Được chủ nhân của cơ thể cho phép, Ash thành thật bắt đầu cởi quần áo. Cũng không phải cởi hết, cậu chỉ cởi phân nửa phần trên áo bào, kéo cổ áo xuống để lộ ra một bên bả vai thon gầy và lồng ngực tái nhợt.
Cơ thể của Sigourney nhìn từ bên ngoài thì cao gầy mảnh mai, đó là hình thể thuộc về tinh linh. Nhưng mà bên trong lại hoàn toàn không phải như thế. Cơ thể này không mỏng manh một chút nào, lại càng không yếu ớt. Trái lại, xương cốt cứng rắn, cơ bắp cân xứng, đường cong ở ngực căng chặt lại mượt mà giống như một miếng bạch ngọc lạnh lẽo.
Nhưng mà bây giờ miếng bạch ngọc này lại tỳ vết, nơi bị ánh nắng chiếu cách một lớp vải áo giống như là bị lửa đốt, sưng đỏ thối rữa, nhìn mà giật mình.
Trái tim của Ash thít chặt lại, cậu tranh thủ thời gian lấy một miếng dịch thuốc, nhẹ nhàng thoa lên trên vết thương, xoa cẩn thận từng li từng tí, bôi đều dịch thuốc.
Sau đó cậu dùng băng vải có thể dán trực tiếp trên da mà Sigourney đưa để dán lên vết thương.
Xong rồi!
Cậu thở phào nhẹ nhõm, mặc quần áo ngay ngắn lại.
"Bao lâu thì đổi thuốc một lần?" Cậu ngẩng đầu hỏi cẩn thận.
Sigourney nhìn cậu một cách ngờ vực, không trả lời câu hỏi của cậu mà lại hỏi ba chữ không đầu không đuôi: "Thế thôi à?"
Ash "Hả?" một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Lúc nãy tôi làm sao chỗ nào hả?"
"... Không có." Sigourney đứng lên, mặt không cảm xúc mà đi ra ngoài lều: "Làm tốt lắm. Không hề sai."
Ash chớp mắt mấy cái, cậu cứ cảm thấy mình đã làm sai chỗ nào rồi. Cậu tiến lên mấy bước để bắt kịp Sigourney, nhưng lại kiêng kỵ ánh nắng ngoài lều nên bước chân vẫn ngập ngùng một chút và chậm hơn Sigourney một bước.
Khi Sigourney đi đến cửa lều, anh quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp lại tràn ngập nghi ngờ nhìn cậu: "Cậu nói cậu thích tôi là nói dối đúng không?"
Ash: "Hả?"
Sigourney khẽ xì một tiếng, xoay người nâng mành cửa lều lên và đi ra ngoài.
Ash: "..." Cho nên cậu đã làm sai chỗ nào rồi đúng không?
Khi Ash đang chìm vào suy nghĩ tự kiểm điểm bản thân, Elena lặng lẽ đi vào, ngồi đối diện với Ash trên thảm.
"Ash?"
Cô ngồi đối diện với gương mặt của Sigourney, vô cùng khó chịu mà kêu lên cái tên này.
Khuôn mặt của Sigourney đáp lại cô bằng một nụ cười ngoan ngoãn ấm áp.
"!" Trái tim Elena đột nhiên đập mạnh một cái, cô hoảng sợ: "A, Ash, cậu đừng cười với tôi nữa. Sợ muốn chết!" Đây là công kích tinh thần đó!
Ash thấu hiểu mà gật gật đầu, cậu nghiêm mặt, trong một thoáng cậu nhìn rất giống Sigourney.
"Thật sự là thần kỳ." Elena lấy làm kỳ lạ mà quan sát Ash trái phải: "Nhưng mà trong vô số ma pháp thời thượng cổ, luôn luôn có một thứ kỳ lạ, mà thế cũng không tệ."
Cô nhìn con mắt hơi hơi sưng đỏ của Ash thì thấy buồn cười: "Này, cậu còn nhớ rõ lúc Sigourney khóc sưng mắt cậu ở phố Cự Thạch không?"
Ash gật đầu.
"Lần này cậu cũng khóc sưng mắt của ngài ấy rồi." Elena vui vẻ nở nụ cười: "Một người một lần, có qua có lại, hợp lý không?"
Ash đưa tay sờ mắt, cậu cũng cảm thấy rất thú vị nên cười cong mắt.
"Đã nói không cho cười rồi!" Elena che mắt mình lại, dùng khuôn mặt của Sigourney để cười đến mức hiền hòa ấm áp như vậy, phá hỏng hình tượng quá đi!
Có khoa trương như vậy sao? Sigourney mà cười thì chắc chắn đẹp hơn nữa mà? Ash bất đắc dĩ nhìn cô, lại bày ra vẻ mặt không cảm xúc. Vừa dứt khoát để mặc cô quan sát, vừa hỏi tình huống bên ngoài, mới vừa rồi cậu bôi thuốc trong tra tấn cùng Sigourney nên còn chưa kịp hỏi việc này.
Elena: "Bọn họ đều bị đội chấp pháp mang đi rồi. Họ sẽ đi cùng chúng ta đến vương thành để thẩm vấn."
Cô nhướng mày với Ash: "Chúc mừng cậu. Còn chưa trở thành phù thủy tập sự thì đã có ngay nguyên liệu ma pháp của riêng mình rồi."
Ash không hiểu, vì sao lại nói thế?
"Hiệp hội phù thủy có cơ chế như thế này đối với việc quản lý nguyên liệu ma pháp." Elena nói, "Thứ nhất, đối với nguyên liệu ma pháp bình thường thì có thể săn bắt và sở hữu tự do, nhưng số lượng nguyên liệu ma pháp mà một người sở hữu là có giới hạn, giới hạn được quyết định bằng sức mạnh của người đó, nếu vượt quá giới hạn thì phải nộp nguyên liệu ma pháp dư ra cho Hiệp hội."
"Thứ hai, trước kia tôi cũng đã nói với cậu rồi, nguyên liệu khan hiếm được Hiệp hội liệt vào hàng bảo vệ thì không cho phép tự do săn bắt mua bán. Ví dụ như tinh linh. Các phù thủy muốn có hoặc sử dụng loại nguyên liệu này thì buộc phải xin, thuê hoặc mua từ Hiệp hội."
"Thứ ba, đây là điều quan trọng nhất." Elena lắc lắc ngón tay: "Khi rơi vào trường hợp nguyên liệu ma pháp chủ động tấn công phù thủy, nếu phù thủy bắt được thì hai điều trên sẽ không áp dụng trong trường hợp này. Trong cuộc chiến, cậu bắt được bao nhiêu nguyên liệu thì cậu có bấy nhiêu nguyên liệu."
"Bọn họ là chiến lợi phẩm của cậu, là thứ cậu đánh cược tánh mạng để có được, là minh chứng cho sức mạnh của cậu." Elena nói: "Ba người trên đài nguyên cũng như 13 người hôm nay, chỉ cần có thể chứng minh đúng là bọn họ đến để đánh giết chúng ta thì Hiệp hội phù thủy sẽ không lấy bọn họ mà sẽ trả cho chúng ta sau khi tra hỏi xong."
Cô dùng ngón tay tính toán cho Ash: "Hai lần cộng lại là 16 người, trong đó có một huyết tộc, bảy tinh linh, một thú nhân tộc sói! Huyết tộc và tinh linh đều là nguyên liệu được bảo vệ, bình thường rất khó xin Hiệp hội cho sử dụng! Lần này đúng là quá lời luôn!"
Cô dừng lại một chút, bỗng nhiên cô nhận ra Ash cũng là nguyên liệu ma pháp, mà cô cứ mở miệng ra là nguyên liệu, bị bắt, sử dụng, vậy thì dễ làm người ta khó chịu lắm.
Cô xua tay xin lỗi với Ash: "Đừng để ý, tôi không có ý xấu, chỉ là..." Cô buồn rầu gãi gãi mà: "Tôi đã quen nói như vậy rồi..."
"Tôi hiểu." Ash muốn cho cô một nụ cười an ủi, nhưng cậu lại nhớ ra Elena bảo cậu đừng cười, thế là khóe môi đã cong đến một nửa lại cố gắng kéo lại: "Cô không có ý xấu."
Elena cũng không có ý hạ thấp sinh vật ma pháp, cô cũng không coi sinh vật ma pháp đang sống sờ sờ là một món đồ như các phù thủy khác. Nhưng mà cô luôn sống ở Ilov nên cách nói chuyện và cách dùng từ đều theo kiểu thông thường của Ilov.
Ash nghĩ cậu cũng nên làm quen việc này. Dù sao cậu sắp thật sự bước vào thế giới này rồi.
Trước khi trở nên mạnh mẽ giống như Sigourney, cậu không thể có một chút sơ hở nào, tuyệt đối không thể để lộ chuyện cậu là người bình nguyên Đoạn Hà.
Elena thấy Ash không để ý thì lại bắt đầu vui vẻ: "Ash, cậu muốn ai? Tổng cộng có chín sinh vật ma pháp, tôi, anh Evan và cậu có thể chia ba... A, không đúng!" Cô bỗng nhiên ỉu xìu: "Tất cả đều là chiến lợi phẩm của Sigourney mà, tôi và anh Evan cũng đâu đóng góp gì, chí ít cậu còn cung cấp cơ thể của mình."
Ash cung cấp cơ thể: "..."
"Nhưng mà nguyên liệu ma pháp không thể sở hữu nguyên liệu ma pháp được." Cô tự lẩm bẩm: "Cho nên xét theo kết quả thì bọn họ vẫn là chiến lợi phẩm của chúng ta đúng không?"
Từ thái độ cố chấp của Elena thì có thể thấy sinh vật ma pháp quả thật quý giá hiếm thấy.
Ash thì tò mò một chuyện: "Phù thủy nhân loại trong số đó cũng cho chúng ta hả?"
Elena gật đầu: "Bình thường thì đều là ký kết khế ước nô lệ rồi cứ sắp xếp cho bọn họ làm gì đó. Cậu cũng có thể không nhận bọn họ và bán lại cho Hiệp hội để đổi lấy điểm."
"Rõ ràng bọn họ là con người mà, vì sao lại gia nhập liên minh thần bí?" Ash hỏi.
"Có đủ loại nguyên nhân hết." Elena cảm khái: "Dã tâm, lợi ích, đương nhiên còn có cả tình cảm, yêu thích hay là căm hận gì đó, rất là phức tạp. Ash, cậu luôn ở thôn Dogo nên không biết gì về chuyện này. Nhớ xem hết đống tiểu thuyết tôi đưa cho cậu nhé, lợi lắm đấy!"
Ash cái hiểu cái không mà gật đầu.
Nói xong chuyện chính, Elena không khỏi ngứa ngáy trong lòng mà tới gần Ash, cô liếc nhìn cửa lều, nhỏ giọng hỏi dò: "Vừa rồi cậu và Sigourney làm gì ở đây vậy?"
Ash ngoan ngoãn mà trả lời: "Bôi thuốc." Cậu chỉ chỉ cánh tay, rồi chỉ chỉ ở ngực: "Hai chỗ này đều bị ánh nắng đốt bị thương hết."
Ánh mắt của Elena sáng lên: "Ngài ấy bôi thuốc cho cậu hả?"
"Sigourney giúp bôi cánh tay thôi." Ash nói.
"Nói cách khác, vùng ngực là cậu tự bôi phải không?" Elena hưng phấn mà nâng giọng.
Ash không hiểu cô đang kích động cái gì, nhưng cậu vẫn gật đầu.
"Hay lắm!" Elena giơ ngón tay cái lên với cậu: "Tối hôm qua bày tỏ, hôm nay đã phát triển như thế. Cứ theo tốc độ này, đến cái đêm đoàn tàu tới vương thành thì chắc cậu đã nằm cùng một giường với ngài ấy rồi nhỉ?"
"Được, được hả?" Ash bị suy nghĩ to lớn của Elena làm cho sợ ngây người.
"Làm sao mà được? Trăng Đỏ cũng đâu dễ hái như thế!" Elena vui vẻ cười ha ha định vỗ vai Ash, nhưng vừa nâng tay được một nửa thì lại ỉu xìu rụt về. Không dám không dám, không dám đụng vào vai của đại ca.
Cô cười đủ rồi thì mới lại nháy mắt trêu ghẹo Ash: "Lúc bôi thuốc cậu có ngắm ngực Sigourney không?"
Bỗng nhiên suy nghĩ của Ash chạm phải một lồng ngực lạnh lẽo cứng rắn như bạch ngọc, da thịt tái nhợt nhẵn nhụi, làn da trơn nhẵn mượt mà, óng ánh rực rỡ dưới ánh đèn thủy tinh.
Cậu ngơ ngẩn gật đầu.
Elena cực kỳ hào hứng: "Có sờ không? Cảm giác thế nào?"
Ừm... Cứng rắn, lạnh lẽo, nhưng khi sờ thì vừa đàn hồi vừa dẻo dai.
Đầu ngón tay của Ash run rẩy nhè nhẹ, mới vừa rồi không phải cậu không chú ý tới những chi tiết rõ ràng này, mà bởi vì cậu lo lắng vết thương nên những thứ ấy chui vào một góc trong suy nghĩ của cậu. Bây giờ khi bị Elena hỏi đến thì chúng vội vã trào ra như ong vỡ tổ.
Màu sắc, hình dáng, nhiệt độ, xúc cảm... Tất cả các giác quan đều bắt lấy tất cả mọi thứ, in sâu rõ ràng trong ký ức của cậu.
Ash chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên miệng đắng lưỡi khô, chẳng biết từ lúc nào cậu đã giơ tay che mặt lại, dưới lòng bàn tay là một vùng lạnh buốt.
Phù, may mà còn đang dùng cơ thể của Sigourney. Cậu thở phào nhẹ nhõm mà nghĩ, nếu như cậu đang trong cơ thể của mình thì chắc là máu cả người sẽ dồn hết lên mặt nhỉ? Độ nóng trên mặt cậu nhất định có thể làm phỏng cả chính mình luôn.
Elena ở một bên còn đang không ngừng hỏi tới: "Nói này, Ash. Chẳng lẽ cậu không suy nghĩ gì sao? Ngài ấy là người cậu thích mà!"
Ash vùi mặt trong năm ngón tay thon dài, cậu bất đắc dĩ mà nghĩ, đúng vậy, vừa rồi cậu quả thật đã tỏ ra mình không có chút suy nghĩ nào khác.
Chỉ bôi thuốc nghiêm túc cẩn thận mà thôi.
Chẳng trách Sigourney lại nói cậu thích anh là nói dối.