Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 389: Cuộc nói chuyện bất ngờ



Đang muốn tranh thủ điều trị nội thương, lại bị Tần Xuyên nói một câu như vậy, Liễu Anh tức giận đến mức lại phun ra một ngụm máu.

- Mày...mày...

Miệng đầy máu tươi, Liếu Anh tức giận đến mức hai mắt trắng dã, hôn mê ngay tại chỗ!

- Anh nhi!

Nhiều trưởng bối Liễu gia đều lo lắng, vội chạy tới xem tình trạng của y.

Liễu Trung Kỳ càng giận không kìm được, vừa bảo người làm đẩy xe lăn của mình tới trước, vừa chỉ vào Tần Xuyên, mắng to:

- Rốt cuộc mày có ý đồ gì?

Vẻ mặt vô tội, Tần Xuyên hỏi lại:

- Cháu có ý đồ gì ư? Cháu đã đứng yên tại chỗ cho anh ấy đánh kia mà, anh ấy bị thương cũng trách cháu được!? Chẳng lẽ cháu phải bị anh ta đánh chết thì mới được? Cái này...Liễu gia có lợi hại hơn nữa, thì cũng phải nói chuyện có lý lẽ một chút chứ!

Lời lẽ của hắn khiến Liễu Trung Kỳ nghẹn họng, hoàn toàn không thể đáp lại được lấy nửa lời!

Đúng vậy, từ đầu đến cuối, Tần Xuyên chỉ đứng yên, không có bất cứ động tác nào, hơn nữa hắn còn đưa lưng về phía Liễu Anh, dưới tình huống như vậy, Liễu Anh bị chấn động đến nỗi thổ huyết, có thể trách ai được?!

Liễu Hàn Yên ở gần hai người nhất, đưa mắt liếc nhìn Tần Xuyên với vẻ thấu hiểu, cô nhận thấy rõ ràng, vừa rồi Tần Xuyên đã tăng cường chân khí bảo vệ cơ thể.

Trông như hắn rất tùy ý, nhưng một khi hắn đã phóng cao cấp tiên thiên Thanh Liên chân khí ra, thì Liễu Anh không bị sức phản chấn làm bị thương mới lạ!

Đương nhiên, đó cũng là do tâm Liễu Anh quá ác độc, Tam Dương Vô Cực Thủ của y càng mạnh mẽ, thì phản lực càng lớn.

Rõ ràng, nếu Liễu Anh không khinh người quá đáng, y cũng không tự nếm hậu quả xấu.

Cho nên, Liễu Hàn Yên cũng không nói gì, dù sao Tần Xuyên đã cho Liễu Anh quá nhiều cơ hội.

Hiện giờ, đối với Tần Xuyên, để giải quyết một trung cấp tiên thiên võ giả, hắn chỉ cần một đòn.

- Được rồi, chuyện hôm nay dừng ở đây, mau dẫn Liễu Anh đi chữa thương, còn những chuyện khác, về sau bàn lại!

Liễu Trung Nguyên ra lệnh, thật ra những người chứng kiến đều không oán giận gì Tần Xuyên.

Người sáng suốt có thể thấy ra, Tần Xuyên rất mạnh, nhưng hoàn toàn không nhận ra được, rốt cuộc hắn ở cảnh giới nào, đây mới là điểm khiến họ kinh sợ nhất!

Tần gia muốn quật khởi, phải coi trọng Tần Xuyên, đây là ý nghĩ của hầu hết mọi người trong Liễu gia.

Tiếp đó, cũng không cần mở cuộc họp nữa, Liễu Hàn Yên đã chứng minh bằng thực lực của mình, cô là người không thể thay thế, mà Tần Xuyên muốn làm gì, cũng không ai có thể ngăn cản.

Chỉ có điều, một cuộc họp vốn định mở cả ngày, đã đột ngột kết thúc.

...

Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên vừa về tới chỗ ở, Liễu Tiên Tiên đã nghe tiếng mà chạy tới, quấn quít lấy hai người, đòi ra ngoài chơi.

Rõ ràng cô bé này hết sức buồn chán khi phải ở trong nhà, có cơ hội là liền muốn chuồn đi, chỉ là đi một mình thì không dám, sợ Liễu Trung Nguyên trách mắng.

Đương nhiên là Tần Xuyên lập tức đáp ứng, hắn cũng không muốn đối mặt với đám người đáng ghét của Liễu gia, nhưng khi ba người muốn đi, quản gia Liễu Thành lại đến tìm Liễu Hàn Yên.

Thì ra là Liễu Trung Nguyên gọi cô đi một mình tới, có việc muốn nói.

- Bà xã, có phải là cha muốn trách phạt em vì đã cãi lệnh? Hay là anh đi với em?

Tần Xuyên hơi lo lắng.

Liễu Hàn Yên ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu nói:

- Cha không phải người nói mà không giữ lời, để tôi đi một mình được rồi. Anh cùng Tiên Tiên đi chơi đi, chú ý đừng để nó làm chuyện hồ đồ là được.

Tần Xuyên thấy cô nói như vậy, cũng không tiện cùng đi, đành đặn cô nếu có chuyện lớn thì liên lạc với hắn.

Rời khỏi đại viện của Liễu gia, Tần Xuyên gạt những chuyện phiền lòng qua một bên, cười hỏi Liễu Tiên Tiên:

- Em vợ, anh cũng không quen thuộc đối với thủ đô, em muốn đi đâu chơi?

Liễu Tiên Tiên hồn nhiên cười:

- Anh rể, cơm trưa em còn chưa ăn, chúng ta đi ăn vịt nướng đi, xong rồi hãy đi chơi, được không?

Tần Xuyên thầm nghĩ, ăn thịt vịt nướng không tính là “hồ đồ”, đương nhiên là không có ý kiến. Hai người lên xe chạy tới khu buôn bán trong thành phố.

...

Trong phòng của Liễu Trung Nguyên ở Liễu gia. Trên tường treo một bức bản đồ, trên giá sách bày các loại sách binh thư, vũ khí và chiến tranh một cách ngăn nắp.

Liễu Trung Nguyên đã thay quân phục bằng áo sơ mi, đang ngồi sau bàn, vẻ mặt trầm tư.

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Liễu Trung Nguyên lấy lại tinh thần, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm nghị.

Liễu Hàn Yên đẩy cửa đi vào thư phòng, gài cửa lại, rồi bước vào trong phòng, mặt không chút thay đổi đưa mắt nhìn cha.

- Cha gọi con?

Liễu Trung Nguyên gật gật đầu, khoát tay nói:

- Ngồi xuống đi.

Liễu Hàn Yên tìm một cái ghế gần nhất ngồi xuống, rồi cũng không chủ động lên tiếng, như thể nếu không ai hỏi tới cô, cô có thể im lặng như vậy cả ngày.

Qua chừng nửa phút, Liễu Trung Nguyên mới lên tiếng:

- Chuyện ngày hôm nay, là Tần Xuyên bảo con làm hay là ý nguyện của con?

Liễu Hàn Yên ngẩng lên, nhìn cha, giọng trong trẻo trả lời:

- Là quyết định của chính con.

- Chân khí của con tiến bộ vượt bậc như vậy, sao không sớm nói cho cha biết?

Liễu Trung Nguyên lại hỏi.

- Bởi vì con cũng không biết, rốt cuộc là tiến bộ tới đâu.

Liễu Hàn Yên theo sự thật mà nói:

- Nếu không phải anh Tần Xuyên nói con có thể, con cũng không dám so chiêu với anh Liễu Anh.

Liễu Trung Nguyên nheo mắt, lập tức gật gật đầu:

- Rốt cuộc thì, thực lực của Tần Xuyên ở cảnh giới nào?

Nghe cha hỏi vậy, Liễu Hàn Yên trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi nói:

- Con cũng không biết, tóm lại là...rất mạnh...

- À...

Liễu Trung Nguyên chợt cười khẽ:

- Tốt, tốt lắm...Người ta thường nói, nữ sanh ngoại tộc...Hôm nay coi như ta cũng đã thấy được, <Đọc nhanh nhất tại Truyện F.U.L.L chấm VN> xem ra con đã thật sự coi mình là vợ của Tần Xuyên rồi, ở trước mặt ta, vẫn giữ bí mật cho nó.

Liễu Hàn Yên mấp máy môi, nhưng im lặng, quả thật cô không muốn lộ ra nhiều thông tin về thực lực của Tần Xuyên, như vậy sẽ tốt hơn đối với việc bảo vệ an toàn cho hắn.

Nhưng, trong đó cũng có một phần nguyên nhân, là cô thật sự không biết rõ Tần Xuyên đang ở cảnh giới nào, dù sao, cô chưa thấy được ranh giới cao nhất của hắn ở nơi nào.

Chỉ có điều, vậy mà Liễu Trung Nguyên lại bật cười, khiến cô hơi bất ngờ.

- Ngày mai nó phải tới Ban An ninh, trước khi đi, nó đều có cơ hội để thay đổi chủ ý, việc gia nhập Thất tướng quân có được quân quyền, tuyệt đối là chuyện tốt.

- Con trở về, có thể khuyên nó thì khuyên, chuyện này đối với Liễu gia chúng ta và Tần gia, đều rất có lợi, đừng bởi vì nó lười biếng mà dễ dàng bỏ lỡ.

Liễu Trung Nguyên nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, lại nói tiếp:

- Có thể thấy được, nó thật sự quan tâm con, lời nói của con, có lẽ nó sẽ nghe một chút.

Liễu Hàn Yên cúi đầu, hai tay nắm lấy hai đùi mình, cũng không đáp lời.

Cô ngỡ Liễu Trung Nguyên sẽ thẳng thừng răn dạy cô một trận, không ngờ ông lại nói chuyện nhẹ nhàng với cô, y như trò chuyện bình thường.

Cách nói chuyện như vậy, theo trí nhớ của cô, dường như chưa từng có.

Bất giác, trong lòng Liễu Hàn Yên dâng lên một khát vọng, muốn nói ra nguyện vọng của mình.

- Cha...

Cô nhìn Liễu Trung Nguyên, nói:

- Nếu như không còn chuyện gì nữa, con muốn...tới thăm chỗ ở của mẹ...

Liễu Trung Nguyên nheo nheo mắt, một tay vỗ nhè nhẹ mấy cái trên bàn, rồi gật đầu thở dài:

- Đi thôi, đợi lát nữa, ta sẽ bảo Liễu Thành mang chìa khóa tới cho con.

- Cảm ơn cha.

Có phần vội vã, Liễu Hàn Yên lập tức đứng dậy, khẽ gật đầu một cái, rồi xoay người định đi.

Lúc cô sắp ra khỏi cửa phòng, đột nhiên Liễu Trung Nguyên lại nói:

- Chàng trai mà con lấy làm chồng, cũng không tệ lắm...

Liễu Hàn Yên giật mình dừng bước, quay đầu lại nhìn người cha đã lấy lại vẻ nghiêm trang.

Cô không dám tin, vừa rồi Liễu Trung Nguyên vậy mà lại khen ngợi Tần Xuyên? Chẳng phải ông rất phản cảm đối với sự liều lĩnh của hắn sao?

Nhưng trong lúc nhất thời, Liễu Hàn Yên cũng không biết phải nói gì, đành máy móc gật gật đầu, đi ra cửa phòng.

Đợi khi tiếng chân Liễu Hàn Yên đã đi xa, Liễu Trung Nguyên mới lặng lẽ kéo một ngăn kéo dưới bàn ra.

Từ trong đó, ông ta lấy ra một tấm ảnh cũ đã được bọc nhựa, nhẹ nhàng đưa ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt một người phụ nữ trên tấm ảnh.

Trong mắt Liễu Trung Nguyên hiện ra vẻ nhớ nhung sâu sắc, thì thào lẩm bẩm:

- Xem ra...con gái của chúng ta...đã thật sự trưởng thành rồi...

...

Trong phòng làm việc của Uy viên hội đồng quản trị Cơ Mỹ Nghệ, ở trụ sở Tập đoàn Mỹ nghệ tỉnh Nam.

Mặc một chiếc váy dài màu đen, làm nổi rõ dáng người nảy nở một cách tinh tế, Cơ Mỹ Nghệ đang niềm nở mỉm cười.

Cô tự tay rót một chén trà Thiết Quan Âm thượng hạng, đưa cho một người phụ nữ mặc chiếc váy đồng phục thanh tú phía đối diện.

- Mời Lý tiểu thư, đây là trà do chính tôi sưu tầm, cô xem có hợp khẩu vị hay không?

Lý Vân Tân cảm ơn mà đón nhận, nhấp một ngụm rồi nói:

- Quả nhiên là trà ngon! Phẩm chất trà của Cơ tiểu thư giống như phẩm chất đầu tư của cô, đều tuyệt vời, không hổ là tài nữ trên thương trường.

Cơ Mỹ Nghệ vội xua tay:

- Cái này thì không dám, tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ, không đáng nhắc đến so với Lý tiểu thư tuổi còn trẻ, mà đã có thể đảm nhiệm vị trí phụ trách ở tập đoàn tài chính Morgan!

Cơ Mỹ Nghệ khen lấy lòng, trong lòng lại hơi nghi hoặc.

Tập đoàn tài chính Morgan là một trong số vài tập đoàn tài chính lớn có vốn liếng hùng hậu nhưng lại không quá phô trương, trên trường quốc tế.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, người phụ trách tập đoàn này đột nhiên tìm tới cô, hơn nữa còn muốn hợp tác đầu tư mấy dự án, quả thật là...bánh từ trên trời rơi xuống.

Tuổi còn trẻ, mà Cơ Mỹ Nghệ có thể trở thành một trong những trụ cột kinh doanh đáng tin cậy nhất của Cơ gia, hoàn toàn không phải dựa vào vận may và bối cảnh của gia tộc, lúc này cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, biết rõ thiên hạ không ai cho không ai cái gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.