Chương 24: Lại đáng yêu hơn hôm qua một chút.
Tất nhiên là không còn kịp rồi.
Triệu Dã Tức dẫn Đào Kiều Sanh đến phòng thí nghiệm, vừa an ủi hắn đồng thời còn phải cố gắng khiến mình đừng cười thái qua, vất vả quá đi mà.
"Yên tâm, sẽ không bảo cậu làm 1 đâu." Triệu Dã Tức nói, "Chúng ta là thực nghiệm đứng đắn, nhưng cũng không phải làm mai. Cậu xem Omega kia như bạn học chung nhóm hoạt động ở đại học trước kia là được."
Đào Kiều Sanh giờ đây thật sự gặp đả kích, kiểu tóc được xử lí tỉ mỉ cũng đã rũ xuống. "Nhóm hoạt động ở đại học?" Hắn nôn khan một tiếng, "Cái đó còn mắc ói hơn thực nghiệm này nhiều, việc này ít nhất còn có thể lấy tiền. Haiz, bé con, bây giờ cậu cũng biết an ủi người khác nha."
Triệu Dã Tức hoàn toàn không phải ý này, nhưng đã an ủi người ta xong rồi, cách gì cũng không quan trọng. Anh nói bằng khẩu âm phương Bắc mới học được: "Cần thiết."
Thang máy lên tới tầng phòng thí nghiệm, khi hai người bước ra thì đối mặt với một người đàn ông đang đi vào.
Tuy nói là đàn ông, nhưng thoạt nhìn giống là thanh niên hơn. Thanh niên mặc một chiếc áo khoác phao ngắn, phía sau là một cái nón lông xù, đôi chân vừa thẳng vừa dài. Thời điểm Triệu Dã Tức và cậu ta đi ngang qua, nhìn thấy lông mi cậu ta vừa dài lại vừa đẹp, tựa như con gái vậy.
Đào Kiều Sanh dừng lại, quay đầu nhìn cửa thang máy đóng lại một lần nữa, lên tiếng: "Bé con, cậu có ngửi được mùi gì không?"
Triệu Dã Tức ngửi ngửi, "Không có á."
"Rõ ràng có mà! Hình như là mùi hoa anh đào... Rất giống nước soda vị anh đào không đường không chất béo mà tớ từng uống."
Triệu Dã Tức nhìn thế là đủ rồi: "Cái này mà cậu cũng ngửi được? Mũi Alpha các cậu đều là mũi chó hả. Tớ biết rồi, có lẽ cậu ấy chính là Omega cùng tổ với cậu đó."
"Vãi, sao cậu không nói sớm!" Đào Kiều Sanh trừng mắt như con chó ngốc, "Vừa nãy tớ chưa nhìn kỹ cậu ấy!"
"Thôi bỏ đi, người ta đeo khẩu trang thì cậu có thể nhìn kỹ gì chứ."
"Tớ còn rất thích vị hoa anh đào" Đào Kiều Sanh ưu thương nói, "Chuyện này xem như trong bất hạnh có vạn hạnh."
Trong phòng thí nghiệm, Hùng Sơ Mạt cùng nam nghiên cứu viên buông xuống tất cả mọi chuyện trong tay, dùng thái độ ôn nhu săn sóc nhất để nghênh đón người tình nguyện mới, cố gắng khiến họ cảm nhận được mái ấm gia đình. Khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt không muốn sống của Đào Kiều Sanh, Hùng Sơ Mạt lập tức hỏi Triệu Dã Tức: "Bạn học Triệu, em xác định bạn của em là tự nguyện đến chứ không phải bị ép buộc?"
Triệu Dã Tức dùng khuỷu tay đụng đụng Đào Kiều Sanh, bảo hắn tự nói.
Đào Kiều Sanh đã nộp đơn đăng kí tình nguyện viên rồi, cũng đã làm kiểm tra xong. Tuy là hắn không cao thượng không cần trả công như Triệu Dã Tức, nhưng sẽ không lãng phí tài nguyên quốc gia.
Đào Kiều Sanh thấy chết không sờn: "Em tự nguyện."
"Vậy..." Hùng Sơ Mạt dùng ánh mắt hoang mang nhìn qua Triệu Dã Tức, muốn xin một lời giải thích. Triệu Dã Tức không biết giải thích thế nào, dứt khoát chỉ chỉ đầu mình.
Hùng Sơ Mạt hiểu rõ. Cô lấy ra một chồng tư liệu, đẩy mắt kính lên, nói: "Ngài Đào, tôi đại diện cho toàn nhân viên làm việc ở viện nghiên cứu cảm ơn cho tinh thần dâng hiến của ngài. Đây là kết quả khả năng thực nghiệm, rủi ro dự kiến cùng với bồi thường sau này. Ngài xem trước nhé, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi."
"Cái này lát nữa em xem." Đào Kiều Sanh nói, "Em muốn biết mọi người muốn làm thực nghiệm gì trên người em và Omega kia."
Hùng Sơ Mạt nói: "Rất đơn giản, chỉ cần em tiến hành đánh dấu tạm thời cậu ấy dưới tình huống không biết thân phận cậu ấy. Đương nhiên, cậu ấy cũng sẽ không biết thân phận của em."
"Chính là bảo cậu cắn tuyến thể cậu ta một cái," Triệu Dã Tức nói, "Cậu cắn được đúng chứ?"
Càng là những thứ đơn giản thì thường phải cần kỹ năng. Đào Kiều Sanh khẩn trương hỏi: "Không đâu, có ai có thể dạy tớ không?"
Triệu Dã Tức nói: "Cậu có biết tuyến thể ở đâu không?"
Đào Kiều Sanh gật đầu.
"Trước khi cắn, cậu có thể liếm tuyến thể của cậu ta trước, để cậu ta thích ứng với pheromone của cậu. Lúc cắn xuống thì chú ý độ mạnh, nhẹ nhàng một chút, đừng làm đau cậu ta. Đúng rồi, có thể chân cậu ta sẽ bị mềm, cho nên ngồi hoặc nằm đánh dấu thì tốt hơn."
Triệu Dã Tức nói xong, cả đàn ông và phụ nữ đều im lặng.
Giọng nói chợt tỉnh ngộ của Lục Hoang Chi truyền từ cửa vào: "Thì ra học trưởng thích nhẹ nhàng."
Triệu Dã Tức: "... Mẹ nó."
Anh là đang tiếng hành phổ cập kiến thức khoa học cho Đào Kiều Sanh, chuyện đứng đắn biết bao nhiêu, lại không phải vừa khớp với Lục Hoang Chi gần đây sao?
Triệu Dã Tức giả như không có chuyện gì xảy ra: "Sao cậu lại tới đây?"
Lục Hoang Chi nói: "Ăn cơm chung không?"
.
Ba người cùng nhau ăn cơm, Triệu Dã Tức mang Đào Kiều Sanh đi trải nghiệm nhà ăn nhân viên một phen.
"Tất cả mấy thứ này đều lấy miễn phí à? Khó trách ba của cậu lại béo nhiều như vậy."
"Đó là do ông ấy ăn uống không điều độ."
Ba Triệu thường xuyên xuất hiện trước mắt công chúng, nói về tiến độ phát triển mới nhất ở viện nghiên cứu cho mọi người biết, đôi khi sẽ bị một ít quan điểm trái ngược, vào những lúc gay gắt thế này, viện trưởng Viện nghiên cứu ABO thế mà càng ngày càng béo, có thể tưởng tượng mọi người ở viện nghiên cứu đều trầm mê công việc, mặc kệ sự đời.
Lúc ăn cơm, Đào Kiều Sanh xin Lục Hoang Chi chỉ bảo việc đánh dấu tạm thời Omega. Triệu Dã Tức cười khẩy: "Một tên Alpha kinh nghiệm bằng 2 dạy một tên Alpha kinh nghiệm bằng 0 đánh dấu tạm thời, quả là một tên dám dạy, một tên dám học."
"Nói đúng." Lục Hoang Chi cười cười, "Kinh nghiệm của tôi không đủ, đợi sau này tôi có thêm kinh nghiệm thì sẽ dạy anh."
Triệu Dã Tức: "..." Kinh nghiệm sau này của Lục Hoang Chi từ đâu ra, tất cả không phải luyện tập trên người anh sao.
"Đừng mà giáo thảo Lục. Tuy giá trị kinh nghiệm của cậu mới bằng 2, nhưng đã là đứng đầu rồi, dư dả để dạy tôi." Đào Kiều Sanh nói, "Khi nãy chúng ta nói đến đâu rồi? Sau khi hoàn thành đánh dấu, vô thức xem Omega trở thành bạn đời của mình?"
Khi nãy Triệu Dã Tức chơi điện thoại, không nghe rõ câu đó. "Hả?"
Lục Hoang Chi lột vỏ tôm tích, bỏ vào trong chén Triệu Dã Tức. "Chỉ là bản năng tạm thời của động vật, qua một tuần thì hết rồi."
"Không sao đâu." Triệu Dã Tức cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, nhưng lại chơi không vô.
Cho nên, Lục Hoang Chi vô thức xem anh là bạn đời của mình à. Khó trách đối với anh tốt như vậy, còn mua Chi Chi Đào Đào cho anh nữa, thế mà anh còn không biết xấu hổ ghi thù cậu ta. Chờ một tuần trôi qua, Lục Hoang Chi bại lộ nguyên hình thì anh phải cảnh giác mới được.
Triệu Dã Tức mở weibo ra, nhìn thấy no.1 hotsearch là #Đường Phỉ công bố kết quả đo lường giới tính thứ#, lập tức nói với Đào Kiều Sanh: "Tiểu Kiều, idol của cậu lên hotseacrh."
Đường Phỉ là minh tinh thần tượng top lưu lượng, lúc nổi lúc chìm, Đào Kiều Sanh là fan cứng theo cậu ta từ khi cậu ta bắt đầu ra mắt show tuyển chọn. Sau khi giới tính thứ hai xuất hiện, không ít nhân vật công chúng công bộ giới tính thứ hai của mình. Xác suất phân hóa thấp, người công bố phần lớn là Beta, Alpha ở số ít, Omega thì hiếm lại càng hiếm.
"A?" Đào Kiều Sanh vội vàng lấy điện thoại ra, "Để tớ nhìn xem là tên không biết xấu hổ nào cọ lưu lượng idol tớ."
Triệu Dã Tức nói: "Không có, cậu ta chỉ công bố giới tính thứ hai của mình —— cậu ta là Beta."
"Ồ..." Biểu tình Đào Kiều Sanh phức tạp không thể hình dung được, ba phần thấp thỏm, ba phần rối rắm, còn thêm bốn phần thoải mái.
Lục Hoang Chi rất hứng thú: "Anh làm fan thì hy vọng anh ta phân hóa không?"
Đào Kiều Sanh thở dài, "Tôi cũng không biết. Một phần tôi cảm thấy cậu ấy nên làm người thường là được, sẽ không có thêm phiền phức. Một phần khác lại hy vọng cậu ấy có thể chung quần thể với tôi, như vậy tôi sẽ có thể cách cậu ấy gần một chút."
Triệu Dã Tức hiếu kỳ nói: "Fan sẽ thoát fan vì thần tượng của họ phân hóa giới tính thứ hai không như mong muốn à?"
Đào Kiều Sanh cực kỳ khinh thường: "Thoát fan đều là fan giả hết. Bất kể Phỉ Phỉ là A hay B hay là O, tớ đều yêu cậu ấy cả đời."
Ngày hôm sau, Triệu Dã Tức đúng giờ ra ngoài, cùng Lục Hoang Chi đi đến sân bay. Anh kiểm tra thời tiết Đàm Thành, âm mười mấy độ, anh chưa từng trải qua thời tiết này, bèn khoác bên ngoài một chiếc áo lông vũ dài đến cẳng chân. Vẫn may là anh tương đối gầy, nhìn không bị mập.
Lục Hoang Chi cũng khoác áo lông vũ màu đen, nhưng chỉ dài đến đầu gối, bên trong mặc một chiếc áo len cổ V.
Triệu Dã Tức trừng cậu ta: "Mặc ít vậy thôi hả? Cậu quả thật muốn đẹp trai mà không muốn sống nữa."
Lục Hoang Chi lấy vali trên tay Triệu Dã Tức, "Để anh nhìn trai đẹp một lúc đã, xuống máy bay sẽ mặc thêm."
"Tôi đã sớm nhìn chán cậu rồi, nào để ý mấy lần này." Triệu Dã Tức nói xong, chờ Lục Hoang Chi oán giận đáp trả, sau đó anh lại bị Lục Hoang Chi làm phải hét lên 'cậu cút đi'. Dựa theo kinh nghiệm phong phú của anh, kịch bản hẳn là như vậy. Nhưng anh chờ cả buổi trời, Lục Hoang Chi vẫn chưa nói gì thêm, chỉ đứng đó bày ra vẻ mặt đăm chiêu.
Triệu Dã Tức không nhịn được hỏi một câu: "Sao cậu lại không nói tiếng nào vậy?"
"Suy nghĩ biện pháp," Lục Hoang Chi nói nửa thật nửa giả, "Bị xem chán rồi thì phải làm sao đây, tôi cũng chỉ có gương mặt này lọt vào mắt học trưởng."
Triệu Dã Tức nói câu "nhìn chán rồi" chẳng qua là nói liều thôi. Lục Hoang Chi thuộc loại nếu gặp lần đầu thì sẽ ngơ ngẩn trước sắc đẹp, còn là cái loại càng nhìn càng đẹp ấy chứ, anh ngồi đối diện nhìn cậu mỗi ngày, vẫn chưa nhìn chán đâu.
"Cậu tự biết mình chỉ có khuôn mặt là đáng xem, thì sao không mau xây dựng chút ưu điểm đi."
Lục Hoang Chi nói: "Ví dụ như?"
Triệu Dã Tức vô thức nói nhanh hơn: "Ví dụ như lúc cãi nhau với tôi, cậu có thể nhường tôi một xíu không, lần nào cũng là cậu thắng."
Triệu Dã Tức nói xong lập tức hối hận, may mà Lục Hoang Chi không nghe rõ.
"Cái gì?"
Triệu Dã Tức vùi mặt vào áo lông cao cổ, buồn rầu nói: "Không có gì."
Không biết tại sao, Lục Hoang Chi lại có cảm giác mình đã đánh mất một trăm triệu.
Lục Hoang Chi sắp xếp tài xế trong nhà đưa họ đi sân bay. Bộ Thuần Trai xuất phát từ nhà anh ta, hợp lại với bọn họ ở sân bay.
Ở trên xe, Triệu Dã Tức phát mình bị Bộ Thuần Trai kéo vào một nhóm tên là 【 Hoang dã chi tức 】, bên trong còn có Lục Hoang Chi.
【 Không tồn tại: Say này đây chính là nhóm nhỏ ba người chúng ta, có chuyện gì thì thảo luận trong nhóm là được. (vui sướng) 】
【 Là mãnh nam nhá: Tên nhóm là cái quái gì vậy. 】
【 Không tồn tại: Tổ hợp ba người chúng ta đó! 】
【 Là mãnh nam nhá: Vậy còn anh? 】
【 Không tồn tại: Tôi không tồn tại nha! 】
【 Là mãnh nam nhá: Có lý, không cách nào phản bác. 】
Đây lần đầu Triệu Dã Tức đi vào sân bay sau khi giới tính thứ hai xuất hiện. Vừa xuống xe anh đã thấy một biển báo bắt mắt: Hành khách phân hóa Alpha và Omega xin vui lòng tự giác dùng thuốc ngăn mùi, cảm ơn đã phối hợp.
Từ vùng duyên hải phương Nam bay đến phương Bắc, cần mất hơn 4 tiếng, bằng cả khoảng thời gian đi đến Đông Nam Á. Cũng may bọn họ là khoang hạng nhất, một vài tiếng không phải quá vất vả.
Bộ Thuần Trai ngồi bên cạnh Triệu Dã Tức, nói: "Trước kia người trong bộ phận đi công tác đều dùng vé máy bay khoang phổ thông, đây là vì cậu là con viện trưởng, hay là học trò lớn nhất của đại lão à, sao chúng ta lại có thể ngồi khoang hạng nhất."
"Nghĩ nhiều rồi, ba của tôi keo muốn chết, thầy tôi cũng không phải dạng người phân biệt đối xử." Triệu Dã Tức nhìn Lục Hoang Chi ngồi phía sau bọn họ, một tiếp viên hàng không đang nói chuyện với cậu. "Có lẽ là Lục Hoang Chi giúp chúng ta lên hạng."
Bộ Thuần Trai cũng quay đầu nhìn theo. "Bạn học Lục đẹp trai quá đi. Cậu nhìn thấy đồng hồ mang trên tay cậu ta không, lần trước tôi tra giá, cậu đoán là bao nhiêu tiền?"
"500 tệ, không thể đắt hơn."
"Cậu chuyển dấu phẩy sang phải chút đi, rồi thêm sáu số phía sau nữa —— cậu ta nào phải mang đồng hồ, là mang cả căn nhà mới đúng!" Bộ Thuần Trai tấm tắc, "Cậu nói xem chút tiền lương này đủ để cậu ấy làm gì nhỉ, cậu ấy muốn đến viện để làm gì, trải nghiệm cuộc sống à?"
Tiếp viên hàng không vẫn đang nói chuyện với Lục Hoang Chi, trên mặt mang nụ cười hào phóng khéo léo đủ để khiêu chiến trai thẳng. Triệu Dã Tức thu tầm mắt lại, "Muốn lục hiểm nhất kim, muốn làm việc 5 ngày nghỉ 2 ngày, muốn chị gái tiếp tân xinh đẹp." [1]
[1] Lục hiểm nhất kim: 6 loại bảo hiểm và một ngôi nhà của công cho công nhân. Trước đó là 5 bảo hiểm 1 ngôi nhà, nay được thêm vào 1 bảo hiểm bệnh hiểm nghèo, nhưng vẫn chưa đưa vào luật.
Máy bay cất cánh trễ 30 phút so với thời gian dự kiến. Tiếp viên hàng không giải thích rõ lý do với hành khách khoang hạng nhất. Rằng một hành khách Omega khoang phổ thông biết rõ mình đang trong kỳ dịch cảm, lại giấu sự thật để đăng ký. Bên trong cabin, thuốc ngăn mùi không thể ngăn được pheromone mùi rau hẹ của anh ta, mùi hương nhanh chóng lan tràn ra, có hai vị Alpha suýt nữa đã mất khống chế.
Nhân viên đội bay đành phải cưỡng chế mang Omega hương rau hẹ xuống máy bay, phải mất một thời gian mới có thể xua tan mùi pheromone, dày vò nửa tiếng mới cất cánh.
Triệu Dã Tức nghe xong, trong lòng không thoải mái cho lắm. Tuy rằng các hãng hàng không lớn vẫn chưa quy định rõ ràng về việc cấm Omega kỳ dịch cảm, nhưng tình hình thật sự chính là như vậy, một Omega kỳ dịch cảm có thể làm chậm trễ thời gian mấy trăm người.
Trước khi máy bay cất cánh, Triệu Dã Tức đã gửi tin nhắn wechat cho Hùng Sơ Mạt: 【Cô Hùng và thầy cố lên nhé! Năm nay em có thể nhìn thấy thuốc ức chế nghiên cứu thành công không ạ? 】
Hùng Sơ Mạt dường như rất bận, Triệu Dã Tức xuống máy bay mới nhận được trả lời của cô: 【 Có thể. 】
Đàm Thành đổ trận tuyết nhỏ, không đến 6 giờ mà trời đã tối đen. Lục Hoang Chi mặc thêm áo lông và khăn choàng cổ, Bộ Thuần Trai thì quấn mình chặt chẽ, chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ. Anh ta vốn dĩ đã không có cảm giác tồn tại, áo lông vũ lại là màu trắng, Triệu Dã Tức mãi nhìn nhầm anh ta thành bức tường.
Đàm Thành phái một thầy tên Địch Trung Hải đến đón họ. Triệu Dã Tức vừa ra sân bay thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang giơ tấm bảng viết tên ba người bọn họ.
Triệu Dã Tức đi qua hỏi: "Là thầy Địch đúng không?"
"Là tôi." Địch Trung Hải nhìn Lục Hoang Chi, rồi nhìn qua Triệu Dã Tức, "Các cậu là...?"
Triệu Dã Tức chỉ tên mình trên bảng, cười nói: "Đây là em."
"Là các cậu thật à!" Địch Trung Hải vui tươi hớn hở nói, "Tôi còn tưởng rằng các cậu là người của học viện điện ảnh đó. Đúng rồi, không phải có ba người sao? Còn một người nữa đâu?"
Bộ Thuần Trai giơ tay lên: "Ở đây này."
Địch Trung Hải lái xe đưa ba người vào nội thành, dọc theo đường đi đều rất nhiệt tình. "Chúng tôi đã thu xếp khách sạn cho các cậu, ở ngay bên trường học."
"Không cần," Lục Hoang Chi nói, "Em có một bất động sản ở Đàm Thành, ngài đưa chúng em đến đó là được."
Triệu Dã Tức kinh ngạc nói: "Cậu có khi nào vậy?"
"Sau khi biết phải đi công tác."
Triệu Dã Tức: "..."
Bộ Thuần Trai: "..."
Lục Hoang Chi giải thích: "Giá nhà ở Đàm Thành không đắt, cũng không đòi hỏi số lượng người ở." Tiểu khu đắt nhất cũng chưa đắt bằng đồng hồ trên tay cậu. Nếu chỉ đi công tác ba ngày, ở khách sạn không sao cả. Nhưng ba tháng có hơi lâu, cậu càng thiên về việc ở nhà của mình hơn.
"Cậu cho rằng cậu giải thích rất hay à." Triệu Dã Tức không có cảm xúc, "Nếu không cậu mua thêm chiếc xe rồi gắn biển số xe Đàm Thành luôn đi?"
Lục Hoang Chi có vẻ cảm thấy chủ ý này không tồi, "Anh muốn có xe không?"
Địch Trung Hải ngồi trên ghế lái, rơi vào nghi ngờ sâu sắc, "Này, các cậu thật sự là người ở Viện nghiên cứu ABO đúng không, tôi không đón nhầm người?"
Lục Hoang Chi mua nhà rất mới, hai tầng cùng kiểu, tổng cộng có năm phòng ngủ, ban công vô cùng lớn, có thể làm thành một vườn hoa nho nhỏ. Triệu Dã Tức kiểm tra giá cả, quả thật không đắt, giá tương tự chỉ có thể mua được một căn nhà cũ ở vùng ngoại ô Tuệ Thành.
Triệu Dã Tức hỏi: "Nói đi, tại sao lại chọn một trường cấp ba ở một thành phố tuyến ba bốn để làm điểm thí nghiệm vậy, ở đây có gì nổi bật không?"
"Không có," Lục Hoang Chi nói, "Giáo sư Lương ném phi tiêu trúng trên bản đồ."
"...À."
Trong phòng mở máy sưởi trước rồi, Triệu Dã Tức vừa vào nhà đã thở dài thoải mái. "Ở đây... là thiên đường sao?"
Lục Hoang Chi thấy Triệu Dã Tức nhìn khắp nơi, hỏi: "Học trưởng đang tìm cái gì?"
"Cái đó đó!"
"Cái nào?"
"Chính là cái đó." Đột nhiên, trong mắt Triệu Dã Tức hiện lên ánh sao, chưa kịp để vali xuống đã chạy như bay đến ven tường, "Đm, Lục Hoang Chi, cậu mau nhìn nè, là máy sưởi đó, là máy sưởi trong truyền thuyết đó! Aaa, ba ba rất muốn mang mấy cưng về nhà..."
Lục Hoang Chi nhìn học trưởng nhỏ vác hai cái túi trên lưng, ngồi quỳ trước máy sưởi, gương mặt phiếm hồng vươn hai tay ra sưởi ấm.
Ừm... Lại đáng yêu hơn hôm qua một chút.