Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 43: Thầm mến từ lâu



- Khà khà, không cần khen tôi. Tôi biết tôi mặc bộ quần áo này sẽ rất đập troai!

Tần Xuyên hất tóc nói.

- Hôm nào tôi phải dẫn cậu tới cửa hàng, bằng không khi đi tham gia yến hội, ngay cả cửa cũng không thể vào.

Đường Vi hé miệng cười nói.

Tần Xuyên cảm thấy cô ta thật không biết thưởng thức, cũng không so đo, hỏi:

- Tiểu Nghị không sao chứ, chị để nó ở nhà một mình sao?

- Cậu cho rằng hai ngày nay tôi làm gì hả, là tìm bảo mẫu có kinh nghiệm, giúp tôi chăm sóc tiểu Nghị. Cũng không thể lúc nào cũng dẫn theo tiểu Nghị được.

Đường Vi mỉm cười nhìn Tần Xuyên, cô rất ưa thích hắn ở một điểm đó là hắn luôn thật lòng quan tâm cháu cô.

Cũng không biết là Tần Xuyên có trái tim yêu thương hay có ngôn ngữ chung với Đường Nghị nữa.

Xe đi vào một khu đường đi bộ, ở đây khắp nơi là những nhà hàng và quán bar nhỏ.

Trời vừa tối, đèn đuốc sáng trưng, xanh đỏ tím vàng đều đủ quả, người đi lại lườm lượp, đây là khu phực sống về đêm phồn hoa nhất thành phố Đông Hoa.

Đường Vi rất tự nhiên kéo cánh tay Tần Xuyên, đi trên đường, hai người như một đôi vậy.

Đường Vi mặc áo liền váy khá ngắn, màu tươi mát, phối hợp giày cao gót đỏ, cặp đùi nuột nà tròn trắng lộ ra, như nam châm hút chặt ánh mắt đàn ông.

Rất nhiều người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tần Xuyên, thầm suy đoán sao con dế nhũi này lại có thể cua được một cô nàng nóng bỏng như vậy.

Tần Xuyên giống như Hai lúa lên thành phố, nhìn trái nhìn phải, đều thấy mới lạ.

- Vẫn là người thành phố biết hưởng thụ, trước đây ở dưới núi, cách đó hơn 100 dặm có một thôn nhỏ, buổi tối khi náo nhiệt nhất cũng chỉ có ba nhà gội đầu có biển quảng cáo, sao ở đây thấy khắp nơi là nhà gội đầu vậy?!

Tần Xuyên cảm khái.

Thiếu chút nữa Đường Vi ngã xuống đất, hờn dỗi nói:

- Nói linh tinh! Ở đây đều là quán bar chính quy, khác với những nơi cùi bắp ở nông thôn đó.

Chỉ có điều cô cũng nghe ra chút tin tức, tò mò hỏi:

- Tiểu Xuyên Xuyên, trước kia cậu ở một nơi vắng vẻ vậy sao? Hơn một trăm dặm mới có một thôn nhỏ?

Tần Xuyên khẽ gật đầu, thuận miệng nói:

- Đúng vậy, hơn nữa không phải có một năm xuất hiện dịch SARS sao, có một người đi ra ngoài làm trở về, mang theo virus lây bệnh, toàn thôn bị lây, chết không còn mấy người. Năm sau chúng ta tới nhìn, trong thôn khắp nơi đều là đầu lâu!

Đường Vi nghe xong sững sờ, phải là vùng quê vắng vẻ cỡ nào mới xuất hiện một ‘xã hội nguyên thủy’ như vậy.

- Quê quán trước đây của cậu ở tỉnh nào?

Đường Vi không nhịn được, hỏi.

Tần Xuyên suy nghĩ một chút, nhíu mày:

- Hình như không có ai nói cho tôi biết, dù sao cũng cách đây rất xa… Ai nha, khắp nơi đều là núi, sao tôi biết được là tỉnh nào. Chị không biết 70% Hoa Hạ đều là núi sao?

Đường Vi cũng tin, thằng này tuyệt đối từ nông thôn của nông thôn của nông thôn đi ra!

Tới một quán bar tên Lam Điểu, hai người đi vào.

Trong quán, có một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, mặc âu phục nhỏ, từ xa đã đưa tay chào hỏi Đường Vi.

Đường Vi cười với người trung niên, dẫn Tần Xuyên tới ngồi.

- Đường tiểu thư, đây là lần đầu tiên cô dẫn con trai tới, không giới thiệu cho Lam thúc một chút sao?

Người trung niên mỉm cười dò xét Tần Xuyên.

Đường Vi giới thiệu:

- Hắn chính là Tần Xuyên.

- Hả? Chính là Tần Xuyên đã cứu cô và Đường Nghị khi trước sao? Không ngờ còn trẻ như vậy! Nghe nói thân thủ của cậu không tệ!

Lam thúc vỗ bả vai Tần Xuyên.

- Tạm được, kỳ thực bình thường tôi đều dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, động tay động chân không phải phong cách của tôi.

Tần Xuyên vẫn nói một câu này.

- Ha ha, chàng trai rất tự tin đó. Tôi là Lam Trung Hoa, là ông chủ nơi này, là bạn vong niên với cha của Đường tiểu thư, cậu gọi tôi là Lam thúc là được.

Lam Trung Hoa nói.

Đường Vi khẽ ho khan một tiếng, dường như truyền đạt tín hiệu gì.

Lam Trung Hoa nghe xong, lập tức không nói thêm gì, hỏi:

- Hai người muốn uống chút gì không?

- Như cũ, Dry Martini.

- Tôi muốn Cocacola! Tốt nhất là không đường.

Tần Xuyên cười nói.

Biểu lộ của Lam Trung Hoa cứng nhắc:

- Cái này… Chỗ chúng tôi không có. Nếu không tôi cho cậu một ly bia?

- Vậy thì nước lọc đi.

Tần Xuyên nói.

Đường Vi có chút bó tay:

- Cậu có phải là đàn ông hay không, uống một cốc bia cũng không được?

- Tôi không thích uống rượu, chị muốn tôi uống rượu, chẳng lẽ là muốn tôi uống quá chén, sau đó mưu đồ làm loạn với tôi?

Tần Xuyên hoài nghi nói.

Đường Vi nhéo thịt bên hông hắn:

- Tiểu bại hoại, ai thèm làm gì cậu chứ!

Tần Xuyên nhếch miệng cười, trong lòng thì cảm thấy hiếu kỳ. Người tên Lam Trung Hoa này tự xưng là bạn của cha Đường Vi, nhưng y rất kính sợ Đường Vi, vừa rồi Đường Vi ho khan một tiếng đã khiến y không dám nhiều lời.

Rốt cục cô gái này có lai lịch gì? Tần Xuyên cảm thấy nhất định cần phải lưu tâm một chút, trước khi chưa rõ ràng thì cần phải đề phòng.

Đợi khi đồ uống được bưng lên, Đường Vi uống một ngụm, kề sát bên tai Tần Xuyên, nói:

- Tiểu Xuyên Xuyên, kỳ thực tối nay gọi cậu ra ngoài là có chuyện muốn nói với cậu.

Tần Xuyên cầm ống hút uống nước, cắn ông hút, mở to mắt nói:

- Vậy hả, rốt cục chị cũng chịu thừa nhận chị thầm mến tôi từ lâu rồi sao?

Đường Vi không có ý nói đùa, nghiêm mặt nói:

- Cậu đang bị một tên sát thủ theo dõi, hiện giờ rất nguy hiểm.

***

Cùng lúc đó, trên mái nhà một cửa hàng đối diện quán bar Lam Điểu.

Một nam tử khỏe mạnh, da màu lúa mì đội mũ lưỡi trai, đứng sau biển quảng cáo, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khách hàng ra vào quán bar.

Đột nhiên máy truyền tin trong tai gã nhận được tín hiệu, gã lập tức nghe.

- Báo đen, sao đến giờ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ?

Đầu bên kia truyền tới một giọng nói âm trầm, khàn khàn, ngôn ngữ là tiếng Anh khẩu âm Đông Nam Á.

Báo đen chính là danh hiệu của tên sát thủ áo đen này.

- Phó hội trưởng, đến bây giờ Tần Xuyên cũng chưa từng đi một mình, tôi không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay. Hơn nữa có chút ngoài ý muốn.

- Hả? Ngoài ý muốn?

- Trên tư liệu có ghi một người phụ nữ tên Đường Vi, đang ở cùng với Tần Xuyên. Cô ta cũng có chút thực lực, tôi sợ mình bị phát hiện rồi, ra tay sẽ rất khó.

Phó hội trưởng hừ lạnh một tiếng:

- Nhiệm vụ lần này là trận chiến mấu chốt để Xiêm La chúng ta tiến vào thị trường Hoa Hạ. Chỉ có điều nhiều hơn một con đàn bà, mày mang theo súng, cùng giải quyết đi.

Hội trưởng bảo tao dẫn đội tới, nếu lần đầu nhiệm vụ đã thất bại, chuyện này rất bất lợi với chúng ta! Mày cùng tao ai cũng không chịu nổi trách nhiệm!

Cố chủ yêu cầu trong ba ngày mục tiêu phải chết, chỉ còn một ngày, mày phải tăng thêm tốc độ!

- Vâng! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Trong mắt Báo đen hiện lên một tia cay độc.

***

Trong quán bar, Tần Xuyên nghe thấy Đường Vi nói vậy, mới biết hóa ra Đường Vi cũng phát hiện sát thủ, chẳng lẽ đối phương có quan hệ với cô ta?

- Thật hay giả? Tiểu Vi Vi đừng làm tôi sợ.

Tần Xuyên thử thăm dò, định tìm ra ngọn nguồn của Đường Vi.

- Buổi chiều khi cậu trở lại tiệm Internet, tôi phát hiện có người dường như đang theo dõi cậu. Chỉ có điều vẫn không xác định, cho nên tôi lái xe đưa cậu tới đây.

Trên đường đi tôi phát hiện một chiếc Carola màu đen luôn đi theo chúng ta, tôi mới xác định đúng là có một sát thủ.

Hơn nữa rất nhanh gã sẽ ra tay, nếu không cũng không muốn xuất hiện nguy hiểm, bám theo một đoạn đường dài như vậy. Gã không muốn cậu rời khỏi tầm mắt của gã.

Đường Vi phân tích.

Tần Xuyên híp mắt lại, cô gái này tương đối quen thuộc với thói quen của sát thủ, chỉ là thực lực còn chút khiếm khuyết.

Khi hắn trở lại tiệm Internet đã xác định có sát thủ tồn tại, chỉ là không muốn để ý tới mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.