ công khai, Lục Tích Nhan cũng không thể nói hai người họ là một cặp đang yêu nhau, sẽ tính đến chuyện kết hôn gì đó trước mặt người khác.

Vì vậy so với việc che giấu, chi bằng cứ nói toạc cho rồi. Dù gì Tần Xuyên cũng là kẻ chai mặt, hơn nữa hắn tin nếu Lục Tích Nhan đã chịu theo mình, chắc chắn cô cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cùng đối diện với đủ mọi ánh mắt từ người ngoài.

Đột nhiên Lục Tích Nhan trở nên thương cảm, cô hụt hẫng cúi đầu, không nói tiếng nào.

Tần Xuyên sốt ruột, bèn quay qua khẽ ôm lấy bờ vai của Lục Tích Nhan:

- Nhan Nhan, xin lỗi em, anh… có phải anh thô lỗ quá không?

Bờ vai cô khẽ run run, sau cùng không kiềm được cười phá lên, ngẩng đầu tinh nghịch nhìn hắn.

- Không sao hết, em chỉ muốn thấy bộ dạng anh lo lắng cho em thôi.

Khóe miệng Tần Xuyên co giựt, ngay sau đó liền cúi đầu thơm “chụt chụt” mấy phát lên mặt cô, hắn hôn nhiều đến mức khiến mặt cô ửng đỏ cả một mảng.

- Đây là trừng phạt! Dám chọc anh hả!

Lục Tích Nhan dựa vào ngực Tần Xuyên, dịu dàng nói:

- Muốn trừng phạt thì trừng phạt, dù gì nói trước mặt nhiều người như thế, họ đều biết em là người của anh rồi. Sau này anh mà đối xử không tốt với em, em cũng đành phải theo anh thôi…

Tần Xuyên nhìn người đẹp còn xinh hơn hoa, đầy vẻ nữ tính, gương mặt ửng hồng dự dẫm vào mình, hắn càng ôm chặt hơn để cảm nhận cơ thể mềm mại ngát hương của cô.

- Tiểu Nhan Nhan, hay là tối nay chúng ta đến chỗ khác chơi? Anh nghe nói rạp chiếu phim có gian riêng cho tình nhân… Anh muốn đi thử.

Tần Xuyên ghé vào tai cô nói.

Lục Tích Nhan như mềm cả người, không cách nào phản kháng:

- Em… em theo anh.

Tần Xuyên tức thì mừng rơn, hắn liền kéo tay cô chạy đến bãi đậu xe.

Đúng lúc này, từ xa có hai quân sĩ mặc quân trang đi ngang qua bãi đậu xe, họ đang hướng đến chỗ quân đội đang giải tán.

Dưới ánh đèn đường, đèn xe nhấp nháy, các bộ đội mà Trương Hạo Dương điều động đang lục đục lên xe chuyên chở về lại quân khu.

Tần Xuyên khựng lại, cau mày nhìn theo hai quân sĩ đang hối hả chạy đến chỗ tập trung.

Lục Tích Nhan đang e thẹn thấy hắn đột ngột dừng bước, bèn thắc mắc:

- Chuyện gì vậy?

Mắt Tần Xuyên sáng lên, đoạn hắn đưa chìa khóa xe cho Lục Tích Nhan rồi dặn:

- Nhan Nhan, em về xe trước đợi anh, anh đi xác nhận chút chuyện… Nhớ rõ, trốn kỹ trong xe đừng ra ngoài!

Lục Tích Nhan ngây người, nhưng cũng hiểu Tần Xuyên sẽ không vô cớ bỏ rơi cô, bèn ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Xuyên lập tức chạy về hướng hai quân sĩ đang vội hội họp với đại đội, chớp mắt đã chắn trước mặt họ!

Hai quân sĩ này liền ngây ra, nhìn Tần Xuyên với ánh mắt kỳ quái.

- Chào anh, có chuyện gì à?

Một trong hai quân sĩ hỏi.

Tần Xuyên cười toét miệng:

- Thực lực của hai anh không tồi, không biết giữ chức vụ gì trong quân khu Giang nam?

Quan sĩ còn lại cười đáp:

- Chúng tôi đang chấp hành quân vụ, xin anh nhường đường.

Trương Hạo Dương đang chỉ huy quân đội lúc này đã phát hiện Tần Xuyên, mới đầu còn ngạc nhiên, tiếp đó liền đeo mặt cười chạy tới.

- Cậu Tần, sao cậu lại ra đây?

Trương Hạo Dương sợ Tần Xuyên không chịu bỏ qua.

Tần Xuyên chỉ vào hai quân sĩ kia rồi hỏi:

- Thượng tá Trương, anh quen hai người này chứ?

Trương Hạo Dương nghi ngờ nhìn sang hai quân sĩ kia, sau đó có vẻ không chắc chắn, nói:

- Hình như chưa từng gặp, hai người tên gì? Ở đội nào?

Ánh mắt hai người đó bắt đầu trốn tránh, một người trong đó cười miễn cưỡng:

- Thượng tá, chúng tôi là người trong quân khu mà…

Trương Hạo Dương nghe vậy liền phát giác có điều bất ổn:

- Hỏi hai người tên gì? Ở đội nào? Chẳng phải nhiệm vụ lần này tôi đã chia đội cho tất cả mọi người sao? Mau nói đi!

Hai quân sĩ im lặng, bước chân bắt đầu có ý lùi lại.

Tần Xuyên bèn cười:

- Thượng tá Trương, tôi thấy hai người này không nói được rồi… Dù gì cũng là hai võ sĩ Hậu Thiên, sao có thể trà trộn vào quân sĩ bình thường được chứ?

- Cái gì?

Trương Hạo Dương kinh ngạc, sau đó trợn mắt lườm hai tên đó:

- Rốt cuộc bọn mày là ai?

Sắc mặt hai “quân sĩ” đó liền sa sầm hung hãn, ngàn lần không ngờ lúc kế hoạch sắp thành công thì giữa chừng lại có kẻ phá đám!

Chúng tức tối quét mắt qua Tần Xuyên rồi xoay người chạy đi!

- Mẹ kiếp, tụi bây chính là phần tử nguy hiểm! Còn muốn trà trộn vào đội ngũ bọn tao làm loạn sao?

Trương Hạo Dương tức hồng hộc. Nếu không phải do Tần Xuyên chỉ điểm giúp ông, lần này có khả năng đã dẫn hai tên gián điệp về, mọi hành động truy bắt đều bị kẻ thù nhìn thấu, thậm chí trong quân khu cũng sẽ đại loạn!

Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi!

Ông bèn vung tay hét với các quân sĩ sau lưng:

- Bao vây bọn này lại!

- Dạ!!

Ba biên đội lớn tiếng đáp, gần trăm người đứng bọc quanh bãi đậu xe.

Nhưng hai tên đó căn bản không sợ, cứ thế cắm đầu chạy về phía thành phố sầm uất phía bắc, chỉ cần lẫn vào nơi đông người thì sẽ có nhiều cơ hội thoát thân!

Trương Hạo Dương vốn muốn ra lệnh nổ súng, nhưng trong bãi đậu xe này có rất nhiều se sang, hơn nữa chưa chắc có thể bắn trúng hai tên tội phạm. Lúc đó trong thành phố sẽ lớn chuyện, tổn hại đến tài sản công dân, ông cũng không cách nào ăn nói.

Trương Hạo Dương nghiến răng, bèn xung phong đuổi theo định hợp sức cùng các quân sĩ khác bắt hai tên đó.

Nhờ ưu thế tốc độ lái xe, các quân sĩ liền đánh vòng xe chặn hai tên tội phạm.

Hai tên này tuy có võ nhưng đấu không lại số lượng đông đảo quân sĩ Hoa Hạ, cộng thêm Trương Hạo Dương biết võ cổ, nhất thời như cá vùng vẫy trong lưới, khó mà chạy thoát.

Tần Xuyên bình tĩnh quan sát mọi chuyện, không hề có ý giúp đỡ. Hắn thấy bắt hai tên này chỉ là vấn đề thời gian.

Tần Xuyên định lặng lẽ rời khỏi, tránh việc Trương Hạo Dương đến truy hỏi tại sao hắn phát hiện ra tội phạm.

Nhưng vừa xoay người, hắn chợt phát hiện một luồng uy hiếp cực kỳ mãnh liệt bắt nguồn từ phía bên kia đường ập thẳng đến khu vực đang hỗn chiến!

- Không ổn!

Tuy Tần Xuyên không chắn chắn, nhưng hắn biết Trương Hạo Dương và tất cả quân sĩ đều không ngăn được đợt công kích của cao thủ thần bí kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.