Tin tốt thứ hai được Mon công bố vào ngày trước ngày Sao Mờ.
Sau khi đối chiếu bản đồ thời cổ đại trong bức bích họa trên cửa học viện với địa hình Ilov bây giờ, Mon đã giải mã ra.
"Đích đến nằm ở thành phố Thần Sáng."
Mọi người tụ lại trong phòng làm việc của Nance, Mon vỗ một cái lên tấm bản đồ khổng lồ treo trên vách tường, tay anh ta đặt ở vị trí trung tâm của bản đồ: "Chính là chỗ này. Trụ sở chính của hiệp hội phù thủy, trung tâm hội nghị của mười ba Vương Tọa."
Ash có ấn tượng rất sâu với thành phố Thần Sáng, bởi vì đại diện cho thành tựu cao nhất của hoa văn pháp thuật, trận pháp ánh sáng duy nhất trên Ilov được đặt ở ngay thành phố Thần Sáng.
"Chúng ta phải đến đó để kiếm ngài Mercator đang ngủ say sao?" Cậu không khỏi hỏi.
Mon nhìn sang Sigourney, anh ta biết Ash đang lo lắng chuyện gì, nhưng Mon vẫn gật đầu khẳng định: "Đúng vậy." Anh ta dừng một chút rồi bất đắc dĩ cười nói, "Khoan hãy lo lắng. Bây giờ chúng ta có muốn tới đó cũng không tới được."
Mon giải thích cho Ash: "Thành phố Thần Sáng được quản lý rất nghiêm ngặt, các phù thủy làm việc ở trụ sở chính đều bị nhốt trong thành phố, không được ra ngoài trong một thời gian dài. Chỉ có mười ba Vương Tọa là có thể ra vào tự do. Còn các phù thủy còn lại, trừ khi trụ sở chính của hiệp hội ra lệnh triệu tập, bằng không thì bất cứ ai cũng không được phép tới gần chứ đừng nói là đi vào đó."
Elena hiểu rõ chuyện này hơn Ash, cô buồn rầu giật giật sợi tóc bên tai: "Vậy phải làm sao đây?"
Điểm cuối của bản đồ nằm ở thành phố Thần Sáng, đây quả thật là một nan đề đối với họ.
Đó không phải là nơi họ có thể muốn ra thì ra muốn vào thì vào.
Lan ngồi trên vai Ash, giờ cô cũng mới biết thành phố Thần Sáng canh phòng nghiêm ngặt như thế, lúc này tâm trạng của cô không tốt lắm.
Lòng tràn đầy hi vọng, khó khăn giải mã bản đồ, rồi lại phát hiện không thể đến đích...
Cô thở dài bất lực.
Sigourney khẽ chậc một tiếng, nghiêng đầu nhìn Nance ngồi sau bàn làm việc đang cười tủm tỉm nhìn họ thảo luận, anh nhíu mày: "Này, lão già, ông cảm thấy sao?"
Mọi người nhìn sang Nance theo lời anh.
Vẻ mặt ông lão rất bình thản, nhìn là thấy tâm thái vững vàng, không lo lắng không khổ não, trông như là đã tính trước mọi chuyện.
Mọi sự chú ý bị Sigourney dẫn sang người mình, nhưng Nance vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói lên ý kiến của ông: "Ta nghĩ mọi người nên kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày nữa. Có lẽ vài ngày sau biết đâu sẽ có lệnh triệu tập từ thành phố Thần Sáng ra lệnh cho ta đến tham gia hội nghị thì sao?"
Sigourney híp mắt: "Ông nhận được tin gì rồi?"
Nance xua tay: "Làm gì có tin tức nào. Chỉ là suy đoán thôi." Đôi mắt xám nhạt thông thái của ông nhìn sang Ash: "Sẵn tiện, ta phải nói chuyện này cho Ash biết."
Ash cảm giác được gì đó từ trong mắt Nance, lòng cậu căng thẳng, cậu không khỏi ngồi thẳng lưng.
"Là chuyện liên quan đến bình nguyên Đoạn Hà." Nance nở nụ cười hòa ái hiền lành an ủi cậu: "Cháu chờ lâu rồi đúng không? Bây giờ đã đến lúc nói cho cháu biết... về thôn, người thân và bạn bè của cháu."
Chuyện này thật đột ngột.
Giống như là tiếng sét nổ vang bên tai, giống như là một cái búa lớn thình lình đập vào tim.
Ash sững sờ, vừa mờ mịt nhìn Nance, vừa nhìn Sigourney... Cuối cùng cậu cũng có thể biết rồi sao?
Trước đó vì che giấu thân phận đến từ bình nguyên Đoạn Hà của cậu, Nance che giấu tất cả thông tin từ thôn Dogo và bình nguyên Đoạn Hà.
Bởi vì một khi cậu nhận được tin từ quê hương, vô hình trung hai bên sẽ hình thành một mối liên kết. Mối liên kiết này đủ để nhà chiêm tinh tài giỏi khác tìm ra lai lịch của cậu.
Chính cậu cũng biết rõ điều này, cho nên cậu dằn xuống nỗi nhớ của mình, không nghe ngóng, không hỏi thăm, không đề cập tới.
Cậu còn cho là qua rất nhiều rất nhiều năm nữa thì cậu mới có thể nghe tên thôn Dogo lần nữa. Không ngờ ngay hôm nay, Nance lại cho cậu một niềm vui bất ngờ mà cậu không hề nghĩ tới.
"Cháu có thể cảm ơn Lan." Nance mỉm cười: "Trước kia chỉ có một mình ta, ta không thể đảm bảo cháu không bị phát hiện. Nhưng bây giờ có Lan ở đây, ta và cô ấy hợp tác với nhau, không có bất cứ một nhà chiêm tinh nào có thể phát hiện ra lai lịch của cháu."
Bất cứ một nhà chiêm tinh nào cũng bao gồm cả vị Vương Tọa ngay bên cạnh đó luôn sao?
Đương nhiên là vậy.
Nance nói một cách bình thản, tràn đầy tự tin.
Ash tin tưởng không chút do dự, cậu mím môi, kìm nén những suy nghĩ phức tạp đang sôi trào trong lòng, cậu đỏ mắt nhìn Nance: "Cảm ơn thầy."
Sau đó cậu hơi nghiêng đầu, nhìn Lan trên vai mình: "Cảm ơn cô."
Lan đưa tay sờ mái tóc mềm mại của cậu: "Không có gì. Cậu cho ta mượn vai nhiều lần như thế, dù sao ta cũng phải đáp lại bằng chút gì đó. Ta suy nghĩ mãi, ta bây giờ chẳng khác gì món đồ cổ mới được khai quật, không có gì cho cậu cả. Cũng may ta vẫn còn một chút tài lẻ về chiêm tinh."
Giáo viên của Vương Tọa Rực Rỡ đầu tiên, một nửa linh hồn của quý nương Dylan lại khiêm tốn nói như vậy.
"Ta và Sigourney luôn thu thập tin tức về thôn Dogo. Ta nghĩ một ngày nào đó nếu cháu có thể biết được, cháu sẽ không bỏ qua mỗi một thay đổi ở quê hương." Nance ranh mãnh liếc Sigourney: "Tất cả thông tin đều được Sigourney thu thập, sắp xếp đó..."
Ông bị ánh mắt lạnh lùng róc xương lóc thịt của Sigourney lườm một cái.
Nance lập tức đổi giọng: "À, chắc cháu cũng biết, ta cực kỳ đau đầu đối với mấy giấy tờ tài liệu, cho nên ta quăng hết cho Sigourney xử lý. Cháu có thể hỏi cậu ta, không chừng cậu ta còn chưa vứt mà đặt phủ bụi ở một góc xó xỉnh nào đó!"
Ông lão đỡ trán ra vẻ đau đầu, giọng nói trầm bồng du dương, kỹ thuật diễn vô cùng lố.
Sigourney: "..." Có phải lão già này cảm thấy tính tình của anh gần đây đỡ hơn trước nên bắt đầu bành trướng hay không?
Nance cười nịnh nọt với Sigourney, xem đi, ta không hề vạch trần tấm lòng của cậu đúng không?
Sigourney bẻ tay răng rắc.
"Sigourney." Ống tay áo bị người bên cạnh giật giật.
Anh cứng đờ nghiêng đầu sang, đối diện với đôi mắt nhạt màu trong veo bao la như bầu trời của Ash, rõ ràng mắt cậu còn đỏ, nhưng cậu vẫn nở cụ cười dịu dàng ấm áp: "Anh tốt quá."
Những lúc thế này nói cảm ơn là đủ rồi được chưa?
Sigourney ghét bỏ nhìn sang chỗ khác, cánh môi nhợt nhạt lại lặng lẽ nhếch lên một độ cong không rõ ràng.
Trong phòng làm việc, ngoại trừ đám người Ash ra thì còn có Evan và Elena, bọn họ đều biết thân phận thật sự của Ash.
Mà sau khi Mon và Lan xác nhận đứng về phe Nance, vì những sắp xếp sau này, hai người cũng ký khế ước với Nance và đã biết thân phận của Ash vào mấy ngày trước.
Bởi vậy Nance không có gì lo lắng, ông tiếp tục nói: "Nếu cháu muốn biết thông tin về thôn Dogo thì cứ tìm Sigourney. Chuyện bây giờ ta muốn nói là gần đây bình nguyên Đoạn Hà đã xảy ra biến đổi."
Ông nói: "Con người bản địa trên bình nguyên Đoạn Hà lần lượt biến đổi dị thường. Giống như là lai tạp huyết thống của sinh vật ma pháp, sau đó huyết thống bắt đầu tiến hóa lùi, những bộ phận đặc thù của sinh vật ma pháp xuất hiện trên thân thể con người."
Ash kinh ngạc trợn to mắt, tiến hóa lùi? Huyết thống của sinh vật ma pháp? Tại sao con người lại có huyết thống của sinh vật ma pháp?
(Tiến hóa lùi là sự biến đổi cấu trúc sinh học, theo đó một đặc điểm di truyền của tổ tiên xuất hiện trở lại sau khi bị mất qua sự thay đổi tiến hóa ở các thế hệ trước.)
Thậm chí ngay cả thân thể đều xuất hiện những biến đổi dị thường?
Chẳng lẽ thôn của họ...?
Nance nhìn Ash: "Người bạn Aubrey của cháu là người đầu tiên xảy ra biến đổi khác thường trong thôn Dogo. Theo phán đoán, xu hướng biến đổi của cậu ta dường như là ác quỷ dung nham."
Aubrey? Ác quỷ dung nham?
Nó sẽ trông ra sao?
Một hình tượng người đàn ông vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, cả người bốc lửa hiện lên trong đầu Ash, rất khó để áp hình tượng này lên người Aubrey. Nếu như Aubrey thật sự biến thành như thế, Sa"anna còn yêu cậu ta nữa không nhỉ?
Một người bạn trai vừa không thể nắm tay vừa không thể ôm, để ở trong nhà mà bất cẩn thì sẽ đốt trụi đồ đạc trong nhà...
Sa"anna chắc chắn sẽ đá cậu ta!
Cậu không khỏi cúi đầu nhìn bản thân, mình cũng sẽ biến đổi ư?
Nếu như phải biến đổi, chí ít phải biến thành bộ dáng Sigourney có thể chấp nhận nhỉ?
Dường như Elena cũng tưởng tượng ra hình ảnh nào đó không nên tưởng tượng, cô sợ run cả người: "Ash, cậu không lo lắng hả?"
Ash sửng sốt một chút, lo lắng? Cậu lo lắng chứ, lo rằng mình sẽ biến thành một quả cầu lửa siêu to, sau đó bị Sigourney ghét vì nóng.
Nhưng cậu biết câu hỏi của Elena nghĩa là gì.
Cậu nghiêm túc trả lời: "Không cần lo lắng... Tôi nghĩ biến đổi không phải là một chuyện xấu."
Nance nhìn Ash một cách khen ngợi: "Đúng vậy. Biến đổi không gây tổn thương cho cơ thể. Trái lại, sức mạnh của người biến đổi tăng gấp mấy lần. Nó giống như là một kiểu nâng cấp thì đúng hơn... Nâng cấp hình thái."
Ông tiếp tục nói: "Biến đồi ở bình nguyên Đoạn Hà đã lần lượt khiến các Vương Tọa chú ý. Ta nghĩ không bao lâu nữa, trụ sở chính của hiệp hội phù thủy sẽ triệu tập một cuộc họp liên quan đến sự biến đổi phá tan nhận biết của chúng ta lần này."
Mon sực tỉnh: "Cũng có lý."
Sự biến đổi lớn thế này, sao hiệp hội phù thủy có thể phớt lờ?
Vậy tạm thời chờ một lát!
Chắc hẳn lệnh triệu tập của thành phố Thần Sáng sẽ không còn xa.
...
Từ khi rời khỏi phòng làm việc của Nance, Ash đã bám sát Sigourney.
Sigourney: "..." Anh dừng chân lại, vô cảm lấy một chồng tài liệu dày cộp đặt lên hai tay tự động đưa ra của Ash: "Chỉ có bấy nhiêu thôi."
Đôi mắt Ash sáng lên, thoải mái ôm chồng tài lệu cao cỡ nửa người, sự vui sướng hiện ra trong giọng nói của cậu: "Nhiều vậy ư? Thích Sigourney nhất đó!"
Nói xong, cậu nở nụ cười rạng rỡ với Sigourney, sau đó vội vàng ôm chồng tài liệu chạy như bay về phòng của mình.
Sigourney nhìn bóng lưng cực kỳ vui vẻ của cậu, anh đưa tay che môi, phát ra một tiếng hừ nhẹ từ mũi.
Đã bảo rồi! Vào những lúc thế này thì chỉ cần nói cám ơn là được.
Thằng nhóc quỷ chẳng biết rụt rè thẹn thùng là gì!