Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Chương 28: Dỗ bé hồ ly



Editor: Cacao Kem Trứng

Chỗ ở của nghệ sĩ cuối cùng là do Kiều Dật quyết định.

Mọi người đều đang đoán già đoán non không biết Cố Như Trác nghĩ gì, Kiều Dật cũng vậy nên chị bèn làm ra ba phương án khác nhau để anh lựa chọn: một là một căn biệt thự hai tầng có sân vườn nằm giữa công ty và Tinh Truyền với giá thuê trên trời; hai là một căn hộ một tầng nằm trong một tiểu khu cao cấp; ba là ký túc xá dành cho nhân viên của công ty.

Thật ra thì điều kiện của ký túc xá nhân viên cũng không tệ lắm, không chỉ những nghệ sĩ vừa ký hợp đồng mà có rất nhiều nghệ sĩ đã hơi nổi tiếng vẫn ở tại ký túc xá công ty, bởi vì thuận tiện để sắp xếp, hơn nữa bọn họ cũng không có xe ô tô riêng.

Phương án được gửi đến trợ lý của Cố Như Trác để xem xét, không bao lâu anh đã phê duyệt phương án đầu tiên.

Kiều Dật nhìn thoáng qua giá thuê ở khu vực đó, phỏng đoán trong lòng dần trở nên chắc chắn.

Nếu chị đoán không lầm... người mà Cố Như Trác thật sự muốn nâng đỡ không phải là Lý Phù Sinh tự có ekip của riêng mình mà là Trình Bất Ngộ – một nghệ sĩ nghiệp dư không có gì trong tay!

Hơn nữa qua tìm hiểu của chị, suy đoán này càng lúc càng rõ ràng hơn – chị nhận ra hai người này không phải là không có liên quan gì với nhau, trước đây tụ tập cùng bạn bè đã từng dấy lên scandal, gần đây cũng hay tương tác với nhau.

Super topic CP "Như Trác Như Ngộ" thậm chí đã có hơn một trăm ngàn người hâm mộ.

Sức mạnh của giá trị nhan sắc chính là thần kỳ như vậy đấy.

[Gần đây có tin gì mới không vậy? Tui sốt ruột quá, hai người kia cũng không có thêm động tĩnh gì, hôm qua Tiểu Trình mới mở live stream một xíu, hình như vẫn còn ở ký túc xá trường.]

[Tại sao cùng là nghệ sĩ ký hợp đồng với Cố Như Trác mà gần đây động thái của Lý Phù Sinh lớn như vậy? Hôm nay tui thấy cậu ta live stream chuyển nhà nữa kìa, nhà do công ty tìm cho, nghe nói tiền thuê không hề rẻ đâu. Hơn nữa cậu ta còn đang quay vlog mới, nội dung tạm thời giữ bí mật, nghe nói là quy trình thử vai trong giới giải trí.]

[Không thể nào, đừng nói Tiểu Trình của chúng ta đến cả ký túc xá của công ty cũng không được ở chứ? Cố Như Trác rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?]

[Nói thật thì, chị em à, tui vẫn giữ thái độ bi quan lắm... Công ty này chỉ là một công ty nhỏ dưới trướng phe Cố - Trình, Cố Như Trác cố ý tương tác trên live stream có khi là đường giả thôi, chỉ là fan service một chút cho công ty thôi. Gặm đường của CP BE nó vậy đó chị em ơi, đừng để bản thân bị ảnh hưởng quá nhé.]

[Huhuhu, sao nói chuyện nghe có lý quá vậy. Tui sắp khóc đến nơi rồi.]

Trình Bất Ngộ dần dần thu hút thêm nhiều fan mới, nhóm fan này đa số đến từ việc xem live stream của cậu, trước mắt vẫn chưa có trật tự lắm, cũng không có người quản lý fan.

[Tui cảm thấy chúng ta vẫn cứ quan sát tình hình trước đã? Cá nhân tui thấy Tiểu Trình hình như cũng không quá cần đến việc hệ thống lại fan ấy, dù sao thì cậu ấy cũng không nhận quà từ trẻ vị thành niên. Diễn đàn fan live stream vẫn do admin của nền tảng quản lý, điều kiện để vào diễn đàn cũng là do admin thiết lập, lấy tiêu chuẩn thấp nhất là trở thành fan cứng là vào được rồi.]

[Đúng vậy, dù cậu ấy có đi trên con đường diễn viên thì chúng ta vẫn nên chill chill đi, hóng xem live stream với tin tức là được rồi.]

[Huhu nhưng mà cậu ấy hơi bị hiền quá luôn ấy, chị em có đồng ý với tui không? Tui vừa muốn cậu ấy nổi vừa mong cậu ấy đừng nổi quá.]

[Chị em à tỉnh táo lại nào, sau bữa tiệc tối hôm đó của Kình Ngư Live, lượng người theo dõi của Tiểu Trình đã hơn 10 triệu rồi, đến giờ video hot nhất trên mấy trang video ngắn vẫn luôn là tiết mục cải biên của cậu ấy.]

[Còn có video tương tác múa quấn tay với Cố Như Trác nữa, bây giờ fan CP cũng nhiều lắm!]

[Suỵt, ít nhắc tới fan CP thôi, chúng ta chỉ thích Tiểu Trình mà thôi! Tuy rằng tui không ghét Cố Như Trác nhưng tốt nhất là không nên nhắc tới người khác trong này.]

[Chưa nói tới việc chính Tiểu Trình đã từng phủ nhận, bên phía Cố Như Trác rõ ràng cũng đang tránh tạo tin đồn! Các chị em tốt nhất là đừng nhắc lại chuyện này.]

[Tui vào live stream của Lý Phù Sinh hóng một xíu, xem thử có thể hóng được tin nào liên quan đến Tiểu Trình không.]

Bên kia, phòng live stream của @Lý Phù Sinh đang được mở.

Lý Phù Sinh đang thu dọn hành lý, mặt mày hớn hở giới thiệu nhãn hiệu sản phẩm chăm sóc da của mình cho người xem.

"Gần đây tôi hơi bận một tí, dù sao cũng phải chuẩn bị thử vai và nhận vai, có điều tôi vẫn sẽ mở phòng phát sóng theo lịch cũ, xem như là báo bình an cho mọi người."

Làn đạn hỏi: [Đãi ngộ của công ty với cậu thế nào?]

"Tốt lắm đó, giờ tôi đang dọn đồ chuyển vào trung tâm thành phố, gần công ty lắm. Một căn biệt thự sân vườn hai tầng siêu lớn, mỗi người một tầng, cũng không tệ lắm." Lý Phù Sinh cong cong khóe mắt, hai mắt cũng sáng rực cả lên.

[Hahaha, nhìn cậu vui vẻ lắm đó, không phải giờ cậu cũng đang ở biệt thự sao?]

Lý Phù Sinh hơi ngừng lại, sau đó thuận miệng nói tiếp: "Nhà của bản thân với nhà mà công ty bỏ tiền ra thuê phải khác chứ, tôi rời gia đình kiếm tiền đương nhiên cũng muốn tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó. Cảm ơn ông chủ nhiều ạ, Cố Như Trác đối xử với nghệ sĩ của mình rất tốt, mọi người không làm fan nhầm người đâu."

[Aaaaa tui biết mà! Cố Như Trác đối xử với hậu bối siêu tốt, tuy rằng anh ấy không lớn hơn bao nhiêu tuổi nhưng luôn quan tâm để ý người khác!]

[Chủ kênh ơii, không phải tui muốn KY(*) đâu, chỉ là muốn hỏi một xíu về Trình Bất Ngộ được không? Giờ hai người là đồng nghiệp đúng không ạ? Mấy hôm nay cậu ấy không live stream rồi, trạng thái lúc phát sóng cũng không tốt lắm, tui chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.]

(*) KY: nhắc đến một người hoặc một chuyện không liên quan.

"Chuyện này ấy à, hiện tại tôi vẫn chưa gặp cậu ấy. Chờ khi nào tôi gặp được, nhất định sẽ trả lời các cậu nhé, nhớ canh vào phòng live của tôi nha." Lý Phù Sinh cười tủm tỉm, nhẹ nhàng lướt qua chủ đề này.

Ekip của cậu ta đã chuẩn bị xe sẵn sàng, đang hỗ trợ đóng gói hành lý.

Căn biệt thự trị giá 800 triệu (2k8 tỷ VNĐ?) mà cậu ta dùng để quay vlog thật ra là dinh thự của một quản lý cấp cao trong công ty bọn họ, thỉnh thoảng sẽ cho cậu ta mượn một ngày để quay vlog, chứ thực tế cậu ta vẫn đang ở trong một nhà trọ nhỏ bên ngoài đường vành đai số bốn của Kính Thành. Bởi vì bình thường ra ngoài cậu ta khá kín đáo nên cũng không ai nhận ra cậu ta là một streamer.

Có thể gia nhập công ty của Cố Như Trác, tài nguyên cần có cũng có cả rồi, thật ra chưa phải là điều khiến cậu ta thoải mái nhất, mà hả hê nhất chính là — đến tận bây giờ Trình Bất Ngộ cũng chưa nhận được bất kỳ tài nguyên nào.

Cậu ta nghe người đại diện của mình nói, bọn họ đã chuẩn bị thử vai mà Trình Bất Ngộ còn chưa có cả trợ lý, cũng không có tin đồn nào về việc tham gia thử vai.

Dường như cậu đã biến mất ngay sau đêm phát sóng trực tiếp đó.

Theo nhưng thông tin mà bọn họ hỏi được từ lãnh đạo cấp cao của Kình Ngư thì quả thật Cố Như Trác và Trình Bất Ngộ có chút quan hệ từ trước — nhưng có vẻ mối quan hệ này không tốt đẹp mấy, nếu không muốn nói là đối chọi gay gắt.

Người đại diện nói: "Chính miệng giám đốc của bên đó nói thế đấy, Thạch Đình của phe Trình, đàn em của Cố Như Trác, lời anh ta nói còn có thể là giả sao? Trình Bất Ngộ vào công ty của Cố Như Trác chắc chắn sẽ bị gây khó dễ, chúng ta không cần lo lắng cậu ta sẽ cạnh tranh với cậu nữa."

Trạng thái của Trình Bất Ngộ không tốt là đương nhiên rồi, sao mà tốt cho được? Bất kỳ nghệ sĩ bình thường nào cũng muốn được nổi tiếng, vậy mà không nhận được tài nguyên, đương nhiên sẽ cực kỳ khó chịu. Chưa kể Trình Bất Ngộ đang ở giai đoạn hot vô cùng, có lẽ đến giờ còn chưa thoát ra được sự nổi tiếng của chính mình, nghĩ rằng bản thân có thể một tay che trời, cuối cùng vẫn phải thua dưới tay tư bản.

Lý Phù Sinh nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu.

Trưa cùng ngày, Kiều Dật gọi một cú điện thoại đến Trình Bất Ngộ.

"Em có cần tài xế đến đón em chuyển nhà không?"

"Chuyển nhà?" Trình Bất Ngộ đang ăn đồ ăn mới mua về, giọng nói có hơi mệt mỏi: "Chuyển nhà gì thế ạ?"

"Công ty đã chuẩn bị chỗ ở mới cho em rồi, hơn nữa còn có tài xế lái xe, nhà vừa gần trường em vừa gần công ty, sau này đi lại cho thuận tiện. Giờ em cũng là người của công chúng rồi, nên chú ý cẩn thận hơn." Kiều Dật nói.

Trình Bất Ngộ ngẫm nghĩ: "An ninh trong Tinh Truyền rất tốt ạ, hơn nữa trường em có nhiều người nổi tiếng cũng đều ở ký túc xá mà, chuyện bình thường thôi."

"..." Trong lòng Kiều Dật chậm rãi vẽ ra một dấu chấm hỏi: "Vậy em... không muốn chuyển sang đây à?"

"Có thể không chuyển không ạ?" Trình Bất Ngộ dò hỏi, sau đó mới chậm chạp bổ sung một câu: "Nếu không làm phiền đến mọi người thì em thấy ở lại trường khá tốt ạ."

"..." Kiều Dật đáp: "Vậy để chị xin ý kiến thử."

*

"Không muốn chuyển đến?"

Cố Như Trác ngước mắt lên, ý cười trong đôi mắt phượng lập tức tắt ngúm, chuyển thành ánh mắt sắc như dao.

"Đúng vậy ạ, phía công ty báo cáo tình huống là như vậy."

Trợ lý do dự rồi nói thêm: "Thật ra chúng ta có thể trả lời là sắp xếp thống nhất cho mọi người. Nghệ sĩ này chắc là trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm, không biết đãi ngộ của chúng ta tốt đến mức nào."

Hôm nay Lương Tĩnh không có ở đây, cô chỉ là trợ lý của người đại diện, bình thường rất ít khi có cơ hội gặp mặt Cố Như Trác, không thạo việc đoán biết cảm xúc của anh.

"Thôi." Cố Như Trác nghĩ ngợi: "Để tôi đón cậu ấy."

"?" Trợ lý mở to mắt, vẻ mặt sợ hãi không thôi: "Sếp... đích thân đến đón ạ?"

"Đại diện công ty đến đón nghệ sĩ mới ký hợp đồng cũng không phải chuyện to tát gì. Đúng lúc xem như tuyên truyền cho công ty luôn đi, dẫn dắt hậu bối nữa." Cố Như Trác lười biếng, ánh mắt thoáng lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Sau này đỡ phải đỗ xe trong con hẻm bé tí ngoài Tinh Truyền kia, đi lần nào xước sơn lần ấy, sửa đi sửa lại đúng là phiền phức."

"......??" Trợ lý nghe mà hoảng hốt, tạm thời còn chưa tải được ý tứ trong lời Cố Như Trác.

Nói vậy nghĩa là, Cố Như Trác từng đến đó không chỉ một lần?

Hơn nữa lần nào cũng là vì đón Trình Bất Ngộ... là ý như vậy đúng không?

Vãi chưởng, sao tự dưng cô lại được biết một tin chấn động thế này! Chưa kịp chuẩn bị gì cả mà!!

*

Trời vẫn còn sớm, một cơn mưa phùn nhè nhẹ đổ xuống, từng hạt mưa rơi nghiêng ngả trên nền đất.

Hôm nay là một ngày nhiều mây, mát mẻ âm u, rất thích hợp để cuộn mình vào ổ chăn, nằm trên giường đánh một giấc say sưa.

Trình Bất Ngộ vẫn chưa đạt được KPI phát sóng của tuần này, cậu tiện tay bật live lên, treo máy chạy cho đủ KPI.

Chu Tiểu Nguyên còn đang ở trong đoàn làm phim, đợt trước cũng có về phòng lấy ít đồ nhưng lại đúng lúc cậu không có ở phòng, hai người đã lâu chưa gặp nhau.

Mấy hôm nay, ngoại trừ việc lên lớp, cậu hầu như không hề bước chân ra khỏi ký túc xá của nghiên cứu sinh này. Trong sân trường, ngày càng có nhiều người hay nhìn cậu, bàn luận về cậu, nhưng Trình Bất Ngộ vẫn như cũ, không có cảm giác gì mấy.

Cậu không thường xuyên live stream như trước nữa, cả người uể oải mệt mỏi, bởi vì tạm thời vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch tiếp theo.

Thời gian còn sớm, Trình Bất Ngộ gọi đồ ăn ngoài, ăn xong tắm rửa thay quần áo, cậu để nguyên tóc ướt mà làm ổ trên giường, sau đó đọc kịch bản.

Lúc đọc kịch bản cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều, như thể đang đọc một quyển truyện vậy, đọc chưa được bao lâu đã thấy buồn ngủ, cho nên định nằm xuống ngủ một giấc.

[Tiểu Ngộ! Mấy hôm nay cậu không bị bệnh gì đấy chứ? Cậu lười quá luôn rồi đó!]

Trình Bất Ngộ ôm đầu gối ngồi co ro trên giường: "Không bị bệnh gì cả, đợt trước tôi bị bệnh đã khỏi rồi. Chỉ là muốn đi ngủ một giấc thôi."

[Hahaha cậu không làm vậy được đâu, phấn chấn lên nào! Giờ mà cậu ngủ nữa thì sao mà hoàn thành KPI trực tiếp của tháng này đây!]

Trình Bất Ngộ liếc nhìn thanh nhiệm vụ thời gian phát sóng tối thiểu của mình, cậu còn thiếu hai mươi mấy tiếng nữa.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi live stream ngủ được không? Tôi chỉ ngủ thôi, mọi người không cần xem tiếp đâu, để tôi hoàn thành xong chỉ tiêu tháng này cái đã."

Lông mi cậu đen dài, ánh mắt mơ màng, quả thật trông có vẻ rất buồn ngủ.

[Hahahahaha, cậu ngủ đi, ngủ đi! Hình như cũng được á, cậu live stream đi ngủ hahaha, bọn tôi ngồi xem cậu!]

[Haha đúng vậy! Streamer khu sinh hoạt mà, làm gì cũng được, admin sẽ không quản lý đâu. Cười chết tui rồi, cậu cứ đi ngủ đi.]

[Bé cưng Tiểu Ngộ, bé đi ngủ có ngáy không đó? Nếu bị chúng tôi quay màn hình lại là xấu hổ lắm đó nha.]

Trình Bất Ngộ đáp: "Tôi cũng không biết nữa."

Trên xe, Cố Như Trác đang lướt điện thoại.

Lần này có tài xế lái xe, anh ngồi ở ghế sau.

Trên trang chủ của Kình Ngư Live, có một phòng live từ khu sinh hoạt đang thu hút tới hơn một trăm ngàn lượt xem, tiêu đề video vô cùng giản dị và chân thực: "Livestream ngủ".

Ảnh bìa chính là hình ảnh phát sóng trực tiếp hiện tại, dưới ánh đèn mờ tối, Trình Bất Ngộ co cụm trong chăn thành một cục, đang ngủ ngon lành. Gương mặt thanh tú của cậu trai trẻ hiện rõ trên màn hình, mặt mộc không hề trang điểm gì, thậm chí người xem còn có thể đếm được nhịp thở đều đều của cậu, sạch sẽ và ấm áp như thể vươn tay ra là chạm vào được ngay.

[Cứu tui, tui có bị điên không vậy, sao tui có thể nhìn người ta ngủ đến mê mẩn vậy chứ!]

[Aaaa cậu ấy trở mình kìa! Có ai đếm là lần thứ mấy rồi không?]

[Báo cáo, có tui, đây là lần thứ hai cậu ấy trở mình rồi, tui đoán có thể cậu ấy đang mơ thấy gì đó.]

[Ê ê ê chăn sắp rơi xuống đất rồi bé ơi! Không đắp kỹ chăn, cẩn thận cảm lạnh bây giờ!]

Cư dân mạng đều rảnh rỗi đến phát chán rồi, Trình Bất Ngộ lên hẳn trang chủ của nền tảng nên ngày càng có nhiều người qua đường bấm vào xem. Có người là fan Trình Bất Ngộ, có người không phải, nhưng tất cả mọi người đều đang tám chuyện trên trời dưới đất trong khu bình luận, còn cẩn thận quan sát... trạng thái lúc ngủ của Trình Bất Ngộ, giống như thể cậu là thú cưng mà mọi người cùng nuôi vậy.

Cậu ngủ rất ngoan ngoãn, chỉ thỉnh thoảng cử động đôi chút, không ngáy ngủ cũng không nói mớ, yên tĩnh như mọi khi, hầu hết mọi người đều không thấy có điểm gì bất thường.

Cố Như Trác hiếm khi thấy cậu thể hiện cảm xúc của mình, Trình Bất Ngộ luôn có dáng vẻ im lặng ngoan ngoãn thế này — trừ lúc ở riêng với anh.

Trước mặt anh, cậu đang "sống", giống như lúc ở trên sân khấu kia, một sức sống rực rỡ chói mắt âm thầm sinh trưởng từ thân thể gầy gò, mỏng manh của cậu.

Còn lại, vào bất kỳ thời điểm nào khác, cậu luôn có thái độ thờ ơ, không vui vẻ cũng chẳng tức giận, như thể là đứa con trong trẻo của nước, chưa từng bị bụi trần nhiễm bẩn.

Anh từ từ nhớ lại, hình như lần này không phải là lần đầu tiên anh chọc giận cậu.

Thời niên thiếu kia cũng từng có một lần.

Lúc đó, lớp bọn họ có một trận bóng giao hữu với trường bên, trường kia ở khá xa, nằm ở quận khác của Kính Thành. Cố Như Trác là chủ lực của đội, trước lúc đến đó để khảo sát địa điểm thi đấu, mọi người trong lớp đều nhao nhao nói với anh: "Nhớ mang quà về cho bọn này đấy nhé! Đồ ăn vặt gì đó cũng được!"

Đa số học sinh trường bọn họ đều ở nội trú, căng tin và quầy bán quà vặt trong trường chẳng phong phú mấy, ngay cả mỳ tôm cũng không có mà mua, cho nên lúc nào thấy có đứa bạn được ra ngoài chơi cũng tỏ vẻ háo hức thèm thuồng như vậy.

Sau khi đi khảo sát địa điểm thi đấu, Cố Như Trác quả thật mua một đống đồ ăn vặt đem về cho lớp. Anh vừa bước vào phòng học thôi là tất cả mọi người đều xúm lại tranh nhau.

"Cảm ơn anh Cố! Anh Cố đỉnh nhất!!!"

"Aaaa tôi muốn cái này! Từ nay về sau tôi chính là chó con của anh Cố, tôi đi lấy nước nóng cho cậu một tháng nhé?"

"Biến đi." Cố Như Trác nheo nheo mắt phượng, những người khác đều bật cười: "Anh Cố mà còn cần người khác lấy nước nóng cho à? Mỗi ngày đều có mấy người đem trà sữa lên tận lớp để tặng! Còn sợ cậu ấy uống chưa đủ sao."

Những thứ anh mang về nhanh chóng được mọi người chia ra hết, cuối cùng chỉ còn một thanh socola gói giấy vàng, Thạch Đình lại hỏi: "Còn dư socola à? Thế mà em nghĩ bị cướp sạch rồi đấy, anh cho em đi."

Cố Như Trác nhét socola vào túi mình, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Cho cậu làm gì, không phải cậu về nhà là có ăn rồi sao?"

"Vậy anh về nhà không được ăn hay gì? Em đói quá anh cả à, xin anh đó đàn anh ơi."

Cố Như Trác không hề suy suyển chút nào: "Cậu về nhà mua một trăm miếng socola cũng không ai cản đâu."

Niềm vui của thiến niên khi đó đâu giống với người bình thường. Vấn đề không phải là socola mà đó là đồ vật mà đội bóng rổ lớp bọn họ mang về từ trường khác, là chiến lợi phẩm của chuyến đi. Bọn họ đòi anh mang đồ ăn vặt về chính là một sự giao phó trước trận chiến, là một lời thề và minh chứng cho quan hệ tốt đẹp giữa bọn họ.


Anh ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, Trình Bất Ngộ cũng ngước mắt nhìn về phía anh.

Vừa rồi lớp học ồn ào nhốn nháo như vậy, muốn không chú ý đến anh cũng khó.

Cố Như Trác gom mấy tờ giấy không dùng nữa trên bàn mình lại, đi về phía thùng rác ở cuối phòng học, lúc đi ngang và bàn cậu thì thuận tay ném thanh socola vào hộc bàn.

Động tác rất nhanh, mọi người xung quanh không ai phát hiện ra điều gì bất thường cả.

Trình Bất Ngộ cúi đầu, giấy gói socola màu vàng lóe lên dưới ánh mặt trời.

Sau tiết tự học buổi tối, Cố Như Trác vòng về lớp chờ cậu.

Trò chơi ôm ôm hôn hôn lại diễn ra, giờ anh lại càng thích nắm tay cậu trong bóng tối hơn, anh ôm cậu vào lòng mình, hai người cứ tựa vào nhau như vậy ngồi bên cửa sổ.

Cả hai không hề nói lời nào, bên ngoài vẫn còn vài phòng học sáng đèn, một số học sinh chăm học giờ mới chậm rãi thu dọn đồ đạc ra về, trên hành lang văng vẳng tiếng nói chuyện của người khác, vừa mạo hiểm vừa kích thích.

"Hôm nay anh đi xem sân đấu, em muốn anh mang gì về cho em vậy?" Anh hỏi cậu.

Anh thấy Trình Bất Ngộ không ăn thanh socola kia.

Bình thường Trình Bất Ngộ cũng không đặc biệt thích món nào — như thể không có gì trên đời có thể khiến cậu thích vậy.

Cố Như Trác đã chuẩn bị tinh thần nghe cậu bảo "Không.", nhưng không ngờ Trình Bất Ngộ lại đáp: "Em muốn cái bánh quy có bao bì hình mê cùng kia, màu xanh dương."

Cố Như Trác nhớ ra gần đây loại bánh quy này khá phổ biến. Là một cái bánh hình gấu nhỏ, rất khó ăn, ngọt muốn ngấy, nhưng lại được nhiều người yêu thích vì bao bì rất đẹp, bên ngoài là mê cung nhỏ được chạm rỗng, bên trong còn có chất lỏng có thể lắc được, khi lắc sẽ có những bông tuyết trong suốt ánh năm màu rực rỡ rơi xuống. Nhiều cô gái dùng để làm đồ đánh dấu sách, cũng có rất nhiều chàng trai mua tặng bạn gái mình.

Trong trường trung học sô Một Kính Thành không bán loại bánh này, nhưng trên đường về nhà bọn họ thì có rất nhiều, không biết tại sao nhóc phiền phức này lại bắt anh mua nữa.

Cố Như Trác đáp: "Được."

Ngày hôm sau, trận bóng rổ chính thức bắt đầu, trận đấu diễn ra rất gay cấn, còn phải đánh thêm hiệp phụ.

Sau khi thi đấu xong, Cố Như Trác dạo một vòng ở quầy bán đồ ăn vặt của trường bạn mới phát hiện loại bánh quy này đã được bán hết rồi, hơn nữa cũng có nhiều bánh kẹo khác hết hàng.

Lúc về trường, một đám đông lại vây quanh anh như thường lệ.

Thạch Đình nghe nói anh không mua socola về, rất thất vọng nói: "Gì vậy chứ! Sao anh lại làm vậy, anh cả à, anh không thể làm vậy với em được."

"Cậu có thôi đi không hả?" Cố Như Trác ngồi xuống chỗ ngồi, thản nhiên cười cười: "Hôm nay lúc anh đến đó thì đã chẳng còn gì rồi, cậu không có số ăn đồ của anh đâu, về nhà tự mua đi."

Thạch Đình tỏ vẻ không vui rời đi.

Thầy giáo dạy toán ôm xấp bài thi bước vào phòng học, gọi Trình Bất Ngộ lên giúp thầy đếm bài.

Trình Bất Ngộ bước lên bục giảng. Lúc cậu đi ngang qua chỗ ngồi của anh thì đúng lúc nghe thấy cuộc trò chuyện này, đôi mắt đen thẫm ngước lên nhìn anh, sau đó cụp mắt đi tiếp.

Hẳn là cậu đã nghe được rồi, Thạch Đình còn không có thì làm gì có đồ cho cậu.

Cố Như Trác vốn đang cười, thấy vẻ mặt của cậu thì đột nhiên không cười nữa.

Hai người đều không nhắc lại chuyện này, bọn họ đều xem như chuyện bánh quy mê cung đó chưa từng tồn tại — "như là nước tan biến trong chính nước".(*)

(*) Câu này có vẻ được lấy từ truyện ngắn The Immortal của tác giả Jorge Luis Borges - một nhà văn theo chủ nghĩa hiện thực huyền ảo nổi tiếng người Argentina. Không có bản dịch tiếng Việt cho tác phẩm này nên mình edit từ tiếng Trung mà tác giả trích dẫn.

Tối hôm đó, Trình Bất Ngộ cứ như vậy rúc vào trong chăn, có hơi chán nản.

Có lẽ không phải là cậu tức giận gì cả, mà chỉ là thất vọng mà thôi.

Theo kế hoạch, bạn nhỏ sạch sẽ mềm mại sẽ nhận được một hộp bánh quy được đóng gói xinh đẹp, thế nhưng cuối cùng cậu lại chẳng có gì cả.

Sao mà yếu ớt vậy chứ? Khi đó anh đã nghĩ vậy đấy.

Không ai có thể nhận ra sự yếu ớt của Trình Bất Ngộ, chỉ có anh biết rõ.

Nghiện lại còn ngại, im lặng không chịu nói năng gì, anh thật sự không hiểu nổi những người cho rằng Trình Bất Ngộ rất lạnh nhạt, nói cậu "không giống một con người".

Cậu chỉ là một bé hồ ly mà thôi, biết cách đẩy người khác ra xa, cũng biết cách kéo người khác lại gần.

Xe của Cố Như Trác lần đầu tiên quang minh chính đại lái thẳng vào khuôn viên Tinh Truyền, đậu ở dưới lầu ký túc xá nghiên cứu sinh.

Dù là vậy, anh vẫn đeo khẩu trang kính râm đầy đủ. Anh ngồi trong xe, gọi vào số Trình Bất Ngộ.

Phòng livestream đang phát sóng theo thời gian thực.

[Aaa ai không biết nghĩ vậy chứ, dám quấy rầy giấc ngủ bé cưng của chúng ta!]

[Aaa cậu ấy tỉnh rồi!]

"Alo?" Giọng cậu còn hơi khàn khàn, nghe rất đáng yêu.

Cố Như Trác bước lên lầu: "Thu dọn ít đồ đạc đi, chuyển nhà. Nếu cậu không nỡ xa bạn cùng phòng của cậu thì có thể bảo cậu ấy chuyển đến cùng luôn."

"Không cần." Trình Bất Ngộ cố gắng tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng cãi lời anh: "Đồ đạc của tôi nhiều quá, chuyển nhà rất phiền."

Việc chuyển chỗ ở cũng không nằm trong kế hoạch của cậu, bởi vì quỹ đạo của những chuyện này vốn đã lệch từ đầu rồi, kế hoạch ban đầu không thành công dẫn đến tất cả những chuyện xảy ra sau đó đều là chuyện phiền phức.

Nghĩ đến một đống phiền phức kéo theo sau, cậu lại càng không muốn động đậy.

[Streamer phải chuyển nhà à? Có người của công ty đến đón cậu sao? Tôi thấy bên phía Lý Phù Sinh đã chuyển nhà rồi đấy.]

[Chắc là vậy rồi! Tiểu Trình, sao cậu lại không chuyển thế, điều kiện bên kia tốt lắm! Mau dậy đi, dậy đi, chuyện quan trọng đó!]

Trình Bất Ngộ nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài hành lang.

Cậu bèn ngồi dậy trên giường.

Những tiếng bước chân này rất quen thuộc với cậu — cậu không biết phải diễn tả thế nào, nói chung là cực kỳ quen thuộc. Từ nhỏ đến giờ, cậu vẫn luôn phân biệt được tiếng bước chân của người khác.

Tiếng bước chân này dừng lại trước cửa phòng cậu, giọng Cố Như Trác khàn khàn trầm thấp: "Không thì cậu để tôi vào đi? Đồ của cậu đổi mới hết là được, cậu chỉ cần nói muốn giữ lại món nào, tôi dẫn người đến đóng gói giúp cậu."

Trình Bất Ngộ nhìn ra cánh cửa kia, lại nằm xuống giường, giọng không mang theo cảm xúc gì, nhưng không biết thế nào Cố Như Trác lại nghe ra được cậu có chút phiền muộn.

"Mật khẩu mở cửa 1818."

[Đậu má, streamer nói chuyện với ai vậy? Là người của công ty à? Sao tôi nghe giống giọng của Cố Như Trác vậy nhỉ.]

Sau khi bị hư giọng, giọng của Cố Như Trác rất dễ nhận ra, đã có không ít người phát hiện ra điểm bất thường.

Cửa ký túc xá tít tít hai tiếng, Cố Như Trác đẩy cửa bước vào.

Trình Bất Ngộ không hé răng nửa lời, chỉ ôm chăm trùm mình lại.

Ký túc xá không bật đèn, ngày mưa nên trời rất tốt, Trình Bất Ngộ chỉ nghe thấy tiếng anh bước vào, mang theo những ồn ào huyên náo từ bên ngoài vào phòng, sau đó tiếng động càng lúc càng gần cậu.

Cố Như Trác bước đến bên giường cậu, hơi cúi người đưa tay... qua khỏi vai cậu, cách một lớp chăn, đóng phòng live stream của cậu.(*)

(*) Có lẽ là bạn thụ để laptop trên giường để livestream, lúc trùm chăn trùm luôn cả cái laptop, chỉ cần gập máy tính xuống là đóng được phòng live.

Phát sóng trực tiếp bỗng nhiên bị đóng, phòng live tối sầm lại.

Một đám người gửi đầy dấu chấm hỏi: [???? Sao lại mất tiếng rồi? Không có hình ảnh? Chuyện gì thế này?]

Tay Cố Như Trác hơi lạnh, có lẽ bởi vì anh mới từ ngoài vào. Anh đóng phòng livestream rồi nhưng vẫn không đứng thẳng người dậy, đặt một tay bên gối cậu.

Trình Bất Ngộ vẫn vùi mình trong chăn — cậu đã mất kiên nhẫn muốn đá anh một cái, nhưng vẫn kiềm chế lại.

Cố Như Trác cúi đầu, nói chuyện với cậu trước khi bị đánh: "Đang thu mua rồi, cậu lấy điện thoại tra thử đi, tôi không hề lừa cậu."

Trình Bất Ngộ vẫn bất động.

Vì thế Cố Như Trác tự mình lên mạng search, đưa điện thoại của mình cho cậu xem, đây là một tin tức tài chính kinh tế, tiêu đề là: "Vụ thu mua tiếp theo! Truyền thông Cố thị dự định mua lại ba công ty điện ảnh và truyền hình, người đại diện là Cố Như Trác."

"Đừng giận nữa, nhé?"

Cố Như Trác nhỏ nhẹ nói, giọng điệu rất nghiêm túc. Lúc anh không cười, giọng anh nghe rất lạnh lùng, thế nhưng loại âm thanh khàn khàn lạnh nhạt này một khi cố ý dịu đi nghe có vẻ hơi kỳ lạ, tất cả nhân viên công tác đi theo sau Cố Như Trác nghe thấy đều sững sờ.

"Đừng giận nữa... Được không nào?"

—-------Hết chương 28—-------

Cacao: ở c8 tác giả có nói là bạn thụ ở ktx cũ của trường trung học trực thuộc Tinh Truyền, không hiểu sao giờ lại đổi thành ktx nghiên cứu sinh rồi :v Khi nào có thời gian mình sẽ đổi lại cho thống nhất.

Lảm nhảm một xíu, 8h sáng mai tui thi môn cuối cùng của Y1 rồi, mười mấy năm đi học lần đầu tiên tui thấy việc đi học mệt mỏi với tui đến vậy =))) Không phải vì kiến thức mà là vì bệnh tật, môi trường mọi người ạ =))) Vốn dĩ ban đầu tui làm truyện này là để xả stress, target của tui là đăng đều, tại vì tui có dấu hiệu trầm cảm mức độ vừa vì bệnh của tui và nhiều vấn đề khác nữa, cho nên đặt target như vậy là để tạo ra 1 thứ gì đó, kiểu thói quen để bản thân không vô dụng quá lâu, nhưng mà như mọi người đã thấy rồi đó, tui đăng lúc trồi lúc sụt à =)))  Cho nên dù làm gì thì mọi người cũng nhớ giữ sức khỏe nhé, thấy không ổn thì đi khám bác sĩ ngay nha, có sức khỏe thì làm gì cũng sẽ thấy dễ dàng hơn đó, tin tui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.