"Ash! Ash!" Cánh cửa phòng chế thuốc trong nhà thầy Nathan bị Aubrey đẩy ra một cách hấp tấp, cậu ta hưng phấn kêu lớn tiếng: "Tớ mơ thấy rồi! Mơ thấy rồi đó!"
Thầy Nathan bị cậu ta làm giật mình, tay thầy run một cái, cái thìa bạc trong tay rơi "Loảng xoảng" trên bàn chế thuốc, may mà không đụng phải chai lọ dễ vỡ gì.
Thầy nhìn thoáng qua Ash ở bên cạnh theo bản năng, Ash vẫn nhanh tay xử lý dược liệu, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hành động vừa vững vàng vừa cẩn thận. Thầy không khỏi vui mừng mà gật đầu, thật đúng là trò giỏi hơn thầy.
"Ash! Tớ mơ thấy rồi! Có rất nhiều điểm nhỏ màu đỏ quay xung quanh tớ!" Aubrey đứng ở cửa ra vào, vẫn rất là háo hức.
Cậu ta vừa lên tiếng, lập tức khiến thầy Nathan nhớ ra kẻ đầu sỏ khiến thầy giật mình còn ở đây.
Thầy Nathan xụ mặt, nghiêm khắc quát lớn: "Aubrey! Cậu bao lớn rồi! Sao mà còn lỗ mãng như thế?!"
Aubrey rụt cổ lại một cái, trưng vẻ mặt tươi cười xin tha với thầy Nathan, cái tay lại lặng lẽ vẫy vẫy với Ash: Lại lại lại lại đây mau!
Aubrey phiên bản ấu trĩ lại xuất hiện. Nếu mà không lại chỗ cậu ta, chắc chắn người này có thể chịu đựng cái bản mặt đen thui của thầy Nathan để tìm cách quấy rối cả ngày.
Ash yên lặng buông dụng cụ cắt gọt trong tay ra: "Thầy, con đi ra ngoài một chút."
Thầy Nathan lạnh lùng hừ một tiếng từ lỗ mũi với Aubrey, sau đó khi thầy quay về phía Ash, giọng nói của thầy trở nên ôn hòa: "Đi nhanh về nhanh. Nếu không được thì đi tìm Sa"anna."
Bây giờ ai trong thôn cũng biết người chắc chắn xử lý được Aubrey là Sa"anna.
Ash nhẹ nhàng gật đầu, rửa tay trong bồn nước bên cạnh xong thì mới đi về phía Aubrey đang sốt ruột.
Ra khỏi phòng chế thuốc, khép cửa lại, Aubrey bắt đầu phàn nàn liên tục: "Ash, cậu lề mề quá đi!"
Ash vừa kéo cậu ta vào phòng khách, vừa nói: "Cậu làm thầy Nathan giật mình, sau đấy cậu phải đi xin lỗi mới được."
"Tớ biết rồi." Aubrey nhanh chóng đáp ứng, tiếp đó lại bắt đầu kích động: "Cậu có nghe lời tớ nói lúc nãy không? Tớ mơ thấy cái thứ mà cậu nói, có rất nhiều chấm nhỏ màu đỏ, ấm áp quay xung quanh tớ!"
Ash "A" một tiếng, tỏ vẻ mình nghe được rồi.
"Đó chính là những nguyên tố tự do mà tớ cảm ứng được phải không?" Con mắt của Aubrey sáng lấp lánh, cậu ta nhìn Ash: "Tớ cũng có thiên phú phù thủy đúng không?"
Ash gật đầu.
Trong lúc cậu và chú Derek đi ra khỏi thôn để dò xét, bọn họ cũng dò hỏi được tin tức như thế này: Không phải tất cả mọi người đều có thể trở thành phù thủy, cần phải có thiên phú nhất định mới được. Có nhiều cách để kiểm tra cụ thể thiên phú, nhưng mà cách nhận định đơn giản nhất chính là suy tưởng thông qua việc tĩnh tâm, thử xem có thể cảm giác được nguyên tố tự do và quy tắc của thế giới tự nhiên hay không.
Thật ra Ash cũng chỉ biết lơ mơ, nguyên tố là cái gì, làm sao để suy tưởng... Cậu chỉ nghe vụn vặt, sau khi về thôn thì bị đám bạn lôi kéo, đòi cậu giải thích rõ ràng mãi, cậu cũng đành chịu.
Cậu nghĩ đến bản thân mình, không gian tối tăm và chùm sáng mà đêm nào cậu cũng mơ thấy... Dù cho tháp đá biến mất, giấc mộng vẫn tiếp diễn... Dường như chúng rất phù hợp với những miêu tả ấy, thế là Ash nói với đám bạn rằng nằm mơ là được rồi.
Nếu như mơ thấy mấy thứ trừu tượng giống như ánh sao, mà mọi người lại cảm thấy nó có ý thức sống, vậy đó chính là cảm giác được nguyên tố và quy tắc.
Lời giải thích này rất là khó tin.
Nhưng vẫn được đám bạn cực kỳ muốn học được ma pháp thuộc vanh vách, chỉ ước gì có thể ngủ từ sáng tới khuya, ngủ từ khuya đến sáng, đâm đầu vào giấc mơ không dậy nữa.
Không ngờ là với cách nói vô căn cứ như thế, thế mà thật sự có một người thành công.
"Ash!" Aubrey mang vẻ mặt mong đợi nhìn cậu: "Tiếp theo tớ nên làm gì? Làm cách nào để luyện tập? Làm sao để nổ cái "bùm" như chiếc thuyền đen vậy?"
Ash thành thật trả lời: "Tớ không biết."
Nếu mà biết thì cậu đã bắt đầu học từ lâu rồi.
"Ầy!" Aubrey bị đả kích: "Sao lại thế được?"
"Trấn bên cạnh không dạy công khai." Ash cũng rất thất vọng: "Nghe nói bên Ilov có trường học dành riêng cho phù thủy. Người có thiên phú thì có thể vào đó để học."
"Nếu có thể rời khỏi đây, đến Ilov để học ma pháp thì tốt rồi." Aubrey ủ rũ, không còn sự hưng phấn lúc nãy nữa: "Nếu như tớ học ma pháp xong, tớ cũng phải tạo ra một chiếc thuyền đen như thế, ngày nào cũng bay trên thôn chúng ta, người nào đến thì đánh người đó!"
"Thầy Nathan sẽ đánh cậu." Ash nói một cách nghiêm túc: "Cậu mà cản ánh nắng, dược thảo của thầy đều sẽ chết hết."
"Đúng, đúng vậy, ha ha." Aubrey gãi đầu, lại nở nụ cười: "Vậy tớ đậu ở cửa thôn là được rồi."
Ash cũng nhếch khóe môi, để lộ hai lúm đồng tiền nhạt: "Này Aubrey, tớ về phòng chế thuốc đây."
"Ừ." Aubrey đi theo cậu tới phòng chế thuốc: "Chờ tớ một chút, tớ còn phải xin lỗi thầy Nathan nữa."
Vào lúc này, cửa nhà thầy Nathan lại bị người khác đẩy mạnh ra, nó phát ra một tiếng "Ầm".
"Thằng nhóc Aubrey này!" Thầy Nathan không thể nhịn được nữa mà xông ra khỏi phòng chế thuốc, chỉ vào cánh cửa và nghiêm khắc nói, "Sớm muộn thì nhà tôi cũng bị cái thằng nhóc nhà cậu...Ơ?! Lannon!"
Đứng ở cửa là một thanh niên xốc vác khỏe mạnh, mặt mày sắc bén, đó là Lanon, thay thế chú Derek làm đội trưởng đội đi săn bây giờ của thôn Dogo.
Aubrey ở trong phòng khách, tự cho là rất nhỏ giọng mà nói thầm: "Thái độ khác dữ vậy!"
Ash móc ra cái kẹo mà bà Lena tặng cậu từ trong túi quần, nhanh chóng bóc vỏ kẹo, thừa dịp Aubrey đang há mồm định phàn nàn gì đó, cậu ném kẹo vào miệng Aubrey dễ như chơi, hành động của cậu có thể nói là chính xác vô cùng.
"Ưm..." Aubrey cắn kẹo, nói ậm ờ không rõ lời: "Là do nà Lena, ưm, làm... Quả. Ngon thật." (Là do bà Lena làm, quả là ngon thật)
Thầy Nathan trừng Aubrey một cái, có Ash trông nom, coi như thằng nhóc này may mắn, nếu không thì ông sẽ khiến thằng nhóc này bắt côn trùng một tháng trong vườn thuốc!
Bị Aubrey oán trách như thế, Lannon cũng cười cười xin lỗi: "Chú Nathan, ngại quá, cháu quá sốt ruột."
"Không sao." Thầy Nathan phất tay áo, lườm Aubrey một cái: "Cậu cũng không lăn qua lăn lại trong nhà tôi suốt cả ngày, đừng bận tâm. Có chuyện gì xảy ra trong thôn à? Có người bị thương hả?"
"Không phải." Lannon nhìn về phía Ash, ánh mắt phức tạp: "Thôn trưởng nhờ cháu đi gọi Ash qua nhà chú ấy... Phù thủy của vương tọa Rực Rỡ tới, nói là muốn gặp Ash."
"Tới, tới rồi hả?" Aubrey cứng người, nhanh như vậy sao? Bọn họ cũng sẽ phải đeo vòng tay, bị "quản lý đồng loạt" ư?
"A, Ash!" Khóe mắt cậu ta thấy Ash không hề do dự bước về phía trước một bước, cậu ta không khỏi đưa tay nắm lấy cậu: "Cậu phải đi hả?"
"Phải đi thôi." Ash quay đầu nhìn về phía Aubrey, đôi mắt màu xanh lam nhạt chứa sự bao la mênh mông của bầu trời tựa như đang nhìn về một thế giới to lớn xa xôi hơn nữa: "Aubrey, tớ cũng giống như cậu."
"Hả?"
"Tớ cũng muốn học ma pháp, bảo vệ thôn ta."
***
Trong nhà chú Vaughn.
Cuộc nói chuyện giữa Elena và chú Vaughn cũng đã đến hồi kết.
Cô mang thái độ hào phóng, tổng kết bằng một giọng mạnh mẽ: "Vòng tay rất cần thiết với các người, mà vương tọa Rực Rỡ của chúng tôi cũng không thể đối đãi đặc biệt với chỉ một mình các người được, nếu chỉ có các người là không có vòng tay trên bình nguyên Đoạn Hà này, vậy thì sẽ khiến người ta chú ý. Nhưng mà chúng tôi sẽ không dùng vòng tay để giam cầm quản chế các người, đó chỉ là một món trang sức chứng minh thân phận thôi. Dù không quản chế các người, nhưng chúng tôi vẫn sẽ mang nền văn minh tiên tiến của thế giới phù thủy đến với các người, giúp các người mở mang, phát triển, chắc chắn sẽ không lạc hậu với các thành trấn khác."
"Chúng ta có thể ký kết khế ước ma pháp với các điều kiện này, hai bên đều không thể làm trái."
"Những thứ đó đều là điều kiện có lợi với chúng tôi." Chú Vaughn cảm khái: "Nếu là hai bên, thì các người cũng có điều kiện tương ứng đúng không?"
Elena cười rộ lên, mỗi lời cô nói đều mang theo sự tự tin quyết đoán: "Chúng tôi chỉ có một điều kiện."
"Tôi muốn dẫn thiếu niên bị "Trăng Đỏ" đánh dấu đi." Cô nói.
Lúc này, Lannon dẫn theo Ash cũng đã tới.
"Tôi đi với cô." Ash cực kỳ tự nhiên mà chấp nhận lời của cô.