Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 405: Tại sao lại muốn em hét giá



Tần Xuyên nhìn bức ảnh chụp những đứa trẻ đen nhẻm, ánh mắt vô tội, sống trong một khu vực nông thôn vùng núi cũ nát, lòng đau như có dao cắt vào vậy.

Cô nhi, cô nhi trên núi, hắn cũng đã từng, cũng đã lớn lên ở nơi như vậy…

Mặc dù khoảng thời gian hồi nhỏ của hắn trải qua không dễ dàng gì, thậm chí có thể sống sót đã được coi là kì tích rồi, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng còn có một sư phụ chém gió nổ trời dạy cho hắn một thân bản lĩnh.

Nhưng những đứa trẻ kia ngay cả một cơ hội để thay đổi cuộc đời mình cũng khó mà có được.

Những đứa trẻ không có người thân, không có người yêu thương mà chỉ có một cuộc sống tàn khốc như thế này, Tần Xuyên đều có thể hiểu được…

Liễu Hàn Yên ngồi bên cạnh nghe thấy âm thanh sụt sịt của người đàn ông cảm thấy kỳ quái nhìn sang, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này lại khiến cô ngân ngẩn cả người.

Không ngờ Tần Xuyên lại có thể có bộ mặt cảm động này, thật sự là dù có nằm mơ cô cũng không bao giờ có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng này!

Chỉ là nghe về cuộc sống gian khổ của những đứa trẻ này mà lại có thể khiến cho một người đàn ông ngày thường vẫn luôn hi hi ha ha, không đứng đắn chút nào trở nên thâm trầm như vậy!

Một Tần Xuyên như vậy là lần đầu tiên mà Liễu Hàn Yên nhìn thấy.

Khoảnh khắc này, cô chợt phát hiện ra đây dường như là lần đầu tiên cô quen biết người đàn ông này vậy.

Sau khi Phó thủ tướng phát biểu xong, dưới đài liền vang lên một tràng pháo tay như sấm, ông phất tay rồi bước xuống đài.

Kim Sĩ Quân với tư cách là Phó bộ trưởng thường vụ của Bộ tài chính, một vài Hội trưởng của các quỹ từ thiện, một vài lãnh đạo ban xóa đói giàm nghèo lần lượt bước lên bục phát biểu vài câu.

Buổi tiệc bắt đầu, cuộc đấu giá từ thiện cũng chính thức được tiến hành.

Sau khi người chủ trì đấu giá mặc áo bành tô, anh tuấn phong đô bước lên đài, cúi người chào mọi người:

-Xin chào Phó thủ tướng cùng các vị quan khách, tôi là đấu giá sư đến từ Quỹ từ thiện Trung Quốc, buổi đấu giá hôm nay sẽ do tôi dẫn chương trình, hy vọng mọi người sẽ nhiệt tình thành tâm ủng hộ buổi đấu giá này.

Sau khi giới thiệu xong, đấu giá sư tiếp tục khiêm tốn nói:

-Bởi vì đêm nay Phó thủ tướng đã dành thời gian quý báu của mình để tham gia buổi đấu giá, và tôi xin vinh hạnh được tuyên bố vật phẩm đấu giá cuối cùng của tối hôm nay chính là cơ hội được chụp ảnh kỷ niệm cùng với Phó thủ tướng! Xin hãy dành một tràng pháo tay dành cho lòng thiện tâm của Phó thủ tướng của chúng ta!

Lời này vừa dứt, trong hội trường lại vang lên một tràng pháo tay như sấm rền, khách mời đều lộ ra khuôn mặt tôn kính cũng bội phục.

Phó thủ tướng vô cùng khách khí đứng lên, vẫy tay với mọi người, khiến cho toàn hội lại yên tĩnh trở lại.

Duy chỉ có duy nhất Tần Xuyên có vẻ mặt không vui quy sang hỏi vợ ngồi bên cạnh:

-Bà xã này, bức ảnh chụp chung đó cũng được tính là vật phẩm đấu giá sao? Chẳng phải chỉ là chụp một bức ảnh thôi sao?

-Loại đấu giá từ thiện như thế này vốn cũng không có vật gì quá có giá trị xuất hiện, mọi người đều là xuất phát từ lòng thiện tâm nên mới tham gia. Có thể được chụp ảnh chung với Phó thủ tướng có nghĩa là sẽ có cơ hội được tiếp xúc cùng làm quen với ngài ấy, cái này còn đáng quý hơn bất cứ những vật phẩm có giá trị nào khác.

Liễu Hàn Yên giải thích.

Tần Xuyên liếc mắt, thì ra còn có chuyện như vậy! Hắn còn tưởng là sẽ có đồ cổ hay châu báu gì đó chứ!

Nhưng suy nghĩ lại thì thấy nếu như đi đấu giá để mua về mấy đồ có giá trị thì còn tính gì là làm từ thiện nữa?

Tần Xuyên nghĩ nghĩ một lát, lại hỏi nhỏ:

-Bà xã, nếu như có người bỏ tiền ra mua thứ gì đó vậy số tiền đó có chắc là sẽ được đưa đến cho những đứa trẻ ở trên núi kia chứ? Có khi nào bị người nào đó nuốt mất không?

Liễu Hàn Yên nhăn mày, lắc đầu:

-Theo em thấy thì không đâu, dù sao thì Phó thủ tướng cũng đích thân tới tham gia, đêm nay tiền từ thiện là bao nhiêu ông ấy cũng biết, chắc chắn bọn họ sẽ không dám làm càn đâu.

Hơn nữa,… Hai năm gần đây, hệ thống chính trị của Trung Quốc vô cùng nghiêm khắc, có lẽ sẽ không có ai dám giở trò đút túi riêng ngay trước mắt Phó thủ tướng như vậy đâu, làm vậy quá ngu xuẩn.

-Ồ, … Cũng đúng, vậy là tốt rồi.

Tần Xuyên nhớ tới người anh em Kim Tiểu Khai ở thành phố Đông Hoa xa xôi của mình, gia đình cậu ta chẳng phải cũng là một trong những thành phần đi đầu trong việc chống lại tham nhũng sao?

Dù sao thì hắn cũng chỉ cần sử dụng chút kĩ thuật Hacker để tìm hiểu thông tin, chỉ cần một chút thời gian là có thể biết được những người này có thành thật làm từ thiên hay không là được.

-Bà xã, đợi lát nữa khi phiên đấu giá bắt đầu, em cứ hét giá thoải mái, tiền đã có anh lo!

Tần Xuyên nịnh nọt nói.

Liễu Hàn Yên cổ quái mà nhìn hắn:

-Anh muốn làm từ thiện thì tự mà đi đấu giá, tại sao lại muốn em hét giá?

-Đàn bà con gái bọn em không phải là đều thích đi mua sắm sao, đêm nay anh sẽ là cái ví tiền của em, em cứ xõa nhiệt tình đi!

Tần Xuyên thấy chỉ cần có thể quyên tiền là được, hắn không quan tâm đến chuyện có thể diện hay mặt mũi gì hay không, hơn nữa đây cũng là cơ hội để nịnh nọt bà xã mà~

Nhưng Liễu Hàn Yên lại nghiêm túc nói:

-Nếu như anh muốn quyên góp tiền làm từ thiện thì tự anh đi mà hô, từ trước em đã từng nói với anh rồi, những người phụ nữ khác là những người phụ nữ khác, còn em chính là em và em không thích mua sắm!

Tần Xuyên cười cười, vậy xem phải mình phải tự hô rồi!

Lúc trước hắn còn từng có suy nghĩ rằng mình nhiều tiền như vậy hay là để mua mỏ thạch anh hay thuốc Đông y gì đó về dùng để tu luyện, nhưng bây giờ Tần Xuyên đã phát hiện ra hạng mục mới để bỏ tiền vào đó chính là_______ làm việc thiện!

Bất kể là vì người khác hay là vì mình thì đây cũng là một cách tiêu tiền vô cùng đúng đắn!

Nhớ lại những lời mà Phó Thanh Y đã từng dạy hắn, con người sống ở trên đời này, bất kể là sống hay là luyện võ thì đều cần phải tu hành, tu hành ở đây phải chỉ là trên thân thể mà quan trọng hơn đó chính là tâm hồn, chỉ khi cơ thể và tinh thần trở nên vững vàng mới có thể đạt đến cảnh giới cao nhất.

Đây cũng chính là lí do tại sao mà một vài cao nhân thời cổ đại không phải chỉ sống ẩn dật ở trong núi tu luyện mà bọn họ còn du ngoạn dân gian, thậm chí còn giúp quân vương thống nhất non sông, dẹp yên chiến loạn, và đây cũng được coi là một hình thức tu hành của bọn họ.

Tần Xuyên cảm thấy bản thân nên suy nghĩ cho bản thân và cũng nên suy nghĩ cho cả muôn dân trăm họ trong thiên hạ, đây cũng được coi là một việc nhằm nâng cao tinh thần, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có lợi trong việc tu luyện của hắn trong tương lai.

Ăn chưa được mấy miếng đồ ăn, đấu giá sư đã mang ra vật phẩm đấu giá đầu tiên.

Đó là một tác phẩm hội họa nhìn qua có chút lộn xộn, không giống một bức tranh do người lớn vẽ cho lắm.

-Mời quý vị hãy xem, đây là một bức tranh do các em nhỏ dân tộc thiểu số ở khu vực miền núi cùng nhau vẽ nên, trong đó có bảy đường vân lượn sóng tượng trưng cho bảy dân tộc khác nhau. Mặc dù nét vẽ của các em còn đơn giản nhưng nó lại chứ đựng cả một ước mơ về tương lai của các em và còn có cả tình yêu thiên nhiên, yêu quê hương đất nước Trung Hoa chúng ta.

Và bức tranh này có tên là “ Non sông bảy sắc”, giá khởi điểm là mười vạn, xin mời mọi người giơ thẻ để ra giá.

Đấu giá sư giới thiệu về vật phẩm đầu tiên.

Lúc này Tần Xuyên mới để ý thấy trên bàn còn có một tấm thẻ màu trắng có thể nhấc lên được, mã số của hắn là 89, xem ra chắc là vị trí gần cuối rồi.

Lúc này còn mấy chục người bắt đầu giơ tấm thẻ lên.

-Mười ba vạn!

-Hai mươi vạn!

-Ba mươi vạn!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, còn chưa đến nửa phút đồng hồ, một bức tranh dù có mang ra đường tặng cho người ta thì người ta cũng không lấy, giá trị của nó lúc này đã lên tới 150 vạn!

Tần Xuyên trợn tròn mắt, những người tới đây tối nay quả nhiên đều là những kẻ có tiền nha! Quốc gia tốt nhất là nên tổ chức thật nhiều những buổi quyên góp từ thiện như thế này nữa để cho những tên nhà giàu bụng phệ có cơ hội được “rút bớt máu để giảm cân”.

Người “cần cù làm giàu” một cách chính đáng như hắn đây đương nhiên sẽ không được tính vào trong hàng ngũ đấy rồi.

Phó thủ tướng ngồi ở hàng ghế đầu tiên, thỉnh thoảng lại cau mày liếc mắt nhìn, điều này lại càng khiến cho những khách mời trong hội trường càng thêm “ra sức”, đều muốn mua được bức tranh đó, để được Phó thủ trướng để ý tới.

Đến khi giá được nâng lên 300 vạn, đại đa số những người trong hội trường đã bắt đầu bỏ thẻ xuống.

Dù sao thì cũng phải thanh toán bằng tiền mặt, những người có mặt ở đây đại đa số đều sở hữu khối tài sản hàng trăm triệu nhưng để bỏ ra mấy trăm vạn tiền mặt thì không phải ai cũng có thể.

Vào lúc này, Sở Vân Tiêu người chưa từng giơ thẻ lên lần nào lại bình thản giơ lên rồi hô lớn:

-350 vạn!

Có không ít người nhìn về phía anh ta, mặc dù đã biết anh ta chính là Nhị thiếu gia của nhà họ Sở hơn nữa bản thân Sở Vân Tiêu cũng có chút thành tựu ở nước ngoài, chỉ là vì anh ta mới về nước không lâu nên có rất nhiều người lần đầu tiên mới thấy anh ta.

Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu nhao nhao nghị luận, muốn hỏi xem vốn liếng của Sở Vân Tiêu như thế nào để còn suy nghĩ xem có nên đấu đến cùng với anh ta không.

Khi biết Sở Vân Tiêu sở hữu khối tài sản lên tới 20 tỷ đôla, được lọt vào top 100 tỷ phú mới nổi của thế giới thì toàn hội trường chỉ còn lại hai ba tấm thẻ giơ lên.

Lúc này Chu Chí Bang dường như cũng muốn góp thêm náo nhiệt nên cũng hô to:

-400 vạn!

Không đến ba giây sau, Sở Vân Tiêu lại hô:

-450 vạn!

Sau khi hô giá xong, Sở Vân Tiêu còn rất khách khí mà nhìn về phía Chu Chí Bang cười cười.

Chu Chí Bang không phải là không đủ tiền, chỉ là anh ta cũng là người làm ăn, biết Sở Vân Tiêu vừa mới về nước, cần phải thể hiện một chút trước mặt lãnh đạo nên cũng có ý định thuận nước đẩy thuyển, nhường Sở Vân Tiêu một chút.

Người mua vật phẩm đấu giá đầu tiên chẳng khác nào là người đặt nền móng cơ bản cho bổi đấu giá từ thiện này, có ý nghĩ vô cùng quan trọng, nếu không thì Sở Vân Tiêu cũng sẽ không cố gắng tranh đoạt với Chu Chí Bang như vậy.

Người dẫn chương trình dường như thấy không còn ai muốn ra giá nữa nên bắt đầu đếm ngược:

-450 vạn lần thứ nhất! 450 vạn lần thứ hai! 45…

Đúng lúc này một tiếng nói đã cắt ngang câu nói của anh ta.

-500 vạn!

Tần Xuyên giơ tấm thẻ lên.

Thực ra thì cũng phải là Tần Xuyên đợi đến lúc cuối cùng mới hô mà là bởi vì hắn lười phải hô nhiều lần nên mới đợi đến cuối cùng thì ra giá một lần.

Hội trường liền truyền đến những tiếng xôn xao bàn tán, không ít người đều hướng ánh mắt về phía vợ chồng Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên.

Thật ra thì trước khi Tần Xuyên ra giá, dường như tất cả mọi người đều đã từng chú ý đến Liễu Hàn Yên, bởi cô chính là đệ nhất mỹ nữ con nhà danh môn, rất ít khi tham gia những buổi tiệc kiểu này, nhưng mọi người hầu như lại chẳng có ai để ý đến Tần Xuyên luôn đi bên cạnh cô.

Cho đến lúc này, mọi người mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá Tần Xuyên.

Có một vài khách mời bắt đầu xì xào bán tán…

-Vị Tần thiếu gia bị bỏ rơi đó có nhiều tiền như vậy sao?

-Hình như Tập đoàn Trường Sinh của Tần gia làm ăn cũng khá lắm đó.

-Vậy thì có liên quan gì đến hắn chứ? Chẳng phải những gia tộc võ học cổ thường ràng buộc con cháu về mặt tài chính hay sao? Chẳng lẽ hắn có sự nghiệp riêng?

Tất cả mọi người đều vô cùng nghi hoặc, suy đoán rằng chẳng lẽ Tần gia lại bỏ tiền ra để Tần Xuyên lộ diện ở nơi này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.