Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc

Chương 75



Ba năm sau.

Trong một trường mẫu giáo công lập trên địa bàn thành phố.

“Tạm biệt cô giáo!"

"Tạm biệt cô giáo!"

Buổi chiều tan học, các bạn nhỏ đeo cặp sách nhỏ trên lưng, như bầy chim non ríu rít bước ra khỏi trường mẫu giáo, trong khi các bậc phụ huynh ở cửa vươn cổ tìm chú chim nhỏ của mình, cũng có bạn nhỏ khóc lóc ầm ĩ nhưng không chịu về với người lớn đến đón.

"Hu hu… Con muốn mẹ!"

"Mẹ con đi đánh bài rồi! Mẹ cái rắm," Người đàn ông nhổ nước bọt, ném tàn thuốc xuống đất rồi di chân dập tắt: "Sớm biết như vậy đã để cho mẹ con tới đón con… Ngoan, ba đưa con đi gặp mẹ."

Cậu bé không chịu đi, ném cặp sách xuống đất, bắt đầu lăn lộn khóc nháo ầm ĩ. Người đàn ông mất bình tĩnh, thấy con mình ở nơi công cộng vừa khóc vừa ăn vạ, mất hết mặt mũi, anh ta vờ giơ tay lên định đánh con.

"Đứa nhỏ này, ai dạy con ở bên ngoài khóc lóc ầm ĩ như vậy!"

“Con… Con muốn mẹ… Hu hu…” Thằng nhóc ôm chặt chân ba liều mạng khóc lóc ầm ĩ, bao nhiêu giọt nước mắt cứ như không còn giá trị.

Người đàn ông thấy việc dạy dỗ con trai không có tác dụng, không thể không gọi điện thoại cho vợ để được giúp đỡ.

Một đứa trẻ khác bên ngoài trường mẫu giáo chứng kiến thảm cảnh trước mặt, rụt rè quay đầu kéo tay người phụ nữ nói: "Mẹ, con muốn đi tiểu."

“Sao con còn chưa tè đã đi ra ngoài rồi!” Người phụ nữ giả vờ tức giận không thể không đưa đứa trẻ trở lại nhà trẻ.

Sau khi cho bọn trẻ tan học, cô giáo Từ quay lại nhà trẻ, tiếp tục trông chừng ba đứa trẻ trong lớp chưa được ba mẹ tới đón, cô ấy quay đầu lại trêu chọc Toàn Minh: "Tiểu Chung, thực ra tôi nghĩ không lấy chồng cũng không sao, tuy mấy đứa nhỏ cũng dễ thương nhưng sau này có con đưa chúng về nhà cũng đủ đau đầu rồi. "

Toàn Minh mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Cô giáo Từ cụp mắt xuống, cô ấy nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương  trên ngón áp út ở bàn tay trái của Toàn Minh vô cùng chói mắt dưới ánh đèn, giống như ánh mắt hâm mộ của cô ấy.

Cô giáo Từ thu lại ánh mắt, nhìn thời gian rồi cười khổ nói: "Cô giáo Chung, một lát nữa, phiền cô để ý tới mấy đứa nhỏ này một chút, tôi phải về sớm, tối nay có buổi xem mắt."

Toàn Minh gật đầu: "Yên tâm đi."

“Các bạn nhỏ, nhất định phải nghe lời cô giáo, đừng chạy lung tung!” Cô giáo Từ dặn ba đứa trẻ còn lại, sau đó trở lại văn phòng, mặc áo khoác, đeo cặp và chuẩn bị tan làm.

Cô ấy hơn Toàn Minh 6 tuổi, nhẫn kim cương của người ta mỗi ngày một sáng hơn trong khi cô ấy vẫn chưa có bạn trai, hầu hết đồng nghiệp đều là nữ, người trong nhà vẫn luôn hối thúc, cũng đã cẩn thận sắp xếp buổi xem mắt cho cô ấy. Nghĩ đến chiếc nhẫn kia, trong lòng cô ấy lại càng cảm thấy buồn phiền, từ xa cô ấy đã nhìn thấy người đàn ông của Toàn Minh, mỗi khi các giáo viên chuẩn bị tan làm, anh ấy đều dừng xe lại ở bên ngoài chờ đợi, hiếm khi nói chuyện với các giáo viên khác. Đã có một vài giáo viên khác chủ động tới chào hỏi, nhưng bên ngoài người ta có dáng vẻ đẹp đẽ nhưng bên trong lại vô cùng lạnh lùng.

Đối tượng xem mắt gửi tới một tin nhắn: Tôi tới rồi.

Cô giáo Từ gọi một cuộc điện thoại, vội vàng chạy tới địa điểm đã hẹn.

Bảy giờ tối, có một học sinh khác trong lớp của Toàn Minh không có phụ huynh đến đón, vị phụ huynh này gọi điện thoại cũng không liên lạc được.

“Sao em còn chưa ra?” Chung Chấp gọi điện giục cô.

"Ừm, anh chờ em một chút... Ở đây vẫn còn có một học sinh chưa được đón về."

"Nhà trẻ lớn như vậy, không phải có cô giáo chăm sóc sao?"

"Có, nhưng trường hợp của thằng bé đặc biệt. Em vừa rời đi là nó liền khóc, chỉ có em mới trông được, nếu để nó ở lại em sẽ lo lắng."

“… Được rồi. Dù sao thì anh cũng đã đợi em một tiếng rưỡi rồi, nên chờ thêm cũng không vấn đề gì.” Chung Chấp có vẻ không vui lắm.

“Tối nay về sẽ bồi thường cho anh.” Toàn Minh tức giận cúp điện thoại.

Sau nửa giờ, trời tối hẳn.

Chung Chấp cảm thấy bên trong xe hơi lạnh, vừa khởi động xe, định bật điều hòa trong xe lên thì đèn phía sau vừa lóe lên, qua gương xe liền nhìn thấy bóng người một lớn một nhỏ từ phía sau đi tới.

Cửa xe được mở ra, một bóng người nhỏ nhắn chui vào trong xe, theo sau là một đôi giày cao gót.

Khi hai người đã yên vị, Chung Chấp quay đầu lại hỏi: "Đây là học sinh của em sao?"

Toàn Minh gật đầu.

"Em định đưa cậu bé về nhà?"

Toàn Minh lại gật đầu.

Chung Chấp không lên tiếng, bật đèn xe, kéo phanh tay, trước khi lái xe hỏi cô: "Phía phụ huynh không có vấn đề gì chứ? Nếu không tìm thấy con trai mình thì phải làm sao?"

“Anh đừng lo, em đã nói chuyện với cô giáo đang trực rồi, em cũng đã nhắn tin cho ba mẹ của cậu bé nữa.” Cô xoa đầu cậu bé đang tập trung chơi đùa: “Đứa nhỏ này rất sợ người lại. Hơn nữa để nó một mình ở lại nơi này rất đáng thương."

Chiếc xe bắt đầu băng qua đường, những ánh đèn đường vàng rực bao trùm cả con đường.

Toàn Minh ngồi ở hàng ghế sau trêu chọc cậu bé: "Năm nay Đồng Đồng bao nhiêu tuổi rồi?"

Đứa nhỏ ngoan ngoãn nói: "Đồng Đồng năm nay ba tuổi."

"Đồng Đồng có nhớ ba mẹ không?”

Cậu nhóc nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: "Không nhớ."

Chung Chấp lặng lẽ nhìn hai người phía sau cô một câu trò một câu qua gương chiếu hậu.

Thời gian trước quả thực Toàn Minh tốt nghiệp sớm hơn một năm, sau khi tốt nghiệp trở về, cô bắt đầu làm việc đúng chuyên ngành của mình, nhưng cô không thích môi trường làm việc ở đó, làm việc được một tháng thì từ chức, sau đó cô mất nửa năm để chuẩn bị xin vào làm giáo viên mầm non không liên quan gì đến chuyên ngành của mình, tính đến thời điểm hiện tại cô mới đi làm được hai tháng.

Ban đầu, Chung Chấp phản đối quyết định của Toàn Minh, nhưng cô nhất định hết lần này đến lần khác nói rằng cô thích sự đơn giản của trẻ con, tuy chúng nghịch ngợm nhưng vô hại.

Lý do thực sự, tất nhiên anh biết tại sao.

Đối với trẻ con anh không thể nói là thích, nhưng cũng không ghét chúng. Sau này, Chung Chấp nghĩ lại, bọn họ không quá già không quá trẻ, không có áp lực tài chính, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi.

Toàn Minh lần đầu tiên đón trẻ con về nhà mình cho nên cũng có chút hưng phấn, nhưng trong nhà không có đồ chơi hay sách truyện thiếu nhi để cho chúng chơi, vì vậy cô vội vàng để cho Chung Chấp nấu cơm, sau đó một mình chơi với Đồng Đồng.

Toàn Minh rửa sạch hoa quả, sau đó từ từ đút cho cậu bé ăn, cho đến bữa tối, Đồng Đồng vẫn chạy quanh nhà, tò mò cái này cái kia, không chịu ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn cơm nên Toàn Minh phải bưng bát đuổi theo, đút cho cậu bé ăn.

Chung Chấp không thể nhìn tiếp được nữa, đặt đũa xuống và nói với cô: "Em không thể dạy trẻ như thế này, sẽ làm hư chúng."

“Ai nha, anh đang nói cái gì vậy?” Toàn Minh vẻ mặt ủ rũ.

Trong bữa tối, chỉ còn lại Chung Chấp trên bàn ăn cơm nguội lạnh.

Lúc Đồng Đồng chơi mệt Toàn Minh sẽ ôm cậu bé rồi dỗ ngủ, cậu nhóc rất thích cô giáo này vì cô là người dịu dàng và xinh đẹp nhất. Khi cậu nhóc đã ngủ say, cuối cùng thì ba mẹ cũng gọi điện thoại tới.

"Ai nha, cô giáo Chung, tôi thực sự xin lỗi, tôi và ba của Đồng Đồng vừa mới đáp chuyến bay xuống, bảo mẫu ở nhà đã xin nghỉ phép để về quê dự đám cưới của con gái. Chúng tôi đã quên mất chuyện này..."

Mẹ của Đồng Đồng luôn miệng nói xin lỗi: "Chúng tôi sẽ nhanh chóng tới đón Đồng Đồng."

Lúc ba mẹ của cậu bé tới, Đồng Đồng đang ngủ say trên ghế sô pha, Toàn Minh đang nghĩ cách để ba mẹ đón cậu nhóc như thế nào mà không đánh thức cậu, Chung Chấp đã chủ động nhận nhiệm vụ khó khăn này: "Để cho anh đi."

Chung Chấp cẩn thận bế đứa nhỏ lên, cánh tay của một người đàn ông trưởng thành luôn ấm áp và có lực, Đồng Đồng tỉnh lại một lần, nhìn chằm chằm Chung Chấp một lúc, sau đó lại ngoan ngoãn tựa vào vai anh ngủ tiếp.

Toàn Minh kinh ngạc nhìn Chung Chấp: "Thế mà cậu nhóc lại không  khóc."

Sau khi nhìn thấy ba mẹ, họ lịch sự trò chuyện với Toàn Minh một lúc, lúc này Đồng Đồng mới hoàn toàn tỉnh lại, cuối cùng cậu nhóc cũng bắt đầu khóc, ba mẹ vừa dỗ vừa bế cậu bé vào trong xe, nói cảm ơn rồi mới rời đi.

Lúc này, Toàn Minh mới nhận ra, có người đã bị cô không để ý tới một lúc lâu.

Toàn Minh vừa trở lại, thấy Chung Chấp đi bên cạnh không nói gì, hỏi: "Anh không vui sao?"

Chung Chấp thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái.

Sau khi  vào trong nhà, Toàn Minh liền đuổi anh vào phòng ngủ, sau lưng anh còn nói đùa: "Là vì anh phải chờ em hai tiếng?"

"Bữa tối em gạt anh sang một bên à?"

"Hay là..." Trong bóng tối, Toàn Minh từ phía sau lặng lẽ ôm Chung Chấp, ngập ngừng hỏi: "Lại ghen à?"

Chung Chấp nghe vậy liền mỉm cười, xoay người vòng tay qua eo cô đặt đối phương xuống giường, giọng nói như chạm tới đầu quả tim của cô: "Bản thân em đã chủ động liệt kê tội lỗi rồi, vậy thì bây giờ nên nghĩ xem bồi thường cho anh như thế nào đi."

Chung Chấp quỳ gối xuống mép giường cởi thắt lưng, hai tay đan vào nhau như cành liễu.

Anh cúi đầu hôn cô, dùng bàn tay to xoa nắn cặp mông tròn trịa của cô, rồi vén chiếc váy ngắn lên, móc mép của chiếc quần tất dài xuống, da thịt mịn màng trơn bóng từng chút một lộ ra trước mắt anh.

Chung Chấp ôm lấy gáy cô hôn sâu, mái tóc dài lướt qua kẽ tay trượt xuống.

Cô nằm ở trên giường khẽ trở mình, Chung Chấp nhìn theo đường cong tuyệt đẹp phía sau lưng cô, đặt lên bờ vai của cô nụ hôn nóng bỏng cùng triền miên.

Bàn tay lại luồn qua khóa kéo của chiếc váy tham lam tiến vào, nắm lấy nơi đang run lên bần bật vì động tình. Cô chưa từng trải qua quá trình sinh nở, thân thể vẫn luôn duy trì vẻ thanh xuân của thời con gái, mềm mại như đậu phụ trắng nõn, béo ngậy, khiến anh có thể chơi thâu đêm suốt sáng.

Khi váy bị Chung Chấp làm cho nhăn lại, từ phía sau Chung Chấp tách hai chân cô ra, đầu ngón tay dò xét vào bên trong nơi mọng nước, đưa tay vào khuấy động, bên trong vừa khít lại trơn trượt, đó là một nơi bí mật ấm áp.

Toàn Minh nghe thấy tiếng thở hổn hển của Chung Chấp, sau đó đem vật to lớn mang theo nhiệt độ không bị bất cứ thứ gì ngăn cản tiến vào bên trong. Cảm giác an toàn, căng trướng nhanh chóng tràn ngập khắp cơ thể cô. Mỗi lần anh co giật, cô gần như có thể cảm nhận được nơi đó cọ sát vào bên trong vách tường của đóa hoa như thế nào.

"Ba... Ba nhẹ..." Toàn Minh nằm ở trên gối khẽ gọi anh.

Chung Chấp đang chìm đắm trong sự vui sướng, toàn thân run lên - từ rất lâu rồi cô đã không gọi anh như vậy.

Lúc này, cô luôn có thói quen túm lấy một thứ gì đó, Chung Chấp kịp thời đan vào những ngón tay của cô, tay còn lại vừa đùa nghịch vừa nhào nặn cái lỗ to như hạt đậu đỏ của cô, dẫn dắt cô vào trong biển tình thăng trầm.

Trong ánh sáng mờ ảo, cô chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Chung Chấp được đúc giống hệt nhau - đây là một cặp nhẫn, đây cũng là món quà mừng cô hai mươi tuổi của Chung Chấp. Trên nhẫn được đính một viên kim cương trang nhã, đơn giản, trong suốt, tinh tế như ánh mắt trìu mến của người yêu.

Mặc dù hôm đó anh chỉ nói chúc mừng sinh nhật cô nhưng cô biết rằng đây là lời hứa long trọng nhất mà Chung Chấp có thể dành cho mình.

Nghĩ đến đây, trong mắt Toàn Minh liền nổi lên một tầng sương mù, ở trong tay anh mềm mại như một suối nước. Chung Chấp đặt cô nằm  người trên giường, nâng hai chân lên thành hình vòng cung quyến rũ, hôn lên chân tâm động tình của cô, lắng nghe tiếng rên rỉ vô thức của cô, thành kính tiếp nhận tất cả mọi thứ của cô.

Anh muốn ngậm cô vào trong miệng cưng chiều cô, ôm cô vào lòng sẽ đau lắm.

Giường run lên theo nhịp điệu của bọn họ, Toàn Minh duỗi chân vòng qua thắt lưng anh, nhẹ nhàng chịu đựng sự xâm nhập và va chạm lặp đi lặp lại của anh, tiếng thở dốc dồn dập, tiếng rên rỉ như khóc, khiến cho đáy lòng Chung Chấp nổi lên ý nghĩ muốn bắt nạt cô, cho dù như thế nào việc bắt nạt cô, anh cũng không làm được.

Sau khi cao trào qua đi, cô vừa chạm vào gối đầu liền mệt mỏi ngủ thiếp đi. Chung Chấp ôm lấy vòng eo thon thả của cô, ở trong vòng tay của anh, còn nghe thấy được cô nói: "Ba... Một tháng nữa là sinh nhật ba... Ba muốn quà gì..."

Chỉ cần con là đủ rồi.

Chỉ cần con bình an, khỏe mạnh.

Trong lòng Chung Chấp nghĩ vậy, nhưng anh không trả lời cô, đưa một tay vỗ lưng dỗ cô ngủ như hồi còn nhỏ. Rõ ràng là đang chăm sóc cho những đứa trẻ khác, nhưng ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn giống như một đứa nhỏ không chịu lớn.

“Ngoan… Ngày mai anh sẽ suy nghĩ… Em ngủ trước đi.” Chung Chấp  âu yếm hôn lên trán cô.

Cô từ từ nhắm mắt lại, còn đắc ý nghĩ, bây giờ cô đã là người có tiền, nhất định phải tiết kiệm để dành những điều tốt nhất cho Chung Chấp.

“Thế giới này hư hỏng, điên cuồng, không có họ, nhưng bản thân lại tỉnh táo, dịu dàng và không tì vết.”

Cảm ơn bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.