Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 69: Dưới ngân hà



Bắt nguồn từ tháp phù thủy cấp ba, một ngân hà sáng rỡ chảy dọc cả vương thành. Nó dùng khí thế bất khả kháng áp đảo tất cả đốm sáng muốn tranh phát sáng với nó.

Cuộc thi Lấp Lánh năm nay quả thật là cuộc thi bất lợi nhất đối với các phù thủy dự thi.

Bởi vì "pháo hoa" mà bọn họ đã chuẩn bị tỉ mỉ hoặc là bị ngân hà lấn át, nên họ tự thấy tự ti mặc cảm, dứt khoát không dùng nữa, hoặc là cố bắn pháo hoa, nhưng đốm sáng nhỏ bé chìm trong ngân hà rực rỡ giống như giọt nước hòa vào đại dương, không hề có một gợn sóng nào xuất hiện, cứ thế mà yên lặng tan mất.

Bầu trời đêm đáng lẽ nên trăm hoa đua nở liên tiếp bị ngân hà cuồn cuộn áp đảo một cách mạnh mẽ, nó bá đạo chỉ cho phép một mình bản thân nấn ná trên vương thành.

Các phù thủy dự thi đầu tiên là ủ rũ, ngân hà vừa xuất hiện, người chiến thắng đã rõ ràng, bọn họ không còn hy vọng gì.

Tiếp theo họ tò mò, là ai có thể làm lớn như thế? Làm bằng cách nào? Họ đã nghiên cứu ra loại pháp thuật mới chăng? Hay là trận pháp ma thuật đặc biệt? Hay là bằng cách khác?

Sau đó bọn họ nhanh chóng phát hiện ngân hà bắt nguồn từ tháp phù thủy cấp ba.

Kết hợp với lời đồn đãi bọn họ nghe thấy lúc trước, hóa ra là tháp phù thủy cấp ba đang chấp nhận lời khiêu khích. Không hổ là đội của tháp phù thủy, mười năm không dự thi mà vừa dự thi thì làm lớn như vậy, các đội nhỏ phù thủy chịu thua tâm phục khẩu phục!

Nhưng mà nếu tháp phù thủy cấp ba dù chấp nhận lời khiêu chiến vội vàng nhưng vẫn mang đến một màn trình diễn như thế, vậy tháp phù thủy cấp một chủ động đề nghị khiêu chiến đương nhiên sẽ chuẩn bị vẹn toàn và tốt hơn thế nữa đúng không?

Một cảnh tượng còn ghê gớm hơn cả ngân hà đầy trời trước mặt ư?

Liệu sẽ có ư?

Nhưng bọn họ không tưởng tượng ra được.

Nhưng tháp phù thủy cấp một chủ động khiêu chiến mà, đương nhiên họ sẽ không đánh một trận chiến mà chưa chuẩn bị. Nếu không chẳng lẽ khiêu khích chỉ để tặng không tài nguyên cho người ta sao?

Bọn họ không tưởng tượng ra được, chỉ có thể nói trí tưởng tượng của bọn họ vẫn quá nông cạn. Kiến thức kém, không thể so sánh với người của tháp phù thủy.

Nghĩ như vậy, bất kể là phù thủy dự thi hay là quần chúng hóng hớt thì đều bắt đầu vô cùng chờ mong.

Họ chờ mong được nhìn thấy một khung cảnh vượt xa tưởng tượng của bọn họ, một bữa tiệc thị giác có thể che lấp bầu trời đầy ánh sao lấp lánh rực rỡ này.

Bọn họ kích động chờ đợi.

Bọn họ hưng phấn chờ đợi.

Bọn họ chờ và chờ...

Đôi mắt cũng sắp bị ngân hà trên bầu trời đêm làm mù luôn rồi.

Nhưng mãi mà bữa tiệc vẫn chưa đến.

Bọn họ động viên với nhau, an ủi với nhau: Muốn làm lớn hơn nữa, chắc chắn cần phải tốn nhiều công sức hơn. Chắc chắn tháp phù thủy cấp một đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị rồi, chờ một chút đi!

Dục tốc bất đạt, làm việc tốt thường khó khăn mà!

Cảm xúc của bọn họ dâng trào, nhìn qua tháp phù thủy cấp một đầy chờ mong.

Tiếp tục chờ và chờ và chờ...

Họ chờ đến giây cuối cùng của ngày Sao Rơi, chờ đến khi sang ngày mới, chờ đến khi cuộc thi Lấp Lánh kết thúc, chờ đến khi ánh sao đầy trời phai nhạt và biến mất, chờ đến khi cả vương thành sáng đèn lên lần nữa...

Nhưng bọn họ cũng không thể chờ thấy bữa tiệc thị giác tháp phù thủy cấp một mang đến.

Khi ngọn đèn đường trên đường, trên quảng trường lặng lẽ thắp sáng, bọn họ mờ mịt nhìn nhau dưới ánh đèn sáng ngời, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Ơ... Kết thúc rồi sao?

Ơ?

Ơ!

Mấy người tháp phù thủy cấp một làm ăn kiểu gì vậy!

Động tĩnh đâu?

Không có một chút động tĩnh nào!

Giờ phút này người của tháp phù thủy cấp một cũng rất tuyệt vọng.

Hay nói cách khác, bọn họ đã tuyệt vọng ngay giữa chừng.

Bọn họ đã phát triển nghiên cứu pháp thuật ánh sáng mới, phối hợp với trận pháp ma thuật to lớn, chế tạo ra sản phẩm luyện kim cực mạnh, nghiên cứu ra thuốc phép đặc biệt tăng hiệu quả phát sáng. Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, tự tin rằng mình có ưu thế tuyệt đối vượt xa tất cả những người chiến thắng cuộc thi Lấp Lánh từ trước đến giờ.

Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ.

Nhưng mà thứ bọn họ chuẩn bị, những pháp thuật, những trận pháp ma thuật, sản phậm luyện kim và thuốc phép khi được bắn lên không trung cũng chẳng khác gì những đội tự do khác, không hề gây ra gợn sóng, cứ thế mà bị xóa sổ trong ngân hà, không có một chút động tĩnh.

Không có chút cảm giác tồn tại nào.

Thua.

Bọn họ thua một cách thảm hại.

Chết tiệt!

Trong phòng làm việc nào đó của tháp phù thủy cấp một, một tiếng động nặng nề vang lên. Giống như là tiếng vật nặng bị đập xuống thảm.

Tháp phù thủy cấp ba, đài chiêm tinh.

Trong lúc mọi người kinh ngạc tán thưởng, Ash bị Sigourney ôm bay giữa trời.

Cậu và Sigourney được ngài Nance che giấu nhờ sức mạnh của tháp phù thủy cấp ba, hai người cứ bồng bềnh giữa trời suốt hai tiếng như vậy!

Thật ra bọn họ chỉ cần chiếu sáng mấy phút, người chiến thắng cuộc thi năm nay chắc chắn là bọn họ. Nhưng Sigourney không hề thỏa mãn như vậy, từ đầu tới cuối anh không hề có ý định cho người khác một xíu cơ hội nào.

Tháp phù thủy cấp một đã chuẩn bị từ rất lâu, tuy không thể nào làm tới mức khiến người ta trầm trồ như ngân hà, nhưng hẳn là cũng có thể khiến người ta ngợi khen một tiếng.

Nhưng Sigourney hoàn toàn không cho bọn họ một t cơ hội biểu diễn.

Hoàn toàn áp đảo.

Không chừa đường sống cho người khác.

Bị ôm lơ lửng trên trời hai giờ, nghiêng đầu là thấy sắc đẹp hoàn mĩ như phát sáng của người thanh niên trong ngân hà... Ash không hề cảm thấy chán, trái lại cậu cảm thấy trải nghiệm này cực kỳ thú vị, nhất là Sigourney còn hiếm thấy chủ động nói chuyện với cậu để giết thời gian.

Ash biết, Sigourney không nói chuyện với cậu vì cảm thấy buồn chán.

Anh chủ động nói chuyện phần lớn là do nhờ cậu giúp, lại còn cần cậu lơ lửng trên trời lâu như vậy nên Sigourney cảm thấy cảm kích và áy náy. Còn một phần nhỏ nguyên nhân chắc là do chơi được tháp phù thủy cấp một một vố nên tâm trạng anh hiện giờ rất tốt.

Sigourney trước giờ chưa từng trò chuyện với người khác, kỹ xảo nói chuyện đương nhiên chẳng ra gì. Anh cũng không biết tìm chuyện gì để nói, thế là dứt khoát nói về những lần thí nghiệm luyện kim của mình, từ quá trình suy đoán đến thu thập nguyên liệu đến chế tạo thành công hoặc thất bại... Thật ra nghe còn chán còn hơn là im lặng không nói gì.

Nhưng trước giờ Ash là một người lắng nghe xuất sắc, khỏi phải nói tới việc người đang nói là Sigourney.

Cho dù là chủ đề gây mê, cậu cũng nghe say sưa ngon lành.

Giọng nói hơi lạnh, không có cảm xúc của Sigourney giống như những nốt nhạc tươi tắn, nó trở thành khúc nhạc đệm dưới ngân hà sáng rỡ hoàn mĩ khiến khung cảnh mênh mông to lớn trước mắt sống động hơn, hằn sâu trong một góc ký ức, trở thành họa tiết đẹp đẽ nhất.

Thời gian hai tiếng vui vẻ cứ thế trôi qua.

Khi Sigourney lấy viên đá thủy tinh ngôi sao trong lòng bàn tay cậu ra, ngân hà tối dần và biến mất trong nháy mắt, Ash còn đang mờ mịt không kịp phản ứng, mất, mất nhanh vậy ư?

Khi đáp xuống đài chiêm tinh và quan sát vương thành, vùng đất rộng lớn lại được thắp sáng một lần nữa, cậu mới thật sự cảm thấy mọi thứ đã kết thúc.

Nance vẫn luôn ở đây trông coi hai người, lúc này ông nở nụ cười: "Chắc bây giờ tháp phù thủy cấp một đang tức phát khóc nhỉ?" Ông đưa tay vỗ vai Ash: "Ai bảo chúng ta có Ash làm chi? Bầu trời đêm vừa rồi quả thật rất đẹp!"

Đôi mắt của Ash chứa đầy sự vui vẻ: "Đó là do ý tưởng của Sigourney."

Vậy mà anh lại nghĩ ra cách lợi dụng viên đá thủy tinh ngôi sao "Sẽ có tinh tú thay tôi yêu em" bị bọn họ coi như món đồ chơi lúc ở trong chợ.

"Không có cậu, ý tưởng đó cũng không thể thành công." Nance tán thưởng nói, "Ngoại trừ cậu, ai lại được tinh tú thích tới mức đó?"

Ash được khen đến mức cực kỳ ngượng ngùng, cậu nghĩ đến những ánh sao đáng yêu đó, thế là cũng nhỏ giọng nói: "Tôi cũng rất thích chúng nó."

"Cầm." Một cái túi nhỏ bị Sigourney ném qua, anh bình tĩnh nói: "Mấy ngôi sao cậu thích đây."

Ash nhận lấy, đó là một cái túi nhỏ bằng da, phía trên có hoa văn pháp thuật, bốn góc túi bịt kín, không thấy chỗ mở nằm đâu.

"Đây là..." Cậu đưa tay vân vê túi, phát hiện thứ trong túi chính là viên đá thủy tinh ngôi sao đó.

Đưa cho cậu liệu có vấn đề gì không?

"Cầm đi, cậu không mở nó ra được đâu, nó có hoa văn phòng ngự." Nance nhìn hai người qua lại, ông cười híp mắt nói: "Tuy không thể trực tiếp cầm chơi, nhưng sờ cách túi cũng được."

Ash gật đầu, cầm túi trong lòng bàn tay, mừng rỡ nhìn sang người thanh niên mang vẻ mặt lạnh nhạt: "Cảm ơn anh."

Sigourney xua tay, chắc là tỏ ý không có gì. Tiếp theo anh nói với Nance: "Ngày mai nhớ bảo tháp phù thủy cấp một thực hiện lời hứa. Một phần mười là một phần mười, không cò kè. Ông cũng đừng làm người tốt."

Sự vui vẻ hiện lên trong mắt Nance, nhưng ông lại tỏ vẻ đau khổ trên mặt: "Ầy, lại phải đối phó với mấy người đó, thật là phiền phức, thật là phiền phức."

Sigourney không để ý ông kể khổ, anh cất bước đi về phía cửa. Lúc sắp rời đi, anh dừng chân một chút, dường như là đang cười: "Ash, ngày mai cậu còn phải đi học đúng không?"

Nói xong, anh biến mất trên đài chiêm tinh.

Ash hơi ngẩn ngơ.

Trước giờ Sigourney luôn gọi cậu bằng cả họ tên kiểu Ash Erwin, Ash Erwin, hoặc là này, cậu, thằng nhóc, thỉnh thoảng anh cũng gọi một tiếng Ash, nhưng vẫn lạnh nhạt hoặc là bực bội.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh ôn hòa, có lẽ là còn mỉm cười mặc dù cậu nhìn không thấy và gọi cậu là "Ash" giống như bây giờ.

Lần đầu tiên đó...

Nance kinh ngạc vỗ vai cậu: "Ash?" Chẳng lẽ đứa nhỏ này nhận ra mai còn phải đi học nên sợ ngây người luôn rồi à?

Ash ngước mắt nhìn ông, bỗng nhiên cậu nói: "Ngài Nance."

Nance: "Ừ?"

"Buổi tối hôm nay tôi vô cùng vui vẻ."

Thiếu niên nở một nụ cười thoải mái khiến người ta không khỏi vui vẻ chung với cậu.

...

Vì ngày mai còn học, Ash không lề mề nữa, cậu nói ngủ ngon với Nance rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong lúc đó Elena và Evan choáng váng quay trở về tháp phù thủy. Lòng Elena như bị mèo cào, cô muốn đi tìm Ash để hỏi sao bọn họ lại làm được, nhưng mà Evan đã ngăn cản cô lại. Đã trễ như vậy rồi, Ash chắc chắn đã ngủ.

Thế là cô chỉ có thể kìm nén đến sáng sớm hôm sau để hỏi lại.

Cả buổi tối, Elena đều đắm chìm trong sự tò mò và kích động hả hê, tinh thần cực kỳ phấn khởi, trằn trọc đến khi trời sáng.

Thế là khi Ash thấy cô vào buổi sáng, cậu ngay lập tức bị quầng thâm dưới mắt cô làm cho giật mình.

"Nói cho tôi biết đi!" Elena xông lên nắm chặt tay Ash, cực kỳ chân thành: "Sao hai người làm ra được ngân hà vậy?"

Ash chớp mắt mấy cái, chắc chắn cậu không thể ăn ngay nói thật được, nhưng cậu cũng không muốn lừa gạt bạn mình, cậu suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: "Đều là do Sigourney làm, tôi chỉ ở bên cạnh giúp anh ấy cầm một món đồ mà thôi."

Đây hoàn toàn là sự thật. Nhưng nghe có vẻ dường như toàn bộ đều là công lao của Sigourney, cậu chỉ giúp một chút mà thôi.

Elena có hơi thất vọng, cô không thể nào chiếm được đáp án từ Sigourney.

Nhưng sau đó, cô lại trở nên hưng phấn: "Được rồi, mặc kệ làm bằng cách gì, dù sao chúng ta đã thắng rồi!" Cô dùng cùi chỏ khều Evan: "Nếu hôm nay đi học gặp cái tên Lawton thì hay rồi!"

Nhìn bộ dáng chờ mong của cô, hiển nhiên cô đã nhịn một bụng chế giễu, cười nhạo rồi.

Evan nhìn em gái nhà mình, anh cảm thấy cô không cần cố chấp đòi Sigourney làm thầy mình nữa, riêng kỹ năng trào phúng cô đã học lén hơn phân nửa tinh túy rồi.

Elena hoàn toàn không biết anh trai đang lén phỉ nhổ mình, cô vẫn còn đang hưng phấn.

"Viên đá thủy tinh ngôi sao tôi mua tối hôm qua rơi mất rồi, cũng không biết rơi chỗ nào nữa. Nhưng cũng không sao, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, cũng chẳng bao nhiêu tiền."

"Hôm qua rất nhiều bạn của tôi tới giúp đó. Nhưng cuối cùng cũng chẳng có cơ hội biểu diễn... Ash, thằng nhóc học chung lớp với cậu hình như tên An gì đó thì phải? Nó cũng đến giúp đó!"

"Còn nữa, sáng nay chẳng hiểu sao tôi lại nhận được một số điểm lớn từ ngài Nance, ngài ấy nói là bồi thường. Kỳ lạ, bồi thường cái gì nhỉ? Sao tôi chẳng hiểu gì cả?"

"..."

Ba người cười cười nói nói suốt cả đường, dù có người không ngủ đủ giấc thì tinh thần vẫn cực kỳ tốt.

Mà không ngờ rằng Elena nói mong gặp được Lawton, hôm nay đúng là gặp được thật. Chỉ có điều người gặp được Lawton không phải cô và Evan, mà chính là Ash.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.