Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 395: Hai phút



- Đồ vô liêm sỉ...đồ cầm thú...nếu anh dám làm vậy với tôi, tôi thề sẽ giết chết đồ con lợn là anh!

Ánh mắt Nạp Lan Thấm giận dữ, cô thấp giọng chửi.

- Sao lại biến thành lợn rồi? Em tốt nghiệp từ vườn thú đấy à? Sao chửi người khác đều dùng động vật để so sánh vậy?

Tần Xuyên nghe mà buồn cười.

Nạp Lan Thấm mặt đỏ tía tai:

- Anh mới là con khỉ chết tiệt trong núi! Khắp người toàn mùi hôi thối!

Tần Xuyên hít sâu một hơi. Cô gái này đúng là chửi như hát hay. Nếu để người khác biết được con người thật của Nạp Lan Thấm là một người độc mồm độc miệng thế này, có lẽ sẽ khiến cả đám người theo đuổi cô ta chạy mất dép.

- Em muốn mắng gì thì mắng, đi thôi! Chúng ta cùng lên giường nào!

Tần Xuyên cười ha ha, rồi quay đầu đầy đắc ý trước mặt đám người đang đứng ở cửa bar, sau đó ôm Nạp Lan Thấm đi về phía khách sạn bên kia đường.

Cách hộp đêm ngày càng xa, cách khách sạn ngày càng gần. Nạp Lan Thấm lo đến độ mắt đỏ sọc lên. Cô không ngừng chửi Tần Xuyên là đồ “gián”, “chó đực”, “con dế”... thậm chí còn dùng thực vật để chửi hắn. Nhưng Tần Xuyên chỉ cười, không để ý đến cô ta.

Đột nhiên, khi bước đến một con ngõ nhỏ, Tần Xuyên dừng bước, cúi đầu cười nói:

- Tiểu Nạp Lan, hay là chúng ta chơi luôn trong ngõ này đi. Chẳng cần vào khách sạn đâu, chúng ta đánh dã chiến ngoài này chẳng phải lãng mạn hơn sao?

- Anh...đồ con chuột cống! Anh bỏ tôi ra!

Nạp Lan Thấm kinh hồn bạt vía, không thể tưởng tượng nổi, Tần Xuyên sẽ làm gì với cô.

Vào trong con ngõ nhỏ, buổi tối nên cũng không có ai. Tần Xuyên hạ Nạp Lan Thấm xuống, rồi chèn cô vào vách tường.

Hai tay Nạp Lan Thấm không ngừng đấm vào ngực Tần Xuyên, nhưng không còn chân khí, cô cũng không làm gì được.

- Tôi khuyên cô đừng đánh tôi, nếu không, tôi không chỉ tạm thời phong tỏa huyệt của cô đâu, mà sẽ đánh cô ngất luôn đấy.

Tần Xuyên lạnh lùng nói.

Nạp Lan Thấm vừa nghe vậy, lập tức run rẩy dừng tay lại, mắt rưng rưng:

- Anh là đồ không biết xấu hổ...Anh cậy mình tu vi cao, ức hiếp một cô gái.

- Tôi đã cho cô cơ hội, nhưng cô cứ muốn đối đầu với tôi. Nếu không phải vì nể mặt cô luyện Cửu Phẩm Thanh Liên Quyết, tôi đã giết cô rồi.

Tần Xuyên không hề khách khí.

Nạp Lan Thấm mạnh mẽ quay đầu đi, ra điều dù đánh chết cũng không thừa nhận việc này.

Tần Xuyên hừ một tiếng, không nói gì, một tay đặt lên ngực Nạp Lan Thấm.

- A!...

Nạp Lan Thấm sợ đến độ mặt trắng bệch, muốn né người, nhưng một chân của Tần Xuyên dùng đầu gối chặn vào giữa hai chân cô!

Cơ thể Nạp Lan Thấm bị cố định trên tường, phía trên và phía dưới đều bị hắn chiếm đoạt. Nước mắt cô trào ra, vừa tức giận vừa xấu hổ nhìn Tần Xuyên.

- Anh dám...

- Sao lại không dám chứ?

Tần Xuyên cười:

- Long gia tôi còn không sợ, mà phải sợ Nạp Lan gia ư?

Nói đoạn, Tần Xuyên cúi đầu, bắt đầu hôn lên cổ Nạp Lan Thấm. Nói là hôn, nhưng hôn rất điên cuồng, thậm chí đã dần hôn đến xương trước ngực cô.

Khi hôn lên gương mặt Nạp Lan Thấm, đột nhiên Tần Xuyên phát hiện thấy, miệng hắn mằn mặn và ươn ướt.

Ngẩng đầu lên nhìn, Tần Xuyên ngớ ra.

Nạp Lan Thấm khóc thật rồi. Nước mắt rơi xuống như mưa, không ngừng nấc lên. Ánh mắt cô đầy sự bi thương và bất lực, giống như một cô gái đáng thương bị ức hiếp vậy.

Đến bước này, Tần Xuyên cũng trở nên ngần ngại. Nếu như cô gái này cứ độc địa như vậy còn không sao, nhưng giờ đây, dường như hắn đã hơi quá đáng.

- Này, cô đừng khóc chứ.

- Tôi cứ khóc đấy!

Nạp Lan Thấm nói, rồi khóc to hơn nữa.

Tần Xuyên cũng phát khóc rồi. Thế này là thế nào, hắn mới là người bị hại mà!

- Này, phải xem ai đúng ai sai nhé. Cô cố ý hãm hại tôi gây mâu thuẫn với Long gia, tôi sờ cô vài cái, hôn cô một cái, đâu có gì quá đáng!

- Tôi là phụ nữ, tôi không cần biết ai đúng ai sai!

- Cô...

Tần Xuyên uất ức, không nói thêm được nữa.

Nếu cứ thế này thì chẳng còn gì hay ho nữa. Tần Xuyên bỏ Nạp Lan Thấm ra, rồi nói:

- Cô đi đi, sau này đừng làm phiền tôi nữa!

Nạp Lan Thấm gạt nước mắt, mắt mũi đỏ sọc:

- Giải khí huyệt cho tôi!

- Giải thì được thôi, nhưng cô không được ra tay với tôi.

Tần Xuyên cảnh cáo.

- Tôi hứa.

Nạp Lan Thấm gật đầu nói.

Tần Xuyên liền điểm vài huyệt, giúp Nạp Lan Thấm đả thông kinh mạch. Với hắn, những việc này không khó gì hết, nhất là làm với người có tu vi thấp hơn hắn nhiều.

Nhưng vừa giải huyệt đạo xong cho Nạp Lan thấm, mặt Nạp Lan Thấm đã trở nên hung hãn, cô quát một tiếng, cơ thể xoay vòng, vận chân khí, rồi đá về phía hắn!

Mẹ kiếp! Đúng là không thể tin lời đàn bà được!

Tần Xuyên thầm mắng, đồng thời một tay nhanh chóng tóm lấy chân trái của Nạp Lan Thấm, phát ra một tiếng “bụp”.

- Thì ra là “Tảo Diệp Bộ Pháp” của Nga Mi.

Tần Xuyên cười lạnh nói:

- Tôi đã biết cô luyện bộ pháp rồi. Vừa nãy khi ở trong hộp đêm, tôi đã chú ý đến cơ bắp trên chân cô. Cô tưởng giấu được tôi sao?

Nạp Lan Thấm không cam lòng, bay người lên không trung, gạt bàn tay Tần Xuyên ra, rồi gót chân đạp về phía dưới!

Tần Xuyên lùi về phía sau, nhanh chóng tránh đòn.

Ầm!

Nền đất xi măng bị một cước mang theo cường phong đá vào, nổ tung thành một cái hố nhỏ!

- Cô điên rồi à!? Thiên Cân Thần Cước Công!? Đây là bộ pháp dành cho phụ nữ sao!? Còn nữa, cô đã nói là sẽ không ra tay rồi cơ mà!?

Nạp Lan Thấm hừ lạnh:

- Anh mở cái mắt chó của anh ra mà nhìn cho kỹ! Tôi không ra tay, mà là...ra chân!

Tần Xuyên xanh mặt:

- Cô đúng là chơi xấu!? Tôi chỉ hôn cô một cái, có gì to tát chứ? Có cần phải liều chết như vậy không? Cô tưởng chỉ với chút tu vi này của cô, thi triển Thiên Cân Thần Cước Công là tôi sẽ sợ cô à?

Bộ pháp này, theo những gì Tần Xuyên biết, là bộ pháp đã thất truyền của Thiền Tông. Nghe nói đây là phiên bản đã đượng cường hóa của Đạt ma Kim Cương Cước.

Vì lực sát thương của bộ pháp này quá lớn, khi tu luyện đến cảnh giới cao thâm, có thể dùng một cước giết được đối thủ. Có thể nói không hề khoa trương là, nếu tu vi của Nạp Lan Thấm đạt đến tiên thiên cao cấp, một cước của cô ấy có thể đánh bẹp cả một chiếc xe tăng hạng nặng.

Dù là Tần Xuyên, cũng phải dùng Thanh Liên Kiến Giáp hộ thể, và không dám đỡ đòn.

Vì bộ pháp này có sức công phá quá lớn, nên mới bị Phật môn hủy bỏ, dần thất truyền.

Cũng không biết Nạp Lan Thấm lấy đâu ra bộ pháp này. Mặc dù Tần Xuyên biết, nhưng chưa học bộ pháp này bao giờ.

Thật ra, ngay cả Tảo Diệp Bộ Pháp cũng thuộc hàng hiếm thấy. Xem ra cô gái này là bên chuyên luyện bộ pháp đó.

Ngực Nạp Lan thấm phập phồng. Mắt đỏ ngầu, nhìn Tần Xuyên một lúc, rồi cuối cùng thu chân khí lại.

- Tần Xuyên, anh nghe cho kỹ, với một người con gái, trên đời này chỉ có hai loại hôn. Một là loại hôn đến chết cũng không muốn quên, hai là loại hôn không bao giờ muốn nhớ đến...không có loại hôn nào to tát hay không to tát cả!

Nạp Lan Thấm nói xong, rồi nhìn Tần Xuyên một lúc lâu, sau đó quay người đi mất.

Tần Xuyên ngớ ra ở trong ngõ, sờ vào trán, không hiểu gì cả. Cô ta nói vậy rốt cuộc nghĩa là gì?

Một lúc sau, khi Tần Xuyên đang nghĩ có nên về tìm Liễu Tiên Tiên hay không, đột nhiên, một vài luồng khí lạ vô cùng lạnh lẽo truyền đến từ đầu kia của con ngõ nhỏ!

Ngay sau đó, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, hình như có người bị hại!

Tần Xuyên có một dự cảm không lành, loại khí này không giống chân khí của người luyện cổ võ, nhưng không thể xem thường nó.

Không do dự, Tần Xuyên chạy nhanh đến cạnh con đường đó, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc!

Một luồng sương mù dày đặc kỳ dị màu đen vây chặt lấy chiếc xe Maybach màu trắng!

Dân chúng chạy tán loạn, vì nhìn thấy cảnh này, họ muốn chạy đi. Nhưng tất cả đều chết trên mặt đất, gương mặt kinh hãi. Điều kỳ lạ là không nhìn thấy vết thương của họ.

- Cứu! Cứu với!!

Một tiếng khóc tuyệt vọng vang lên từ trong chiếc xe Maybach, đó là tiếng của Long Ngạo Vân!

Cửa xe đã bị mở ra. Đường Hoa và Đường Thạc đau khổ quằn quại trên mặt đất, không dậy nổi, giống như bị thiếu ô xi, không thở được vậy!

Ba bóng người mặc áo choàng đen xuất hiện bên chiếc Maybach!

Một người dường như là thủ lĩnh, phía sau chiếc áo choàng đen là một hình ác ma dữ tợn thêu bằng chỉ vàng. Hai người còn lại thì dùng chỉ bạc.

Một tên áo đen chỉ bạc trong số đó đang kéo Long Ngạo Vân từ trong xe ra, khiến Long Ngạo Vân sợ đến độ khóc lóc om sòm.

Màn khói đen kỳ dị đó là do cây gậy có đính viên thủy tinh tím trong tay người đàn ông áo đen chỉ vàng phóng ra!

Tần Xuyên lập tức bèn nghiêm mặt. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh này. Nhưng trong đầu lại hiện lên từ: phép thuật đen!

Phép thuật cổ xưa của phương tây chia làm hai loại đen và trắng, phép thuật đen còn được gọi là “thuật phù thủy”!

- Hiệp hội phù thủy?

Tên phù thủy áo đen chỉ vàng đã nhận ra sự xuất hiện đột ngột của Tần Xuyên. Y quay người lại, dưới tấm áo choàng đen là một gương mặt trắng bệch như giấy. Trông giống một người da trắng bình thường, nhưng trên gương mặt không hề có cảm xúc gì, mà rất thâm trầm.

- Bị phát hiện rồi sao. Xem ra lại là một tên tự đâm đầu vào chỗ chết.

Phù thủy chỉ vàng dùng tiếng anh mang đặc âm Ai-len lầm bầm, rồi giơ cây gậy lên.

Một đám khói đen biến thành một đầu lâu hung hãn, lao về phía Tần Xuyên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.