Không phải là bởi vì Ash khăng khăng từ chối, mà là Nance đúng lúc truyền tin đến, nói là Ash đã có khế ước với Sigourney, khế ước này vô cùng bá đạo, nó tuyệt đối sẽ không cho phép Ash khế ước thêm người khác.
Giống như khi Fell của vương tọa Đỏ Thẫm muốn đeo vòng tay cho Ash lúc trước, khế ước được khắc trên vòng tay lập tức bị phá hủy.
Có lời nhắc nhở của Nance cộng thêm ý muốn kiên định của Ash, Quentin bị Sigourney trực tiếp đánh bất tỉnh, dùng thuật lơ lửng tròng lên dây thừng, bị Ash kéo về tháp phù thủy xử lý sau.
Sau khi trở lại tháp phù thủy cấp ba, Quentin được giao cho Sigourney quản lý.
Ash thì một mình đi đến đài chiêm tinh, những thông tin nghe được thấy được trong chương trình học cả ngày hôm nay ùn ùn kéo đến, chất đầy đầu óc của cậu. Làm cậu cảm thấy mệt rã rời.
Cậu muốn đi đến đài chiêm tinh ngắm nhìn trời sao mênh mông. Có lẽ nó có thể khiến cậu bình tĩnh lại, giúp cậu sắp xếp những manh mối rối loạn, những vấn đề quấy rầy suy nghĩ của cậu.
Lên đài chiêm tinh, cậu lập tức nhìn thấy bóng người quen thuộc.
"Ngài Nance?"
"Ash." Ông lão đứng trên đài chiêm tinh, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sau đó ông quay đầu sang một chút, cười với cậu: "Về rồi hả? Không gặp rắc rối lớn gì chứ?"
Gặp rắc rối?
Ash chợt nhớ ra vừa rồi ở học viện, nếu như không có Sigourney mang bao tay cho cậu kịp thời, có lẽ mọi chuyện sau đó sẽ vô cùng phiền phức.
Cậu lập tức ý thức được điều gì đó, cậu đi đến bên cạnh Nance, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngài Nance đã biết trước chuyện này từ lâu rồi nên mới để Sigourney..."
Nance xua tay, nhìn ngôi sao lấp lánh, thở dài: "Gần đây quỹ tích tinh tú vô cùng hỗn loạn. Ta chỉ "nhìn thấy" cậu có thể sẽ gặp khó khăn trắc trở, nhưng cụ thể sẽ gặp chuyện gì thì ta nhìn mãi không ra... Thời đại này không tốt đẹp với nhà chiêm tinh chúng ta lắm." Ông nói, ánh mắt lại nhìn vào Ash, ông phức tạp bổ sung một câu trong lòng, đương nhiên, Ash cậu là ngoại lệ.
"Vừa khéo hôm nay Sigourney được học viện mời sang để áp giải sinh vật ma pháp. Ta bảo cậu ta trông coi cậu một chút." Nance thật sự tò mò về chuyện mà ông không tiên đoán được: "Cho nên đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Là có nguy cơ bị vạch trần thân phận chăng?
Chỉ nghĩ vậy thôi cũng đã cảm thấy hoảng hốt nghìn cân treo sợi tóc, hiểm lại càng hiểm.
Ash cố gắng sắp xếp lời nói, cậu cố gắng nhưng vẫn kể lại một cách khô khan. Giống như đọc một cuốn truyện có tình tiết hồi hộp, bầu không khí căng thẳng thành một quyển sách lịch sử nghiêm túc cứng ngắc.
Nance rất nể mặt mà tỏ vẻ lo lắng, căng thẳng và nhẹ nhõm, cực kỳ cổ vũ Ash nói tiếp.
Đợi Ash nói xong, Nance yên lặng nhìn Ash, giống như đang nhìn điều gì không thể tưởng tượng nổi. Cho đến khi Ash bị ông nhìn tới mờ mịt, ông mới thở ra một hơi, vui mừng cười: "Sigourney ấy, lúc nào cậu ta cũng chú ý đến cậu."
Ash: "Vâng?"
Nance ho nhẹ một tiếng, như người cha già sợ con cái ế cả đời, nóng lòng đề cử bán con của mình, ông bắt đầu kể cho Ash nghe chuyện phía sau chuyện hôm nay về trái tim ấm áp săn sóc trong âm thầm của Sigourney (→ Dưới góc nhìn của Nance).
Ông nói rằng ông chỉ nói cho Sigourney, Ash sẽ gặp rắc rối vào chiều tối nay, nhưng rắc rối là gì thì không thể nào xác định được. Có thể là bị cuốn vào trong cuộc chiến của người khác, có thể là ăn nhầm thứ gì có độc... Có muôn ngàn điều bất trắc trên thế gian, lúc nào tai nạn cũng có thể xảy ra.
"Sigourney không biết sẽ có chuyện gì và sẽ xảy ra vào lúc nào. Cậu ta chỉ có thể chú ý đến cậu mọi lúc, phán đoán mọi chuyện cậu sẽ gặp phải."
"Cho nên cậu ta mới có thể đoán trước và chuẩn bị chu đáo trước khi Sharra lấy thước thủy tinh ra."
Ash gật đầu, vì cậu đã mang bao tay trước nên tránh được nguy cơ bại lộ thân phận một cách hoàn hảo.
Bỗng nhiên Nance đổi đề tài.
"Cậu biết vì sao Sharra lại có thái độ đó với sinh vật ma pháp không?"
Ash lắc đầu.
"Bởi vì lúc bà ấy còn trẻ, chồng và con của bà ấy đều chết trong một lần sinh vật ma pháp tập kích đả thương người." Nance thở dài: "Vì vậy sau này bà ấy trở thành kẻ thù không đội trời chung với sinh vật ma pháp."
Ash ngạc nhiên.
"Cho nên mũi của Sharra rất thính, dù sinh vật ma pháp ẩn trốn kín cỡ nào, bà ấy cũng có thể nhận ra trong đám người. Ash, cậu đang học ở học viện phù thủy, ngay dưới mũi của Sharra, lúc nào cũng có khả năng bị bà ấy phát hiện sơ hở. Một khi bị bà ấy nghi ngờ, chẳng mấy chốc cậu sẽ bại lộ hoàn toàn."
"Thật ra còn có những cách khác để tránh bại lộ thân phận lần này. Không nhất thiết phải nhờ vào bao tay." Nance nói: "Nhưng Sigourney giúp cậu mang bao tay, cầm thước thủy tinh ngay trước mặt Sharra..."
Ông nói một cách chắc chắn: "Sharra đã thấy tận mắt, trong tiềm thức bà ấy sẽ coi cậu là con người, sau này cũng rất khó nghi ngờ cậu nữa."
Ông tán thưởng: "Làm rất tốt. Trong khoảng thời gian thật ngắn, Sigourney đã chọn ra cách đối phó tốt nhất."
Ash nghe Nance thổi phồng, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, cậu chỉ biết là Sigourney đã giúp cậu suôn sẻ vượt qua nguy cơ bị lộ thân phận một lần, nhưng lại không biết Sigourney đã nghĩ đến sự nguy hiểm to lớn của bà Sharra, thế là thuận tiện diệt sạch khả năng bị lộ thân phận trong tương lạai của cậu.
Nance không nhịn được đưa tay vuốt tóc Ash, đúng là một thiếu niên khiến người ta không thể không thích. Thảo nào Sigourney để ý đến cậu như vậy.
Nance thấy chua trong lòng, ông nuôi Sigourney nhiều năm như vậy, nhưng còn chưa được để ý tới mức như thế. Đặc biệt là...
Ông dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía hai tay của Ash: "Chà, cậu ta còn đưa cậu thứ này luôn à."
Ash đan hai tay vào nhau, chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình, giống như hoàn toàn không có một lớp bao tay ngăn cách. Nhưng cậu cực kỳ chắc chắn bao tay thật sự tồn tại, là Sigourney giúp cậu mang vào từng cái một.
Cậu nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, đôi mắt cong cong.
Dù Nance chua xót trong lòng, nhưng vẫn giữ vững thiết lập người cha già, tiếp tục đề cử bán con mình: "Đây là bao tay cậu ta đã mang trước kia, chỉ có một đôi này thôi, nó có ý nghĩa sâu sắc và cực kỳ giá trị với Sigourney. Ta vẫn cho rằng cậu ta sẽ cất giữ nó mãi. Không ngờ cậu ta lại tặng cho cậu."
Tặng cho cậu đó.
Nance dùng ánh mắt truyền đạt tất cả sự "khó khăn" của Sigourney.
Ông đã đạt được mục đích. Ash kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm hai tay của mình, cậu còn nghĩ sâu xa hơn Nance nữa.
Mang bao tay để ngụy trang thân phận? Ngụy trang thành con người.
Cậu nhớ rõ Sigourney có một huy chương thân phận của phù thủy áo bào đen. Sigourney từng dùng thân phận con người lẫn vào hiệp hội phù thủy, lấy được huy chương là nhờ vào cái bao tay này ư?
Bây giờ anh đưa bao tay này cho cậu là nhường cơ hội ngụy trang thành con người cho cậu sao?
Cậu nhớ trên đường quay về, lúc cậu muốn trả lại nó cho Sigourney, quỷ hút máu kia ghét bỏ nói: "Cậu đưa lại cho tôi thứ cậu đã dùng? Cậu cảm thấy tôi sẽ mang lại nó à?"
Ash suy nghĩ quá tập trung, thậm chí cậu đã nói ra suy nghĩ của mình trong lúc vô thức.
Nance nghe vậy thì cười to: "Ash, cậu biết xuất xứ của bao tay này không?" Ông cười đến mức sự tao nhã hoàn toàn biến mất, tóc trắng rối loạn: "Là ta và Sigourney tìm thấy và lột nó ra từ trên tay một phù thủy thây ma đã chết trong một di tích từ thời thượng cổ."
Ông nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng nói như ăn trộm: "Sau khi lột nó xuống, kiểm tra ra tác dụng của bao tay, cậu ta còn chưa giặt đã mang vào rồi đó."
Lúc trước có chê xác chết của phù thủy thây ma đâu, lúc này lại ghét bỏ Ash đã từng dùng rồi.
Chậc chậc chậc, không có ông, sợ là Sigourney sẽ ế cả đời mất... Cũng gần như ế cả đời rồi còn gì, Nance nghĩ thầm.
Ash dùng đầu ngón tay mang bao tay chạm lên vòng tay màu bạc trên cổ tay, thì thào: "Tôi sẽ quý trọng nó."
"Tên của nó là "Ngọn lửa bất diệt"." Nance nói cho cậu biết: "Không cần phải cất nó đi. Cậu phải luôn mang nó theo. Sức mạnh quy tắc của phù thủy nằm trong tinh thần, sức mạnh quy tắc của sinh vật ma pháp nằm trong máu thịt. Sau này hai tay của cậu sẽ tiếp xúc vô số thứ trong thế giới phù thủy, nếu không ngăn cách, không chừng sẽ gặp thứ như thước thủy tinh khiến cậu bại lộ thân phận."
Ông nói xong thì lại cảm khái trong lòng một lần nữa, thật ra ông đã chuẩn bị bao tay tạm thời cho Ash. Nó cũng được chế tạo mô phỏng theo "Ngọn lửa bất diệt", tác dụng chỉ có thể duy trì mấy ngày, cần phải thay liên tục.
Bây giờ đồ gốc nằm trong tay Ash, những món đồ thay thế tạm thời đương nhiên trở nên vô dụng.
Ngọn lửa bất diệt. Ash lặng lẽ gọi cái tên này trong lòng, cậu nghiêm túc gật đầu, nhớ kỹ lời của Nance.
"Được rồi, không nói chuyện thằng nhóc Sigourney đáng ghét kia nữa." Nance lấy lại dáng vẻ tao nhã thông thái, ông ôn hòa cúi đầu nhìn Ash: "Cậu đến đài chiêm tinh là vì lo lắng chuyện gì sao? Vậy cậu có sẵn lòng kể ta nghe không?"
Ash kinh ngạc, cậu lên đài chiêm tinh vốn để bình tĩnh, làm rõ những suy nghĩ rối loạn trong đầu. Nhưng khi đến đây nói chuyện một lát với Nance, không ngờ tâm trạng cậu trở nên bình tĩnh lại.
Vấn để quấy rầy cậu dường như giảm bớt, phải làm sao đây... Bỗng nhiên có những ý nghĩ vụn vặt, chưa thành hình xông lên đầu cậu từng chút một.
Bầu trời đêm rộng lớn làm người ta giật mình trước sự bé nhỏ của bản thân. Không gian tối tăm sâu thẳm, giống như không có một tiếng động, tiếng nói dưới đáy lòng cũng có thể nghe được rõ ràng.
Chỉ trong chớp mắt, cậu nghĩ tới thôn Dogo bị chiếc thuyền đen xâm lược, nghĩ tới bình nguyên Đoạn Hà cắm đầy cờ của các vương tọa, nghĩ tới thành phố Cự Thạch phồn hoa một lần nữa, nghĩ tới tinh linh bị thương nặng ngã ngoài tháp phù thủy và Brent ôm chặt tinh linh, nghĩ tới trang viên Familio hoang vắng, nghĩ tới hai lần tập kích của liên minh thần bí, nghĩ tới nơi quản lý nguyên liệu ma pháp trong học viện và bà Sharra...
Quá khứ ùn ùn lướt qua trước mắt cậu giống như đèn kéo quân.
Sau cùng hình ảnh dừng lại ở một đêm hè, trên sân khấu ánh sáng rực rỡ, vở kịch đặc sắc đang diễn ra, kể về con người phản kháng quái vật, đạt được sức mạnh, xây dựng lại quê hương. Cậu đứng trong góc tối dưới sân khấu, trước mặt cậu là pháp sư ác độc, nhưng cậu cũng không sợ. Bởi vì sau lưng phù thủy ác độc có một thanh niên xinh đẹp, tay cầm lưỡi dao sắc bén, đi tới từng bước một trên ánh trăng và ánh sao.
Những suy nghĩ không thành hình trong lòng dần dần hợp lại, hội tụ thành một ý nghĩ không rõ ràng lắm.
"Cảm ơn ngài Nance." Ash nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi nói: "Hình như tôi đã nghĩ rõ ràng việc tôi có thể làm."
Nance có chút hứng thú nghiêng người về phía trước: "Vậy ta có vinh hạnh nghe thử không?"
Ash ngượng ngùng mím môi, gật đầu.
Thế là Nance nghe thấy thiếu niên khẽ nói bằng giọng kiên định, nói ra những lời khiến ông không khỏi kinh ngạc, thở dài.
Thiếu niên nói:
Mục đích của tôi không phải là xóa sạch thù hận giữa con người và sinh vật ma pháp.
Đó là chuyện chắc chắn không thể làm được.
Giữa con người và con người, sinh vật ma pháp và sinh vật ma pháp cũng sẽ có thù hận không thể xóa bỏ, khỏi phải nói đến giữa con người và sinh vật ma pháp.
Cả hai rất khó hiểu nhau.
Vì lợi ích, vì dã tâm, vì danh dự, vì tự do, hoặc là vì cái gì khác, chắc chắn sẽ có tranh chấp, tranh đấu, thậm chí chiến tranh.
Tôi chỉ muốn sinh vật ma pháp sẽ không còn bị bóc lột ức hiếp nữa. Tôi chỉ muốn con người sẽ không còn khom lưng trước sinh vật ma pháp mạnh mẽ nữa.
Tôi muốn xây dựng một lãnh địa như thế.
Bất kể là con người hay là sinh vật ma pháp, ai cũng có thể sống hạnh phúc tự do theo ý muốn của mình trong lãnh địa này.
Không cần lo lắng ngày nào đó sẽ bị bắt, không cần lo lắng ngày nào đó sẽ bị giết.
Tôi không có cách nào hóa giải hận thù hai bên.
Cũng không có tư cách hóa giải hận thù của người khác.
Tôi chỉ hy vọng mình có thể để cho những sinh mệnh muốn sống yên ổn được sống thật tốt ở lãnh địa của mình.
Những điều cậu nói rất to lớn. Rõ ràng cậu còn chẳng phải phù thủy tập sự. Ash xấu hổ cúi thấp đầu, đầu ngón tay níu lấy áo bào: "Ngài Nance, tôi không biết tôi suy nghĩ như vậy có đúng hay không. Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nghĩ đến đó thôi."
Nance hít vào một hơi, rồi lại chậm rãi thở ra.
Thiếu niên đến từ bình nguyên Đoạn Hà, giống như một tờ giấy trắng đã trưởng thành tới mức này trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy sao? Ông dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ash, mở miệng giống như muốn nói gì đó, nhưng sau cùng ông chỉ nói được hai câu ngắn ngủi.
"Ash, đừng lo lắng, tinh tú sẽ dẫn đường cho cậu." Ông nói: "Cậu có thể làm được, và còn hơn thế nữa."
"Cậu cảm thấy sao hả, Sigourney?" Nance nhìn về phía lối vào đài chiêm tinh.
Sigourney đang đứng dựa ở nơi đó, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ash.
Không biết anh đã đứng ở nơi bao lâu, lặng yên không phát ra một chút tiếng động nào, giống như hòa thành một thể với bóng tối.
Giờ phút này khi nghe thấy Nance hỏi, hiếm khi anh không trả lời một cách ghét bỏ, mà dùng giọng ôn hòa điềm tĩnh nói với Ash: "Tôi trông chờ cậu, Ash Erwin."