Trình Bất Ngộ bắt đầu quay VLOG cách đây không lâu.
Kênh video này của của cậu lúc trước đã từng tiếp cận Cố Như Trác để thu hút lượt truy cập, anh cầm điện thoại của mình lên tìm kiếm, lần đầu tiên anh chỉ gõ tên người nhưng không hiện ra kết quả, đành phải quay lại gõ đầy đủ tên tài khoản "Trình Bất Ngộ không cần hành gừng tỏi" mới nhảy ra trang cá nhân của cậu.
Trình Bất Ngộ đăng tải lần đầu tiên vào tháng sáu năm ngoái, đến nay mới chỉ qua nửa năm nhưng đã có hơn 50.000 người theo dõi.
Video mà cậu đăng lên đều là những video phổ cập kiến thức nghiêm túc, tính đến nay đã ra được năm kỳ, anh vừa xem xong một kỳ tên là "Hướng dẫn ôn tập các môn văn hóa cho kì thi nghệ thuật vào Khoa Diễn xuất Tinh Truyền". Trong video, một cậu thanh niên trẻ tuổi mặt mày xinh đẹp, đàng hoàng đang ngồi trước bàn, nụ cười ánh mắt đều sáng ngời, trước mặt bày ra hai chồng sách chuyên ngành và sổ ghi chép.
Khung cảnh dưới ánh đèn vàng ấm áp, phía sau là ký túc xá đơn sơ nhỏ hẹp, nhưng được bài trí rất ấm áp.
Giữa khung hình, cuốn sổ ghi chép được mở ra, bên trên chi chít chữ viết, từng dòng chữ dày đặc chen chúc trên mặt giấy.
Dưới phần bình luận, @Không đậu Tinh Truyền không đổi tên: [Nếu tui có đủ nghị lực viết ra được cuốn sổ ghi chép như chủ kênh thì chắc kiếp trước tui từng cứu thế giới quá.]
@Hành gừng tỏi: [Nói thật, video làm rất tốt, thông tin cũng hữu ích nữa, nhưng mà lúc nào coi tui cũng phải tua tốc độ 0.5x, còn phải kéo lại từ đầu mãi... chỉ để nhìn mặt chủ kênh ó.]
Mấy người bình luận phía dưới cũng đồng tình: [Tui cũng thế, +1 +1 +1, coi cả video mà cứ nhìn mặt chủ kênh thôi, thậm chí còn chụp ảnh màn hình quá trời quá đất... Là do sắc đẹp làm tui lầm đường lạc lối!!]
[Tui có góp ý nho nhỏ nè, vẻ mặt chủ kênh hơi lạnh lùng ó, nếu được thì cười nhiều lên một chút nhé, không thì lãng phí gương mặt này lắm.]
Video được đăng nửa năm trước, Trình Bất Ngộ vẫn còn vẻ mặt của học sinh, mái tóc đen hơi bù xù và áo phông trắng mặc ở nhà, thoạt trông rất non nớt, thiết bị quay chụp hình như không không chuyên nghiệp lắm.
Dáng vẻ khi live stream của Trình Bất Ngộ bây giờ không thay đổi gì mấy so với lúc trước, nhưng ngũ quan đã nảy nở hơn, cũng học được cách biểu cảm tự nhiên khi đứng trước ống kính.
Bây giờ vẫn còn sớm, đêm qua Trình Bất Ngộ ở quán bar đến nửa đêm mới về, rõ ràng là chưa ngủ được bao lâu.
Sáng sớm sau cơn mưa to, cỏ cây xanh ngắt, Trình Bất Ngộ giơ di động mỉm cười: "Gần đây hơi bận, chắc mấy hôm nữa trễ hẹn đăng video rồi, nên hôm nay dùng live stream bù cho mọi người một chút nhé."
"Chào buổi sáng mọi người." Người xem live stream không nhiều lắm, đạn mạc(1) cũng không quá dày, chỉ khoảng 1.000 người xem.
(1) đạn mạc: bình luận của người xem chạy trên màn hình live stream, như này nè mọi người
"Chào buổi sáng bé xinh đẹp!!" Ngô Vũ Quang ở bên cạnh hét ầm lên, lập tức gõ lia lịa mấy bình luận.
Trên màn hình, Trình Bất Ngộ đương nhiên thấy được lời tỏ tình của cậu ta, khóe miệng cậu hơi cong lên.
Ngô Vũ Quang lại hét ầm lên: "Cậu ấy cười rồi!! Cậu ấy cười vì bình luận của tôi!!!"
Cả đám trong phòng cạn lời nhìn cậu ta: "Cậu có thể kiềm chế tí đi được không? Nước miếng chảy tùm lum rồi kia, đúng là không có tiền đồ."
"Thì sao?" Ngô Vũ Quang hùng hồn đáp: "Mấy cậu cũng vậy mà chẳng dám nhận gì cả, tối hôm qua tôi thấy ánh mắt của mấy cậu rồi đấy nhé, toàn nhìn chằm chặp người ta - đúng rồi, chỉ ngoại trừ Cố ca mà thôi. Cố ca, sao lại vậy hở?"
Ngô Vũ Quang có chết cũng không tin rằng gu thẩm mỹ của mình có thể bại dưới tay Cố Như Trác.
Cố Như Trác cười rộ lên: "Cậu đừng để ý đến tôi. Tôi chỉ biết nếu ba mẹ cậu phát hiện ra cậu muốn theo đuổi streamer mạng thì sẽ đánh gãy chân cậu."
Những người khác đều phá lên cười.
Ngô Vũ Quang vẫn luôn bị người nhà ép đi xem mắt, tiêu chuẩn tìm bạn gái là phải có gia cảnh tốt, lễ phép, có gia giáo, thế nhưng hết lần này đến lần khác cậu ta cứ phải thích kiểu lẳng lơ quyến rũ, cơ thể bốc lửa, cách đây không lâu còn khiến dư luận xôn xao vì theo đuổi một hotgirl mạng, cuối cùng phải đến khi bị người nhà dạy dỗ, cậu ta mới bắt đầu kín tiếng dần.
"Nhưng mà mấy cậu cũng có biết đâu, xem live stream cuốn lắm." Ngô Vũ Quang còn nghiêm túc nói: "Cái cảm giác người mình muốn thấy trực tiếp, lại có thể dễ dàng thấy được ngay đó? Nhưng cái đó cũng không vui mấy, quan trọng là trong một rừng người xem như thế, người ta lại chú ý đến mình, còn đáp lời mình, cái loại cảm giác đó đó, thượng đẳng, hiểu không?"
"Tôi chỉ thấy cậu rảnh tiền đến mức không biết tiêu vào đâu thôi! Thiếu gì cách để thấy được người nổi tiếng ngoài đời mà phải đi xem bọn họ gắn filter bóp mặt đổi đầu!" Những người khác cũng hùa theo: "Đúng là không có tiền đồ!"
Sau khi nói chuyện trong phòng nghỉ một lúc lâu, mọi người đều đứng lên, nói muốn về nhà ngủ bù. Hơn nữa bọn họ lo Cố Như Trác ở đâu là phóng viên vây quanh ở đấy, thời thời khắc khắc đều có thể xông vào, ở lại lâu chỉ tổ rước thêm phiền phức.
Cả đám lục tục rời đi, phòng nghỉ yên tĩnh trở lại.
Màn hình di động của anh vẫn còn bật, hiện ra phòng live stream của Trình Bất Ngộ.
Trình Bất Ngộ đang trả lời mấy câu hỏi trong đạn mạc, giọng nói dịu dàng mềm mại của người thanh niên rất rõ ràng.
[Chủ thớt, người nhà của anh không phản đối việc anh theo học nghệ thuật sao? Còn là Khoa Diễn xuất nữa chứ, con đường trở thành diễn viên khó lắm.]
Âm thanh của Trình Bất Ngộ hơi dừng lại, nhưng vẫn giữ ý cười xinh đẹp đó: "Nhà tôi không còn người nào khác, chỉ còn ông nội mà thôi, ông ấy rất phản đối."
[Oa! Trước đây chưa từng nghe anh nhắc đến ông nội đó!]
Trình Bất Ngộ vẫn cười: "Tôi không liên lạc nhiều."
*
Streamer, Khoa Diễn xuất Đại học Truyền thông... Mỗi một cụm từ đều là bãi mìn trong mắt các gia tộc theo nghệ thuật truyền thống, là cái bị cho là "nước đi sai lầm".
Khi Trình Phương Tuyết dạy bọn họ, các lớp học văn hóa và kinh kịch phải tách biệt rõ ràng, hơn nữa dù học cái gì thì cũng không được phép bỏ lớp.
Sáu anh em đồng môn, không có ai trực tiếp bỏ những lớp chính khóa để theo học kinh kịch hay diễn xuất, theo như lời ông nói chính là: "Nếu mấy đứa còn phải đi học thêm diễn xuất, thì công sức dạy dỗ bao năm của thầy xem như uổng phí."
Vốn dĩ ở trong đoàn kịch, tuy rằng tính tình Trình Bất Ngộ lạnh nhạt, nhưng lại là đứa nghe lời nhất. Cậu gần như không có thời gian để chơi bời, ngoại trừ đi học thì cũng chỉ có đi học.
Trình Phương Tuyết quản học trò rất nghiêm, áp lực quá mức tất nhiên sẽ có phản nghịch, Cố Như Trác và các anh em khác đều lén lút bỏ học đi chơi, tận dụng mọi lúc có thể để tìm cơ hội ra ngoài. Chỉ có Trình Bất Ngộ là ngoại lệ duy nhất.
Đương nhiên cũng là do bọn họ ghét cậu, cũng không rủ cậu đi chơi cùng.
Sau khi thời gian diễn tập "Kinh Mộng" qua đi, bởi vì lý do sức khỏe của ông Trình nên buổi biểu diễn đành phải bị dời ngày. Vốn dĩ Trình Bất Ngộ đã chuẩn bị rất tốt, định ra mắt trên sân khấu với tư cách là dệ tử của Trình Phương Tuyết, thế nhưng buỗi diễn cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Trong những ngày chờ đợi, Trình Bất Ngộ liền bế quan làm bài tập. Làm rất nhiều sách đề toán lý dài đằng đẵng, còn phải học viết lời hát, đọc qua vô số niêm luật(2) phiền phức, rườm rà.
(2) niêm luật: các quy tắc gieo vần và các quy tắc khác trong thơ, phú cổ nói chung. Ở đây bạn nhỏ đang học viết lời hát cho Kinh kịch chứ không phải là lời bài hát nhe mọi người, nên sẽ có kha khá quy tắc viết.:3
Mỗi lần Cố Như Trác về nhà, Trình Bất Ngộ đều ở một mình trong căn phòng nhỏ của cậu.
Một hôm nọ, bọn họ lại trốn học lái xe ra ngoài chơi như thường lệ, Cố Như Trác uống rượu nên không tỉnh táo lắm, lúc về đến nhà thì bỗng có một cậu con trai đuổi theo tỏ tình với anh.
"Mặc dù có rất nhiều người theo đuổi anh, nhưng họ đều nói anh chưa từng yêu đương với ai." Cậu thiếu niên kia có vẻ trưởng thành rất sớm, nói chuyện rất cởi mở, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn anh, hỏi: "Cố ca, anh có muốn thử với em một chút không? Nắm tay, hôn môi, lên giường... còn vui hơn nữa, em rất biết cách chơi, anh muốn chơi như thể nào em đều có thể chơi với anh."
Đêm mùa hè oi bức mà tĩnh lặng, anh cười rộ lên: "Nghe vui đấy, nhưng thôi miễn đi."
Anh về phòng rửa mặt thay quần áo, vì muốn tỉnh rượu nên ra ban công hóng chút gió. Phòng của anh và Trình Bất Ngộ là hai tầng kề nhau, cùng loại phòng như nhau, ngẩng đầu cúi đầu là có thể thấy người kia.
Trình Bất Ngộ đang đứng ở ban công học thuộc lòng, Cố Như Trác còn nhớ rõ vở cậu học là "Tiêu Dao Du": "Nơi núi Cô Xạ xa xôi, có thần nhân(3) cư ngụ, da thịt như băng tuyết, duyên dáng như trinh nữ, không ăn ngũ cốc, chỉ hít gió uống sương..." (*)
(3) Thần nhân: là con người sau khi tu tập đã có thể thần hóa thành công.
(*) Tui không tra ra thông tin bằng tiếng Việt của vở này nên tui dịch nghĩa thui hic. Mà theo như tui tra bản Trung thì đoạn này nằm trong "Tiêu Dao Du"- một thiên trong "Nam Hoa kinh" của Trang Tử. Đây là một tác phẩm triết học trong thời kỳ Chiến quốc, đồng thời cũng là bộ sách tiêu biểu nhất của Trang Tử. Có thể là bạn nhỏ đang học vở kịch lấy cảm hứng từ Tiêu Dao Du. (?)
Anh cúi đầu nhìn cậu. Bé con yêu thầm anh đang mặc một bộ đồ ngủ dài tay rất mỏng, tóc vẫn chưa khô, đen nhánh nhưng hơi ẩm, cổ áo ngủ kiểu hồ ly.
(4) cổ áo kiểu hồ ly như dưới này nè. Hình như tiếng Việt có cách gọi khác nhưng tui không nhớ ra:v
Anh nhớ lại những lời của cậu con trai kia, bỗng nhiên lên tiếng: "Ê."
Trình Bất Ngộ ngẩng đầu lên theo tiếng gọi, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh. Hai người cùng chung sống với nhau dưới một mái nhà, nhưng cả tuần chưa chắc nói với nhau được quá hai câu.
Cố Như Trác biết bây giờ bản thân có hơi hưng phấn, có thể là do tác dụng của cồn, cũng có thể là do gió đêm hè. Anh trèo ra rào chắn ban công, nhảy xuống ban công lầu hai.
Trình Bất Ngộ nhìn anh đáp xuống trước mặt mình, vẻ mặt bối rối không biết phải làm gì.
"Cậu thích tôi?" Cố Như Trác tới gần cậu, thấp giọng hỏi, âm thanh thản nhiên mà trào phúng. Trình Bất Ngộ ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ mờ mịt.