Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc

Chương 25: Dã thú (H)



Ngón tay Chung Chấp nắm nụ hoa của cô, mạnh tay nhào nặn, phảng phất như từ bàn chân tràn vào, từ toàn thân trào ra.

"Ba?" Toàn Minh khó chịu vội vàng xoay người, nhưng trong nháy mắt lại bị vẻ không cho chống cự Chung Chấp kìm lại.

Không giống với sự kiềm chế và dè dặt trước kia, anh giữ chặt cơ thể mảnh mai của cô, hơi hung dữ cúi đầu cắn lên cánh môi lạnh như băng của cô, mút lấy hương thơm ngọt ngào thoang thoảng.

"Chơi vui không?" Giọng của Chung Chấp lộ ra mấy phần trả miếng và ác ý tựa như trêu đùa, lại vừa dịu dàng, rõ ràng, mê hoặc lòng người: "Tiếp tục đi, ba chơi tiếp với con."

Bản thân anh tựa như chìm trong bóng tối hỗn độn, bao quanh là sương mù sa đọa mù mịt lượn lờ.

Toàn Minh không nhìn thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy Chung Chấp thế này có hơi khác thường, sự bình tĩnh và nhiệt tình đan xen trên người anh tạo nên cảm giác kỳ lạ.

Cả người cô cũng bắt đầu vừa hưng phấn lại vừa sợ xáo xào lên.

Thuận theo nụ hôn sâu ngang ngược, Toàn Minh bấu vào vai Chung Chấp, quấn quýt ướt át với chiếc lưỡi của anh, hơi thở nóng bỏng thân mật lướt nhẹ qua gương mặt của đối phương. Sự xâm lược không chút che giấu của Chung Chấp giống như muốn xé nát gông cùm trên người mình, đồng thời một lần nữa cuốn lấy toàn bộ hơi thở của cô.

Tay anh len vào trong áo ngủ của Toàn Minh, chơi đùa với thịt ngực mềm mại mịn màng, hết niết xoa rồi lại buông ra, ngón tay dài chậm rãi khép lại, từng chút từng chút cuốn lấy, cọ xát hai nụ hoa đỏ thắm trên đôi tuyết phong trắng như tuyết cho đến khi nụ hoa mềm mại trở nên cứng rắn dựng thẳng lên, sau đó xoạt một tiếng cởi áo ngủ của cô ra.

Trước ngực chợt lạnh, cặp bánh bao đầy đặn quyến rũ thoắt cái lộ ra trước mắt Chung Chấp, cô vô thức khẽ run rẩy, thư giãn toàn bộ khiến khuôn ngực cũng đung đưa theo tựa như đóa hoa ngọc lan thần thánh nở rộ thuần khiết.

"Ui ba làm gì thế..." Cô vừa trách mắng vừa giận, khuôn mặt rối rắm hơi nóng lên vì ngượng ngùng, giọng nói cũng nhuốm chút nũng nịu.

Cô bất mãn giương mắt, vô tình đụng phải đôi con ngươi sâu thẳm của Chung Chấp dường như thấp thoáng nụ cười nhạt trong bóng tối.

Anh đột nhiên chậm lại, ôm chặt Toàn Minh, xích lại gần hõm cổ và dái tai cô, sau đó vùi đầu hít một hơi thật sâu, giống như đang ấp ủ dục vọng đã nung nấu từ lâu. Hương thơm thiếu nữ hợp khẩu vị ngập tràn mũi anh, anh khẽ liếm chiếc cổ mảnh khảnh mềm mại của Toàn Minh, mang theo chút kích động chìm đắm chậm rãi mở miệng: "Con nói... muốn ba làm gì?"

Lời nói của anh như thể chảy vào máu cô, trí mạng, thiêu đốt. Toàn Minh sảng khoái rên một tiếng, mật huyệt ẩm ướt bên dưới có phần ngứa ngáy khó nhịn.

Đầu ngón tay Chung Chấp sượt qua bụng cô, dụng giọng nói điềm đạm không hề tương xứng với động tác mạnh bạo kéo quần lót của cô xuống, sau đó bàn tay ma sát với phía trong bắp đùi Toàn Minh, một lần nữa đẩy đôi chân trắng nõn của cô ra.

Lúc đầu ngón tay anh đặt trước miệng hoa huy*t, đầu óc Toàn Minh đột nhiên căng thẳng đến mức trống rỗng, người cứng đờ, sự đau đớn dữ dội đêm qua vẫn còn khảm trong thân thể.

"Ba..." Cô khẽ cắn môi, trong mắt rưng rưng nước, hình như đang tỏ vẻ đáng thương cầu xin.

Chung Chấp nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, trong mắt là ý cười  không rõ, không để ý tới sự khó chịu của cô.

Ngón tay anh lật cánh hoa ra tìm kiếm viên trân châu nhạy cảm, sau đó vừa ngẩng đầu quan sát phản ứng của Toàn Minh, vừa dùng bụng ngón tay có vết chai nhỏ chậm rãi niết viên trân châu. Dưới sự trêu chọc của anh, cơ thể cứng ngắc của Toàn Minh dần dần buông lỏng, từng tế bào trong cơ thể bắt đầu hưng phấn tưng bừng, từ nơi giữa hai chân tràn ra luồng nhiệt tê dại trống rỗng, rỉ ra mật dịch nhớp nháp.

"Ưm..." Toàn Minh không kìm nổi khẽ rên, lắc eo điều chỉnh tư thế khiến chân mở rộng hơn, tư thế quyến rũ khó mà cưỡng lại khiến mắt Chung Chấp càng sẫm thêm mấy phần.

"Toàn Toàn, con ướt rồi." Anh hơi nâng giọng, giống như muốn tuyên bố thẳng thừng sự phóng đãng của cô, sau đó dùng ngón tay đột ngột cắm vào bên trong hành lang nóng bỏng càng lúc càng chật hẹp, nhanh chóng rút ra cắm vào khuấy đảo, tiếp tục kéo ra mật dịch trong suốt.

"A ưm... ưm... ba!" Toàn Minh gấp gáp khẽ thở hổn hển, cào lên ga giường, khoái cảm kịch liệt, mạnh mẽ từ dưới thân truyền tới trong nháy mắt làm chìm ngập lý trí của cô, chen lấn xộc thẳng vào đầu cô.

Tựa như vờ tha để bắt, Chung Chấp thả chậm tốc độ ngón tay rút ra cắm vào, vuốt ve cảm nhận nếp uốn trong vách tường thịt. hoa huy*t co rút cuốn lấy ngón tay anh, chất lỏng giống như nước suối trào ra không ngừng, thấm ướt bàn tay anh.

"A... ưm… ba..." Trong đầu Toàn Minh chỉ còn là đống hỗn độn, giọng nói mềm nhũn tràn ra từ cổ họng. Cô không kìm lỏng được ưỡn ngực lên phát ra tiếng rên rỉ.

Khoái cảm khó nhịn khiến cô chủ động bám chặt lấy cổ Chung Chấp làm càn hôn anh, lúc cô nhìn về phía Chung Chấp, trong đôi mắt ướt át là khát vọng trần trụi.

Chung Chấp cười nhẹ một tiếng: "Toàn Toàn, xoay người."

Đến khi Toàn Minh đưa lưng về phía anh, anh gập đôi chân cô xụi lơ để giữ lấy người, sau đó đẩy phần hông mềm mại của cô ra giống như bóc quả quất tươi non mọng nước, đỡ vật cứng nóng bỏng dựng thẳng nhắm vào phần giữa chân ướt át, từ sau lưng cô ra sức cắm vào, không hề có chút cản trở.

Thịt huyệt mềm mại đột nhiên bị vật cứng kéo căng, gậy th*t ma sát với khe rãnh bên trong vách tường trơn trượt, cứng rắn và mềm mại va chạm vào nhau mang đến khoái cảm cực hạn cho hai người. gậy th*t to dài xông ngang đánh thẳng có phần bừa bãi trong huyệt nhỏ của thiếu nữ, nhiều lần gậy th*t không vào phía ngoài mà trực tiếp xông thẳng vào sâu trong hoa huy*t.

"Ba! Sâu... sâu quá..." Toàn Minh gần như nức nở cầu xin, từ phần cuối của vật nam tính vọt lên ngất ngây sảng khoái khiến cô ra sức cong mông giãy giụa. Dòng máu bị anh thức tỉnh thiêu đốt, cảm giác thỏa mãn được lấp đầy khiến cô muốn hùa theo sự tàn phá của anh, tiếng giao hợp đi sâu vào vừa ầm ĩ lại mất hồn khiến linh hồn được buông thả mà cười ra tiếng.

Chính là như vậy, chính là như thế, đây mới là Chung Chấp cô mong đợi.

Phần thịt non mềm hút vật cứng đến tê dại, Chung Chấp khẽ thở dốc, nâng lên ngón tay dính đầy mật dịch của cô, từ sau lưng che kín miệng cô lại rồi lại chụp lấy chiếc cằm xinh xắn, sau đó áp lên thân thể mềm mại của cô, cắn tai cô khẽ nói, từng tiếng từng tiếng đều là sự dịu dàng lại tàn nhẫn đồi bại: "Tới đây, không phải con rất muốn ăn sao."

Lời nói của anh lại khiến dưới thân cô co rút và tê dại dữ dội, Chung Chấp vẫn dửng dưng thẳng eo hành động, côn th*t to dài màu đỏ tím có phần dữ tợn đẩy ra vách tường đang co rút. Vào giờ phút này, anh không muốn âm thầm chịu đựng như vậy nữa, chỉ muốn sa vào trong cơ thể cô, cùng cô cuốn lấy, khó mà chia lìa.

"Hư.. ưm..." Toàn Minh bị che miệng nên hô hấp có hơi khó khăn, tiếng rên mềm mại nũng nịu kéo dài, trong thoáng mê ly, cô chậm rãi nhô ra chiếc lưỡi hồng hào, liếm lấy lòng bàn tay ấm nóng của anh, dọc theo đường vân trong lòng bàn tay anh, cực kỳ ngoan ngoãn cuốn hết nước miếng vào trong cái miệng nhỏ nhắn.

Mằn mặn.

Cô chép miệng một tiếng, phát ra tiếng nước thỏa mãn.

Nhìn thấy cảnh mê hồn này, Chung Chấp nắm chặt eo Toàn Minh đột nhiên tăng nhanh tốc độ rút cắm giống như muốn đâm bổ cơ thể cô, lần nào cũng kéo ra một lượng chất lỏng trong suốt, từ trong đùi cô chảy xuống.

Anh mới là con dã thú kia, tự do phóng khoáng thả ra dục vọng và thiên tính của động vật giống đực nguyên thủy, khảm răng nanh vào cơ thể con mồi, chinh phục, cắn xé rồi nuốt trọn.

Mà cô chỉ là một con mèo bị thuần phục, ngay cả "meo" một tiếng cũng chỉ vì hấp dẫn sự chú ý của anh.

"Hư.. ba... a a!" Cái cắm vào nhìn có vẻ như không có cách thức gì lại lần nữa chạm tới điểm nhạy cảm của cô, Toàn Minh liên tục gọi Chung Chấp như thể đang ra sức tìm kiếm thứ gì đó. Tình dục lên tiếp lên cao khiến hai người họ gần như đồng thời đạt tới cao trào, chất lỏng trắng đục phun ra bên trong áo mưa nhỏ dường như thoáng chốc cản lại tình dục ướt át quyến luyến.

Sau đó hai người làm thêm hai lần, dục vọng không yên lại cháy hừng hực, hai linh hồn không nơi nương tựa ôm lấy nhau trong đêm tối, sưởi ấm cho nhau.

Mỗi lần ân ái, Chung Chấp đều thích che miệng cô từ đằng sau, nhìn cô ướt đẫm liên tục thay đổi hít thở không thông rồi lại sảng khoái, giống như một con cá bị đặt trên bãi cát, giữa lúc bắt được đợt thủy triều mới có thể hít một hơi thật sâu, sau đó thủy triều rút lui lại là thời gian dài khô hạn.

Trong căn phòng mờ tối, không có nước cũng chẳng có cá, anh chính là sự bố thí và cứu rỗi duy nhất của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.