Lâm An Lan tắm cũng không lâu.
Trình Úc rót trà gừng vào ly cho anh.
Thấy tóc anh còn chưa khô, hắn lập tức tìm máy sấy, sấy tóc cho anh.
Lâm An Lan có chút ngượng ngùng, "Em tự làm được."
Trình Úc cười nói, "Không sao, trước đây cũng toàn là anh làm mà.
Nhanh uống trà đi, anh nấu bằng trà đen đấy."
Hắn có nhớ Lâm An Lan thích uống trà đen.
Lâm An Lan cầm lấy cốc, thổi thổi, nếm một miếng.
Trà gừng có chút cay, nhưng vì Trình Úc đã cho đường, vừa vặn trung hòa bớt vị cay trong miệng.
Trình Úc nhìn anh nâng cốc uống từng ngụm, trong lòng mềm mại giống như hóa thành nước
Không cần biết Lâm An Lan tới vì ai, tới vì cái gì, mất trí nhớ dù thật hay giả cũng không quan trọng.
Chỉ cần em ấy ở đây là tốt rồi.
Cả đời này Trình Úc chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có thể chạm vào em ấy, ôm ấp, hôn môi em ấy.
Mà hiện tại, hắn có thể
Như vậy là đủ rồi.
Trình Úc ôn nhu giúp Lâm An Lan sấy tóc, sau khi sấy xong lại hôn một cái lên đỉnh đầu anh.
Lâm An Lan kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Trình Úc cười nhìn mình.
Cả một bầu trời ôn nhu xen lẫn ái tình nồng nhiệt đập ngay vào mặt, Lâm An Lan có chút ngượng ngùng, lần nữa cúi đầu uống trà gừng của mình.
Cuối cùng sau khi uống xong ngụm cuối cùng, Lâm An Lan phát hiện ra Trình Úc đã thay áo ngủ, "Anh thay quần áo hả?"
Trình Úc gật đầu, "Anh mới hút thuốc, em không thích mùi khói thuốc.
Anh sợ dính vào nên thay rồi."
Lâm An Lan tặc lưỡi, "Em đâu xoi mói vậy đâu."
Trình Úc cười giúp anh rót thêm một chén trà gừng, "Em không xoi mói.
Là anh không muốn em ngửi thấy.
Sau này anh sẽ cai."
"Không cai thuốc cũng được." Lâm An Lan đáp, "Chỉ cần không hút trước mặt em là được."
"Hay vẫn cai thôi." Trình Úc cười nói, "Hút thuốc có hại cho sức khỏe.
Nhưng anh muốn cùng em bạc đầu giai lão cơ."
Lâm An Lan có chút cạn lời.
Bạn trai của anh vừa yêu anh sâu đậm lại còn thẳng thắn.
Lâm An Lan vừa mừng vì hắn không cư xử câu nệ sau khi biết chuyện, lại có chút đau đầu vì mất kí ức.
Anh không nhớ bất cứ thứ gì về tình cảm giữa họ, cứ như...làm quen lại Trình Úc lần nữa.
Hiểu thì rõ, nhưng anh lại không thể đối xử với Trình Úc như người yêu ngay được.
Nhưng anh có thể nỗ lực, rồi sẽ có ngày làm được.
Vì thế anh nói với Trình Úc, "Em cũng muốn cùng anh bạc đầu giai lão."
Trình Úc giật mình, hắn ngơ ngác nhìn Lâm An Lan, không thể tin được, "Em nói cái gì?"
"Em nói em cũng muốn cùng anh bạc đầu giai lão.
Có gì không ổn hả?" Lâm An Lan nghi hoặc nhìn hắn.
Trình Úc trong nháy mắt nở nụ cười, hắn nói, "Em đợi một chút."
Hắn lấy điện thoại, bật ghi âm, nói với Lâm An Lan: "Vợ à em nói lại câu lúc nãy nha?."
Lâm An Lan:...!
Lâm An Lan cảm thấy đời này anh cũng sẽ không nghi ngờ Trình Úc không yêu mình được thêm lần nào nữa.
Hắn yêu anh sâu đậm cỡ nào vậy! Một câu bạc đầu giai lão còn muốn ghi âm!
Lâm An Lan xấu hổ không muốn nói.
Trình Úc kề sát anh, nhõng nhẽo đòi hỏi, "Nói lại đi mà vợ ơi, một lần thôi."
Lâm An Lan cúi đầu uống trà.
Trình Úc nhìn anh, "Có được hay không vậy,một lần thôi, chỉ một câu thôi?"
Lâm An Lan:...!
Lâm An Lan thực sự hết cách, ngẩng đầu lên, xấu hổ lặp lại, "Em cũng muốn cùng anh bạc đầu giai lão."
"Muốn cùng ai?" Trình Úc cố ý nói.
"Anh đó."
"Anh là ai?"
Lâm An Lan:...!
"Nói đi mà, anh là ai?."
Lâm An Lan dở khóc dở cười, "Trình Úc, em cũng muốn cùng anh bạc đầu giai lão, được chưa."
Trình Úc được voi đòi tiên, "Lần sau phải gọi là chồng."
"Không thèm đâu." Lâm An Lan cúi đầu đi uống trà gừng.
Trình Úc nhìn mặt anh chuyển dần sang màu hồng, trong lòng vui phấp phới.
Hắn mềm nhẹ hôn lên vành tai nóng bừng của Lâm An Lan, dọa anh hết hồn suýt làm rơi chén trà.
"Đêm nay muốn ngủ chung với anh hả?" Hắn dán vào lỗ tai của anh nói.
Trong nháy mắt, vành tai Lâm An Lan muốn bốc khói.
Anh lườm hắn một cái, không có chút xíu lực sát thương nào, chỉ giống làm nũng giữ người yêu với nhau.
Trình Úc nhìn, liền muốn hôn anh, cơ mà vẫn nhịn được.
Hắn đợi Lâm An Lan uống trà xong, hỏi lại, "Không muốn hả?"
"Chúng ta trước kia có ngủ chung không?" Lâm An Lan hỏi hắn.
Trình Úc lắc đầu, "Nói chính xác thì đây là lần thứ hai em đến nhà anh."
"Em trước đây không hay đến ư?" Lâm An Lan kinh ngạc, anh nhớ rõ cái địa chỉ này vô cùng, còn tưởng rằng mình thường xuyên đến.
Trình Úc cười nói, "Không có nha."
Ngữ khí của hắn rất ôn nhu, "Ban đầu, anh rất thích em, nhưng bạn thân của em ghét anh, nên em không thèm để ý anh.
Sau đó anh mặt dày theo đuổi rất lâu thật lâu, cuối cùng em mới chịu nhìn nhận anh, sau đó chúng ta yêu nhau."
"Chúng ta vừa xác định quan hệ một tuần trước, trước đó em không hề muốn tới nhà anh.
Yêu nhau rồi em mới tới nhà đúng một lần."
"Em đi thăm một vòng, cảm thấy cũng không quá tệ, hơn nữa chúng ta đã là người yêu, nên anh muốn em chuyển về đây.
Lúc đó em vẫn không đồng ý.
Anh năn nỉ mãi em mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng lại không nói khi nào chuyển qua.
Cho nên lúc em bảo mất trí nhớ, em không biết anh khiếp sợ cỡ nào đâu.
Em nhẹ dạ vô cùng, miệng thì bảo miễn cưỡng, nhưng trong lòng lại nhớ rõ địa chỉ của anh mới hay"
Hắn nói rất bài bản, đúng ý hợp tình, đến nỗi Lâm An Lan cũng không phát hiện sơ hở gì.
"Vậy trước tiên chúng ta ngủ riêng." Lâm An Lan nói.
Trình Úc cũng không làm khó anh.
Hắn xoa xoa tóc của anh, ôn nhu nói: "Được."
Ngày thứ hai, hai người cùng đến nhà Lâm An Lan để chuyển đồ.
Lâm An Lan không nhớ địa chỉ nhà.
Hên là Trình Úc không quên, hai người nhanh chóng lái xe vào tiểu khu.
Lâm An Lan nhìn phòng của chính mình, cho dù là mất trí nhớ, trong lòng có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Anh càng tín nhiệm Trình Úc, không dừng quá lâu, anh nhanh chóng thu gom đồ đạc, cùng Trình Úc rời đi.
Đi ngang qua trung tâm mua sắm, Lâm An Lan bảo: "Em phải mua một cái điện thoại mới.
Cái trước hỏng rồi.
Chắc vì thể mà hôm đó không gọi anh."
Trình Úc gật gật đầu, nhưng không dừng xe: " Em là minh tinh, không thích hợp đi trung tâm mua sắm.
Để anh gọi trợ lý đi mua.
Dùng cùng kiểu với anh nha."
Lâm An Lan nói, "Cũng được."
Trình Úc cười nhìn anh, "Điện thoại đôi~"
Lâm An Lan cảm thấy Trình Úc vẫn còn có chút trẻ con, cười với hắn rồi cùng về.
Trình Úc về đến nhà không bao lâu, trợ lý đã tới rồi.
Trình Úc chỉ lấy điện thoại không nhận người, nhanh chóng cho trợ lý về.
Hắn trở về phòng cho khách, Lâm An Lan vẫn còn bận sắp xếp đồ áo, đưa điện thoại cũ cho hắn, " Đổi lại sim hộ em với, em không rảnh tay"
"Được."
Trình Úc giúp anh đổi sim, bật nguồn điện thoại, tải mấy app thông dụng.
"Muốn anh kiểm tra tin nhắn không?" Trình Úc chủ động nói, " Là minh tinh mà tắt máy tận hai ngày thì sẽ bỏ lỡ nhiều tin nhắn lắm."
Lâm An Lan không quá để ý, "Ừa."
"Em có nhớ mật khẩu không?" Trình Úc hỏi.
Lâm An Lan để đống đồ áo xuống, cau mày suy nghĩ một chút, hỏi hắn, "Anh không biết hả? Em không nói cho anh ư?"
"Bảo bối, chúng ta chỉ mới vừa yêu nhau một tuần, mà lại là do anh mặt dày theo đuổi miết không tha.
Trong một tuần em có thể cho anh biết mật khẩu không?"
Lâm An Lan:...!éc, chuyện này lúng túng quá.
"Thôi, anh thử sinh nhật của em trước đi." Trình Úc nói.
Lâm An Lan liền vội vàng gật đầu, lại vội vàng đem quần áo cầm lên, treo ở trong tủ.
Trình Úc nhập sinh nhật Lâm An Lan vào, một lần là đăng nhập xong.
"Đúng là sinh nhật em nè." Trình Úc vui vẻ nói.
Lâm An Lan cười cười, "Anh nhớ cả sinh nhật em à."
"Anh không chỉ nhớ sinh nhật, mà còn nhớ số chứng minh nhân dân với số điện thoại của em đó." Trình Úc thuận miệng nói.
Lâm An Lan kinh ngạc, "Anh nhớ số CMND của em làm gì?"
Trình Úc sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong mắt Lâm An Lan tràn đầy nghi vấn.
Trình Úc trầm mặc chốc lát, hỏi anh, "Muốn nghe nói thật thay nói dối?"
"Đương nhiên là nói thật."
"Nói thật là, trước đây em có một người bạn rất thân, gã biết anh thích em, nhưng gã lại rất ghét anh.
Nên gã không cho em đến gần anh.
Mà anh sợ sau này tốt nghiệp, gã dẫn em đi đến thành phố khác.
Anh sợ không tìm thấy em nên học thuộc số CMND của em.
Như vậy em đâu anh cũng sẽ tìm ra được."
Lâm An Lan kinh ngạc trừng mắt nhìn, buông quần áo đến gần hắn, "Người bạn kia là ai vậy? Sao lại ghét anh thế? Em và hắn rất thân?"
Trình Úc gật đầu, "Vô cùng thân, nên anh rất ghen tỵ."
Lâm An Lan ngồi canh hắn, chỉ vào điện thoại mình hỏi: Là người nào thế?"
Trình Úc nhìn danh sách bạn bè của Lâm An Lan, lướt tìm liên tục, nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy Tưởng Húc đâu.
Hắn tìm trong mục tin nhắn, cũng không có tên Tưởng Húc.
"Lạ vậy, em không kết bạn với gã hả? Không thể nào."
Lâm An Lan làm sao có thể không thêm bạn bè với Tưởng Húc? Anh có thể không thêm bạn bè với bất kì ai, nhưng không thể không có Tưởng Húc.
Lâm An Lan một mặt vô tội nhìn hắn, một bộ hắn cái gì cũng không biết bộ dáng.
Trình Úc đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Em cho hắn vào danh sách đen?"
Lâm An Lan một mặt mơ màng, "Em không biết."
Trình Úc mở danh sách đen nhìn một chút, kinh ngạc phát hiện, Tưởng Húc thật sự ở đây.
Tưởng Húc mà lại bị Lâm An Lan kéo đen!
Trình Úc cảm thấy đây thật là mặt trời mọc đằng tây, ông trời mở mắt! Tưởng Húc mà cũng có một ngày như thế sao?!
Thật đáng mừng! Hết sức đáng mừng!
Trình Úc hận không thể bay ra ngoài mỡ tiệc buffet ba ngày đãi toàn thiên hạ ăn mừng.
Hắn trong nháy mắt cười toe toét, quay lại hung hăng hôn lấy Lâm An Lan.
Lâm An Lan đầu óc mơ hồ, "Sao tự nhiên lại vui như vậy?"
Trình Úc cười tươi tắn, trán kề trán với Lâm An Lan, "Bởi vì anh nhận ra bảo bối của anh vô cùng đáng yêu."
Hắn nói, "Sao em có thể tốt đến thế."
Nói xong, thân mật cà cà mũi của anh, lại hôn môi anh.
Lâm An Lan cũng vui vẻ theo hắn, bất giác bật cười, cơ mà vẫn thắc mắc, "Anh có thể nói cho em em anh đang vui cái gì không?".