Tống Nghiên vừa từ hành lang đi ra, từ phía xa xa đã nhìn thấy một nam nhân đĩnh bạc đứng trong đám người.
Tóc ngắn, mũi cao môi mỏng, mặt thon gầy, xương quai hàm căng chặt.
Mặt mày thâm thúy, thần sắc lại rất lãnh đạm.
Tây trang, áo khoác, một chiếc khăn quàng cổ màu xám nhung quấn ở bên ngoài.
Tống Nghiên đè thấp mũ lưỡi trai trên đầu, mang khẩu trang, cong cong con mắt hướng hắn vẫy tay.
Một tia sáng trong mảnh u tối được chiếu vào người hắn.
Lục Trăn do dự một cái chớp mắt, thong thả giơ tay, hướng về phía Tống Nghiên vẫy vẫy.
Chờ đến thiếu niên đến gần, hắn liếc mắt đánh giá trên dưới người cậu, liền nhíu mày.
Câu đầu tiên mới vừa mở miệng, "Mặc ít như vậy?"
Tống Nghiên ừ ừ hai tiếng: "Ở Hải Thành không có quá lạnh."
Ở Bình Thành có một sự tương phản lớn về thời tiết trong mùa thu, có khi mới một ngày trước đó còn đang là mùa hạ, qua ngày hôm sau liền bắt đầu mùa đông.
Tống Nghiên mấy ngày nay vẫn luôn quay chương trình, trong lúc nhất thời đã quên mất khí hậu thất thường ở quê hương.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi ra tới cửa, Tống Nghiên đi ra ngoài, cánh cửa tự động mở ra, một trận gió lạnh rót vào cổ áo của cậu.
Cổ tay bị nam nhân túm chặt, kéo cậu trở về đại sảnh sân bay.
Sau cổ ấm áp, chiếc khăn quàng cổ mềm mại nhẹ nhàng quấn quanh.
Tiếp theo là một chiếc áo khoác lớn và dài, tròng lên chiếc áo hoodie hơi mỏng của cậu, mang theo nhiệt độ ấm áp trên cơ thể của nam nhân, làn da lạnh lẽo trong nháy mắt đã ấm lại.
Lục Trăn còn cảm thấy thế vẫn chưa đủ, duỗi tay đem chiếc khăn quàng cổ đang quấn lỏng lẻo lại quấn thêm một vòng: "Hết lạnh rồi chưa."
Thấy Tống Nghiên muốn cự tuyệt, hắn đơn giản nói "Tôi không lạnh", chân dài sải bước đi vào ven đường.
Tống Nghiên đành phải chạy nhanh để bắt kịp bước chân của hắn, vừa nhón chân vừa ngẩng đầu lên hỏi: "Anh không lạnh sao? Nếu không thì anh hãy mặc vào đi, cơ thể của tôi rất khỏe mạnh đó! Nhiêu đây thì không tính là gì dâu!"
Nói xong, muốn cởi áo khoác.
Bị Lục Trăn ấn xuống.
Chân mày Tống Nghiên nhíu lại, cậu nhìn bàn tay của Lục Trăn rũ bên người, duỗi tay.
Những ngón tay trắng trẻo sờ vào lòng bàn tay hắn, "Thật không lạnh?"
Bước chân Lục Trăn hơi dừng lại, những ngón tay lại đột nhiên căng thẳng.
Lòng bàn tay được các đầu ngón tay chạm vào có chút nóng.
Hắn quay đầu, bên môi treo một nụ cười đạm mạt không rõ ràng: "Không lạnh."
-
Lên xe, Lục Trăn thuận miệng hỏi: "Lần này ở đây mấy ngày?"
Tống Nghiên gọn gàng ngồi vào trong xe, vươn hai đầu ngón tay trắng nõn tinh tế, giơ lên trên không trung: "Hai ngày! Ngày mai là quay quảng cáo, sáng ngày mốt thì trở về đoàn phim."
"Còn phải quay bao lâu?"
Tống Nghiên quên nói: "Đại khái cuối tháng 12 có thể quay xong, đến lúc đóng máy anh sẽ tới tham dự chứ?"
Lục Trăn nhìn đôi mắt sáng lập lánh của cậu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Đôi mắt đen láy nhìn vào đỉnh đầu cậu một giây, hắn cân nhắc nói: "Gần đây có dị thường nào không?"
Tống Nghiên lắc đầu: "Không, tất cả đều bình thường."
Cậu dựa sát vào người nam nhân bên cạnh, khuôn mặt tối sầm, thanh âm thần bí đè thấp, "Tôi bây giờ đã thành thạo kỹ năng khống chế rồi, về sau sẽ không lộ ra nữa!"
Sẽ không lộ ra nữa sao?
Lục Trăn nhìn đỉnh đầu đen nghìn nghịt của cậu.
Mái tóc ngắn đen nhánh, mềm mại xoã tung.
Lỗ tai nhỏ chính là từ nơi này lộ ra.
Phấn nộn nộn, vừa mềm mại vừa nóng bỏng.
"Đúng rồi!" Tống Nghiên đột nhiên nhớ tới điều gì, nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đen của Lục Trăn, "Chút nữa anh về Cảng Vọng Thành đúng không? Vừa vặn thuận đường đưa tôi về cô nhi viện ở hai ngày nha!"
Nói xong, lại có chút rối rắm.
Mùa hè ngủ ở cô nhi viện còn tốt, nhưng mùa đông tới rồi, chăn mền trong phòng không biết có đủ hay không, qua bên đó lại làm phiền lão thái thái, còn có lượng cơm của cậu...... Tốt nhất là nên ăn xong rồi mới về đó.
Dừng lại, "Đáng lý không cần thiết phải trở về, thế nhưng nếu vậy thì đồ ăn trong nhà phải vứt đi."
Tống Nghiên hơi ngạc nhiên: "Vứt?"
Lục Trăn gật đầu: "Mấy ngày trước đi siêu thị gặp khuyến mãi nên mua một đống thức ăn, hôm nay mà không ăn thì sẽ hư thôi."
Tống Nghiên có chút đau lòng: "Vậy anh ăn đi là được rồi, tại sao lại muốn vứt!"
"Quá nhiều, một mình tôi ăn không hết."
Lục Trăn đi phía trước, ánh mắt của thiếu niên như mang hàm ý thật phí phạm của trời mà nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu, cười nói: "Nếu không, cậu giúp tôi ăn một chút đi?"
-
Lục Trăn nói có thịt, quả nhiên, trong nhà có một đống thịt.
Thịt heo thịt bò đều có.
Chỉ là, cũng chỉ có thịt mà thôi, không có nguyên liệu khác!
Đừng nói tới những nguyên liệu đi kèm, ngay cả một cọng hành cũng không có!
Hơn nữa......
Tống Nghiên: "Lục Trăn, từ cái lần mà tôi tới sau đó anh có nấu ăn hay không?"
Lục Trăn im lặng: "Làm sao?"
Tống Nghiên nhìn các lọ gia vị được sắp xếp rất ngay ngắn: "Đây không phải là bộ dáng ngày hôm đó tôi làm sao?"
Lục Trăn: "......"
Tống Nghiên cũng không xoắn xuýt nhiều, Lục Trăn là một ông chủ lớn, không ở nhà nấu cơm cũng rất bình thường.
Cậu mở tủ lạnh kiểm tra một chút, sau đó lấy di động ra ghi chú các loại nguyên liệu cần mua, kéo Lục Trăn cùng nhau xuống dưới lầu đi siêu thị.
Cảng Vọng Thành đời sống rất cao.
Ngay cả siêu thị dưới lầu sinh ý cũng rất tốt, hơn nữa ngày hôm nay lại khuyến mãi!
Tống Nghiên vừa nhìn giá tiền, hưng phấn mà chạy tới, xé mấy cái túi bảo vệ môi trường, nhanh chóng chọn những củ khoai tây đang được giảm giá.
Còn không quên quay đầu lại phân phó: "Lục Trăn, anh lấy chút đậu que đi, mau mau mau, không thì chút nữa lại hết bây giờ!"
Nói xong lại dấn thân vào gian hàng khoai tây.
Bác gái bên cạnh liếc mắt nhìn cậu, vui vẻ: "Tiểu tử, thủ pháp không tồi nha! Đã mua không ít hàng giảm giá phải không?"
Vừa nói chuyện, đôi tay cũng không ngừng hoạt động.
Bác gái rất tán đồng mà gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, tiết kiệm tiền nha, người trẻ tuôi bây giờ, không nhiều người tiết kiệm được giống như con đâu, à, bộ dáng rất tuấn tú! Còn đi học hay đi làm rồi?"
"Đi làm rồi ạ!"
"Công việc tốt nha, blabla......"
Ông chú bên trái cũng thò qua, thân thiết hỏi: "Chàng trai, con cũng ở trong khu của chúng ta đúng không? Con làm việc ở đâu thế?"
......
Lục Trăn đứng trước kệ hàng, dựa theo phân phó của Tống Nghiên, nghiêm túc chọn lựa đậu que.
Còn chưa có lựa xong, liền thấy Tống Nghiên đẩy một xe nguyên liệu giảm giá, vui vui vẻ vẻ chạy tới, trong tay không ngừng chọc chọc.
Lục Trăn rũ mắt, nhìn thấy trong giao diện WeChat tăng thêm bạn tốt.
Hắn bất động thanh sắc: "Bạn à?"
Tống Nghiên bắt đầu chấp nhận yêu cầu kết bạn, gật gật đầu: "Đúng rồi, mới vừa quen biết đó."
Nói xong giơ điện thoại lên: "Đây là dì Lưu ở tòa nhà 1, đây là ông chú ở tầng 15 của tòa nhà 9, còn có dì Thẩm ở tòa nhà 33......"
Lục Trăn: "?"
Thấy Lục Trăn vẻ mặt nghi hoặc, Tống Nghiên cười nói: "Là hàng xóm của anh đó!"
Cậu lại cúi đầu nhấn nhấn chọc chọc, mắt sáng rực lên: "Dì Lưu thêm tôi vào nhóm!"
"Nhóm gì?"
"Nhóm trao đổi thông tin giảm giá của siêu thị!"
Lục Trăn: "......"
"Tôi thêm anh vào, chút nữa anh nhớ chấp nhận nha." Tống Nghiên kích động xong, rốt cuộc cũng nhớ tới việc chọn đậu que, cúi đầu vừa nhìn thấy liền trầm mặc.
Cậu im lặng một hồi lâu, chỉ vào những cây đậu nhỏ lẻ tẻ trong túi, không thể tưởng tượng được nói, "Anh chọn lâu như vậy, liền cầm...... Một hai ba bốn năm, năm cây đậu que??"
Lục Trăn bỏ cây đậu que đang cầm trên tay vào trong túi, mặt không đổi sắc: "Hiện tại là sáu."
Tống Nghiên: "......"
-
Mua xong đồ ăn, Tống Nghiên đẩy xe mua sắm, một bên cùng Lục Trăn nói chuyện, một bên đi đến quầy thu ngân.
WeChat đột nhiên vang lên vài tiếng, Tống Nghiên vừa nhìn thấy, lập tức cảm thấy phấn chấn: "Wow, dì Lưu nói sữa tắm bên kia đang có chương trình khuyến mãi, vừa được giảm giá còn có đồ tặng kèm! Lục Trăn, anh ở đây xếp hàng đi, tôi đi cướp đã!"
Nói xong một chữ cuối cùng, thân thể đã chạy tới năm mét......
Không bao lâu sau, lại ôm một cái chai lớn, cọ cọ chạy tới.
Lục Trăn nhìn chai sữa tắm thật lớn bỏ vào trong xe hàng, ánh mắt nhìn qua bên cạnh một chút.
Một cái hộp nhỏ vuông vức, dùng băng keo dán vào bên thân chai sữa tắm.
Lục Trăn rũ mắt nhìn chằm chằm một lát: "Đây là tặng phẩm?"
Tống Nghiên sợ hắn đem công sức thiên quân vạn mã mà cậu đoạt lấy sữa tắm cực kỳ lợi ích quăng đi, nhanh chóng gật đầu: "Đương nhiên là tôi yêu cầu!"
Cậu khẩn trương che chai sữa tắm, "Dù sao, chúng ta cũng có hai người! Cho dù tôi không dùng thì anh có thể sử dụng nó mà!"
Dù sao cũng là tặng phẩm, tính như thế nào cũng không thiệt thòi được hì hì.
Nửa giờ sau.
Tống Nghiên xấu hổ cầm lấy chiếc hộp vuông nhỏ được tặng, ngón tay dừng ở mấy cái chữ to "Siêu mỏng siêu sảng khoái" bất an mà cọ cọ, đỏ mặt: "Ngô, tôi thật sự không, không yêu cầu nó. Cho, cho anh nè!"
Lục Trăn duỗi tay, tiếp nhận hộp vuông siêu mỏng siêu sảng khoái đó.
Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, chưa đến một giây liền tách ra.
Hắn mở ra ngăn kéo, bỏ vào, phanh một tiếng khép lại.
Thanh âm trầm thấp, mang theo chút cười khẽ: "Được."