Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc

Chương 28: Lễ vật



Thứ Tư, Sầm An gọi Toàn Minh tới văn phòng Hội sinh viên, lúc cô vào cửa, Sầm An đang tập trung tinh thần nhìn laptop, có liếc thấy Toàn Minh, nhưng cậu ta lại đang bận bịu không thể dời mắt, không rảnh ngẩng đầu, chẳng qua là chỉ tay về hướng một chồng hóa đơn ngay ngắn trước bàn học. 

"Em tới rồi, đây là tất cả hóa đơn vật tư của chúng ta đợt hội diễn văn nghệ, lát nữa phiền em đi một chuyện, tìm giáo viên thanh toán."

Đến khi Toàn Minh tới cạnh bàn cầm chồng hóa đơn kia lên, tùy ý xem từng tờ từng tờ, bóng cô  vừa khéo chiếu thẳng vào màn hình máy tính của Sầm An, ánh mắt cậu ta mới buộc phải dời từ màn hình có ánh sáng không tốt sang trên người cô: "Trong này không chỉ có ban chúng ta mà còn có những ban khác nữa... Em cắt tóc rồi ư?"

Giọng Sầm An hơi ngạc nhiên, quan sát trên dưới trái phải một vòng, dường như là không ngờ cô sẽ không do dự cắt mái tóc dài đi, đồng thời có phần tiếc nuối. 

Toàn Minh hờ hững gật đầu tựa như ánh trăng trong veo. 

"Đẹp lắm..." Sầm An tự động bỏ qua vẻ lạnh nhạt trên mặt Toàn Minh, nhếch môi, khen ngợi không tiếc lời, trong mắt như có ánh sáng lộn xộn. 

"Cám ơn..." Toàn Minh rũ mắt, vén tóc ra sau tai, cúi đầu ôm lấy tập hóa đơn dày, sắp xếp lại, đang chuẩn bị rời đi thì nghe được tiếng nói chuyện ồn ã từ ngoài cửa văn phòng, hơn nữa tiếng động càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần. 

"Ồ, anh Sầm, anh cũng ở đây ư..." Duẫn Đống vừa bước vào cửa đã nhiệt tình chào hỏi với Sầm An. Cậu ta và mấy đàn em, mỗi người ôm một thùng giấy ngay ngắn đi vào trong phòng, cái thùng che nửa người trên, nhìn qua có vẻ không quá nặng nhưng lúc vào cửa vẫn cẩn thận đi qua, tránh bị kẹp lại.

"Để ở đây, chồng tạm trong văn phòng trước." Duẫn Đống để thùng giấy vào một góc văn phòng xong rồi chỉ huy mấy đàn em sau lưng đặt ở chỗ chỉ định, chồng xong thì vừa cảm kích vừa vỗ bả vai bọn họ: "Vất vả rồi, vất vả rồi, mau về tán gái đi."

Mấy đàn em cười hì hì đùa giỡn nhau một trận sau đó mới sải bước ra ngoài cửa. 

Bởi vì bọn họ lục tục ôm thùng giấy ra vào cho nên Toàn Minh bị chặn ở bên trong phòng, chỉ có thể ngượng ngùng đúng chờ ở bên cạnh bàn. 

Chờ đám đàn em rời đi hết, Duẫn Đống kiểm kê xong số lượng thùng mới duỗi người, lúc này mới dời sự chú ý sang Toàn Minh ở đằng sau, ánh mắt sáng lên: "Đàn em?"

Toàn Minh và Sầm An ăn ý liếc nhau một cái, không biết nên tiếp lời thế nào. Hai người đứng, một người ngồi, trố mắt nhìn nhau, trừng nhau mắt lớn mắt nhỏ, cả phòng yên tĩnh khác thường.

"Tới đây, tới đây, ai gặp cũng có phần." Đôi mắt đào hoa tinh tế của Duẫn Đống khẽ cong, con ngươi đen, cười mỉm, là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, lập tức xoay người mở thùng giấy gần mình nhất ra, lấy từ trong ra chừng mười hộp mì ly, niềm nở chia cho hai người tại chỗ: "Hội chúng ta giúp một công ty làm quảng cáo, bọn họ đưa."

Duẫn Đống bưng một đống mì ly, đặt cẩn thận trên bàn, đẩy một nửa về phía Sầm An rồi nghiêng người tự nhiên từ từ nhét vào trong lòng Toàn Minh. 

Sầm An nhìn Duẫn Đống với vẻ khó hiểu, Toàn Minh cũng cuống quýt nhận lấy, động tác vừa cứng ngắc vừa vụng về. 

"Chuyện này... Đàn anh, em không dùng..."

Duẫn Đống nhìn rõ sự không tự nhiên của hai người, trong mắt lướt qua vẻ xảo quyệt sau đó lại lộ ra nụ cười khiến người ta choáng váng: "Đừng khách khí, đừng khách khí, đều là sản phẩm mới, hai người cứ nếm thử xem sao, không đáng mấy đồng đâu. Lát nữa tôi còn phải đưa cho đám nhóc trong Hội chúng ta một phần nữa."

Duẫn Đống nói thoải mái, hành động cũng tỏ vẻ không cho từ chối. 

"Vậy cảm ơn đàn anh..."

Toàn Minh vừa dứt lời, cậu ta lại khom người ôm vai Sầm An giống như thân quen, cúi người khẽ thì thầm mấy câu bên tai Sầm An, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc Toàn Minh một cách mờ ám, khuyên tai trái óng ánh lóe lên tia sáng dưới ánh đèn. 

Sầm An nghe với gương mặt không cảm xúc, Duẫn Đống nói thì thầm xong lại nhìn Sầm An với vẻ ý vị sâu xa, trên mặt nở nụ cười khó đoán rồi mới rời đi. 

Sau khi Duẫn Đống đi, hai người còn lại trong phòng lại ngượng ngùng đối mặt, thậm chí ánh mắt giao nhau trong nháy mắt có thể cảm nhận được sự không hài hòa và bối rối khó nói kia. 

"Vậy... em đi trước nhé?" Toàn Minh thử khó khăn hỏi một câu thăm dò, trong ngực như bị chèn một chiếc giẻ lau thấm đầy khói dầu, hít một hơi cũng thấy kỳ lạ, tiến thoái lưỡng nan.

"Em đợi một chút... Em mang cả phần của anh đi đi, sức khỏe anh không tốt, không thể ăn những thứ này."

Toàn Minh dở khóc dở cười, chẳng lẽ muốn cô phải ôm hơn chục hộp mì ly đi thanh toán sau đó lại ôm về kí túc xá sao. 

Sầm An thoáng thấy sự biến hóa nhỏ trên gương mặt cô, khẽ ho một tiếng, tỏ vẻ khó xử mở miệng: "Em đi thanh toán trước, để đồ ở đây, lát nữa anh mang đến dưới lầu kí túc xá cho em."

"... Cũng được." Cô thả đám mỳ ly xuống, lén nhìn Sầm An đã khôi phục trạng thái làm việc, mới thản nhiên rời đi.

Quả nhiên, đến khi cô thanh toán xong trở về chưa được bao lâu, Sầm An đã đưa một thùng nhỏ đựng mỳ ly tới dưới lầu. Toàn Minh cầm về xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn cùng phòng, bày ra một bàn đầy mỳ. Cô dùng cùi chỏ khẽ chống cằm lên bàn, rầu rĩ thở dài, hàng mày đen nhánh chau thành một ngọn núi nhỏ. 

Dù là giữa con trai với nhau, giữa con gái với nhau hay là giữa trai và gái, ai lại đưa một tá đồ không có khẩu vị như thế này chứ. 

Chia cho bạn cùng phòng một ít, chứ một người chắc chắn ăn không hết rồi. 

Nhìn rồi nghĩ, Toàn Minh lập tức lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Chung Chấp.

[Ba, nếu Toàn Toàn của ba mập lên, ba có còn thích không?]

Chưa tới một phút, Chung Chấp đã trả lời cô. 

[Mới được mấy ngày, con ăn cái gì rồi?]

Chung Chấp nói thẳng, đối diện với sự thẳng thắn của anh, dường như cách một màn hình, Toàn Minh cũng có thể cảm nhận được tâm trạng bất đắc dĩ và ghét bỏ của người cha già khi cho con gái đáng yêu nhà mình ăn mập thành quả bóng từ Chung Chấp. 

Trong nháy mắt, mặt Toàn Minh xụ xuống, mặt cứng lại, nụ cười thản nhiên trong mắt thoáng cái tan đi sâu trong sóng mắt. 

Cô giận lẫy: [Vậy rõ là ba không thích con.]

Chung Chấp: [Chẳng lẽ là con mập lên thì không phải con gái ba sao?]

Dường như cô vẫn chưa hài lòng với câu trả lời của Chung Chấp, cười ác ý hung dữ trả lời anh: [Nhưng mập quá thì mặc quần áo sẽ khó coi.]

Quả nhiên, Chung Chấp ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu vẫn chưa nhắn lại cho cô. 

Toàn Minh đạt được mục đích, đắc ý cười tựa như nhành hoa rung rinh, ngả người xuống giường ôm chăn sung sướng lăn qua lăn lại. 

Cảm giác trêu đùa Chung Chấp, đã quá pepsi ơi.

Một lúc lâu sau, Chung Chấp nhắn lại: [Con cởi hay không cởi quần áo ba đều yêu cả.]

Toàn Minh nhìn chăm chăm vào chữ “yêu” trên màn hình, khóe miệng vô thức giương lên, trong mắt như có sóng nước dập dìu, hô hấp không đều thở ra một hơi, rồi trùm chăn lên che đầu, ôm điện thoại vào ngực cười trộm, cắn môi đến mức đau âm ỉ mới ép chính mình dừng lại. 

Cô thò đầu ra liếc nhìn đống mì ăn liền bày trên bàn, chuyển chủ đề trả lời: [Hôm nay có một chàng trai đưa con rất nhiều quà.]

Thật ra lúc này Chung Chấp đang ở nhà một mình nấu cơm nên nhanh chóng trả lời cô qua loa: [Con thích là được rồi.]

Toàn Minh tính toán không thành, giận sôi máu Chung Chấp không nắm được điểm chính, cô tung chăn ra khỏi mặt rồi hít sâu một hơi, để tâm trạng bình tĩnh lại, vô tình đối mặt với Bạch Sơ Ý, cô ấy cười nhạt một tiếng, Toàn Minh nhìn cô ấy chằm chằm một lúc, con ngươi xoay tròn trong một lát, nhắn lại: [Con rất có thiện cảm với người này, ba không sợ con thích người ta sao?]

Không đợi Chung Chấp trả lời cô, Toàn Minh đã lập tức ngồi dậy trực tiếp kéo Bạch Sơ Ý, nói: "Sơ Ý, cậu còn nhớ chuyện chúng ta đã hẹn nhau trong một đêm đợt lâu rồi không?"

Bạch Sơ Ý sửng sốt, có vẻ bất ngờ, do dự nói: "Cậu muốn bây giờ ư?"

Toàn Minh cười sâu xa, nhìn về ánh hoàng hôn xa xa ngoài cửa sổ, gật đầu nói: "Bây giờ cũng chưa muộn lắm, chắc chắn có thể về kịp trước khi kiểm tra phòng, nếu cậu không muốn thì ngày khác cũng được."

Bạch Sơ Ý xua tay lia lịa, mặt nghẹn đến đỏ bừng: "Không có, không có, bây giờ tớ đi cũng được."

Toàn Minh không nhiều lời mà lập tức kéo Bạch Sơ Ý xuống lầu, sau đó vội vàng ra ngoài trường, cô rất mong đợi, nếu Chung Chấp biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào đây?

Toàn Minh đi thẳng tới khách sạn ngoài trường, thuê một căn phòng sang trọng có giường lớn, dẫn Bạch Sơ Ý vào phòng, cắm thẻ, trong phòng “tích” một tiếng báo mở. Toàn Minh đóng cửa lại, bật đèn, điều chỉnh ánh đèn tới độ sáng mờ tối nhất, kéo rèm cửa vừa dày vừa nặng lên, bật điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ tới mức cao nhất, một loạt động tác làm liền mạch, giống như mưu đồ đã lâu. 

Giữa phòng là một chiếc giường lớn, ánh đèn màu quýt tinh khôi, sang trọng, quý giá rắc trên chiếc chăn trắng tinh mềm mại tựa như một mảnh đại dương di động dần dần biến đổi. 

Bạch Sơ Ý đứng ở cửa ngơ ngác nhìn nhất cử nhất động của Toàn Minh. 

Toàn Minh như đang trấn an cô ấy, ra sức nắm tay cô ấy, giọng nói dịu dàng như muốn nhỏ ra nước: "Cậu đừng sợ, dù sao chúng ta đều là con gái."

Bạch Sơ Ý hơi lo lắng ngẩng đầu nhìn Toàn Minh nở nụ cười ấm áp đáng yêu rồi gật đầu một cái.

Toàn Minh kéo cô ấy đến vị trí gần giường, vén tóc cô ấy ra sau tai lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng nõn, hỏi nhỏ: "Cậu chuẩn bị xong chưa?"

Bạch Sơ Ý khẽ cắn môi dưới rồi lại gật đầu cái nữa. 

Toàn Minh cười một tiếng, bắt đầu cởi từng chiếc từng chiếc quần áo của mình xuống cho đến khi chỉ còn lại đồ lót. Từ khi Bạch Sơ Ý vào phòng, mặt cứ hết đỏ lại nóng, không biết vì nhiệt độ trong phòng này, hay bởi vì bầu không khí dụ hoặc trong đây, cô ấy không nhịn được không quay mặt nhìn Toàn Minh. 

Toàn Minh nhìn phản ứng của cô ấy, có vẻ như đã đoán được từ trước, khẽ cười ẩn ý, sau đó ngồi lên mép giường, cởi áo lót ra. 

Cô có hơi không quen cởi đồ lót trước mặt người khác ngoại trừ Chung Chấp, không kìm lòng nổi dùng một tay che ngực, gò má đỏ ửng, lúc nhìn Bạch Sơ Ý, đôi mặt mờ mịt tựa như có dòng nước mùa xuân dụ dỗ lòng người: "Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, tớ cũng đã cởi rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.