Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 372: Kéo gần khoảng cách



Đầu bên kia điện thoại là trợ lý số một của Cơ Mỹ Nghệ, đi theo cô nhiều năm, trước nay đều rõ, trừ phi là chuyện quan trọng, nếu không sẽ không gọi điện vào lúc này, quấy rầy “chuyện tốt” của sếp.

- Chủ tịch Cơ, bên thành phố Đông Hoa xảy ra sự cố rồi, Triệu Vân Siêu đã trả tiền lại cho chúng ta, giúp công ty Tần Xuyên quay quảng cáo, hắn nói có Chu tổng của Giải trí Bang Hoa đứng bên phía Tần Xuyên, hắn không dám đắc tội hai bên, mong chúng ta thứ lỗi.

- Giải trí Bang Hoa? Chu Chí Bang? Tại sao hắn lại dính vào chuyện này?

Cơ Mỹ Nghệ kinh ngạc.

Tần Hà lúc này đang bị “cưỡi”, sau khi nghe thấy tên Chu Chí Bang, toàn thân khẽ run lên, phía dưới lập tức xì xuống!

- Hừ...

Cơ Mỹ Nghệ cảm giác bên dưới có một dòng nhiệt dũng mãnh tuôn ra, mắt nhìn chàng trai bên dưới, thở dài, loại người này đúng là vô dụng, nghe thấy Chu gia và Tần Xuyên có quan hệ, đã bị dọa đến mức không lên được nữa.

Tần Hà xấu hổ cười cười, không kìm được hỏi:

- Tình hình thế nào?

Cơ Mỹ Nghệ leo xuống khỏi người gã, tiện tay lấy một miếng khăn ướt đầu giường, lau phía dưới của mình, sau đó mở loa ngoài điện thoại.

- Nói rõ mọi chuyện đi...

Cơ Mỹ Nghệ cũng chẳng có tâm trạng chơi tiếp, cầm một điếu thuốc nữ lên, ngậm trong miệng mồi thuốc, nhả ra một ngụm khói.

Trợ lý kể lại mọi chuyện, kể cả chuyện giữa đường xuất hiện Trương Hàn, dẫn đến mâu thuẫn, báo cáo lại.

- Chủ tịch Cơ, tiếp theo phải làm thế nào?

Trợ lý hỏi.

Cơ Mỹ Nghệ híp híp mắt,

- Chẳng cần làm gì cả, xem ra thái độ của bốn đại vương tộc đối với Tần Xuyên hoàn toàn khác nhau rồi, giờ có nghĩ thủ đoạn gì khác để đùa chết hắn, cũng không được nữa rồi.

Sau khi cúp máy, Cơ Mỹ Nghệ khảy khảy tàn thuốc, như cười như không nhìn Tần Hà mặt mũi u sầu bên cạnh.

- Cậu em Tần Hà, hồi sáng, cậu và Tần Hàng nói, phải suy nghĩ lại, mới trả lời chị, giờ cậu cũng thấy rồi đấy...

Hiện tại Tần Xuyên đã là nhân vật hot của các đại gia tộc, trừ Cơ gia tôi có năng lực giúp các cậu ra, các gia tộc khác sẽ không giúp cậu đâu.

Nếu các cậu không thể nhẫn tâm, diệt trừ Tần Xuyên sớm, vậy thì sau này, các cậu đợi Tần Xuyên thượng vị rồi, muốn lật mình cũng chẳng kịp đâu.

Tần Hà vẻ mặt lo lắng, gã suy nghĩ một lúc lâu, cầm điện thoại, gọi cho Tần Hàng phòng bên cạnh.

Không lâu sau, Tần Hàng bước vào, ngửi thấy trong phòng ngập tràn mùi vị giao hoan đặc thù, Tần Hàng hơi xấu hổ.

Đặc biệt là, Cơ Mỹ Nghệ không có ý định mặc quần áo, cứ như vậy một tay chống cằm, hút thuốc, ánh mắt mê hoặc nhìn Tần Hàng.

- Sao vậy, chị Mỹ Nghệ, Tần Hà.

Tần Hàng cố gắng khống chế ánh mắt của mình không nhìn ngắm cơ thể Cơ Mỹ Nghệ.

Tuy đây là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nhưng tướng mạo, cơ thể, khí chất thật sự đều rất hấp dẫn.

Tần Hà kể lại chuyện xảy ra ở thành phố Đông Hoa, trịnh trọng nói:

- Tần Hàng, cậu cảm thấy... còn có cơ hội thắng thằng nhóc kia không?

Tần Hàng sững sợ, lộ ra chút thất thố:

- Thế này... sao lại như vậy, cho dù hắn có thể đánh bại tướng quân Cơ Vô Song, cũng không thể khiến Vương tộc khách khí với hắn như vậy chứ?! Không phải là cá nhân Chu Chí Bang muốn tạo giao tình với hắn chứ?

- Hì hì...

Cơ Mỹ Nghệ cười nũng nịu,

- Cậu em Tần Hàng, cậu ngây thơ quá, tuy cậu rất biết làm kinh tế, nhưng cậu thật sự không hiểu người của tứ đại vương tộc.

Cậu phải hiểu, chuyện của minh tinh Trương Hàn kia, thực ra là Tần Xuyên đang chèn ép Chu Chí Bang, để Chu Chí Bang rút lui.

Cho dù Chu Chí Bang có giao tình với Tần Xuyên, nhưng công nhiên chịu thua Tần Xuyên như vậy, dù bản thân anh ta đồng ý, Chu gia cũng sẽ không chấp nhận.

Cho nên, điều này có thể chứng minh một chuyện... là trưởng bối Chu gia, đã ra chỉ thị với đám tiểu bối bên dưới, phải dùng lễ đối đãi với Tần Xuyên.

Cơ Mỹ Nghệ vừa nói vậy, sắc mặt Tần Hà và Tần Hàng càng thêm khó coi, quả thực, chuyện này, Chu gia làm vậy rất kỳ lạ.

Nếu là trước đây, với tư cách là gia tộc yếu nhất trong ngũ đại cổ võ thế gia, sao có thể khiến Chu gia nể mặt như vậy được?

Cơ Mỹ Nghệ tiếp tục lạnh lùng nói:

- Hơn nữa, nhìn bề mặt, Tần Xuyên quả thực đã đánh bại em trai tôi, cho nên thanh danh nhanh chóng lan truyền, nhưng các cậu đừng quên, sau đó hắn còn ra nước ngoài cứu Liễu Hàn Yên về!

Hắn không đơn thuần đánh bại một mình em trai tôi, mà ở nước ngoài rốt cuộc hắn đã đánh bại những cao thủ thế nào, chỉ có Tống gia của Bộ an ninh quốc gia và Kim gia khống chế quân khu Giang Nam hiểu rõ nhất.

Lúc cha tôi đi Bắc Kinh họp, cũng không hiểu rõ được, rốt cuộc ở nước ngoài thành quả chiến đấu của Tần Xuyên như thế nào, rất nhiều tin tức, có lẽ giữa các vương tộc biết rõ, nhưng chúng ta không thể biết.

Nói trắng ra, người thanh niên có thể khiến tứ đại vương tộc coi trọng như vậy, tuyệt đối không phải là người mà các cậu chỉ dựa vào thi văn gia tộc là có thể thắng được, mà thi võ, các cậu càng không phải đối thủ của hắn.

Tần Hà hít sâu một hơi, sắc mặt Tần Hàng cũng âm tình bất định.

Cuối cùng, dường như hai anh em đã hạ quyết tâm, cùng gật đầu nhẹ.

- Chị Mỹ Nghệ, chúng tôi... có lẽ có vài việc, cần phải có kế hoạch.

Tần Hà trầm giọng nói, ánh mắt đầy âm tàn.

Cơ Mỹ Nghệ cười hì hì, nhả khỏi trắng, ném đầu thuốc, trườn đến trước mặt Tần Hà, bàn tay lạnh buốt sờ bên dưới của Tần Hà!

Tần Hà giật mình, cổ họng khô khốc, không khỏi sợ hãi, lẽ nào ả còn chưa ăn no sao?

- Chuyện này phải từng bước một… nếu đã làm, phải một chiêu trí mạng không để lại hậu hoạn! Từ này về sau, chúng ta đã ngồi chung một thuyền, chị với các cậu giao lưu tình tình cảm trước, rút ngắn khoảng cách, rồi mới bàn chuyện công…

Cơ Mỹ Nghệ nói xong, quay đầu nhìn Tần Hàng đứng bên cạnh, đầu lưỡi đỏ liếm liếm môi.



Thành phố Đông Hoa, màn đêm buông xuống.

Trải qua chuyện ở Đài truyền hình hồi chiều, sau khi Tần Xuyên trở về, gọi điện cho Bạch Dạ, chuyện Cơ gia muốn đánh bại hắn trong chuyện kinh doanh, hắn không định cho qua như vậy.

Tuy khoản tiền hắn đầu tư xây dựng sự nghiệp không thể đầu tư quá nhiều, nhưng ngoài đầu tư, nếu hắn muốn đối phó với nguồn vốn kinh doanh của Cơ gia, vậy thì quá đơn giản.

Dù sao,hắn cũng có tiền, Cơ gia muốn chơi với hắn, thì hắn phải đùa chết bọn họ.

Làm mấy chuyện cạnh tranh mua bán này, Bạch Dạ chuyên nghiệp nhất, sau khi nghe Tần Xuyên kể xong, cô nói mình sẽ sắp xếp.

Tần Xuyên cũng không để ý nhiều, chắc chắn Bạch Dạ biết phải nên làm gì hơn hắn.

Ăn tối xong, Diệp Tiểu Nhu và ba đi thăm nhà người thân, để lại Lục Tích Nhan và Tần Xuyên, cho hai người có thời gian riêng với nhau.

Tần Xuyên nhìn bóng lưng Lục Tích Nhan đeo tạp dề, đứng rửa chén, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn, bờ mông đầy đặn, trong độ quần jean áo trắng đơn giản lại lộ ra những đường cong mê người.

Nhưng, Tần Xuyên không muốn đến đó ăn đậu hũ, mà chỉ nhớ đến lời hẹn đi xem phim với cô.

- Tiểu Nhan Nhan, chúng ta đi xem phim nhé, lần trước vẫn chưa kịp đi.

Tần Xuyên đề nghị.

Lục Tích Nhan dừng động tác trên tay, quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, lập tức gật đầu cười:

- Ừ.

Tần Xuyên rất nhanh nhẹn, cầm di động mở phần mềm đặt vé online, hỏi cô thích xem phim gì.

- Trừ phim kinh dị, phim gì cũng được

Lục Tích Nhan không để ý lắm.

Tần Xuyên lập tức chọn một bộ phim ngôn tình văn nghệ, với tính cách của Lục Tích Nhan, có lẽ sẽ thích loại hình này.

Đợi Lục Tích Nhan làm việc nhà xong, hai người lên xe đến rạp chiếu phim gần đó.

Tần Xuyên lần đầu đi xem phim trong rạp, cũng thấy rất mới lạ, mua xong hai ly Cocacola, một hộp bắp rang lớn, chuẩn bị đầy đủ xong, mới kéo tay cô gái bước vào trong rạp chiếu.

Người xem loại phim ngôn tình này không nhiều, rạp không lớn, chỉ có vài cặp tình nhân thưa thớt.

Trong ánh sáng lờ mờ, một cặp tình nhân, phim còn chưa chiếu hai người đã bắt đầu ngồi đó ôm nhau, hôn nhau.

Tần Xuyên thấy vậy, trong lòng không khỏi mừng thầm, xem ra rạp chiếu phim đúng là một nơi tốt, đáng ra nên đi sớm.

Lục Tích Nhan ngồi cạnh thì xấu hổ, nhéo hông Tần Xuyên, nhỏ giọng nói:

- Đừng có nhìn chằm chằm, coi chừng người ta tức giận!

Hai người ngồi sau cặp tình nhân, không lâu sau, phim bắt đầu.

Thấy trên màn hình phát đoạn chỉ thị tắt điện thoại, Tần Xuyên và Lục Tích Nhan đều ngoan ngoãn nghe theo.

Hai người đều lần đầu vào rạp chiếu phim, nên rất nghiêm túc, sợ bị người ta bực mình.

Phim bắt đầu chiếu, mười phút trôi qua, Tần Xuyên cũng bắt đầu rục rịch, hắn thấy nam chính cầm tay nữ chính, tay cũng bắt đầu không yên, đặt lên đùi Lục Tích Nhan...

Trong bóng tối cơ thể Lục Tích Nhan căng cứng, hơi thở nặng nề, cắn môi dưới, làm như không biết gì.

Nhưng tay Tần Xuyên rất quá đáng, dần dần mò vào trong áo quần của cô, sờ da thịt tinh tế ở eo cô.

Bàn tay lớn nóng hổi, cứ vuốt ve bên hông, rồi đến lưng, lại đến mé ngực, suýt chút nữa là đã chạm vào đỉnh núi cao ngất của cô rồi.

Đồng thời, đầu Tần Xuyên cũng dần dựa sát vào cô.

Lục Tích Nhan muốn né tránh, nhưng trong lòng lại không muốn, cứ giãy dụa, giằng co, Tần Xuyên thì càng lúc càng sáp lại gần, hai bên đã có thể nghe thấy nhịp thở của nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.