Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 349: Bữa cơm tối dưới ánh nến



Đêm đó, khi trở lại khu nhà cao cấp của Bích Hải Sơn Trang, Tần Xuyên vẫn không thấy Liễu Hàn Yên về.

Dường như từ ngày chia tay ở bệnh viện, cô cũng không quay về nhà.

Luyện công và tắm rửa xong, Tần Xuyên ra ngồi trước sân thượng, nhìn mặt biển mênh mông phía xa xa, suy nghĩ ngây người.

Hay là...mình chủ động một chút? Mặc dù luôn bị dội nước lạnh vào mặt, nhưng mình là đàn ông, độ lượng một chút vẫn hơn.

Huống hồ, mình cũng hơi nhớ cô ấy.

Nghĩ vậy, Tần Xuyên cầm lấy điện thoại di động, gọi cho Liễu Hàn Yên.

Qua một hồi lâu, Liễu Hàn Yên mới nhận cuộc gọi, lập tức đi thẳng vào vấn đề:

-Có việc gì vậy?

Tần Xuyên nghe giọng nói lạnh như băng của cô, cầm lòng không đậu, hỏi:

-Bà xã, em bận lắm sao?

-Không có việc gì thì tôi cúp đây.

-Ấy ấy! Đừng vội! Anh muốn hỏi một chút, khi nào em về nhà? Chúng ta cùng ăn cơm nói chuyện, nhớ em quá!

Tần Xuyên cười nói.

Ở đầu bên kia, Liễu Hàn Yên yên lặng một lúc rồi thản nhiên nói:

-Bốn ngày nữa.

-Được được, buổi tối bốn ngày sau, anh sẽ ở nhà nấu cơm, hai vợ chồng mình sum họp.

-Ừ.

Liễu Hàn Yên đáp.

-Hì hì...bà xã, dạo này anh ra nước ngoài buôn bán lời được một số tiền, em muốn quà gì, anh mua?

Tần Xuyên chưa nói xong, Liễu Hàn Yên đã cúp điện thoại.

Tần Xuyên bất đắc dĩ bĩu môi, biết trước là sẽ như vậy mà, cũng may là hắn cũng đã quen rồi.

Bốn ngày kế tiếp, hắn vô cùng bận rộn.

Việc khởi nghiệp chính thức bắt đầu, Tần Xuyên còn nhận được điện thoại của Tần Minh gọi tới, chất vấn hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đang yên đang lành, không chịu đi học MBA (MBA: viết tắt của Master of Business Administration – Thạc sĩ chuyên ngành Quản trị Kinh doanh), lại muốn đi bán bánh nướng, bộ điên rồi sao?

Tần Xuyên bảo ông lão đừng hỏi nhiều, hắn tự có dự định của mình, Tần Minh tức giận đến mức cả buổi không nói nên lời.

Rõ ràng là, các bậc trưởng bối của Tần gia lại một lần nữa thất vọng đối với Tần Xuyên, nghĩ là hắn làm chuyện quá hồ đồ.

Tần Xuyên cũng không có thời gian quan tâm họ nghĩ như thế nào, dù sao thì cuối cùng họ cũng sẽ hiểu ra thôi.

Trong mấy ngày này, Lục Tích Nhan gấp rút liên lạc với phía Bạch Dạ, nhận được tài chính từ công ty đầu tư do Bạch Dạ thành lập, cứ thế này xem như đã có một khoản đầu tư đáng kể.

Sau đó, dựa vào tin tức thu thập được, Lục Tích Nhan mua ba công ty thực phẩm ở thành phố Đông Hoa, sát nhập thành công ty thực phẩm SB, là viết tắt của hai chữ “Shao-bing” (Bánh nướng), mặc dù nghe rất ngớ ngẩn, nhưng rất dễ nhớ.

Đây là do Tần Xuyên khăng khăng đặt tên này, mặc kệ hai cô gái khuyên thế nào cũng không lay chuyển, cho nên rốt cuộc hai cô cũng đành phải chấp nhận.

Tần Xuyên lại dẫn Diệp Tiểu Nhu đi cùng, xem mấy nhà có vị trí và đường giao thông thuận tiện ở Đông Hoa.

Cuối cùng, Tần Xuyên bỏ ra mười lăm triệu mua hai tòa nhà của Đông Ly Hoa Viên, cho Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu mỗi người một tòa.

Ngoài ra, hắn lại bỏ ra sáu triệu, mua cho mỗi người một chiếc Mercedes Benz SL63, khiến Diệp Tiểu Nhu cuống cuồng lo đi học lái xe, cô còn chưa có bằng lái.

Chủ nhật, Tần Xuyên, Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu cùng tới cửa hàng chính treo biển “Ăn Bánh Nướng”, các công nhân trong tiệm đang hoàn tất những bước trang hoàng cuối cùng, chuẩn bị chính thức khai trương trong tháng.

Do trước đó, hệ thống cửa hàng bán quà vặt đã được đưa vào hoạt động, cho nên số lượng công việc còn lại cũng không nhiều, chỉ cần sơn sửa lại, thay biển quảng cáo và một số dụng cụ là xong.

-Dự tính trong vòng hai tháng, cả thành phố Đông Hoa sẽ có mười hai cửa tiệm “Ăn Bánh Nướng” được khai trương, ngoại trừ cửa tiệm chính này có quy mô hơi lớn, có thể chứa bốn mươi mấy khách hàng dùng cơm cùng lúc, những tiệm khác chỉ chưa được hai mươi người.

Lục Tích Nhan nói.

Tần Xuyên gật đầu, hỏi Diệp Tiểu Nhu:

-Bánh ngọt và món ăn vặt đặc biệt đã chuẩn bị xong chưa?

Diệp Tiểu Nhu cười:

-Đã thử nghiệm nhiều lần rồi, những loại bánh mất quá nhiều thời gian thực hiện, không để được lâu, đều loại bỏ, còn lại là những loại bánh có thể làm nhanh và bán chạy, chủ yếu là bánh nướng nấm và rau, được chia làm bốn loại mùi vị khác nhau, đáp ứng nhu cầu của nhiều người khác nhau.

-Vậy thì tốt rồi, anh tin là công thức bánh do Tiểu Nhu Nhu phối chế, tuyệt đối sẽ không làm khách hàng thất vọng.

Tần Xuyên nói.

Lục Tích Nhan nói:

-Chúng tôi đã nghiên cứu thị trường, loại nào mà khách hàng có nhu cầu thì mới làm. Vấn đề còn lại là quảng cáo như thế nào, anh có nghĩ ra biện pháp đặc biệt gì không?

Tần Xuyên chớp chớp mắt:

-Phải làm một quảng cáo, phát trên đài truyền hình và Internet, cũng không cần nhiều đài truyền hình, một mình đài truyền hình Giang Tỉnh là được rồi.

-Phát quảng cảo trên ti vi? Như vậy cần phải mời minh tinh? Như vậy chi phí sẽ lớn lắm?

Lục Tích Nhan do dự.

Tần Xuyên cười, nhìn Diệp Tiểu Nhu bĩu môi:

-Anh đã sớm chuẩn bị kế hoạch quảng cáo rồi, cũng không cần mời diễn viên ngôi sao, chỉ cần Tiểu Nhu của chúng ta diễn một chút là được!

-Bảo em đi đóng quảng cáo?

Diệp Tiểu Nhu vừa nghe đã sửng sốt, rồi lắc đầu lia lịa như cái trống bỏi:

-Cái này làm sao làm được! Em...em rất sợ quay phim!

Tần Xuyên cười một cách thần bí:

-Yên tâm đi! Tiểu Nhu này, quảng cáo này không cần em nói, không cần em biểu diễn, rất đơn giản, chắc chắn em sẽ làm được.

Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu nhìn nhau, đều không hiểu rốt cuộc hắn tính làm cái gì.

Suốt buổi chiều, Tần Xuyên giải thích kế hoạch quảng cáo cho hai cô gái nghe, nghe xong, cả Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu đều dở khóc dở cười.

-Chị Lục, như vậy có được không đây? Cho tới bây giờ, em chưa từng thấy loại quảng cáo nào như vậy cả...

Diệp Tiểu Nhu thấp thỏm không yên.

Lục Tích Nhan xoa xoa trán, suy nghĩ rồi nói:

-Chị cũng không biết nữa, nhưng nếu chúng ta muốn có được hiệu quả trong thời gian ngắn nhất, hình thức quảng cáo chưa ai sử dụng này, có thể có tác dụng...

Thấy trao đổi đã khá rõ ràng, Tần Xuyên liền đứng dậy:

-Nhan Nhan, em và Tiểu Nhu chọn công ty quảng cáo, tìm một đạo diễn đáng tin cậy, về mặt này có lẽ Kim Tiểu Khai có người quen, đến lúc đó sẽ liên hệ với đài truyền hình. Anh đi trước đây.

Diệp Tiểu Nhu hỏi:

-Anh Tần Xuyên, hôm nay anh không ăn cơm cùng bọn em sao?

Tần Xuyên lúng túng gãi gãi đầu:

-Tối nay...Hàn Yên về, hiếm khi có dịp, bọn anh hẹn cùng ăn cơm tối...

Vừa nghe nói Liễu Hàn Yên về nhà, Diệp Tiểu Nhu liền “ồ” lên, ngọt ngào cười nói:

-Vậy anh mau về nhà đi.

Lục Tích Nhan cũng phất phất tay, tỏ vẻ đã hiểu, nói thật lòng, đối với quan hệ vợ chồng kỳ lạ giữa Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên, hai cô đều thấy rất khó hiểu, chỉ là không tiện hỏi nhiều.

Tần Xuyên chạy tới siêu thị mua một ít rau và hoa quả tươi, hắn nhớ là Liễu Hàn Yên không thích ăn thịt cá cho lắm, cho nên mới chọn thức ăn chay.

Về tới nhà, hắn bắt đầu giở tài nghệ nấu ăn như lúc còn ở Thanh Liên môn ra, làm một bàn đầy thức ăn.

Đốt nến lên, mở nhạc, khui một chai rượu vang, Tần Xuyên cầm tạp dề sốt ruột nhìn ra cửa sổ với vẻ nghi hoặc.

Cũng không còn sớm nữa, Liễu Hàn Yên là người rất đúng giờ, cô đã nói về ăn cơm, lẽ ra giờ này đã về mới đúng.

Có thể là bị kẹt xe? Tần Xuyên nghĩ vậy, cho nên ngồi dưới ánh nến mờ tỏ, đợi nửa tiếng đồng hồ.

Thức ăn đã nguội lạnh, vẫn không thấy bóng dáng của cô.

Tần Xuyên cầm điện thoại lên, bấm số, nhưng không gọi được.

Hắn gọi liên tục mấy cuộc, nhưng điện thoại đều không thể kết nối.

Nếu đang trên đường về nhà, không thể xảy ra tình huống như thế này, vậy rốt cuộc cô đang ở dâu?

Tần Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nghĩ không ra, bèn không chờ nữa, quyết định lái xe tới quân khu Giang Nam.

Xe phóng nhanh trên đường, dọc đường hắn lại gọi vài cuộc, nhưng vẫn không được.

Khi tới bên ngoài trụ sở quân khu, xe của Tần Xuyên bị hai người lính chặn lại.

-Tiên sinh, xin đưa ra giấy chứng nhận liên quan.

Người lính nghiêm nghị nói.

-Tôi tới tìm Liễu thiếu tướng của các anh, cô ấy có ở đây không?

Tần Xuyên hỏi.

Hai người lính đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn kỹ Tần Xuyên, cuối cùng cũng nhận ra hắn.

-Ngài là Tần tiên sinh, chồng của Liễu thiếu tướng?

Hai binh sĩ nghi hoặc hỏi lại:

-Ngài thật sự không biết Liễu thiếu tướng ở đâu?

Tần Xuyên sốt ruột:

-Hỏi vớ vẩn! Cô ấy nói với tôi là đêm nay sẽ về nhà, tôi đến giờ này vẫn không thấy, mới đến đây tìm, chẳng lẽ cô ấy không ở trong quân khu?

Hai bisi nghe vậy, mặt mày đều ngượng ngịu, ánh mắt phức tạp nhìn nhau ra hiệu, không ai chịu mở miệng trả lời.

Trong khoảng khắc, trái tim Tần Xuyên thắt lại:

-Có phải vợ tôi xảy ra chuyện gì rồi không?

Tần Xuyên không ngốc, nhớ tới lời của Liễu Tiên Tiên nói chị cô ấy bận nhiều việc, thái độ cáu kỉnh, hắn càng lo lắng, chuyện không bình thường rồi...

Không hiểu sao Liễu Hàn Yên có thái độ nóng nảy đối với cô em gái mà cô luôn yêu quý, cho dù là do áp lực công việc quá lớn, vợ chồng có mâu thuẫn, cô cũng sẽ không nói như vậy để em gái phải lo lắng.

Liễu Hàn Yên nói với Liễu Tiên Tiên bằng thái độ như vậy, chắc chắn là do có tình huống đặc thù!

-Tần tiên sinh, ngài trở về đi, Liễu thiếu tướng không có ở trong đó, nếu cô ấy đã không nói với ngài, chúng tôi phải tuân thủ kỷ luật, sẽ giữ bí mật đối với ngài.

Một binh sĩ áy náy nói.

Tần Xuyên không thèm nói dông dài nữa, liền xuống xe, rảo bước đi vào bên trong.

-Ài! Tần tiên sinh không vào được!

Hai binh sĩ bước tới định giữ Tần Xuyên lại, nhưng chưa kịp tới gần, đã bị hắn một tay tóm lấy một người, như tóm hai con búp bê, rồi thuận tay ném đi, hai người liền văng xa ba bốn thước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.