*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phiên ngoại 5 Năm năm sau.
Trên bảng hot search Weibo vẫn là sự tranh đoạt của các ngôi sao mọi tầng lớp, trong số các đề tài #xx tái sinh ##xxx tăng cân # thì xen lẫn một đề tài thanh tân thoát tục—— sơn trang manh manh quá manh rồi nha.
Đại danh của sơn trang Manh Manh, hầu như mỗi người đều đã nghe qua.
Đây là một trung tâm hoạt động ngoài trời tổng hợp, có chỗ ở, phục vụ ăn uống, trang trại tư nhân cùng các dịch vụ khác, bên trong sơn trang còn có rất nhiều động vật nhỏ đáng yêu, cho dù là người già hay trẻ em, hoặc những người trẻ tuổi muốn thư giãn vào ngày cuối tuần đều vô cùng yêu thích.
Loại hình nghỉ dưỡng này không phải là duy nhất chỉ có ở sơn trang Manh Manh, trên thực tế, nó đã xuất hiện ở các thành phố hạng nhất và hạng hai từ vài năm trước, nhưng sơn trang Manh Manh là một nơi duy nhất nổi danh truyền xa như vậy.
Đầu tiên bắt đầu ở Bình Thành, và sau đó, trong vòng thời gian hai năm ngắn ngủi, sơn trang đã trải rộng khắp 28 thành phố trên cả nước.
Trong khoảng thời gian này không phải là không có người muốn mô phỏng theo, ngược lại, nhìn thấy sơn trang Manh Manh làm ăn khí thế hừng hực, rất nhiều doanh nhân có ý đồ cùng nhau hùn vốn và bắt đầu làm theo, trong đó còn có hai, ba công ty có nguồn tài chính vô cùng dồi dào.
Nhưng chỉ có thể duy trì mấy tháng ngắn ngủi, lâu thì được một năm, những công ty có ý đồ bắt chước này đều bởi vì chuyện làm ăn quạnh quẽ mà đóng cửa.
Một số ông chủ nhỏ cứ nghĩ mãi mà không ra, họ liền lặng lẽ đến sơn trang Manh Manh để tiến hành điều ta, điều tra xong rồi thì cảm thấy thật là tồi tệ.
Chết tiệt, những động vật nhỏ trong sơn trang Manh Manh, con mẹ nó quá đáng yêu rồi!
Mẹ ơi, thức ăn ở sơn trang Manh Manh quá ngon luôn!
Ối chà ơi, không khí thế nhưng quá trong lành rồi!
...
Ông chủ nhỏ sau khi thấy được sự đối lập, đã bị thuyết phục một cách chân thành mà xách túi rời đi, tự thừa nhận mình chỉ là một tên nhóc con, đồng thời thề thốt sẽ không đi vào lĩnh vực này nữa.
Một vài người trong số họ còn bị nghiện, ở một hơi cả tháng trời, mỗi ngày ở trong sơn trang dắt chó đậu chim, viết ký sự du lịch hằng ngày, rồi đăng lên weibo, ngày tháng đều trải qua rất tiêu dao tự tại.
Nhưng mà, ánh mắt sắc bén của cư dân mạng lập tức phát hiện.
Ồ?
Mẹ nói người này không phải là chủ sỡ hữu của sơn trang Vinh Quang hay sao?
Sao lại chạy đến sơn trang Manh Manh vui chơi rồi?
Sau khi trải qua chuyện này, tiếng tăm của sơn trang Manh Manh càng ngày càng tăng lên.
—— ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng không nhịn được mà tới chơi, bạn còn chần chờ gì nữa!
Hôm nay là ngày khai mạc sơn trang Manh Manh ở Đan thị, ban đầu đề tài hot search vào buổi sáng là vẫn là # khai trương sơn trang Manh Manh ở Đan thị # ; thì tới chiều liền biến thành # sơn trang Manh Manh quá manh rồi #
Khi mọi người vừa nhấn vào, đầu tiên trên Weibo là một blog du lịch, blogger đã vô cùng kích động mà mô tả trải nghiệm của chuyến đi đầu tiên của cô khi đến với sơn trang Manh Manh.
【 a a a tôi không thể chịu đựng được nữa rồi! Tôi muốn gọi điện thoại cho những bé động vật nhỏ trong sơn trang Manh Manh! Ôi chúa ơi, một người không thích động vật như tôi cũng cảm thấy chúng nó thật quá đáng yêu! Tôi xin thề, tôi từ xưa tới nay chưa bao giờ thấy qua những động vật sống động như vậy trong đời, nào là thỏ, chim công, lạc đà alpaca*, vịt con...
Tất cả tất cả đều quá đáng yêu luôn, vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ. Bộ lông nhu thuận mượt mà, đôi tay tôi cứ vuốt rục rà rục rịch. Còn đặc biệt linh tính và rất thông minh.
Nhiều người trước đó đã đến tham quan nơi này và nói rằng những động vật nhỏ ở đây khác với với những nơi khác, tôi còn nghĩ sao không giống nhau được, có cái gì mà không giông chứ?
Hiện tại... Thật sự quá là không giống nhau có được không!
Bạn có thể tưởng tượng được rằng có một con thỏ cùng chơi trốn tìm với hai cô con gái của tôi [ khuôn mặt khiếp sợ ]
Sau khi thành lập đất nước thành tinh hết rồi sao? [ đầu chó ] 】
Trong hình là một con thỏ trắng như tuyết, ánh mắt đen sáng ngời nhìn trực diện vào máy ảnh mà không hề sợ hãi.
【 chính là nó! Tui còn đang nghi ngờ rằng nó đang giúp tui đưa bọn trẻ đi không (không) 】
【 mọi người cho rằng chỉ có những động vật nhỏ là đáng yêu thôi sao? Không hẳn là vậy! Đây mới là điểm mấu chốt nè! Tới trưa tôi mới biết là tôi nghĩ quá đơn giản rồi. Cái kia, thức ăn ở sơn trang Manh Manh cũng quá ngon luôn!
Cơm rất thơm lại dẻo, rau xanh giòn nhai sướng miệng, cuối cùng tôi cũng biết vì sao thỏ thích ăn bắp cải rồi, bây giờ đến lượt tôi cũng thích ăn được không! Chỉ là một gốc bắp cải mà thôi, vì sao lại thơm như vậy chứ!
Thực không dám giấu giếm, chồng tôi đã ăn bốn chén...
Vì một miếng bắp cải ở trong đĩa mà suýt chút nữa tôi đã đánh nhau với chồng tôi ha ha ha ha ha ha 】
【 còn có, không khí ở sơn trang thật sự rất trong lành, tôi ở chỗ này mười tiếng đồng hồ đều cảm giác thấy mình đã sắp thành tiên luôn rồi. QAQ 】
【 đi về hướng đông bạn có thể gặp nhưng trang trại tư nhân, nghe nói rằng cơm và đồ ăn đều được trồng bởi những người dân sống trên núi, đương nhiên bạn cũng có thể ba một mảnh ruộng nhỏ, tự mình trồng chút rau dưa, sơn trang sẽ sắp xếp người chăm sốc nó cho bạn 】
Sau đoạn văn này, cô cung cấp một tấm hình.
Trong hình là một cánh đồng với ranh giới mương rõ ràng, được chia cách thành vô số thửa ruộng nhỏ, gần như trong mỗi thửa ruộng đều có hai ba người đang bận việc.
Ban đầu weibo này chỉ có mười mấy lời bình luận, nhưng đột nhiên một cư dân mạng phát hiện một điểm mấu chốt: người này trông thật giống Tống Nghiên nha [hình ảnh] 】
【 ồ? Là thật nè! 】
【 đệt, thị lực của người an hem 10.0 sao? 】
【 ahhhhhhhhhh bé con của mẹ ơi 】
【... 】
-
Tống Nghiên đối với những chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cầm lấy chiếc cuốc mà bận rộn xới đất trên cánh đồng một cách có trật tự, bên cạnh là một một ông cụ tinh thần phấn chấn đi theo sau mông cậu, cầm tài liệu kiêu ngạo mà báo cáo: "Điện hạ, tỉ lệ việc làm của Yêu tộc chúng ta năm nay đã cao tới 95%, tăng 25% so với cùng kỳ năm ngoái, trong số đó yêu trung niên và già đã thất nghiệp chiếm 30%."
Kể từ khi điện hạ đăng cơ cho tới nay, một loạt các biện pháp đã được thực hiện để cải thiện mức sống của Yêu tộc.
Bao gồm việc thành lập một trường học chuyên môn cho Yêu tộc, từ tiểu học đến trung học đều có sẵn, bảo đảm cho sự phát triển lành mạnh cho những bé con Yêu tộc, nâng cao hiệu suất tu luyện, còn có thể làm chủ hiệu quả các kỹ năng sinh tồn của xã hội loài người.
Đối với những con yêu đã trưởng thành, điện hạ đã sắp xếp cho bọn họ vào một trường đào tạo kiến thức và kỹ năng của con người, gọi tắt là... Đại học cao cấp.
Sau khi tốt nghiệp trường này, có thể căn cứ năng lực và hứng thú của mình lựa chọn đến trường học Yêu tộc, sơn trang Manh Manh, bệnh viện Yêu tộc, công ty xí nghiệp, nhà hàng, công ty truyền thông, vv.v
Nếu như họ không lựa chọn được công việc thông qua các kênh chính thức từ chính phủ, quan chức sẽ cung cấp ba tháng miễn phí chỗ ở và trợ cấp sinh hoạt tối thiểu để giúp những con tiểu yêu này vượt qua giai đoạn lựa chọn công việc khó khăn.
Còn có thể bắt đầu tự chủ gây dựng sự nghiệp như Lôi Thắng Hổ.
Đối với một vài con yêu yêu thiên nhiên không muốn sống trong xã hội loài người, các quan chức sẽ sắp xếp nơi cư trú dành cho bọn họ.
Hùng lão đi theo phía sau mông Tống Nghiên, cẩn trọng mười năm như một ngày mà ca ngợi hết lời: "Dưới sự lãnh đạo của điện hạ, Yêu tộc chúng ta chỉ mất thời gian sáu năm để biến đổi từ một mảnh đất cát trở thành một xã hội có lực liên kết như bê tông cốt thép, lão phu tin tưởng rằng không bao lâu nữa, chúng ta còn có thể biến sắt thành thép rồi thành kim cương cứng rắn không thể phá vỡ!"
Tống Nghiên bất đắc dĩ mà nghe giọng nói già nua đầy thâm tình của lão nhân gia, đến lúc dừng lại, trong lòng cậu hơi hồi hộp một chút.
Đến rồi đến rồi, câu cuối cùng, đến rồi!
Đúng như dự đoán, một giây sau liền nghe câu cuối cùng của Hùng lão vạn năm không đổi: "Tương lai của Yêu tộc sẽ huy hoàng xán lạn!"
Tống Nghiên: "QAQ"
Phía sau truyền đến một tiếng trầm thấp cười khẽ, Tống Nghiên bị bất ngờ mau chóng quay đầu lại, chớp mắt nhìn về phía nam nhân đang đi tới, phát ra một tín hiệu cầu cứu viện.
Lục Trăn thu hồi lại nụ cười đàng hoàng, gương mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía lão nhân gia: "Hùng lão cũng ở đây sao?"
Hùng lão bản năng lui về phía sau một bước, lau lau mồ hôi hột trên thái ương: "Khụ, Vương phi đến rồi."
Bây giờ thái độ Yêu tộc đối với Lục Trăn, đó là ngưỡng mộ rất nhiều nha.
Sáu ngàn năm trước, Ma vương của đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Ma vương không chỉ liều mình hy sinh vì vương giữ lấy một nửa Yêu Vương chi lực, còn vô duyên vô cớ bị bôi đen thanh danh trong nhiều năm.
Sáu ngàn năm sau, xây trường học Yêu tộc, làm nhà máy, mở bệnh viện, xây dựng sơn trang, có dự án nào mà hắn không bỏ tiền ra đâu!
Hơn nữa nhiều năm như vậy, Vương cùng Vương phi có bao nhiêu ân ái thì mọi người cùng đều nhìn thấy tận mắt, càng ngày càng nhiều yêu buông xuống thành kiến với ma, chân tâm thật ý mà tiếp nhận đại ma vương.
Tuy rằng... Nhưng mà, vẫn là theo bản năng mà sợ hãi nha!
Khi đến gần liền không nhịn được mà run lẩy bẩy.
Hùng lão vào lúc này rõ ràng đã lui về sau một bước, nhưng vẫn còn cả thấy cả người khó chịu, nhanh nhanh chống gậy lần thứ hai lui về sau mấy bước thật nhanh, rốt cuộc dễ chịu một chút.
Lục Trăn nhướn mày lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt, rồi đưa tới cho cậu một ly nước.
Ly nước này là khi Tống Nghiên quay 《 Linh Thạch Tình Duyên 》thì mua, 6 đồng 6 hai cái, khi trước đưa cho Lục Trăn một cái, và cho tới bây giờ vẫn còn được hai người sử dụng.
Tống Nghiên vô cùng tự nhiên đưa chiếc cuốc trong tay cho Lục Trăn, cười híp mắt tiếp nhận ly nước, uống hết mấy ngụm.
Lục Trăn lại đưa tới một cái khăn tay đã tiệt trùng, kéo tay cậu lại sau đó từng ngón từng ngón mà lau sạch sẽ, sau đó mở hộp đồ ăn vặt trong tay ra.
Ánh mắt Tống Nghiên sáng lên: "Wow, bánh quế! Bánh Napoleon! Anh vừa mới làm sao?"
Lục Trăn ừ nhẹ một tiếng rồi đưa nó đến trước mặt cậu.
Tống Nghiên nhanh chóng cầm một miếng, bỏ vào trong miệng nhai nhai hai lần, thoả mãn mà nheo mắt lại.
Trong lúc một số người đang nhàn nhã ăn điểm tâm ngọt ở cánh đồng, thì đồng thời đề tài #Tống Nghiên tại sơn trang Manh Manh# trên internet đã xông lên bảng hot, các bình luận dưới blogger weibo cũng đã phá vỡ 20 ngàn.
Đông đảo người hâm mộ theo mùi mà mò qua, một lời không hợp liền bắt đầu rít gào.
Điều này cũng không trách thể bọn họ, có trách thì chỉ trách Tống Nghiên hai năm qua số lần xuất hiện càng ngày càng ít, các fan còn vì cậu mà sắp phát điên rồi.
【 nhóm fans khổ bức nhất trong lịch sử, không có cái thứ hai đâu ô ô ô 】
【 con trai ơi mau nhìn mẹ một chút đi mà con 】
【 hãy nói xem tui nhìn thấy cái gì đây? Bà nội tui cũng hâm mộ idol khi còn trẻ đó 】
【 a a a Nghiên Nghiên ơi! Nhanh nhanh xuất hiện đi nha! Nhanh lên nào! 】
【 hèn mọn cầu xuất hiện 】
【 hèn mọn... 】
Lục Trăn thừa dịp lúc Tống Nghiên một phen ăn uống, lướt lướt điện thoại một chút, chờ đến người bạn nhỏ ăn được gần đủ rồi, ung dung thong thả thu dọn lại hộp dồ ăn, cười một chút đưa điện thoại tới trước mặt cậu: "Fans đang thúc giục em xuất hiện kìa."
Tống Nghiên cong cong con mắt: " Tập hợp tình yêu 5 》mấy giờ ghi hình nhỉ?"
"4 giờ chiều."
Tống Nghiên nhanh chóng đứng lên, vỗ vỗ ống quần: "Vậy em phải nhanh chóng làm việc thôi."
Trước khi làm việc, còn phải chọn hai người trợ lý tạm thời.
Tống Nghiên vốn là không cần thiết phải có trợ lý, cậu debut từ công ty nhỏ của Võ ca, đã quen với việc tự mình xử lý mọi thứ rồi, không có thói quen mang theo trợ lý.
Lần này nói là tuyển trợ lý cho cậu, kì thực là tạo chút khích lệ cho các học sinh ở Yêu tộc —— mười học sinh xuất sắc nhất trong cuộc thi yêu thuật sẽ có tư cách tham gia tranh cử chức trợ lý.
Mọi người đều đặc biệt muốn giành lấy cơ hội này, tự nhiên sẽ cố gắng tu luyện, tình độ học tập của nhóm tiểu yêu cũng từ đó mà tăng cao rõ rệt.
Mười ứng cử viên cho chức trợ lý lúc này đang kiêu ngạo mà ưỡn ngực ngẩng đầu, thần tình kích động nhìn thiếu niên xinh đẹp đang đi tới chỗ bọn họ.
Đây là vương của bọn họ!
Bọn họ đã từng thấy vô số lần trong TV, trong điện thoại, trong máy vi tính, bọn họ thường dán đầy những tấm poster ở trong phòng, khi họ quá mệt mỏi trong việc tu luyện thì sẽ cắn răng liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ một cái liếc mắt như vậy, phảng phất như thanh máu đã được hồi sinh.
Bọn họ liều mạng tu luyện, bộc lộ tài năng từ vô số tiểu yêu chỉ vì thời khắc này.
Mọi người đứng thẳng thân thể nhỏ bé, như hai hàng binh lính vinh quang vừa đánh thắng trận, cùng nhau lớn tiếng nói: "Điện hạ!"
Tống Nghiên cười híp mắt gật đầu, lướt qua từng khuôn mặt của những người trẻ tuổi dương quang xán lạn này, trong lòng nhất thời nổi lên một chút cảm khái.
Những cái đầu củ cải này đều là tương lai của Yêu tộc nha.
Cậu nhỏ giọng hàn huyên vài câu chuyện gia đình với nhóm đầu củ cải, lại khích lệ bọn họ một chút, khiến cho những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết liền bắt đầu bùng cháy rừng rực.
Sau đó, Tống Nghiên lựa chọn hai thiếu niên làm trợ lý tam thời cho hoạt động lần này.
Nhìn thấy tám thiếu niên còn lại thua cuộc trong việc tranh cử không thể che giấu sự thất vọng, Tống Nghiên mỉm cười đưa cho mỗi người bọn họ một lọ sốt thịt bò, còn có một tấm thiệp chúc mừng có chữ ký.
Nhóm thiếu niên trong nháy mắt liền hồi sinh.
A a a đây chính là sốt thịt bò trong truyền thuyết sao!
Là điện hạ tự tay làm!
Chỉ có những con yêu cực kỳ thân cận với điện hạ mới có tư cách nhận lấy đó.
Nghe nói sốt thịt bò này cực kỳ thơm ngon, chỉ cần ăn một muỗng nhỏ thì tu vi sẽ tăng lên một đường thẳng tắp.
Mà bọn họ lại có được một lọ đầy nhóc.
Không nói tới còn có được chữ ký của điện hạ nữa.
Đây chính là một trân bảo có thể truyền lại cho thế hệ sau nha!
Mọi người kích động đến muốn khóc: "Cảm ơn điện hạ!"
Tống Nghiên cười gật đầu, không chậm trễ thời gian nữa, liền đem hai thiếu niên yêu bước ra ngoài.
Đi được nửa đường, đột nhiên bước chân dừng lại, quay đầu nhìn một thiếu niên trong đó: "Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là bé chuột túi nhỏ đó nha."
Vai thiếu niên kia run lên, không thể tin được mà ngẩng, âm thanh khẽ run: "Điện hạ còn nhớ tôi?"
Sáu năm trước, hắn cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, thời điểm điện hạ tự mình đến nhà thăm mẹ con hắn, hắn liền thề sau này phải cố gắng tu luyện thật tốt, tranh thủ sớm tới được ngày có đứng ở nơi nhìn thấy Yêu Vương điện hạ,
Thời gian sáu năm, Yêu tộc đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, mẹ của hắn không còn lo lắng về khẩu phần ăn hằng ngày nữa, cũng không còn làm ba công việc mỗi ngày, sau khi tham gia khóa đào tạo kỹ năng con người, bà đã trở thành một giáo viên.
Tiểu chuột túi cũng có thể đến trường miễn phí, một ngày ba bữa đều có các giáo viên dinh dưỡng tháp tùng, mỗi ngày khắc khổ tu luyện, tu vi tăng nhanh như gió, rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng có được cơ hội làm trợ lý tạm thời của điện hạ.
Nhưng hắn không bao giờ tưởng tượng được rằng điện hạ vẫn nhớ tới hắn.
Tống Nghiên gật đầu: "Ừm, nhớ chứ."
Đằng trước là xe bảo mẫu của cậu, nam nhân tây trang phẳng phiu mở cửa, duỗi ra bàn tay lớn.
Tay cậu cũng vô cùng tự nhiên mà nắm chặt.
Dưới con mắt ngưỡng mộ cùng phấn khích của hai thiếu niên, hai người tay nắm tay cùng lên xe.
-
《 Tập hợp tình yêu 5 》chính là tên gọi tắt của chương trình《 Trại tập trung idol 5 》, trong vài năm qua chương trình đã trở nên nổi tiếng và cái bụng của Ngô đạo cũng càng ngày càng phình ra.
Giờ phút này hắn đang đứng trong phòng ghi hình, nói điều gì đó vào bộ đàm, vừa thả xuống lập tức có nhân viên cầm chiếc ghế bỏ phía sau hắn, cúi đầu khom lưng: "Ngô đạo, ngài ngồi đi."
Ngô Bân gật đầu, tùy ý ngồi xuống, tiếp tục cau mày vừa nói chuyện vào bộ đàm vừa khoa tay múa chân, đúng lúc này có mấy người đi vào từ lối đi nhỏ bên trái, hắn nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng đảo qua mấy người bọn họ.
Một giây sau, nhân viên thấy Ngô đạo bật đứng lên, nhanh chóng tăng tốc độ với một khuôn mặt già tươi cười, thân thiết: "Nghiên Nghiên, sao sớm như vậy đã tới rồi? Sao không thông báo một tiếng để tôi ra ngoài đón cậu chứ."
Nói xong nghênh đón mọi người xuống dưới sân khấu, dùng ống tay áo lau lau chiếc ghế vừa ngồi, ân cần đặt phía sau cậu: "Mệt không? Cực khổ rồi, nhanh ngồi đi."
Tống Nghiên mỉm cười: "Không cần khách khí như thế đâu Ngô đạo."
Ngô đạo khà khà hai tiếng: "Tôi muốn làm như vậy mà."
Hắn có thể có được ngày hôm nay là nhờ có Tống Nghiên, điều đó hắn luôn rõ ràng ở trong lòng.
Bên cạnh đó, những đại nhân vật đằng sau người trẻ tuổi này, người nào hắn cũng không có chọc nổi, tự nhiên là có thể khách khí bao nhiêu thì khách khí.
Hai người bọn họ vừa đi vừa trao đổi vài cậu, rồi lại kiểm tra quy trình tiết mục, vào đúng 4h30 thì chương trình bắt đầu ghi hình.
"Kỹ sư ánh sáng vào chỗ!"
"Âm nhạc!"
"Máy quay phim số 1 số 2 số 3!"
"Thí sinh vào chỗ."
"Người hướng dẫn vào chỗ."
Tống Nghiên ngồi xuống vị trí người hướng dẫn, thủ thế ok cho Ngô đạo,
"Ba hai một!"
Cùng một sân khấu, cùng một âm thanh, thậm chí ngay cả nhân viên công tác cũng có những gương mặt quen thuộc, theo tiếng dứt lời của đạo diễn, ánh đèn đột nhiên bật sáng, mấy thiếu niên đứng trên sân khấu, cùng hô lên: "Xin chào những vị cố vấn!"
Dáng người đơn bạc mà kiên cường, giọng nói ngây ngô, giống như lần đầu tiên khi cậu đứng ở trên sân khấu này sáu năm về trước.
Tống Nghiên mỉm cười nhìn mấy thiếu niên đứng trên sân khấu, sau đó chuyển tầm mắt nhìn nam nhân đứng ngoài ống kính, ý cười nơi khóe miệng càng tăng lên.
Ống kính từ từ lùi lại chầm chậm lướt qua từng gương mặt của những thiếu niên, cuối cùng dừng lại trên người của vị cố vấn trẻ tuổi.
Khuôn mặt tươi cười được ánh đèn rực rỡ chiếu vào, chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay áp út trong ống kính có vẻ đặc biệt chói mắt.
—— toàn văn hoàn ——
6/5/2020