Triệu Dã Tức chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một người con trai nhỏ tuổi hơn anh nói muốn nuôi anh. Nếu như là trước kia, khi đối mặt với những câu thế này nhất định anh sẽ nắm đầu người đó ấn vào cánh quạt mô tơ: Em giai bao nhiêu tuổi, uống phải thuốc gì rồi?
Vậy mà giờ đây anh nghe Lục Hoang Chi nói ra những câu thế này, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Tiêu rồi, hình như anh muốn trở thành cục cưng của Lục Hoang Chi thật. Đều tại Lục Hoang Chi tự nhiên lại gọi mãi, trên giường cũng gọi xuống giường cũng gọi, dần dà anh đành không thèm giãy giụa nữa.
Nhưng cho dù anh có là cục cưng của Lục Hoang Chi, anh cũng sẽ không ăn cơm mềm [1] của Lục Hoang Chi.
[1] Chỉ những người đàn ông bám váy vợ.
"Anh trông giống kiểu người cần em nuôi à?"
"Không giống." Lục Hoang Chi nói, "Nhưng anh có cần hay không cũng không dập tắt suy nghĩ của em được. Tương tự như việc em muốn tiêu tiền cho anh thôi."
Triệu Dã Tức nói tiếp: "Viện nghiên cứu trả tiền lương không thấp, anh cũng sống an nhàn lắm... bây giờ em nghèo lắm à?"
"Nghèo, nghèo đến mức tiền điện cũng không trả nổi. Thế nên đêm nay đàn anh có thể cưu mang em không?"
"Em ngủ đâu cần dùng điện."
Lục Hoang Chi: "A..."
Triệu Dã Tức có hơi đăm chiêu: "Em định khi nào thì từ chức?"
"Qua kì nghỉ hè cuối cùng đã."
"Vậy còn có hơn ba tháng." Triệu Dã Tức nói, "Tụi mình chỉ cần nhịn ba tháng nữa là có thể đưa gian tình ra ánh sáng rồi!"
Lục Hoang Chi cười: "Từ yêu ngầm biến thành gian tình, anh được lắm."
Cuối cùng Triệu Dã Tức vẫn cưu mang đàn em. Hai người đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi, vừa mới khai trai được vài ngày, đã nằm chung sao có thể chỉ ngủ thôi được.
Thường xuyên sinh hoạt nam nam là gánh nặng rất lớn đối với đàn ông bình thường, không chú ý còn có thể để lại di chứng. Nhưng đối Omega mà nói, hậu quả chỉ có một —— bị vắt kiệt sức.
Thật ra thì Triệu Dã Tức cũng rất thích "làm thực nghiệm" cùng Lục Hoang Chi. Vừa không cần ra sức này, vừa được sướng nữa này, ngại gì mà không làm. Duy có một điều anh từ chối chính là —— anh không muốn lúc nào Lục Hoang Chi cũng mở khoang sinh sản ra.
Bởi vì cái đấy cực kỳ kích thích, anh sẽ khóc. Bị đàn em chơi khóc quá mất mặt, một lần hai lần còn được, lần nào cũng như thế, anh thân là anh trai, uy nghiêm biết để vào đâu?
Lục Hoang Chi: Là ai khiến anh ảo tưởng rằng mình có cái thứ gọi là uy nghiêm vậy hả?
"Bé cưng, để em mở ra được không." Lục Hoang Chi dùng chất giọng dễ nghe thủ thỉ dỗ dành anh, "Em đụng tới nó rồi này."
"Không, không được."
Triệu Dã Tức đã không đồng ý, Lục Hoang Chi không cam lòng thì không cam lòng, nhất định sẽ không ép buộc anh. Cậu ôm lấy Triệu Dã Tức, thơm anh một cái, chỉ trích anh: "Bảo bối hư quá đi."
Triệu Dã Tức:... Rốt cuộc là ai hư hả?! Alpha chết tiệt có còn là con người không hả?
Ngày mai còn phải đi làm, Lục Hoang Chi kiềm chế chỉ làm thực nghiệm một lần. Sau khi kết thúc thực nghiệm, Lục Hoang Chi dọn dẹp dụng cụ thí nghiệm và bàn thí nghiệm, kế đó ôm đàn anh nhỏ đã tắm rửa sạch sẽ đặt lại bàn thí nghiệm.
Triệu Dã Tức không buồn ngủ. Anh chợt nhớ tới một chuyện, bèn cầm điện thoại lên bấm liên hồi.
Một phút sau, Lục Hoang Chi nhận được một thông báo chuyển khoản.
【 Triệu Dã Tây chuyển khoản wechat cho bạn: 30000. 】
Lục Hoang Chi:?
Triệu Dã Tức nói: "Em lấy tiền này đi mua chút đồ ngon ăn đi."
Lục Hoang Chi ngớ ra, buồn cười: "Đây được xem là phí làm tình sao [2]?"
[2] Gốc là phí phiêu (phí chơi gái).
"Hả? Chẳng phải em nói em nghèo lắm hả, ngay cả tiền điện cũng trả không nổi luôn."
"... Em xin cảm ơn anh."
Triệu Dã Tức hào phóng nói: "Không đủ thì đến tìm anh lấy thêm."
Thì ra tiêu tiền cho bạn trai thật sự có cảm giác thành tựu lắm.
Triệu Dã Tức chơi điện thoại một lát, có hơi mệt mỏi, anh đánh ngáp rồi hỏi: "Có phải em nên về rồi không?"
Lục Hoang Chi:???
"Ngày mai em không thể bước ra từ nhà anh được."
Trong chung cư đều là nhân viên Viện nghiên cứu ABO, thời gian đi làm của mọi người giống nhau, sáng sớm Triệu Dã Tức ra ngoài thỉnh thoảng lại chạm mặt hàng xóm cách vách. Cũng may hiệu quả cách âm của chung cư không tồi, lúc anh làm thực nghiệm không cần cực khổ chịu đựng.
Lục Hoang Chi: "... Quả nhiên ba mươi nghìn kia là phí làm tình."
Ban ngày ở Viện nghiên cứu, Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi là "tình anh em mãi mãi trường tồn". Buổi tối ở nhà Triệu Dã Tức, hai người lại cãi vã chuyện có thể mở khoang sinh sản ra hay không. Mấy ngày trôi qua, Triệu Dã Tức cảm thấy mình sắp điên lên rồi.
Còn vài ngày nữa là Quốc tế thiếu nhi, tuy rằng tuổi tác của nhân viên Viện nghiên cứu chẳng liên quan gì đến Tết thiếu nhi, nhưng bộ phận hành chính vẫn chuẩn bị cho mọi người phần quà 61 món. Một hộp quà đầy ắp, có kẹo sữa thỏ trắng, sữa AD canxi, que Meo Meo, hũ bánh quy sô cô la tròn —— tất cả đều là kỉ niệm tuổi thơ.
Đồng nghiệp có con nhỏ sẽ mang quà về cho con nhỏ trong nhà. Không có con thì là người vốn đã thích ăn vặt, ví dụ như Triệu Dã Tức, nhận quà xong trực tiếp khui ra ăn luôn.
Toa xe tàu điện ngầm chuyên dụng cho Omega làm Triệu Dã Tức sứt đầu mẻ trán, vừa nhìn thấy số liệu liền muốn huệ huệ, phần quà 61 món cũng không thể giúp anh chữa lành.
Thời gian nghỉ trưa, phần lớn đồng nghiệp còn đang ngủ trưa. Triệu Dã Tức cầm mấy viên kẹo sữa thỏ trắng đi đến chỗ cầu thang.
Mọi người ai cũng đi thang máy, phòng cầu thang có rất ít người. Triệu Dã Tức nhai kẹo sữa trong miệng, trong đầu vẫn nghĩ đến công việc.
Cánh cửa mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt. Triệu Dã Tức sợ hết hồn, viên kẹo còn nguyên bị anh nuốt trọn xuống.
Lục Hoang Chi nói: "Giữa trưa không nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì."
"Thanh thản đầu óc." Triệu Dã Tức nói giọng khách sáo, "Đàn em thì sao?"
Lục Hoang Chi bước về phía trước một bước, đáp: "Em đến tìm đàn anh yêu đương vụng trộm ạ."
Triệu Dã Tức: "..."
Làm sao mà Lục Hoang Chi lại nói ra bốn chữ "yêu đương vụng trộm" thản nhiên vậy chứ?
Không thể không nói, bốn chữ nàynhư chứa buff kích thích, chỉ nghe dù chưa làm gì đã khiến anh đứng không vững rồi.
Không được, anh là Omega mạnh mẽ quản lý được ý thức, không thể bị bản năng ti tiện của đàn ông chi phối.
"Đàn em này, xin đừng như thế!" Triệu Dã Tức tỏ vẻ nghiêm nghị chính trực, "Đây là ở Viện nghiên cứu."
"Đừng giả vờ nữa" Lục Hoang Chi trầm giọng "Nơi này không có ai, cũng không bị giám sát."
Con tim Triệu Dã Tức đập kịch liệt. Khu cầu thang không có cửa sổ, chỉ có ánh đèn cảm ứng giọng nói không được sáng lắm. Dưới ánh sáng mờ ảo, Lục Hoang Chi vẫn nhìn rõ lỗ tai đàn anh nhỏ đỏ bừng lên.
"Thời gian làm việc..."
Lục Hoang Chi sửa lời anh: "Thời gian nghỉ trưa không được tính là thời gian làm việc."
Triệu Dã Tức không tìm thấy lý do từ chối khác. Nhưng anh mới nhận bằng vinh dự tốt nghiệp xuất sắc, làm như vậy rất có lỗi với bằng vinh dự của mình, đó?
Đương lúc Triệu Dã Tự suy nghĩ miên man, Lục Hoang Chi cúi đầu hôn lên môi anh.
Bọn họ hôn nhau trong phòng cầu thang của Viện nghiên cứu, trong miệng đều là vị kẹo sữa thỏ trắng. Triệu Dã Tức dựa lưng vào bức tường phía sau, bàn tay níu lấy áo sơ mi Lục Hoang Chi, không biết có nên đẩy cậu ra không.
Đèn cảm ứng giọng nói dần dần tối lại.
Rõ ràng chỉ hôn một cái mà thôi, rõ ràng chuyện càng quá mức hơn bọn họ cũng đã làm biết bao lần, chỉ vì thay đổi hoàn cảnh khác, Triệu Dã Tức lại căng thẳng đến độ có thể so với lần ở sau cửa thư viện khi đó, hương pheromone bưởi nho cũng không làm giảm được căng thẳng của anh.
Chẳng may có người bỗng muốn đi cầu thang, chẳng may bị người khác phát hiện thì bọn họ sẽ bị đuổi việc ư?
Đệch, kích thích quá đi mất!
Thành thật xin lỗi sinh viên tốt nghiệp ưu tú và trường đại học của tôi; thành thật xin lỗi thầy và cha của con —— Triệu Dã Tức rất thích kiểu kích thích này.
Ngoài cửa vang đến tiếng bước chân từ xa, Triệu Dã Tức đột nhiên mở to hai mắt, sợ đến nỗi hồn muốn lìa khỏi xác. Anh muốn đẩy Lục Hoang Chi ra nhưng lại bị Lục Hoang Chi nắm lấy cánh tay, cố định lên trên tường.
Lục Hoang Chi hôn càng lúc càng sâu.
Triệu Dã Tức nghe thấy tiếng bước chân đi ngang qua cửa, trở nên càng ngày càng xa, linh hồn lúc này mới quay về.
Hôn trong chốc lát, Lục Hoang Chi đứng thẳng dậy, nói nhỏ: "Chơi vui không?"
Trong bóng đêm, Triệu Dã Tức chôn gương mặt nóng hổi vào trong lòng Lục Hoang Chi, lẩm bẩm trả lời: "Giống yêu đương vụng trộm thật ấy..."
Lục Hoang Chi cười khẽ: "Anh đang yêu đương vụng trộm thật mà Triệu Chi Đào."
Điều chẳng may mà Triệu Dã Tức nghĩ cũng không xảy ra. Lần đầu tiên hai người yêu đương vụng trộm nơi công sở - toàn thắng.
Trở lại chỗ làm việc, Triệu Dã Tức nhận được một tin nhắn wechat. Đó là một cái ảnh đại diện mà anh chưa từng gặp, may là anh có đặt ghi chú, biết được người này chính là Omega ngọt ngào mà mấy hôm trước ở lại Viện theo dõi chung với anh.
【 Tiểu Vân: Anh Tức, tụi em sắp đi rồi, ngày mai lên máy bay. Tối nay ăn cơm với nhau một bữa nha? 】
Triệu Dã Tức hơi sượng lại: "Vậy mà anh lại lớn hơn cậu hơn nửa con giáp?"
"Không sao đâu ạ, tuy anh Tức lớn tuổi nhưng nhìn anh nhỏ lắm, nói mười sáu em cũng tin nữa là."
Lục Hoang Chi hỏi: "Không phải kì theo dõi kết thúc sớm à, các cậu ngày mai mới đi?"
"Vâng, Đoạn Dã Châu có trận đấu bơi lội ở Tuệ Thành, hôm qua vừa mới đấu xong."
Đồ ăn là Triệu Dã Tức chọn, đều là những món đặc sắc ở Tuệ Thành. Trong đó có một món súp cá viên phỉ thúy, cá viên có hơi trơn, Đoạn Dã Châu thử rất nhiều lần vẫn chưa gắp được. Cậu ta khe khẽ thở dài: "Anh Vân, không gắp được cá viên."
Lữ Nho Luật gắp thử, nói: "Chẳng phải gắp được à."
Đoạn Dã Châu mấp máy môi: "Có lẽ là gần đây em huấn luyện khá nhiều, tay hơi bị mỏi."
Lữ Nho Luật vội vàng gắp cá viên lên bỏ vào trong chén Đoạn Dã Châu: "Vậy em đừng gắp, muốn ăn cái gì thì nói với anh."
Đoạn Dã Châu nở nụ cười: "Cảm ơn anh Vân. Em muốn ăn cá sạo hấp kia nữa."
Lục Hoang Chi: "..."
Triệu Dã Tức xem mà mặt mày ngẩn ngơ: "Các cậu không thấy bên cạnh có cái muỗng à?"
Lữ Nho Luật đi rồi, Lục Hoang Chi cố ý quan sát Đoạn Dã Châu một hồi. Tay Đoạn Dã Châu có vẻ không mỏi, cá viên cũng không trượt, cậu ta gắp một cái là dính.
"Chúng ta thêm wechat đi." Lục Hoang Chi nói với Đoạn Dã Châu, "Có vài thứ muốn nhờ cậu chỉ dẫn."
Triệu Dã Tức hỏi: "Chỉ dẫn cái gì, làm sao để bơi được động tác đẹp hả?"