Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 414: Kích thích quá đi!



Nụ cười tắt ngúm trên mặt, cô bực bội nhìn qua, chỉnh lại cặp kính trên sống mũi rồi lầm bầm:

- Đám côn trùng cứt ở đâu ra, dám làm phiền nhã hứng của bà đây…

Cô bỏ chân xuống xỏ vào đôi dép kẹp hoạt hình, đi vòng qua sô pha rồi gõ bàn phím một hồi.

Chỉ chốc lát, năm màn hình tối đen liền bật sáng, hàng loạt số liệu nhảy múa nhanh nhảu trên đó, ánh sáng màn hình rọi lên gương mặt cực kỳ khó chịu của cô.

Nhìn qua một lượt, cô bật cười khinh thường:

- Đúng là bọn đui, trình độ này cũng dám xâm nhập kho số liệu của bà sao… Này bọn châu chấu mùa thu, xem mấy người nhảy nhót được mấy phút.

Đoạn hai tay cô đặt lên hai bàn phím khác nhau, đồng thời khống chế mấy dàn máy trong phòng bắt đầu phản công.

Từng đợt tấn công như thủy triều của hacker tạo nên một cơn lốc số liệu cực lớn trên mạng, tựa như hơn mười chiến thuyền đang bắn phá lẫn nhau.

Nhưng vị trí của cô hệt như một pháo đài kiên cố giữa biển khơi, chút pháo đạn này không thể phá hủy phòng ngự vững chắc.

- Đừng vội… Các bạn nhỏ, bà đây sẽ cho từng đứa một nổ banh xác!

Sau khi dựng chắc phòng tuyến của mình, cô bắt đầu phản công như thể từng chiếc thuyền trong khu trục hạm lao ra khỏi pháo đài kiên cố, chúng rẽ sóng rượt gió phóng ra hàng loạt đạn xuyên thép.

Ngay lập tức có một tên xui xẻo đứng gần nhất bị nổ tan thành trăm mảnh, hoàn toàn mất tăm, chìm hẳn trong biển số liệu.

Đôi tay cô gái như nhảy múa trên bàn phím, rảnh một chút lại lấy một cây kẹo que trong lọ kẹo ra ngậm.

Đúng lúc cô đang phản công sướng tay thì chuông di động lại đổ!

Cô nhìn lướt qua, phát hiện số gọi đến có phù hiệu mã hóa, tức thì cô nhíu mày.

Cô liền mở loa ngoài hỏi:

- Có chuyện gì vậy Trưởng khoa Tống?

Đầu kia điện thoại có tiếng gấp gáp:

- Bất Tử Điểu lại xuất hiện, tường lửa sao Thủy của cô đã bị nó phá ba tầng!

- Chết tiệt… sao cứ nhằm vào lúc này?

Cô gái thấy sốt ruột.

- Sao thế?

Hình như người bên kia đang bực mình.

- Tôi bị một đám hacker tấn công, chắc là tổ chức nào đó mò vuốt đến địa bàn của tôi, tôi đang định cho tụi nó chết ngắc đây!

- Máy tính của cô chẳng sao, bị tấn công cũng chẳng hề gì, có gì lớn lắm đâu, kho dữ liệu của Bộ An ninh không thể có vấn đề được!

Người đàn ông kia nghiêm nghị nói.

Cô hừ một tiếng:

- Biết rồi, dù gì với thực lực của bọn nó, có cho thêm nửa tiếng cũng không thể khống chế máy tính của tôi, tôi giúp các anh phòng ngự Phoenix đã… Tên đó biến mất tăm một đợt rồi mà lại tìm đến, đúng là đồ cứng đầu, đừng gọi nó là Bất Tử Điểu, phải gọi là con gián bất tử mới đúng!

Cô vừa cằn nhằn vừa đứng dậy đi đến một bàn máy tính khác, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế giám đốc.

Cô ngồi xếp bằng trên ghế ngọ nguậy các ngón chân, bắt đầu gõ bàn phím.

Tức thì năm màn hình khác trong phòng cũng sáng lên.

Sau khi quan sát, trong phòng ngủ của cô có đến mười mấy màn hình! Khuê phòng của một nữ sinh đã được cô thiết kế như một phòng máy!

Mọi thiết bị máy tính đều là mẫu tiên tiến nhất, thậm chí cả dây cáp quang cũng là loại chuyên dụng của Bộ An ninh nội địa.

Sau khi đăng nhập vào tài khoản quản lý của mình trong Bộ An ninh, cô bắt đầu gia cố tường lửa và tiến hành phòng ngự.

Trưởng khoa Tống trong điện thoại tức tối:

- Thằng Bất Tử Điểu này nhằm ngay giờ cơm tối của người ta tấn công Bộ An ninh, đúng là chán chết được… Nạp Lan, cô không dò được manh mối của nó à? Không bắt hạng người này vào tù canh chừng, chúng ta khó mà ăn ngon ngủ yên! Có quỷ mới biết hôm nào hắn sẽ công phá được kho dữ liệu?

- Được rồi, Trưởng khoa Tống, trình độ tên này ngang ngửa tôi, xem như cũng là cao thủ lăn phân trong đống cứt, tôi có thể ngăn nó đã không tệ rồi, muốn bắt nó à? Cẩn thận nó dùng chiêu tự sát tập kích đánh sụp luôn kho dữ liệu!

Trưởng khoa Tống ca cẩm một tràng:

- Nhân tài như vậy mà Bộ An ninh không dùng được, đúng là quá đáng tiếc. Nếu nó có thể gia nhập chúng ta liên kết với cô, bất cứ ban ngành tin tức nào của các quốc giác khác đều không phải đối thủ của chúng ta!

Cô gái trừng mắt, không hơi đâu để ý màn than vãn của Trưởng khoa Tống.

Bất chợt cô phát hiện có điều bất ổn…

- Trưởng khoa Tống…

- Hả? Có chuyện gì?

- Tôi… tìm ra địa chỉ IP của Bất Tử Điểu rồi.

Cô tập trung nhìn kỹ, hình như cả bản thân cũng thấy khó tin.

Trưởng khoa Tống liền mừng húm:

- Thật à? Mau gửi qua đây! Chúng ta lập tức sai người tóm thằng ranh đó!

Cô gái liền gửi địa chỉ qua, nhưng vẻ mặt vẫn thấy ngờ vực.

- Không đúng… không thể nào…

Cô gái chẳng hề vui mừng:

- Tên đó là Phoenix, với trình độ và chỉ số thông minh của hắn sẽ không phạm lỗi nhỏ này… Tôi nhất định đã bỏ sót chi tiết nào đó…

- Ha ha! Nạp Lan, cô xem trọng nó quá rồi, nó cũng là người, sao lúc nào cũng đúng cho được? May mà Bộ An ninh chúng ta có cô, phòng ngự này cũng thành công rồi, người cũng tìm ra, lần nay cô lập công lớn đấy! Tôi cúp máy trước nhé!

Sau khi có địa chỉ, Trưởng khoa Tống cực kỳ khoái chí sai người đi bắt thủ phạm.

Còn sau lưng cô gái lại toát mồ hôi lạnh, cô chợt nhận ra điều gì đó!

Ngay khi xoay người suýt đụng phải máy tính khác, máy ghi hình trên ba máy tính khác trong phòng đều sáng đèn!

Trong ánh sáng lờ mờ của mười mấy màn hình, gương mặt xinh đẹp trắng mịn của cô đã biến sắc!

Cô hét toáng lên, vội cúi đầu đưa tay che mặt của mình!

- Khốn kiếp! Bất Tử Điểu! Mày là đồ chim lông lá chết dịch! Dám đâm lén bà à?

Cô còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra sao.

Đám hacker tốt thí này chỉ là đòn đánh lạc hướng, Bất Tử Điểu dùng bọn nó để thu hút sự chú ý khiến cô khinh địch.

Sau đó Bất Tử Điểu cố ý tấn công Bộ An ninh, nhưng đó cũng là hư chiêu, vì vậy IP giả cũng được tìm thấy nhanh chóng.

Người mà Bất Tử Điểu muốn tấn công thực sự không phải là Bộ An ninh, mà chính là cô!

Với thực lực của đám hacker đó không thể công phá tường lửa ở nhà cô trong nửa tiếng, nhưng Bất Tử Điểu bất ngờ xen vào đánh úp nên cô khó mà ngăn được!

Cuối cùng, cô nhận ra mình không bằng Bất Tử Điểu, bởi vì hacker không chỉ so về kỹ thuật, mà còn tính đến chiến lược và tâm lý.

Lần này cô rõ ràng đã thất bại thảm hại, cảm thấy cực kỳ bất lực và khó chịu.

Tên này rốt cuộc là ai? Tại sao lợi hại như thế? Mấu chốt là hắn bỏ nhiều công sức tìm cô như vậy, lẽ nào chỉ để giỡn chơi?

Cô rất nghi ngờ, khá hiếu kỳ với tên hacker mạnh nhất mà cô đã giao đấu trong một năm qua.

Bỏ hai tay khỏi mặt, cô hạ quyết tâm quay lưng với camera:

- Bất Tử Điểu, tôi biết anh đang nghe, nhưng ở đây ánh sáng yếu, chắc chắn anh không thấy rõ tôi đâu. Hiện giờ đúng là anh đã tìm ra địa chỉ của tôi, nhưng cũng vô dụng thôi, tôi không phải con gái nhà bình thường, dù có tra ra được thân phận thật sự của tôi, anh cũng không làm gì tôi được. Nếu có chuyện tìm tôi thì anh phải lộ mặt ra, chúng ta nói chuyện mặt đối mặt, không cần giở nhiều trò đâu.

Nói trắng ra, cô cũng muốn biết hacker đánh bại mình là người thế nào.

Trên màn hình tối đen mười mấy giây, ngay sau đó liền bật lên cửa sổ video.

Một giọng nam phát ra từ loa.

- Cô quay lại đi, tôi đúng là có chuyện cần tìm cô.



Tại Bích Hải sơn trang.

Tần Xuyên nhìn căn phòng lộn xộn trên màn hình, tuy đầy tính hoạt hình nhưng rõ ràng là phòng của nữ.

Không ngờ sao Thủy lại là con gái, điều này khiến Tần Xuyên rất bất ngờ.

Điều khiến hắn bất ngờ hơn nữa là địa chỉ IP này lại nằm ngay khu biệt thự con ông cháu cha cạnh đại học Đông Hoa.

Nghĩ lại cũng thấy bình thường, sao Thủy làm việc cho Bộ An ninh rất có thể là thiên tài xuất thân từ thế gia, bằng không Bộ An ninh cũng chẳng dễ dàng tin một hacker.

Nghe sao Thủy bảo muốn nói chuyện mặt đối mặt, khóe miệng Tần Xuyên nhếch lên, cô gái này cũng khá thẳng thắn.

Hắn thấy chẳng sao, dù gì sau này phải hợp tác nên sớm muộn gì cũng gặp, hơn nữa hắn cũng biết đối phương ở đâu. Nếu sao Thủy dám uy hiếp hắn, cùng lắm hắn sẽ tìm đến cô ta cho một nhát kiếm là xong chuyện, đó cũng là một cách giải quyết.

Tần Xuyên liền mở camera của mình, kết nối với mọi màn hình video trong phòng của sao Thủy.

Rồi hắn nhìn cô gái đeo kính gọng tròn to mặc áo thun hoạt hình ngoại cỡ, quần ngắn, mang déo kẹp từ từ xoay người lại…

Tần Xuyên lờ mờ nhận ra hình như đã thấy dáng vẻ này ở đâu đó…

Cuối cùng hai người mặt đối mặt nhìn rõ đối phương.

- Không đời nào!

Khi gần như thấy mặt cô gái, Tần Xuyên hét lớn một tiếng, cả người bật dậy từ ghế ngồi!

- Anh anh anh… là anh!

Nạp Lan Thẩm cũng muốn phát điên mà vò đầu bứt tóc, gần như suy sụp.

Tần Xuyên ôm đầu lượn hết mấy vòng trong phòng, nhịp tim đập nhanh như sôi máu, việc này quá kích thích rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.