Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hoá

Chương 40



Chương 40: Vậy muốn em giúp anh không?

Triệu Dã Tức trưng ra vẻ mặt anh da đen dấu chấm hỏi.

Trước kia anh với Đào Kiều Sanh cũng chơi trò đùa tương tự, lúc ấy phản ứng của hắn là: cậu chơi dơ vậy hả, cho dù luật pháp có tha cho cậu, tớ cũng sẽ không tha cho cậu đâu.

Anh muốn làm Lục Hoang Chi "buồn nôn", nhưng xem phản ứng Lục Hoang Chi, dường như cậu không bị buồn nôn thì phải.

"Đến đây đi."

Triệu Dã Tức "?"

"Cho em ăn kẹo," Lục Hoang Chi nói, "Viên trong miệng của anh."

Nghe giọng Lục Hoang Chi có vẻ không nói đùa. Triệu Dã Tức rùng mình, nuốt viên kẹo bạc hà trong miệng xuống. "Hết, hết rồi."

"Không tin."

"Thật đó!" Triệu Dã Tức hé miệng "A" một tiếng, "Cậu xem."

Lục Hoang Chi ngắm hai chiếc răng khểnh, khẽ cười một tiếng "Thầy lại chơi xấu."

Cái này anh bắt buộc phải chơi chứ. Không chơi thì làm sao bây giờ, đút viên kẹo mà anh đang ăn cho Lục Hoang Chi?


Nghĩ đến đây, phản ứng đầu tiên Triệu Dã Tức thấy không phải là ghê tởm, mà là... Anh đút bằng cái gì? Dùng tay, hay là dùng...

Má, nghĩ lung tung éo gì vậy.

Triệu Dã Tức quyết đoán nói sang chuyện khác "Cậu ổn không đấy Lục Hoang Chi, đi sau thế này hả, bạn nữ người ta còn đi nhanh hơn cậu, không cần cái chân dài nữa thì đem tặng người khác đi."

"Không ổn lắm," Lục Hoang Chi nói, "Gần đây em khá yếu ớt."

Triệu Dã Tức đương nhiên sẽ không tin cái chuyện quỷ quái này. Có lẽ Lục Hoang Chi vẫn còn kỳ mẫn cảm, cần có pheromone của anh để giảm bớt triệu chứng. "Vì hít được Chi Chi Đào Đào mà cậu liều mạng thế à, ngay cả 'không được' cũng dám nói."

"Em cũng đã liều mạng như vậy, còn không cho em cắn?"

"Cậu nói với tôi thì có ích gì, phải Hùng Sơ Mạt đồng ý mới được."


Lục Hoang Chi thỏa hiệp, nhẹ giọng nói "Ít nhất để em lại gần Chi Chi Đào Đào một chút chứ..."

Triệu Dã Tức nghe ra trong lời nói của Lục Hoang Chi có tí tủi thân. Alpha không có pheromone của Omega thảm ghê, anh chợt hơi đồng cảm, không đuổi Lục Hoang Chi đi nữa.

Hai người cứ mãi đi phía sau đội ngũ. Trình Hoài Hưng đi trước cứ cách vài phút lại quay đầu nhìn, Triệu Dã Tức bị làm phiền, nổi cáu "Cậu nhìn gì đấy?"

Trình Hoài Hưng hừ lạnh một tiếng, xoay đầu về.

Mất năm tiếng đồng hồ, bọn họ rốt cuộc cũng leo đến đỉnh núi. Triệu Dã Tức rất lâu rồi chưa vận động lâu như vậy, một giờ cuối cùng, bọn họ không thèm nghỉ ngơi, cắn răng leo đến đỉnh. Triệu Dã Tức đổ không ít mồ hôi, gương mặt nóng đến đỏ bừng, trái tim nhỏ bùm bùm kinh hoàng.

Từ đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, mây mù lượn lờ bao quanh hoa đỗ quyên khắp núi, có thể trông thấy những tòa nhà chọc trời mơ hồ ở xa xa.


Địch Trung Hải hít một luồng không khí mới mẻ vào thật sâu, nói với Triệu Dã Tức "Tiểu Triệu này, cậu có cảm thấy leo núi là môn vận động khiến người ta thích nhất không?"

"Không." Triệu Dã Tức nói với vẻ mặt lạnh te, "Tôi thích nằm trên ghế sô pha chơi game hơn."

Em gái lớp trưởng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, phụt cười "Thầy Triệu thầy đáng yêu ghê, mặt đỏ quá kìa."

Triệu Dã Tức nghẹn lòng, "Cảm ơn, nhưng sau này em có thể đổi từ khác để khen tôi."

"Ơ, sao thế ạ. Đáng yêu không được sao?"

"Với tôi thì không được." Vì để em gái lớp trưởng đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị, Triệu Dã Tức cho một ví dụ, "Giống như có người khen em mạnh mẽ cường tráng thì em có vui không?"

Em gái lớp trưởng: Nụ cười dần dần biến mất.jpg

Thời gian hoạt động tự do, Triệu Dã Tức tìm một cục đá ngồi xuống, tập trung quan sát mấy tên con trai hay gây chuyện, đặc biệt là Kỳ Huyên mãi vẫn chưa quên đường núi.
Khá tốt, Omega chuyên gây chuyện xem như thành thật lắm, cứ dính lấy Giang Mặc Dư, còn tặng người ta hoa dại nho nhỏ nữa.

Giang Mặc Dư nhận được hoa, có hơi bất đắc dĩ "Tôi đâu phải con gái, cậu đưa tôi cái này làm gì."

"Dù sao cậu cũng đã nhận rồi. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, sau này pheromone của cậu tôi có thể ngửi tùy thích."

Giang Mặc Dư bất an "Này, sao lại như thế được..."

"Mấy đóa hoa dại là có thể ngửi pheromone tùy thích," Lục Hoang Chi ngồi đầu bên đầu còn lại trên cục đá Triệu Dã Tức, cùng anh dựa lưng vào nhau, "Nói thật, có chút hâm mộ."

Triệu Dã Tức nghiêng mặt sang bên "Đỉnh núi không có cục đá khác à? Bắt buộc phải ngồi chung với tôi hả." Tuy ngoài miệng anh nói như vậy, nhưng vẫn nhích về phía trước một tí, chừa chỗ cho Lục Hoang Chi.
Lục Hoang Chi vừa muốn nói chuyện, một trận gió thổi qua, mang theo vị ngọt Chi Chi Đào Đào. Cậu ngước mắt nhìn mắt bốn phía, ba tên Alpha đều ở gần đó.

Tưởng tượng đến Alpha khác cũng có thể ngửi thấy mùi pheromone Triệu Dã Tức, sự độc chiếm dưới đáy lòng cậu lại trồi lên tàn phá.

Lục Hoang Chi nói nhỏ "Sao mùi pheromone của anh lại nồng thế."

"Phải không?" Triệu Dã Tức cúi đầu ngửi ngửi, hình như là nồng hơn lúc trước một tí. "Chắc là do vận động mạnh ra nhiều mồ hôi. Tôi đi xịt thêm thuốc ngăn mùi."

"Em đi chung với anh."

Trên núi gió lớn, gió vừa thổi qua, mùi hương trên người Triệu Dã Tức nhanh chóng tản ra một phạm vi nhỏ, Beta và Omega chỉ có thể loáng thoáng ngửi thấy, nhưng thế này đối với Alpha đã rất rõ ràng.

Triệu Dã Tức vừa lướt qua, cả ba Alpha đều nhìn theo hướng anh đi.
Alpha mùi cát mèo: "Đây là pheromone của thầy Triệu? Khá dễ ngửi đó đm."

"Tại sao thầy ấy như vậy," Trình Hoài Hưng nhìn chằm chằm bóng dáng Triệu Dã Tức, "Bảo học sinh dùng thuốc ngăn mùi, còn mình thì không cần? Câu dẫn ai đó."

Giang Mặc Dư nói "Thì ra mùi pheromone của thầy Triệu lại ngọt như vậy."

"Ngọt? Ngọt lắm sao?" Kỳ Huyên khó chịu, "Ông đây có ngọt không?"

"Cậu có thể nói lý lẽ không hả, cậu có mùi gà rán thì sao mà ngọt được."

Hai người rời khỏi đoàn đội, Triệu Dã Tức nói "Tôi đến phía trước, cậu ở đây chờ tôi."

Lục Hoang Chi do dự một chút, gật đầu. Cậu sợ mình và học trưởng nhỏ đến nơi vắng người, cậu sẽ không áp chế được bản năng của Alpha.

Triệu Dã Tức dùng hết một chai thuốc ngăn mùi mới loại bỏ được mùi hương trên cơ thể. Ngoại trừ kỳ mẫn cảm, pheromone của anh chưa từng nồng đến vậy. Nếu không phải đã kiểm tra một lần trước đó thì anh còn nghĩ rằng kỳ mẫn cảm của anh đến trước thời hạn.
Xử lý xong mùi hương trên cơ thể, Triệu Dã Tức đi đến bên cạnh Lục Hoang Chi, "Xong rồi, cậu ngửi thử xem?"

Lục Hoang Chi dựa sát vào anh, "Ừm, trở lại như thường rồi."

Triệu Dã Tức nhẹ nhàng thở ra, "Vậy thì tốt."

Thời gian hoạt động tự do kết thúc, Triệu Dã Tức vực dậy tinh thần, tập hợp học sinh xếp hàng xuống núi. Lục Hoang Chi chú ý thấy Alpha mùi cát mèo nhìn Triệu Dã Tức bằng ánh mắt mang chút kỳ lạ và tò mò, còn cặp mắt Trình Hoài Hưng thì vẫn không rời khỏi người Triệu Dã Tức.

Cậu muốn đánh nhau nữa rồi.

"Thầy ơi," Lục Hoang Chi kéo Triệu Dã Tức, "Chúng ta vẫn nên đi phía sau cùng đi."

Triệu Dã Tức không nghĩ nhiều, "Được."

Xuống núi dễ dàng hơn lên núi nhiều, trước khi trời tối họ đã đến chân núi, vào ở một homestay.

Trước đó Địch Trung Hải đã đặt trước hai con dê nướng, lúc họ đến thì cũng vừa vặn nướng xong, đám học sinh túa đi chia thịt dê. Triệu Dã Tức cũng muốn tham gia trận chiến nhưng thực lực của anh không cho phép.
Thường ngày anh cũng không tính là ít vận động, chơi bóng cũng có thể đá gần nửa ngày, không ngờ rằng một ngọn núi Thiên Vương đã khiến anh mệt như con chó —— cả người mệt mỏi không có sức, không muốn nhúc nhích luôn. Lấy trạng thái hiện tại của anh nhất định không cướp lại đám học sinh cấp ba như quỷ đói kia.

Triệu Dã Tức đặt cằm lên bàn, nhìn trong sân chen chúc một đám học sinh "Lục Hoang Chi, tôi muốn ăn thịt."

Lục Hoang Chi đổ nước ấm vào ly giúp anh, nói "Chờ em."

"Tôi đi về phòng trước một chuyến," Triệu Dã Tức ngồi dậy, duỗi người, "Ra mồ hôi dính dớp hết cả, muốn đi tắm trước đã, cậu xong rồi thì gửi wechat cho tôi."

Nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn trên đỉnh núi, Lục Hoang Chi nhíu mày, "Có phải kỳ mẫn cảm của anh đến trước thời hạn rồi không?"
"Chắc không phải đâu," Triệu Dã Tức nói, "Bác sĩ bảo tôi còn một tuần nữa mới đến, có thể cơ thể bị mệt mỏi quá mức."

Địch Trung Hải nói "Nhất định là cậu chơi game nhiều quá."

"Thôi đi, nếu hôm nay tôi không leo nuối mà là chơi game một ngày, vốn sẽ không mệt như này." Triệu Dã Tức nghiêm túc khoác lác, "Sinh mệnh là sự yên tĩnh, người xưa không bao giờ lừa tôi."

"Vậy thầy đi yên tĩnh đi," Lục Hoang Chi nói, "Tí nữa em cho anh ăn."

Triệu Dã Tức đi rồi, Địch Trung Hải xoa tay hầm hè nói "Đi thôi Tiểu Lục, cướp thịt đi?"

"Không cướp."

Lục Hoang Chi gọi ông chủ homestay đến, hỏi "Con dê tôi đặt trước đã nướng xong chưa?"

"Xong rồi," ông chủ homestay cười nói, "Tôi mang đến cho ngài nhé?"

"Làm phiền rồi."

Địch Trung Hải mờ mịt "Cậu đặt trước?"

"Sợ Triệu Dã Tức ăn không đã bụng, quyết định đặt thêm một con."
"Nhưng đặt thêm một con thì không đủ kinh phí!"

Lục Hoang Chi nói "Tính riêng cho tôi."

Địch Trung Hải càng kinh ngạc "Một con dê còn rất đắt, cậu chỉ cho một mình cậu ta ăn? Ăn cũng ăn không hết!"

"Thế này tiện hơn." Lục Hoang Chi nói, "Anh ấy muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, thích ăn phần nào thì ăn phần đó."

Lục Hoang Chi chặt mỗi chỗ một ít thịt cho học trưởng nhỏ, rồi kêu thêm một ly nước chanh cho bớt ngán. Chuẩn bị xong hết thảy, cậu gửi wechat cho Triệu Dã Tức, bảo anh đến đây ăn thịt.

Đợi mười phút, Triệu Dã Tức không trả lời lại, cậu bèn gọi thêm một cuộc điện thoại, cũng không ai nghe máy.

Lục Hoang Chi không do dự thêm, đi tìm Kỳ Huyên nói "Đưa chìa khóa phòng cho tôi mượn."

Phòng homestay là hai người một phòng, hai Omega duy nhất là Triệu Dã Tức và Kỳ Huyên ở chung một phòng.
"Cần chìa khóa của tôi làm gì?"

"Có việc."

Mặc dù lấy được chìa khóa, Lục Hoang Chi vẫn gõ cửa trước, sau không thấy trả lời thì dứt khoát dùng chìa khóa mở cửa.

Cửa vừa mở ra, cậu đã ngửi thấy mùi Chi Chi Đào Đào, lại béo vừa ngọt, còn nồng hơn với lúc trên đỉnh núi.

Hầu kết Lục Hoang Chi lăn lên xuống, "Triệu Dã Tức?"

Trong phòng sáng đèn, cửa phòng tắm còn có vệt nước. Lục Hoang Chi đi theo vệt nước đến mép giường, trông thấy trên giường cuộn lại một nắm, thoáng yên tâm một ít.

Lục Hoang Chi ngồi xuống bên mép giường, "Học trưởng?"

Triệu Dã Tức nằm trong chăn chậm rãi mở mắt ra, trả lời nhỏ xíu như tiếng mèo kêu "Hửm..."

Mùi hương pheromone Omega kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lục Hoang Chi, tâm trạng bị đè nén ban ngày và bản năng lập tức tràn ra ngoài. Cậu rất khâm phục mình còn có thể lý trí hỏi "Anh ngủ rồi à? Anh có biết pheromone của anh đã mất khống chế rồi không."
Triệu Dã Tức xoa xoa hai mắt, xác nhận người ngồi ở mép giường anh là Lục Hoang Chi, nói "Tôi cũng cảm thấy không đúng lắm, tôi... hình như tôi sắp phát tình."

Lục Hoang Chi chạm vào gò má nóng hổi của Triệu Dã Tức, khàn giọng thăm dò "Vậy muốn em giúp anh không?"

"Nói nhảm." Triệu Dã Tức nắm áo Lục Hoang Chi lại, kéo cậu lên trên giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.