Tần Xuyên vừa dứt lời, tất cả người của Liễu gia có mặt trong đại sảnh đều biến sắc, ai cũng kinh ngạc, có người còn tức giận trừng mắt nhìn Tần Xuyên.
Liễu Hàn Yên cũng không ngờ, Tần Xuyên lại thẳng thừng như vậy, ngay trước mặt tất cả mọi người, công khai và mạnh mẽ bảo vệ vị trí của cô. Cô không khỏi mở to đôi mắt đẹp, nhìn Tần Xuyên, không nói nên lời.
Mặt Liễu Anh đã tối sầm như có mây đen che phủ, hai nắm đấm nắm chặt, ánh mắt như sói dữ, nhưng tiếc là, dù ánh mắt y có sắc bén hơn nữa, Tần Xuyên cũng coi như không.
Làm càn! Một tiểu bối như cậu thì biết cái gì? Hai việc này đều đã được một đám trưởng bối bọn ta suy tính kỹ càng, Liễu Anh là anh họ của Hàn Yên, tuy chỉ lớn hơn có mấy tháng, nhưng cậu kết hôn với Hàn Yên, cũng nên tôn trọng mà gọi Liễu Anh một tiếng huynh trưởng, chứ sao lại không biết lớn nhỏ như vậy!?
Liễu Lão Lục bất mãn lên tiếng dạy dỗ.
Tần Xuyên một bước cũng không nhường, trả lời thẳng:
Huynh trưởng thì huynh trưởng, nhưng thực lực của anh ấy kém xa so với vợ cháu! Hơn nữa, vợ cháu cũng không làm chuyện gì sai, các chú bác ép buộc cô ấy quay về làm một bà nội trợ, chẳng khác nào nhốt một con chim nhỏ vào lồng sắt, cháu không thể trơ mắt nhìn vợ mình bị mọi người ức hiếp như vậy!
Ức hiếp!? Cậu nói mấy lão già chúng ta muốn Hàn Yên ở nhà làm bổn phận của một người phụ nữ là ức hiếp nó!? Chẳng lẽ cậu muốn nó ở bên ngoài làm tướng, chứ không muốn nó sinh con đẻ cái!? Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất), cậu có hiểu hay không?
Liễu Lão Ngũ cũng nổi giận, đứng dậy quát to.
Tần Xuyên đột nhiên đứng phắt dậy, lớn tiếng nói:
Chính vì cô ấy là vợ của cháu, cho nên quyết định khi nào sinh con cũng là việc của cháu! Hơn nữa, sinh con vẫn có thể xin nghỉ phép, ai nói sinh con thì phải từ bỏ chức vụ?
Cậu...
Liễu Lão Ngũ còn muốn tiếp tục tranh luận, Liễu Trung Nguyên đã vỗ bàn, quát lớn:
Đủ rồi!
Trong mắt Liễu Trung Nguyên như có sấm sét bắt đầu nổi lên, nghiêm nghị liếc nhìn Tần Xuyên:
Chàng trai, đừng tưởng là Liễu gia chúng ta tiếp đãi cậu long trọng, mà tự coi mình cao hơn người. Đây là Liễu gia chúng ta nể nang Tần gia, chứ không phải nể nang một mình cậu!
Với tư cách nhạc phụ của cậu, ta khuyên cậu một cậu, đừng quá tự cho mình là đúng, mà phải hiểu rõ ràng thân phận của mình!
Đám mấy ông chú, ông bác của Liễu gia đều lộ vẻ kiêu ngạo, nhìn Tần Xuyên với vẻ khinh thường.
Cho dù Tần Xuyên thật sự trở thành Đệ Lục tướng quân, trong đại gia tộc phân chia gia tầng đẳng cấp một cách rõ ràng, các trưởng bối cũng sẽ không thấy hắn quá lợi hại, dù sao thực lực của một người là có hạn, ngay cả có là tông sư, cũng không thể khinh thường tất cả, chứ đừng nói là Tần Xuyên.
Hai cha con Liễu Trung Kỳ và Liễu Anh càng lộ ra nét cười khinh miệt.
Quy củ cũng không biết, thật là tự coi mình quá cao rồi!
Liễu Trung Kỳ giễu cợt.
Tần Xuyên tỉnh bơ như không, nói:
Ở đây, mỗi câu mỗi chữ tôi nói ra, cũng đều là với tư cách chồng của Liễu Hàn Yên, không có chút quan hệ nào với Tần gia, tôi biết rất rõ thân phận của mình!
Ngược lại, có một số người hoàn toàn không có tư cách thay thế vợ của tôi, không nên dựa vào lực lượng của gia tộc mà gắng gượng chen vào, đây mới gọi là tự cho mình là đúng!
Liễu Anh nghe xong, rốt cuộc không nhịn được nữa, dứng bật dậy, hung hãn nói:
Tần Xuyên! Đừng tưởng rằng anh là trưởng tôn của Tần gia, thì Liễu Anh này sẽ kiêng nể! Anh hoàn toàn không biết thực lực của tôi, đừng ở chỗ này ăn nói lung tung, anh chẳng là cái thá gì đâu!
Tần Xuyên cười khẽ:
Không cần phải trợn mắt to như vậy, dù có chống mắt lên mà trừng tôi, thực lực của anh cũng không tăng lên được đâu.
Liễu Trung Kỳ tức tối đến nỗi cả người run rẩy, giận dữ mắng:
Tiểu tử vô liêm sỉ! Cậu biết cái gì!? Thực lực của Liễu Anh con ta, là được cả gia tốc tán thành! Nó chính là hỏa thể trời sinh, là người thích hợp nhất trong chúng ta để luyện Tử Dương Công tổ truyền của Liễu gia!
Trước kia nó chuyên tâm học võ, lại ra nước ngoài học tập, cho nên mới không hiển lộ tài năng trong gia tộc. Bây giờ nó đã thành tài trở về, Tử Dương công cũng đã luyện tới tầng thứ tám Tử Dương Khai Thiên! Hơn nữa, nó còn là trung cấp tiên thiên võ giả trẻ tuổi nhất của Liễu gia chúng ta!
Cậu cho rằng, cậu đánh bại được Cơ Vô Song là rất giỏi sao? Cho tới bây giờ, Anh nhi nhà chúng ta không hề coi Cơ Vô Song là cái thá gì! Cậu có hiểu không!?
Liễu Trung Kỳ nói năng rất mạnh mẽ, hiển nhiên là rất kiêu ngạo về con trai mình, hoàn toàn không coi Tần Xuyên vào đâu.
Mấy vị chú, bác khác của Liễu gia và đám thanh niên đều gật đầu, có phần tán thưởng và hâm mộ nhìn Liễu Anh, dù sao đối với rất nhiều thiên tài võ học, trình độ trung cấp tiên thiên võ giả, được xem là thành tựu cao nhất cả đời.
Liễu Anh còn trẻ mà đã đạt tới trung cấp tiên thiên, một khi đến tuổi trung niên, rất có khả năng sẽ lên tới cao cấp tiên thiên, sẽ trở thành võ giả mạnh nhất trong các thế gia cổ võ, dù sao có rất ít người đạt tới trình độ tông sư.
Mọi người tưởng rằng Tần Xuyên nghe nói Liễu Anh là trung cấp tiên thiên, thì sẽ chịu phục, nào ngờ, Tần Xuyên bĩu môi, nói:
Trung cấp tiên thiên thì sao nào? Vẫn không phải là đối thủ của vợ tôi!
Nghe Tần Xuyên nói vậy, không ít người liếc nhìn hắn bằng ánh mắt như thể hắn là người điên.
Thậm chí Liễu Hàn Yên cũng nhìn hắn hồi lâu với vẻ kinh ngạc, cô cũng không rõ là thực lực của mình đã đạt tới cấp độ nào, cũng không biết sức chiến đấu của Liễu Anh ra sao.
Chẳng lẽ theo đánh giá của Tần Xuyên, chân khí sau khi biến đổi của cô đã vượt qua trình độ trung cấp tiên thiên của Liễu Anh?
Bất giác, Liễu Hàn Yên cúi đầu suy nghĩ.
Liễu Trung Kỳ giận quá hóa cười:
Ha ha, nói như vậy, thực lực của con bé Hàn Yên cũng đã lên tới trung cấp tiên thiên?
Tần Xuyên lắc đầu:
Không có!
Thật sự là dốt đặc cán mai! Sơ cấp tiên thiên mà dám nói là có thể đánh bại trung cấp tiên thiên? <Đọc nhanh nhất tại Truyện FULL chấm VN> Cho dù Hàn Yên luyện Thiên Huyễn Băng Ngưng, có tác dụng khắc chế nhất định đối với Tử Dương Công của Liễu gia chúng ta, nhưng tu vi của hai phía hết sức chênh lệch, không thể nào vượt qua! Ngay cả điều này cũng không hiểu, thế thì việc cậu đánh bại Cơ Vô Song chỉ là may mắn mà thôi!
Vẻ mặt khinh thường, Liễu Trung Kỳ nói.
Những người còn lại trong Liễu gia đều yên lặng lắc đầu thở dài, xem ra ngay cả lý luận cổ võ cơ bản, gã Tần Xuyên này cũng không hiểu biết đầy đủ.
Nhưng Tần Xuyên lại mỉm cười:
Chính các vị không biết gì, lại đổ cho tôi!?
Câm miệng!
Liễu Trung Nguyên nghe tới đó, giận tím mặt, ra lệnh:
Miệng nói nhảm mà không biết thẹn! Mau mau quỳ xuống nhận lỗi với Tứ thúc, Ngũ thúc và Lục thúc đi! Xin các bị trưởng bối tha thứ!
Tất cả mọi người dều nhìn Tần Xuyên với vẻ giễu cợt, chờ hắn quỳ xuống.
Liễu Trung Kỳ và lão Ngũ, lão Lục, đều thản nhiên ngồi đó, thể hiện dáng vẻ bề trên.
Tha thứ?
Mặt Tần Xuyên đổi sắc một cách khác lạ, cười lạnh:
Tôi không cần xin các vị điều đó! Nói về trưởng bối, trên đời này cũng chia làm hai loại, một là loại đáng tôn kính, trước một trưởng bối như vậy, tôi cũng cam tâm tình nguyện quỳ xuống dập đầu.
Nhưng đối với loại trưởng bối thứ hai, ỷ mình tuổi cao sống lâu, lên mặt kẻ cả, không biết cũng làm bộ hiểu biết, thì tôi chỉ coi họ là những tên hề nhảy nhót trong một vở hài kịch, xéo đi càng xa càng tốt!
Đám trưởng bối của Liễu gia như hắn nói như vậy, tức giận mặt mày đỏ gay, nói không nên lời.
Không ai ngờ rằng, một gã ngày hôm qua thoạt nhìn có vẻ khiêm tốn, ngoan ngoãn quỳ xuống kính trà trưởng bối, còn lễ phép mời rượu khắp hết mọi người trong gia tộc, hôm nay lại kiêu căng như vậy!
Ngay cả đám chú bác Liễu Trung Kình và Liễu Trung Hưng, vốn có cảm tình với Tần Xuyên, cũng cau mày.
Sao lại thế này? Gia chủ, anh thật sự muốn dung túng cho con rể anh không biết lễ độ như vậy sao?
Liễu Trung Kỳ chất vấn.
Liễu Trung Nguyên trầm ngâm một lát, rồi nói:
Tần Xuyên, Hàn Yên có muốn từ chức hay không, không phải do con quyết định, ý nguyện của bản thân nó, mới là điều mấu chốt.
Con cho rằng, nó sẽ giống như con, chẳng phân biệt được nặng nhẹ, gạt bỏ lợi ích của gia tộc qua một bên, để giành danh lợi cho chính mình sao?
Tần Xuyên quay đầu lại nhìn về phía Liễu Hàn Yên:
Cô ấy không mưu lợi cho bản thân, cô ấy chỉ muốn chứng minh, cô ấy không thua kém so với đám nam nhân của Liễu gia.
Thân hình mềm mại của Liễu Hàn Yên hơi run lên, cô ngẩng lên nhìn Tần Xuyên, thấy vậy, hắn mỉm cười với cô.
Hừ...
Liễu Trung Nguyên cao giọng nói:
Con mới lập gia đình với Hàn Yên một thời gian ngắn ngủi như vậy, con cho rằng con hiểu được nó sao? Ta là cha nó, ta biết rõ, Hàn Yên có thể phân định đúng sai!
Vậy sao?
Tần Xuyên không lùi bước, còn đáp lại:
Nhưng con cảm thấy, cha không hiểu chút gì về cô ấy.
Liễu Trung Nguyên nheo mắt:
Chuyện đó, chúng ta cứ hỏi Hàn Yên, xem nó có đồng ý với quyết nghị của gia tộc hay không, có đồng ý rời bỏ chức vụ hay không! Nếu nó đồng ý, con nhất định phải dập đầu trước mặt các trưởng bối ở đây mà nhận lỗi!
Nghe vậy, ánh mắt Liễu Hàn Yên lộ ra một chút lo lắng, nhìn Tần Xuyên một cách lo lắng.
Tần Xuyên quay đầu lại liếc nhìn cô, rồi như đã quyết định, khẽ cười nói:
Được! Nhưng nếu vợ con không muốn làm theo sự sắp xếp của trưởng bối, thì cha và các chú phải cho cô ấy cơ hội chứng tỏ bản thân, không được vung tay múa chân can thiệp vào tương lai của cô ấy!
Nhiều người thầm lắc đầu, cảm thấy Tần Xuyên quá ngu xuẩn.
Còn ai không biết, Liễu Hàn Yên nổi tiếng là phục tùng sự sắp xếp của cha mình và gia tộc, nếu không, cô đã không máy móc tuân theo hôn ước, đồng ý lấy một người từng bị vứt bỏ như Tần Xuyên.
Từ nhỏ đến lớn, Liễu Hàn Yên chưa từng làm trái lời Liễu Trung Nguyên và Liễu gia, cô như một con rô bốt, gia tộc điều khiển cô làm cái gì, cô làm cái đó.
Ha ha, tiểu tử, cậu đừng hối hận đó!
Liễu Lão Ngũ thỏa mãn đắc chí ngồi xuống, chờ Tần Xuyên dập đầu nhận lỗi.
Ánh mắt lạnh như băng, Liễu Trung Nguyên nhìn về phía con gái, ra lệnh:
Hàn Yên, con đứng lên, nói cho mọi người biết, cho cả chồng con, người đang còn mơ hồ, con có bằng lòng rời khỏi quân đội hay không, để Liễu Anh thay thế!?
Cả đại sảnh đều yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn, móng tay như muốn ghim vào lòng bàn tay.