Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt

Chương 11



Ân Minh Tranh chỉ trở về căn cứ ba ngày, tinh thần mọi người kể cả thường dân trong căn cứ hoàn toàn khác trước.


Biến hóa rõ nhất chính là ai ai cũng nở một nụ cười trên mặt.


Đặc biệt là Thời Thanh được Ân Minh Tranh mang về, nhóc con có dị năng hệ chữa trị thích nhất là lên phố lớn chơi, nhảy nhót chơi đùa lung tung chung quanh.


Thường dân bày sạp ở ngoại thành không thiếu, phần lớn là vì ít trùng tộc đánh, một ít vì muốn làm việc nuôi sống gia đình.


Một số bị khuyết tật, hoặc là yếu ớt đoản thọ, cụt tay cụt chân không thể tham gia đội hộ vệ kiếm tiền, cũng chỉ có thể buôn bán chút đồ mà sống tiếp.


Trước khi Thời Thanh tới, những thứ ở đây đều ế ẩm.


Vốn là vậy rồi, bụng ăn còn không đủ no, ai còn để ý những đồ chơi này.


Thời Than rất yêu thích những thứ đồ này, châu chấu lá tre, rổ nứa, còn có máy chơi game lạc hậu thời trước tận thế.


Ngoài miệng kiêu ngạo nói "Khoa học kĩ thuật các ngươi không phát triển chút nào cả. ", thân thể lại hết sức thành thật mua sạch, như chuột đồng nhỏ ra sức tích trữ lương thực, mỗi ngày đều có thể mua một đống đồ chơi nhỏ kì quái.


Ân Minh Tranh thậm chí còn bảo phòng hắn nhỏ nên đặc biệt chuẩn bị phòng riêng cho Thời Thanh để đồ chơi.


Mà người dân đều hoan nghênh Thời Thanh không phải vì cậu ra tay hào phóng, mà là cậu có dị năng hệ chữa trị.


Thời Thanh mặc dù được Ân Minh Tranh mang về, lại không gia nhập tiểu đội dị năng giả của hắn, tương đương không ra chiến trường, dị năng hệ chữa trị đến giờ không phải dùng để trị thương cho Ân Minh Tranh, mà là khi đi mua đồ thì dùng dị năng của mình để trao đổi.


Trong mắt nhiều người, cậu là đang chịu thiệt đó.


Này là hệ chữa trị đấy!


Dù là tiểu đội dị năng giả mạnh nhất trong căn cứ, cũng chỉ muốn có một dị năng giả hệ chữa trị thôi.


Hơn nữa bởi vì dị năng này rất hiếm, không thường xuyên tiên phong, người dân căn bản không hề thấy mặt.


Nhưng Thời Thanh xuất hiện.


Nhóc con mang khuôn mặt đẹp đẽ không nhiễm bụi trần nở nụ cười tươi rói đi trên đường khu ngoại thành, lúc có thương nhân nhỏ đánh bạo hỏi cậu có thể chữa trị cho con trai mình không, cậu vô cùng sảng khoái gật đầu.


Thời khắc đó, đứa trẻ Thời Thanh này đối với họ như thần linh vậy.


Rất nhanh, có người ở căn cứ cấp trên tìm đến, bí mật nói chuyện với Ân Minh Tranh, ám chỉ hắn quản lí tốt Thời Thanh, dị năng giả phải có giá, làm sao có thể lãng phí dị năng hệ chữa trị hiếm thấy đi làm từ thiện cho thường dân vô dụng với căn cứ, dị năng giả chữa trị cường đại như Thời Thanh, cần phải đi lính trợ giúp toàn bộ Nhân loại mới phải.


Nếu như là trước đây, Ân Minh Tranh nhất định sẽ đáp ứng.


Hắn đã từng là kẻ ngu chân thành đến vậy, chỉ cần có người nói sẽ đối tốt với mọi người, từ bỏ lợi ích của mình cũng tình nguyện.


Nhưng bây giờ, Ân Minh Tranh thấy được tính toán trí não đưa ra.


Hắn lặng lẽ thay đổi.


Sau khi hắn trở lại, căn cứ cấp trên liền đưa thi thể đám người đánh lén đem giao hắn cho phi thuyền đến.


Ân Minh Tranh như cười với họ, bày tỏ tha thứ.


Nhìn bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của đám người kia, Ân Minh Tranh như trước chỉ là cười.


Hắn không mù, người đánh lén hắn chức vị thấp, không có người sai khiến, sao dám ra tay với Ân Minh Tranh.


Hắn tha thứ mấy người này, bởi vì bọn họ đã chết.


Mà còn lại những người kia, Ân Minh Tranh ghi nhớ.


Cái lũ làm thịt đồng loại này, sao hắn đồng ý giao Thời Thanh làm vũ khí cho chúng được.


Ít nhất phải triệt để nắm quyền đã, mới che chở Thời Thanh dưới cánh mình được.


Vì vậy, Ân Minh Tranh nghe tiếng thiếu niên chạy đến, mang theo áy náy cười: "Thời Thanh tuổi còn nhỏ, vừa không có kinh nghiệm chiến đấu, tôi không dự định để em ấy tham gia chiến dịch."


Người của cấp trên lập tức lộ ra vẻ mặt "Anh hùng nhân loại cũng nuông chiều người khác à".


Mà liếc nhìn bé ngoan vùi ở trong ngực nam nhân, thiếu niên hiếu kỳ mở to đôi tròng mắt màu bạc, gã liền ở trong lòng khen một tiếng.


Không ít người đẹp, mà thiếu niên liếc mắt một cái liền liên tưởng đến Tinh linh như Thời Thanh, trong căn cứ tuyệt đối không có người thứ hai.


Không trách người như Ân Minh Tranh lại cẩn thận che chở từng li từng tí.


Mà thế cũng tốt, hắn càng che chở Thời Thanh, Thời Thanh càng trở thành nhược điểm của hắn.


Người đến thăm dò Ân Minh Tranh rời đi, Thời Thanh hiếu kỳ từ trong lòng nam nhân nhìn bóng lưng gã, "Minh Tranh, hắn là ai thế?"


"Người không quá quan trọng."


Ân Minh Tranh đóng cửa, chọc chọc mũi nhóc con, cười nói: "Bây giờ ở căn cứ em còn được hoan nghênh hơn cả anh."


Ngoại tinh thiếu niên đắc ý cười.


Nam nhân vốn còn muốn căn dặn cậu vài câu, để cho cậu ở bên ngoài chơi đùa cũng phải cẩn thận một chút, hiện cấp trên có vẻ hứng thú với việc trở về của hắn, sóng ngầm mãnh liệt, Thời Thanh về cùng hắn, tự nhiên cũng sẽ bị theo dõi, phải chú ý mọi lúc mọi nơi, tránh bị bắt được điểm yếu.


Nhìn thiếu niên vui mừng hân hoan hân giương mắt nhìn mình, Ân Minh Tranh không nói ra được.


Thời Thanh vốn dĩ được đối đãi cẩn thẩn trên phi thuyền, được hàng ngàn robot bảo vệ.


Có thể cũng là bởi vì tâm tư, hắn lừa Thời Thanh ở căn cứ, Thời Thanh giờ chỉ là ngốc tử thân thê nhân loại không robot bảo vệ.


Bản thân hắn sai lầm, tại sao còn muốn ép buộc Thời Thanh vô tội.


Thôi, vẫn nên thả chút tin đồn Thời Thanh không dễ bắt nạt ở căn cứ, miễn cho có người mù đi đối phó cậu.


Ân Minh Tranh lời ra đến cuống họng nuốt xuống, chỉ cười sủng nịch với thiếu niên, dặn dò: "Lúc ra ngoài chơi, nhớ gọi mấy người trong tiểu đội theo, tuổi bọn họ cũng gần với em thôi, cũng vừa hay cần thả lỏng chút."


"Được!"


Thời Thanh sảng khoái đáp lại, mắt thấy Ân Minh Tranh quay người chuẩn bị chăn gối, cậu nóng lòng muốn nhảy từ phía sau đánh lén hắn một cái, ỷ vào cân nặng mấy tấn của mình, suýt đè ngất nam nhân.


Ân Minh Tranh mắt tốt sầm vừa tỉnh lên, bên tai liền vang lên âm thanh thúc dục của thiếu niên:


"Làm thôi! !"


Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gian nan quay người ôm thiếu niên như báo nhỏ đang cắn xé vào lòng.


Nhóc ngốc.


Làm sao hắn yên tâm được đây.


※※※


Triệu tướng quân đi họp về, sắc mặt hết sức khó coi.


Vừa đến nhà, liền thấy con gái đi dạo phố về, biểu tình trên mặt nhất thời càng thêm khó coi: "Ba tác hợp con với Ân Minh Tranh, kéo hắn theo chúng ta, con thì ngày nào cũng chỉ biết mua sắm!"


"Con không muốn cùng Ân Minh Tranh được không? Người ta thích nam thì con làm sao được, ba không thấy anh ta chiều thằng nhóc không biết từ đâu ra lên trời luôn à."


Triệu Diệu Diệu mặt xị xuống, "Con cố gắng đến thế rồi mà Ân Minh Tranh không để ý tới, con có biện pháp gì!"


Triệu tướng quân hừ lạnh một tiếng: "Vậy con cứ dạo phố đi, cho đến khi thanh danh Ân Minh Tranh càng lúc càng lớn, ngồi trên vị trí đứng đầu căn cứ, chắc chắn sẽ chỉ chiếu cố lũ hạ đẳng kia, ba với con sống còn lâu mới dễ chịu được."


Nói xong, lão mặt lạnh xoay người rời đi, còn lại Triệu Diệu Diệu xanh mặt tức giận mà giậm chân.


Người bạn bên cạnh cô không nghĩ tới sẽ gặp phải cảnh cha con cãi nhau, lúng túng một hồi, nhỏ giọng an ủi: "Diệu Diệu, cậu cũng đừng thương tâm, không phải chỉ là một thằng nhóc thối sao, Ân tướng quân ham thú nhất thời, kiểu gì cũng sẽ sớm chán."


"Sẽ vậy."


Cô tích cực bày mưu tính kế: "Ân tướng quân ghét nhất chính là có người ỷ thế hiếp người, cậu làm như vậy..."


Bên kia Thời Thanh trải qua một buổi tối thoải mái, ngày thứ hai Ân Minh Tranh ra ngoài dò la xử lí trùng tộc, cậu liền mang theo rổ nhỏ đi dạo phố.


Kết quả hôm nay mới vừa đi tới phố bên, một gã đàn ông ăn mặc lôi thôi lếch thếch không biết từ đâu vọt tới, liều mạng dập đầu lạy Thời Thanh:


"Tiểu thiếu gia, tôi không dám thu tiền của ngài, tôi không dám nữa, van ngài bỏ qua cho tôi, nhà tôi hiện thật sự không qua nổi."


Gã một đại nam nhân, khóc người nghe được thương tâm người gặp rơi lệ, quá khốc liệt.


Sau đó không chờ Thời Thanh nói chuyện, gã vừa khóc vừa kể chuyện "Thời Thanh ỷ thế hiếp người mua hàng muốn quỵt tiền, gã muốn lấy tiền, kết quả Thời Thanh liền sai người cướp nhà hắn".


Thời Thanh: 【... 】


【 Tao thật sự hoài nghi chỉ số thông minh của Triệu tiểu thư. 】


Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Triệu Diệu Diệu toàn thân áo trắng, một mặt thánh khiết xuất hiện, thấy tình cảnh này, che miệng kinh ngạc đi tới.


"Đây là cái gì ? Nào đừng khóc, Thời Thanh, cậu mau xin lỗi người ta đi."


Thấy có người đến, gã kia lập tức vênh mồm mắng mỏ thiếu niên.


Triệu Diệu Diệu thấy vậy, mịt mờ liếc Thời Thanh một cái.


Theo cô biết, thằng nhóc được Ân Minh Tranh nâng ở trong lòng bàn tay này tính khí cũng không nhỏ, nghe nói không hài lòng chuyện gì sẽ chơi xấu người ta, ngay cả Ân Minh Tranh cũng không làm gì được, lúc hai người cãi nhau còn bị Ân Minh Tranh đánh mấy lần.


Thời Thanh có thể chịu được này oan ức sao?


Nháo đi.


Lúc này nháo lên mới phải đạo.


Chỉ cần Thời Thanh nháo lên, tên dân thường động thủ sẽ bị đánh chết, đây có lẽ không phải là một bài hay.


Tuy biện pháp này đơn giản thô bạo, nhưng tính cách của Thời Thanh, quả thật là tương đối đơn thuần (đứa ngốc) ngây thơ (dễ lừa) càng dễ bị làm tức giận.


Cô mong đợi nhìn về phía Thời Thanh, chờ cậu nổi giận ra tay.


Dưới con mắt mọi người, áp lực xung quanh chèn ép, thiếu niên không chịu nổi lùi về sau một bước.


—— oa một tiếng, uất ức khóc lên.


Triệu Diệu Diệu chờ thiếu niên phát hỏa: "..."


Cô quay người lại, phát hiện thường dân xung quanh mắt tràn đầy khiển trách nhìn về phía cô.


Triệu Diệu Diệu lần thứ hai: "..."


Sự việc phát triển có chút không giống như cô tưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.