*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới tình huống bình thường, Triệu Dã Tức sẽ không qua đêm chung với Lục Hoang Chi vào các ngày làm việc, nhưng kỳ mẫn cảm là ngoại lệ.
Lục Hoang Chi ngồi trên chiếc ghế sô pha tràn ngập mùi hương Chi Chi Đào Đào, không hó hé tiếng nào, có vẻ cảm xúc vẫn không tốt lắm.
Triệu Dã Tức không có kinh nghiệm dỗ dành bạn trai, chỉ có thể dùng cách thức vụng về cũ mèm để dỗ cậu: "Lục Bưởi Nho, có phải em còn đang giận không?"
Lục Hoang Chi cúi đầu: "Em đang tự giận chính mình."
Triệu Dã Tức ngồi bên cạnh bạn trai, dùng ngón tay chọc chọc gương mặt Lục Hoang Chi: "Đừng giận nữa mà, trai đẹp không thể tự giận mình được."
Lục Hoang Chi nắm lấy tay Triệu Dã Tức: "Còn gì nữa không?"
"Còn gì? Ờm thì... Da của em rất mịn màng."
Lục Hoang Chi ngước mắt lên: "Anh có thể ném hoa đi không?"
"Được chứ, sao lại không được." Triệu Dã Tức đem hoa hồng đặt ngoài cửa ngay trước mặt Lục Hoang Chi, chờ dì lao công đến lấy đi. "Em xem, ném rồi đó. Không được giận nữa nha Lục Bưởi Nho. Mau cười một cái năm mao [1] nào."
[1] Ngôn ngữ mạng TQ, ý muốn bắt chuyện với ai đó.
Lục Hoang Chi cong môi cười, đột nhiên đẩy Triệu Dã Tức ngã xuống sô pha vừa hít vừa dụi, càn rỡ hưởng thụ pheromone mà cậu khao khát.
Giấm tinh biến thành dính người tinh, Triệu Dã Tức bị cậu quấn lấy đỏ mặt tía tai, anh thở gấp: "Anh đi tắm trước đây."
"Không tắm cũng được, Triệu Chi Đào nguyên vị em cũng rất thích."
"Đây không phải vấn đề nguyên vị hay không. Anh chỉ muốn rửa sạch thuốc ngăn mùi thôi, nếu không em hít cũng chẳng thoải mái."
Lục Hoang Chi miễn cưỡng đồng ý.
Triệu Dã Tức đi lấy quần áo, lấy khăn tắm, thay dép lê. Anh đi đến nơi nào, Lục Hoang Chi liền theo tới nơi đó, chỉ cần anh quay người là lại đụng phải Lục Hoang Chi.
Triệu Dã Tức khá buồn cười: "Em là cuồng theo dõi đấy à."
"Không phải, em là vật trang sức của anh."
"Anh chưa từng thấy vật trang sức nào lớn như em. Vật trang sức của người khác đều nhỏ nhỏ xinh xinh, kiểu mà vác lên vai được luôn ấy."
Lục Hoang Chi nói: "Vậy là em bị chê rồi sao?"
Chớ nên xem thường trái tim thủy tinh của Alpha trong kỳ mẫn cảm. Triệu Dã Tức sợ cậu nghĩ nhiều, vội vàng chấp vá: "Nhưng anh thích lớn."
Lục Hoang Chi quay đầu bật cười.
Hai người dính sàn sạt đi đến phòng tắm. Lục Hoang Chi nói: "Em muốn tắm chung với anh."
Triệu Dã Tức từ chối không thèm suy nghĩ: "Không được."
"Em đang đến kỳ mẫn cảm."
"Chính là do em đến kỳ mẫn cảm nên càng không được."
Bình thường anh tắm mất khoảng mười phút, tắm chung với Lục Hoang Chi ít nhất một tiếng, còn với Lục Hoang Chi trong kỳ mẫn cảm có thể anh sẽ chết trong đó luôn.
Triệu Dã Tức cực kì kiên quyết đóng cửa trước mặt Lục Hoang Chi. Lục Hoang Chi đứng trước cửa phòng tắm nhìn dép lê dưới chân, trong lòng thầm đếm: 3, 2, 1.
Cửa phòng tắm bật mở, Triệu Dã Tức thò cái đầu ra: "Nếu em muốn tắm chung thật thì vào đi. Có điều chỉ tắm thôi nhé, không được làm gì khác. Đứng mệt lắm."
Lục Hoang Chi kéo cửa ra, một tay ấn ngực Triệu Dã Tức đẩy anh trở lại phòng tắm, bản thân cũng đi vào: "Không để anh phải đứng đâu."
Lục Hoang Chi quả thật không để anh đứng. Triệu Dã Tức dựa lưng vào vách tường phòng tắm, hai đùi treo trên cánh tay Lục Hoang Chi, gian nan tắm rửa.
Trong kỳ mẫn cảm Lục Bưởi Nho chỉ yếu ớt hơn một chút về mặt tâm lý, còn về sinh lý không có ảnh hưởng gì, ít nhất cậu vẫn có thể thản nhiên 'bế' anh mạnh bạo đến vậy. Dù gì anh cũng là con trai, vậy mà Lục Hoang Chi chẳng hề hấn gì cả.
Triệu Dã Tức bị cậu ép nói rất nhiều từ thường ngày anh không bao giờ nói. Đại loại như 'chỉ cho em chạm vào khoang sinh sản',... xấu hổ muốn chết.
Tắm rửa xong xuôi, bấy giờ Lục Hoang Chi đã uống Chi Chi Đào Đào đến no căng mới thỏa mãn đi ngủ. Triệu Dã Tức mệt rã rời lại không buồn ngủ tẹo nào.
Anh nằm nghiêng bên người Lục Hoang Chi chơi điện thoại. Lục Hoang Chi đặt cánh tay lên eo anh, còn mặt thì dán lên lưng, dáng ngủ y như cậu bạn nhỏ ôm gấu bông đi ngủ vậy.
Triệu Dã Tức thấy Lữ Nho Luật đăng bài trong vòng bạn bè: 【Cho dù tôi có chết, đóng vào trong quan tài, cũng phải dùng cuống họng mục nát này hét lên trong mộ rằng —— thuốc ức chế mãi đỉnh! 】
Triệu Dã Tức bình luận: 【Chỉ mong thuốc ức chế Alpha sớm đưa ra thị trường. 】
Lữ Nho Luật nhắn tin riêng với anh: 【Sao vậy anh Tức, anh bị anh Lục đến kỳ mẫn cảm 'trừng phạt' à? 】
Triệu Dã Tức đương nhiên không nói ra chuyện 'vừa ôm vừa làm' trước mặt người ngoài: 【À thì, tụi anh cãi nhau một trận. 】
【 Tiểu Vân: Hả, cãi nhau nghiêm trọng không? Chắc không đánh nhau đó chứ? 】
【 Triệu Dã Tây: Đánh. (mỉm cười) 】
【 Tiểu Vân: Ai đánh thắng? 】
【 Triệu Dã Tây: Anh đó. 】
【 Tiểu Vân: Sao hai anh lại cãi nhau vậy? 】
【 Triệu Dã Tây: Do anh tự tiện nhận hoa của Alpha khác. 】
Hai Omega bắt đầu tán dóc đêm khuya về chuyện tình cảm.
【 Tiểu Vân: Chậc chậc chậc, cái này có gì đâu phải giận. Hôm nay em phải lên án rằng: tất cả Alpha đều hẹp hòi! 】
【 Triệu Dã Tây: Nếu có Omega tặng hoa cho Tiểu Đoạn thì cậu có giận không? 】
【 Tiểu Vân: Tiểu Đoạn ấy à, em ấy có nhân duyên khá tốt với con gái, thường xuyên nhận được mấy món quà nho nhỏ. Em cảm thấy rất vui, điều đó chứng minh ánh mắt của em tốt. Nếu bạn trai em ngoại trừ em ra thì không ai cần, thế thì thảm quá rồi. 】
【 Triệu Dã Tây: Anh muốn viết một chữ "phục" lên trán cậu ghê. 】
Vài ngày sau, Triệu Dã Tức đang làm việc rất chăm chỉ thì lại nhận được tin nhắn ở quầy lễ tân.
【 Hành chính 005: Cậu Triệu, có người ở đại sảnh chờ cậu. 】
【 Triệu Dã Tức: Tôi không quen cậu ta!!! 】
【 Hành chính 005: Tất nhiên cậu không quen anh ta rồi, anh ta là anh trai chuyển phát nhanh, tới giao hàng. 】
【 Triệu Dã Tức: À. Chẳng phải chuyển phát nhanh đều giao đến văn phòng sao? 】
【 Hành chính 005: Ờm thì, chuyển phát nhanh của cậu khá đặc biệt, nên tự mình ký nhận thì tốt hơn. 】
【 Triệu Dã Tức: Được, tôi xuống ngay đây. 】
Mười phút sau, Triệu Dã Tức ôm bó hoa hồng to gấp hai lần lần trước trở lại phòng làm việc, nửa người đều bị hoa che mất, tiếp tục kéo đám đông đến vây xem.
Bộ Thuần Trai nói: "Lần này vẫn là Vương Như Huệ tặng?"
Triệu Dã Tức đã có kinh nghiệm, nhận hoa xong điều đầu tiên anh làm chính là kiểm tra tấm card tặng kèm.
Chữ trên card vừa thanh thoát vừa tùy ý, rất vui tai vui mắt: 【—— Lục 】
Lục Hoang Chi ngồi ở bàn làm việc, tay chống cằm, hờ hững xem náo nhiệt. Khi đối diện với ánh mắt Triệu Dã Tức thì nhếch môi lên.
Triệu Dã Tức nở nụ cười, thoải mái trả lời: "Là Alpha nhà tôi tặng."
Một trận ồn ào vang lên: "Alpha của cậu là nam hay nữ?"
Triệu Dã Tức comeout rất dứt khoát: "Nam."
"Oa, nam à."
"Là ai vậy, chúng tôi có quen không?"
"Chắc Tiểu Lục biết này, quan hệ của hai cậu tốt thế mà." Bộ Thuần Trai nói, "Tiểu Lục, cậu từng gặp bạn trai Tiểu Triệu chưa?"
Lục Hoang Chi nói một cách sâu xa: "Tôi đâu chỉ từng gặp."
"Người kia thế nào, nhất định là một anh chàng rất đẹp trai nhỉ."
"Tạm được, miễn cưỡng ưa nhìn."
Triệu Dã Tức: "..."
Đồng nghiệp nữ hơi thất vọng: "Chỉ đến mức ưa nhìn thôi à? Vậy sao xứng với Tiểu Triệu nhà ta được."
Lục Hoang Chi nói: "Cũng không kém tôi là bao."
"Cũng không kém cậu là bao? Miễn cưỡng ưa nhìn?" Bộ Thuần Trai nói, "Câu này của cậu làm tôi muốn đánh cho phát."
Cung Câu Nhân hỏi: "Trước khi phân hóa cậu Triệu thích con trai à?"
Triệu Dã Tức trả lời theo bản năng: "Trước khi phân hóa tôi chưa từng thích ai cả..."
Không phải, có lẽ anh đã từng thích, chỉ là lúc ấy anh không ý thức được. Rất có khả năng anh đã cong trước khi xuất hiện giới tính thứ hai rồi.
Đồng nghiệp nữ xem thường: "Sang năm đồng tính đã có thể đăng kí kết hôn rồi, thích đồng tính thì làm sao. Mấy người làm lố quá rồi đấy. Hơn nữa bọn họ chỉ là giống nhau về giới tính thứ nhất, nghiêm túc mà nói thì không xem là đồng tính. Tôi chờ ăn kẹo mừng đó nha, Tiểu Triệu."
Triệu Dã Tức lén lút gửi tin nhắn cho Lục Hoang Chi: 【Em chỉ viết một chữ? Lười chết em đi Lục Bưởi Nho. 】
【 Lục Hoang Chi: Em muốn nói gì thì nói trên giường anh là được rồi, người khác có làm được không? 】
【 Triệu Dã Tây: 0.0】
Kỳ mẫn cảm Triệu Dã Tức chỉ cách kỳ mẫn cảm Lục Hoang Chi vài ngày. Khi Lục Hoang Chi đã trở lại bình thường, anh lại bắt đầu không bình thường.
Mỗi ngày Triệu Dã Tức đều dùng máy đo lường pheromone. Anh biết kỳ mẫn cảm của mình sắp đến rồi nên lúc nào cũng mang thuốc ức chế theo.
Cảm giác quen thuộc ập xuống, Triệu Dã Tức biết đây là điềm báo động dục, lấy thuốc ức chế ra chuẩn bị đến hành lang vắng người tiêm vào.
Một phút sau, Lục Hoang Chi cũng rời khỏi chỗ ngồi.
Đồng nghiệp bộ phận từ lâu đã quen việc Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi cùng nhau xuất hiện, rồi cùng nhau biến mất, mọi người chỉ xem như quan hệ hai người thân thiết, bây giờ mấy cậu con trai đều như thế, đi vệ sinh còn phải đi cùng nhau.
Những người khác đều không để ý, ngoại trừ Cung Câu Nhân.
Cung Câu Nhân cầm ly nước đứng lên, nhưng không đến phòng trà mà là đi về phía hành lang.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa hành lang ra. Hai người con trai đang ngồi trên bậc thang, Triệu Dã Tức vùi đầu vào lòng ngực Lục Hoang Chi, ngoan ngoãn để đối phương giúp mình tiêm thuốc ức chế.
Tiêm thuốc ức chế xong, Lục Hoang Chi cúi đầu, hôn lên môi Triệu Dã Tức.
Nụ hôn này mang theo hàm ý trấn an. Triệu Dã Tức nhắm mắt lại, dị thường trong cơ thể dần dần biến mất.
Lục Hoang Chi ngước hai mắt lên, như thể vô tình nhìn sang phía cửa.
Cung Câu Nhân chạm phải ánh mắt lành lạnh của cậu, trong lòng giật thót, bất giác lùi về sau một bước. Lúc trở lại chỗ làm việc, sống lưng của hắn vẫn còn lạnh, tim đập vô cùng nhanh.
Trước khi Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi nhậm chức, hắn là người nhỏ tuổi nhất bộ phận, cũng là người có tiềm lực nhất. Ấy vậy mà hai tên sinh viên này vẫn chưa chính thức tốt nghiệp đã được làm mấy hạng mục không nhỏ, bọn họ còn là học trò của Lương Thanh Hoàn với Quan Thừa Tế.
Hắn biết, tuy rằng Viện nghiên cứu không có quy định rõ ràng cấm nhân viên yêu đương, nhưng nếu như người cùng bộ phận là người yêu hay vợ chồng, một trong đó sẽ bị điều đi.
Cung Câu Nhân suy nghĩ cặn kẽ một ngày. Ngày hôm sau, hệ thống báo cáo ẩn danh của Viện nghiên cứu nhận được một bức thư báo cáo.
Sau khi gửi thư báo cáo xong, Cung Câu Nhân lúc nào cũng quan sát hướng đi của Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, bộ phận nhân sự sẽ hẹn gặp hai người trong vòng ba ngày tới.
Bất thình lình bả vai bị vỗ một cái, là một đồng nghiệp có quan hệ không tồi với hắn.
Đồng nghiệp nói: "Nghĩ gì đấy?"
Cung Câu Nhân cười nói: "Không có gì."
"Đêm qua náo nhiệt quá, làm tôi ngủ cũng chẳng ngon." Đồng nghiệp ngáp một cái, nhìn Lục Hoang Chi và Triệu Dã Tức đứng chung bàn chuyện công việc, "Mà này, một A một O này xứng đôi thật nhở."
Cung Câu Nhân tái mặt: "Cái gì?"
"Tiểu Triệu với Tiểu Lục ở bên nhau, chắc cậu cũng biết mà."
"Sao anh biết được?"
"Lục Hoang Chi tự nói á, cậu ta muốn từ chức. Tiểu Lục với Tiểu Triệu còn gửi hai bao lì xì lớn trong nhóm nữa."
Cung Câu Nhân hạ giọng nói: "Tôi không ở trong nhóm."
Đồng nghiệp lúng túng: "Nhưng ngay cả giáo sư Quan với giáo sư Lương đều có ở đấy..."
Cung Câu Nhân biết bản thân bị chơi khăm: "Để tôi xem nhóm đó được không?"
Nhóm là do Lục Hoang Chi mới tạo, ngoại trừ hắn, toàn bộ người trong bộ phận đều có mặt.
【 Lục Hoang Chi: Tôi đang hẹn hò với
@Triệu Dã Tây. Với lại tôi sắp nghỉ việc rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm chăm sóc nửa năm qua. 】
【 Triệu Dã Tây: (Không biết phải nói gì, đành cho mọi người một tấm ảnh xoạc chân vậy.jpg) 】[2]
【 Đồng nghiệp nữ:????? 】
【 Không tồn tại: Không phải chứ, hai cậu bắt đầu khi nào? Có phải lúc ở Đàm Thành cũng đã... Tôi làm bóng đèn tận ba tháng cơ hả? 】
【 Triệu Dã Tây: Anh mà xem là bóng đèn cái gì, anh không tồn tại. 】
【 Giáo sư Quan: Chúc mừng. 】
【 Giáo sư Lương: Sau này có thể lấy thân phận người nhà quay về thăm. 】
...
Cung Câu Nhân nhịn một bụng tức, tìm cơ hội giả vờ vô tình chạm mặt Lục Hoang Chi ở nhà vệ sinh.
"Nghe nói hôm qua cậu tạo nhóm công bố cậu và cậu Triệu yêu nhau. Tất cả mọi người ở trong nhóm, chỉ có tôi không có." Cung Câu Nhân dùng giọng điệu như đang tán gẫu, "Cậu quên mất à."
Lục Hoang Chi liếc nhìn hắn: "Tại sao phải cho anh vào nhóm?"
Cung Câu Nhân vẫn giữ vững phong độ, mỉm cười nói: "Tôi cũng là đồng nghiệp của các cậu."
"Anh còn biết sớm hơn cả bọn họ, còn cần phải thông báo cho anh sao?"
Nét cười trên mặt Cung Câu Nhân sượng lại.
Lục Hoang Chi thờ ơ nói tiếp: "Muốn lên chức thì phải cạnh tranh công bằng cùng đồng nghiệp. Tính tình cổ quái, châm ngòi ly gián tôi đây không cần."
Vào ngày Lục Hoang Chi từ chức, cậu mời cả bộ phận dùng buổi trà chiều. Buổi trà chiều là do một khách sạn năm sao đặc biệt đem đến, bộ phận bọn họ có mấy chục người, ăn xong một trà chiều, trôi mất một tháng lương.
Hoàn tất quá trình từ chức, phía vận hành - bảo trì bắt đầu dọn dẹp và thu hồi máy tính Lục Hoang Chi. Chỗ làm việc đối diện Triệu Dã Tức chốc lát đã bị dọn sạch, nghĩ đến tương lai sẽ không thể ngẩng đầu lên đã thấy bạn trai nữa, anh vẫn có phần không nỡ.
Vân tay, gương mặt Lục Hoang Chi đều bị xóa bỏ, thẻ nhân viên bị nộp lên, ngay cả thang máy cũng không dùng được. Triệu Dã Tức đưa cậu đến đại sảnh tầng một thì bị hành chính gọi lại.
"Tặng phúc lợi cho nhân viên thôi việc là truyền thống của Viện nghiên cứu chúng ta." Chị gái hành chính nói, "Phúc lợi được lấy bằng cách rút thăm trúng thưởng. Giải nhất là một cái laptop Alienware, giá trị 20000. Giải năm là giải đảm bảo, tiền mặt 999."
Chị gái hành chính cầm một cái máy tính bảng, mở giao diện rút thăm trúng thưởng ra: "Ngài Lục đến thử vận may chút nhé."
Lục Hoang Chi hỏi Triệu Dã Tức: "Có muốn lấy gì không?"
Triệu Dã Tức cũng không thiếu gì cả. Laptop hiện tại anh đang dùng là Lục Hoang Chi tiện tay mua cho anh lúc đi dạo phố trước đây không lâu, đắt hơn nhiều so với giải nhất. Nhưng không làm mà có ăn cũng vui. "Đương nhiên là muốn giải nhất rồi, nếu mình không dùng cũng có thể đăng lên XianYu." [3]
[3] 1 ứng dụng mua/bán tương tự Shopee nhưng chủ yếu là bán lại đồ cá nhân, bên VN mình gọi là chợ cá.
Lục Hoang Chi cười nói: "Em sẽ cố gắng."
Lục Hoang Chi ấn lên màn hình. Đĩa quay bắt đầu xoay tròn, càng di chuyển càng chậm, cuối cùng dừng lại ở khu vực "Giải bốn".
"Chúc mừng đạt được giải bốn: Một tấm thẻ năm 'Khu vui chơi bốn khu cổ tích' ở Công viên giải trí Tuệ Thành, hai lớn một nhỏ."
"Hai lớn một nhỏ?"
"Là hai người lớn và một trẻ nhỏ." Chị gái hành chính cười nói, "Tuổi bình quân nhân viên ở Viện nghiên cứu chúng ta là 35 tuổi trở lên, phần lớn đều đã kết hôn sinh con. Cân nhắc đến chuyện mọi người bận rộn công việc, lúc tại chức không có thời gian bên cạnh người nhà, chúng tôi đã cố ý chuẩn bị phúc lợi này."
Lục Hoang Chi nhìn sang Triệu Dã Tức.
Triệu Dã Tức chấn động thân đào: "Em nhìn anh là có ý gì?"
Lục Hoang Chi hỏi: "Khi nào thẻ năm có hiệu lực?"
Chị gái hành chính lấy túi đựng thẻ năm đưa cho Lục Hoang Chi: "Thẻ năm có giá trị 12 tháng kể từ khi kích hoạt. Cậu vẫn chưa kết hôn thì có thể tặng người khác, cũng có thể đăng bán lại."
Lục Hoang Chi đưa thẻ năm qua cho Triệu Dã Tức: "Cầm."
"Cho anh làm gì?"
"Chừng nào muốn dùng thì nói với em."
___
Chú thích:[2] Vì bị đồn là có thai nên Triệu Lệ Dĩnh đã đăng một tấm ảnh xoạc chân trên trang cá nhân để bác bỏ tin đồn kèm với lời trên, nhưng sau đó cô lại có thai thật. Từ đó meme này sinh ra để chỉ việc xấu hổ hết biết đường nói.